← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ V

THÍM HƯƠNG vào trong ngọn xẻo tạm trú trên gian nhà sàn do Chín Thuộc dành cho đã được đúng ba hôm.

Chín Thuộc lo lắng từ chút cho thím về mọi vấn đề ăn ở khiến cho đôi lúc thím Hương cũng cảm động.

Ngày nào hắn ta cũng cà rà trên nhà sàn từ sáng đến chín mười giờ tối mới trở về nhà riêng gần đó ngủ.

Sơn Nhỏ cũng như mấy tên thủ hạ khác tò mò theo dõi hành vi của hắn ta và bàn tán như là một chuyện thích thú gì hiếm có lắm vậy.

Tối hôm ấy, Sơn Nhỏ ngồi trên một gốc cũi khô vừa phì phào hút thuốc vừa canh chừng lên ánh đèn phía trên nhà sàn.

Lúc bấy giờ vào khoảng trên mười giờ, nghĩa là lâu quá hơn lệ thường, mà Chín Thuộc vẫn còn ngồi chà lết trên ấy!

Ánh đèn dầu chợt tắt phụt. Sơn Nhỏ thở ra, búng mạnh tàn thuốc lá cho văng xa rồi đứng dậy quay đi miệng lẩm bẩm: ‘‘Đêm nay coi bộ... êm rồi!’’...

Nhưng hổng có tiếng kẻo kẹt trên chiếc thang tre và liền theo đó Sơn Nhỏ thấy bóng Chín Thuộc lù lù đi xuống.

Sơn Nhỏ chưng hửng đứng khựng lại.

Chín Thuộc đặt chân xuống đất, ung dung rảo bước thẳng về nhà, vừa đi vừa hút gió nho nhỏ bản ‘‘Lên đàng’’.

Sơn Nhỏ khẽ tằng hắng một tiếng khiến Chín Thuộc quay phắc lại, quát hỏi liền

- Đứa nào đó vậy?

Sơn Nhỏ bước tới gần:

- Em đây mà đại ca.

- Sơn Nhỏ hả! Làm gì mà giờ nầy em còn lọ mọ đó hả? Mọi khi em có tật ngủ sớm lắm mà!

Sơn Nhỏ ấp úng đáp:

- Ờ... hổng biết sao lóng rày… khó ngủ sớm quá... chắc có lẽ vì ăn no ở không nhiều nên nó... sanh tật như vậy.

Chín Thuộc cười rè rồi cặp tay Sơn Nhỏ lôi đi:

- Lóng rày thằng cha nầy hay nói xéo tui quá ta! (đến đây hắn ta nghiêm giọng lại nhưng cũng có vẻ lúng túng đôi chút)… Em ở không mấy bữa nay nên... cuồng chưn cuồng cẳng phải hông? Qua cũng có nghĩ tới chỗ đó, nhưng qua tính đã lâu ớn rồi, anh em mình làm ăn lung tung, đêm nay đám này, đêm mai đám nọ… như vậy cũng mệt nhọc lắm chớ phải chơi đâu!Bởi vậy nên qua muốn nhơn dịp nầy, anh em mình nghĩ xả hơi một vài tuần, với lại có thím Hương ở đây mình… phải giữ cho nội vùng chung quanh yên yên một chút chớ hông thôi thím lo hoảng thì...

Sơn Nhỏ mau miệng đỡ lời hắn ta:

- Thì đại ca... khó xáp lại một cái ‘‘cụp’’ phải hông?

Chín Thuộc cười xòa vỗ mạnh vào vai Sơn Nhỏ:

- Chú mầy giỏi đa! Chú mày có muốn o mèo giỏi và hốt hồn thiên hạ thì ráng để ý học mấy cái nước đó của qua, qua sẽ truyền lại hết cho chú mầy chớ hổng có dấu nghề đâu!

Sơn Nhỏ cười theo:

- Ý thôi, tui hổng ham ba thứ đó đâu! Tui cứ... như vầy có phải khỏe hông!

- Hứ, chú mầy nói như vậỵ là chưa có cứng cựa đó nghen! Nên coi chừng: những tay nào mà nói hổng ham mèo chuột, đến khi mê con nào rồi bị nó nhử cho... hỉnh mũi lên làm trâu cười thì... mụ nội tao bây giờ can cũng hổng nổi nữa! Tới chừng đó, chú mày có đem đinh một tấc đóng vào lỗ tai nó, nó cũng hổng chịu nghe chớ đừng nói khuyên can phải quấy gì nữa!

Sơn Nhỏ đứng khựng lại:

- Đại ca nói miệng tài hoài, vậy chớ mấy hổm rày việc của đại ca với thím Hương có ăn thua gì hông mà tui thấy đại ca cứ... trèo lên tuột xuống trên chiếc thang tre kia hoài vậy? Hồi nãy, tui thấy đèn tắt mà đại ca leo xuống, tui tưởng... êm rồi chớ!

Chín Thuộc thụi anh ta một cái:

- Chú mày rình qua sát dữ há! Qua đây hổng nóng thì thôi, chú em mầy là người bàng quan mà cũng chộn rộn nữa chớ!

Sơn Nhỏ ấp úng đẩy đưa cho xuôi:

- Tui sợ đại ca đeo đuổi theo cái vụ nầy... mất thì giờ rồi để bê trễ hết mọi công chuyện mần ăn khác...

- Ậy, nhứt định... thắng lợi mà em! Đối với đờn ba mình phải tùy người tùy đứa mà tính kế. Hiện nay qua đã bao vây thím Hương đâu đó kín mít hết rồi, bây giờ qua chỉ... dậm cù lần lần vô thì thế nào cũng ăn chắc. Qua mà bộp chộp quá thì thế nào thím cũng đâm ra nhát rồi làm cho hư bột hư đường hết, hay là làm cho mình phải tốn nhiều công phu rị mọ lại nữa.

Sơn Nhỏ thở dài:

- Tui cũng vái trời cái vụ này xong cho rồi...

Chín Thuộc cự nự:

- Coi, sao em lại vái trời? Chuyện nầy là chuyện của qua thì ông trời ăn nhậu gì vô trỏng? Mà sao qua coi bộ em thắc mắc, em... xốn xang quá vậy?

Sơn Nhỏ nhún vai:

- Hổng phải thắc mắc gì nhưng... mấy anh em khác suốt ngày họ dòm ngó, xầm xì đại ca hoài nên cũng phải... để ý tới chớ.

Chín Thuộc to tiếng:

- Chuyện của qua mà mắc mớ ông bà ông vải gì tụi nó mà tụi nó xầm xì chớ? Đâu, thằng nào nói hành nói tỏi gì qua em chỉ một cái cho qua coi? Qua đập сho nó bể hàm!

Vừa nói Chín Thuộc vừa níu tay Sơn Nhỏ lôi đi.

Sơn Nhỏ rị lại, dịu giọng ngăn cản hắn ta:

- Ý, đại ca làm như vậy hổng nên. Đại ca mà đánh mấy thằng đó, rủi nó không biết suy nghĩ để bụng sanh thù rồi lén chạy đi mạch đồn bót gần đây, hay đi dắt ba thằng du kích dìa chụp lén anh em mình thì cũng… kẹt lắm chớ phải chơi sao!

Thấy Chín Thuộc không nói không rằng gì hết. Sơn Nhỏ vui vẻ tiếp lời:

-... Mà đại ca cũng nên châm chế cho anh em, anh em mình đứa nào đứa nấy cu ky một mình lâu ngày chầy tháng nên cũng đâm ra nghĩ bậy nghĩ bạ một chút chớ! Với lại ở chốn khỉ ho cò gáy nầy, lội bốn năm cây số mới gặp một đứa con gái, mà đứa nào đứa nấy mốc thít mốc cời xù xì như cũ co hết thì ham sao nổi! Bây giờ, khi không tụi nó thấy một người đờn bà... mướt rượt, bóng sắc như thím Hương đây lạc tới, thì biểu họ hổng... chắc lưỡi hít hà sao được?

Chín Thuộc lặng thinh bước tới vài bước, rồi quay sang bảo Sơn Nhỏ:

- Em nói nghe cũng hữu lý. Ờ phải há… em có nhắc tới cái vụ này qua mới để ý. Em coi lù khù vậy mà... hay đa!

Sơn Nhỏ xẻn lẻn đáp:

- Tui thấy vậy thì tui… nói vậy chớ hay khỉ gì.

Chín Thuộc gật gù:

- Được rồi. Qua sẽ liệu cách, nhưng dầu sao chắc qua cũng phải nhờ nhõi em nhiều nữa.

Sơn Nhỏ ngạc nhiên hỏi lại:

- Nhờ cái gì nữa đại ca? Đại ca sai tui đâm chém gì đó thì tui đi liền, chớ cái việc… đờn bà lằng nhằng này tui ngán quá...

Chín Thuộc lại thân mật cặp kè anh ta đi tới

- Em khỏi lo, qua nhờ em canh chừng ba đứa chúa ôn đó, sợ mai mốt có việc qua đi vắng đôi ba ngày tụi nó... làm hỗn bất tử vậy mà! Nội cái đám nầy, qua chỉ dám tin một mình em thôi hè!

Sơn Nhỏ cười nhẹ:

- Ừa, cái đó thì được...

Chín Thuộc chợt hỏi:

- À, số của cái của thím Hương em cất kỹ đó chớ?

- Kỹ lắm.

- Như vậy kể ra thì qua giao cho em giữ hết hai món đó nghen!

Sơn Nhỏ rút tay ra, hỏi lại liền:

- Ủa, hai món nào đại ca?

Chín Thuộc cười đáp:

- Thì món ruột tượng là một, món... thím Hương là hai... Tiền và tình gì qua cũng giao trọn cho em giữ hết, bộ không phải như vậy sao?

Sơn Nhỏ cười xòa:

- Đại ca nói cái gì nghe kỳ quá! Nhưng tui có giữ hai món đó, tôi cũng ngán thấy mồ: hai món đó đều có huông hết mà đại ca!

- Bậy nà. Em cất giữ dùm qua chớ bộ em đem ra… xài hay sao mà sợ có huông… sợ xui xẻo!

- Ờ há... Còn đại ca, đại ca xài mà hổng ngán… cái chuyện đó sao?

Chín Thuộc cười rộ lên:

- Ngán cái khỉ họ! (Đoạn hắn vỗ vai Sơn Nhỏ, thân mật tiếp lời)... Qua đã đốt ‘‘phong long’’ xổ xui đâu đó hết rồi mới dám nhào vô chớ em! Với lại mình phải cao tay ấn, biết bắt biết buông đúng thời kịp lúc thì vẫn… khỏe ru như thường...

Sơn Nhỏ hỏi lại:

- Tui chắc hồi đó thằng cha Tư nó cũng tính như vậy...

Chín Thuộc ngắt ngang:

- Xí, cái thằng cha gà chết đó mà bì với qua sao nổi (ngừng lại một giây, hắn ta chậm rãi nói tiếp)... Kể ra thằng chả cũng tính xuôi rót hết đó chớ, nhưng rủi ro lại gặp anh em mình. Còn qua bây giờ thì kể như một mình một chợ, vòng ngoài lại có em canh chừng. Qua xáp vô thím Hương cho đã đời một ít lâu rồi cũng kiếm cách tống khứ con mẻ đi về cho êm chớ giữ con mẻ theo lình kình làng càng thì còn làm ăn khỉ gì được nữa!

Đến đây, giọng hắn ta trở nên trầm trầm:

- Có lẽ qua cũng đợi cho êm êm rồi... giải nghệ chớ em nghĩ coi, thời buổi này mình đeo đuổi theo cái nghề nầy hoài sao được. Qua cũng trọng tuổi rồi. Hơn nữa, qua còn nghĩ tới em nhiều lắm... Em, tánh tình đàng hoàng như vậy mà chen sống hoài với tụi này thì tội nghiệp lắm. Hổng biết sao hồi đó em lại chịu theo qua... bền như vầy hả Sơn Nhỏ?

Sơn Nhỏ cảm động:

- Coi, đại ca quên rằng hồi đó tui lỡ tay đập chết một tên công an xã làm trời ở dưới chợ tản cư Bà Đầm, đại ca có mặt ở đó bèn nhảy vô giải vây và dẫn tui chạy trốn đó sao?

- Qua tưởng em lên trên nầy trốn đỡ chớ thiệt tình không dè em theo qua bền như vậy.

Sơn Nhỏ nhún vai, giọng thản nhiên:

- Thì... buồn buồn theo luôn vậy mà!

Chín Thuộc lắc đầu:

- Bộ chú mầy coi cuộc đời như... chơi sao vậy?

Sơn Nhỏ làm thinh rảo bước đi thẳng về chỗ trọ…

Chín Thuộc bước lại đầu bàn vặn cho ngọn đèn tỏ lên rồi quay qua ân cần hỏi thím Hương:

- Sao thím, hồi chiều tôi có sai bầy trẻ đem qua cho thím một ổ bánh mì và thịt hộp, thím dùng có ngon hông? Tôi gởi mua tận ngoài thành đó thím!

Thím Hương cười giả lả:

- Ngon lắm. Thiệt lâu quá chừng quá đỗi tôi mới được dịp nếm lại mấy thứ đó... Mà anh bày đặt gởi mua chi hết món nầy tới món nọ vừa mắc công mắc linh vừa tốn tiền tốn bạc. Tôi ở đây… mắm muối qua ngày cũng được rồi. Bận sau anh mà còn như vậy nữa tôi hổng nhận đâu nghen!

Chín Thuộc đứng xuôi cò, mặt hắn nhăn nhó:

- Coi, thím mà nhẫn tâm như vậy là thím phụ bụng tôi, là thím… hổng thương tôi...

Thím Hương chắc lưỡi chận ngang

- Coi, sao anh nói vậy hả anh Chín? Tôi quấy rầy anh như vầy cũng là quá đáng rồi...

Chín Thuộc hăng hái đáp:

- Tôi đã nói cả ngàn bận là đối với thím thì cái gì cũng chưa đủ hết á! Miễn thím hiểu rõ bụng tôi như thế nào là được rồi. Tôi cứ lo thím ở đây đã lẻ loi một mình mà còn phải chịu thiếu thốn nầy nọ nữa thì tôi... đáng tội chết! Đó thím coi, nội cây đèn chong trong nhà nầy tôi cũng lo nữa: hồi trước tôi thấy đốt bằng dầu cá vừa dơ vừa tối, tôi liền gởi mua cho được thứ dầu lửa

Con Gà ở trên thành đem về…

Thím Hương cười mũm mỉm liếc xéo hắn ta:

- Anh thiệt hay bày đặt chuyện quá hà! (rồi thím làm mặt nghiêm, rụt rè nói tiếp)... Tôi nói cái nầy… anh đừng giận nghe anh Chín?

Chín Thuộc khoan thai bước lại ngồi xuống mép chõng bên cạnh thím

- Cái gì đó thím? Tôi mà dám giận thím thì cho trời tru đất diệt, tàn gia bại sản đi...

Thím Hương nhốm người lên:

- Ý, anh đừng thề bậy hổng nên. Mà anh chắc anh hổng giận thiệt hén?

Chín Thuộc thở dài, giọng nằn nì:

- Thôi mà thím, thím hành tội tôi vừa vừa nó chớ! Tôi sốt ruột sốt gan quá trời quá đất đầy nè!

Thím Hương nheo mắt nhìn hắn ta một hồi rồi chậm rãi lên tiếng:

- Hổng nói giấu gì anh, hồi đó tôi mới gặp anh, tôi thấy anh coi bộ... dữ dằn quá, tôi thiệt ngán trân chứ có dè đâu anh cũng biết mềm mỏng khéo léo như vầy...

Chín Thuộc xẻn lẻn cúi mặt xuống, đưa ngón tay khều khều cọng chiếu ló ra ngoài mép chõng:

- Thím nhắc lại chuyện đó, tôi... mắc cở thiếu điều muốn độn thổ mà trốn. Hồi đó... tại tôi quá hấp tấp, phần chưa hiểu rõ thím cho nhiều nên mới để sanh chuyện bê bối như vậy...

Thím Hương lại chắc lưỡi:

- Hổng phải tôi muốn nhắc lại cái chuyện đó đâu anh Chín. Tôi muốn nói là anh cũng biết khéo chìu chuộng... người ta lắm.

Chín Thuộc nở mũi nhưng ra bộ khiêm tốn đáp:

- Thím cứ kêu ngạo tôi hoài, tôi biết mình còn sơ sót nhiều lắm, nhưng thím cũng nên châm chế cho vì từ hồi nào tới bây giờ tôi quen sống theo lối buông thùa và đâu có dịp nào phải chăm lo săn sóc cho một người đàn bà hết á thím!

Thím Hương mỉm cười hoài nghi:

- Thiệt hay không đó anh Chín? Theo tôi thì … bộ vó của anh cũng... đắt mèo lắm mà!

Chín Thuộc nhăn nhó vò đầu bức tóc:

- Thím đề án tử như vậy chết tôi rồi! Phải tôi mà được như thím nói thì đâu có ba trật bốn vuột đối với thím như vậy nè!

Thím Hương liếc xéo hắn ta:

- Đọ... đọ, tôi có làm cái gì đâu mà chưa chi anh đã gieo tiếng ác cho tôi đó hả?

Chín Thuộc thở dài thườn thượt ngước mắt ngó Ịên nóc nhà:

- Trời đất quỷ thần ơi ngó xuống đây mà coi: thím làm cho người ta thiếu điều chết lên chết xuống, ăn ngủ đứng ngồi gì cũng không yên hết ráo mà thím còn... tàn nhẫn nói một cách ‘‘như không’’ vậy nữa chớ!

Thím Hương ráng làm tỉnh hỏi lại hắn ta:

- Coi, tôi có làm gì đâu mà anh nói nghe... dữ vậy anh Chín?

Chín Thuộc xụ mặt thở dài một hơi rồi từ từ ngước mặt lên nhìn châm bẩm vào mặt thím Hương, và với một giọng đầy vẻ oán trách, hắn ta hỏi ngang:

- Nói gần nói xa chẳng qua nói thiệt phứt cho rồi.... Bộ thím không biết rằng tôi... thương thím hết chỗ để sao hả thím?

Thím Hương liếc mắt nhìn về phía cửa cái rồi cười lỏn lẻn:

- Anh nói... càng mạng như vậy rủi mấy anh em họ nghe được họ cười chết đa anh Chín!

Chín Thuộc nhốm người ngồi xích lại thím Hương thêm một chút nữa và hăng hái đáp:

- Đứa nào cười thì kệ mồ nó, tôi cũng chẳng cần gì ráo! Miễn thím hiểu bụng tôi là được rồi.

Thím Hương nhích người dang ra để õng ẹo dựa ngửa lưng vào chiếc gối tai bèo lớn đặt gác lên thành chõng, rồi thản nhiên hỏi lại Chín Thuộc:

- Anh vui miệng anh nói chơi vậy chớ tôi mà ăn nhằm gì phải hông anh Chín?

Chín Thuộc giơ tay cú mạnh vào đầu mình, giọng bực tức:

- Thiệt thím hỏi tôi một câu xóc óc quá! Thím ác ghê lắm nghen thím!

Thím Hương ỡm ở hỏi lại:

- Nữa, tôi làm gì ai mà ác?

- Trời ơi, thím hổng biết tôi thương thím... thương quýnh, thương nôn hay sao?

Thím Hương cười xòa:

- Anh nầy nói nghe kỳ quá hà!

Chín Thuộc lết sấn tới thêm một chút nữa

- Tánh tôi ăn ngay nói thẳng vậy thím à. Thôi sẵn dịp nầy tôi cũng... tuôn ra hết phứt cho rồi: tôi xin hỏi thiệt thím, thím có… đoái tưởng đến thằng này một chút xíu nào hông hả thím?

- Anh này hỏi sao lạ quá. Anh đối đãi với tôi tốt như vầy lẽ tự nhiên tôi... mang ơn anh ghê lắm...

Chín Thuộc chắc lưỡi gạt ngang:

- Mang ơn khỉ khô gì! Tôi chỉ cần hỏi thím có... nghĩ đến thằng này không? Thím chỉ cần trả lời hoặc có hoặc không và gạt qua một bên các chuyện ơn nghĩa cà lằng nhằng đó đi!

Thím Hương mỉm cười:

- Cha, anh này sao nóng quá hổng biết!

-Trời đất ơi, tôi đợi bao nhiêu lâu nay mới có giờ phút nầy mà thím!

- Thì anh để... thủng thẳng coi...

Chín Thuộc cười như mếu

- Chết tôi rồi, giặc giã đánh ầm ầm mà thím để thủng thẳng coi chớ!

Đến đây, hắn ta nghiêm mặt lại và tiếp lời bằng một giọng rất thảm thiết:

- Thím ơi, thím cứ nói quanh co hoài thì chẳng khác gì thím muốn xẻo từng miếng da miếng thịt tôi ra vậy. Xin thím nói đại một tiếng cho tôi biết để tôi còn liệu thân phận của tôi, nếu hổng xong thì dang ra…

Thím Hương nhíu mày, đã đớt hỏi liền:

- Bộ tôi nói... hông rồi anh tính đuổi tôi đi phải hông?

- Ý đầu có tệ như vậy thím! Tôi nói dang ra đây là... hổng dám xáp lại gần như vậy, chớ dầu thế nào đi nữa tôi cũng làm tròn bổn phận của tôi đối với thím ở đây chớ!

Giọng nói của hắn ta bỗng trở nên ngùi ngùi:

- ... Nếu có cái gì thì tôi phải biết trước để lo thân tôi chớ, hông thôi ba đứa em út tụi nó thấy tôi lăng xăng bên thím hoài như vậy, rồi rốt cuộc ăn trớt hết... thì thế nào tụi nó cũng xầm xì tôi là một thằng già... ăn cám xú nên mới u mê ám chướng như vậy.

- Tội nghiệp dữ hông! Anh mà cũng sợ tai tiếng nữa sao?

- Thím nghĩ coi hổng sợ sao được, tự hồi nào tới giờ tôi có bo bo lo việc riêng như vậy đâu... Nhứt là Chú Sơn Nhỏ chú cự nự tôi ghê lắm.

- Cọi bộ anh đó hiền lắm mà!

- Ừ, Sơn Nhỏ thì được cái chỗ ấy. Ở đây tôi coi chú là... nhứt hạng đó. Mà thôi, thím làm ơn làm phước trả lời thẳng về cái chuyện tôi hỏi hồi nãy đó, chớ hông thôi mấy ngày rày tôi không ăn ngủ gì được ráo!

Thím Hương hơi cúi mặt xuống:

- Anh sao gấp quá... Nhưng tôi nghĩ thân phận của tôi nổi trôi như vầy thì có xứng đáng gì...

Chín Thuộc vồn vã nắm lấy bàn tay của thím:

- Thím chê tôi không xứng đáng thì có! Thím ơi thím đừng hành tội tôi nữa mà thím!

Thím Hương rút nhẹ bàn tay ra, cười chúm chím:

- Tôi nói để thủng thẳng... Tôi có biến mất đi đâu được mà anh sợ chớ!

Chín Thuộc nhăn mặt:

- Hổng biến nhưng... cứ bẹo hình bẹo dạng trước mặt như vầy tôi xốn xang quá mà!

Thím Hương ngoe nguẩy:

- Xí, nói tầm bậy hoài hè!

Chín Thuộc cười hề hề rồi bỗng nhiên hắn ta nghiêm mặt lại nhìn sững vào mặt thím Hương:

- Thím ngồi yên đừng nhúc nhích cục cựa gì hết nghen! Để tôi đập con muỗi...

Rồi không đợi thím Hương trả lời, hắn ta giơ tay lên...

Trước cử chỉ đột ngột của Chín Thuộc, thím Hương, đành trân mình ngồi yên không dám động đậy gì hết.

... Và không biết con muỗi kia đậu ở đâu mà bàn tay của Chín Thuộc ấn nhẹ lên má thím Hương… nằm у nguyên ở đó trong một vài giây rồi từ từ vuốt xuống: vòng theo càm...

Thím Hương vừa hất bàn tay ấy ra vừa ngửa lên chiếc gối đặt ở phía sau lưng để né tránh, rồi xẻn lẻn cự nự:

- Cái anh này kỳ quá hà!

Chín Thuộc ráng làm mặt nghiêm:

- Coi tôi đập muỗi mà thím hổng cho nữa sao?

Thím Hương trề môi

- Xí, bộ con muỗi đó biết lủi trốn hay sao mà anh phải... rượt ví trên gò má của tôi vậy?

Chín Thuộc cười rè

- Thì... tôi phải chà nhẹ nhẹ như vậy chớ chẳng lẽ đập đại một cái bốp hay sao!

Thím Hương làm ra vẻ chanh chua:

- Cũng may là nhà nầy không có rệp, chớ nếu có anh dám đòi bắt theo kiểu... anh đã đập muỗi vừa rồi đó nữa!

Chín Thuộc thích chí cười vang, rồi chẳng nói chẳng rằng nhoai người tới ôm ngang lưng thím Hương hôn như mưa bất trên tóc, trên má, trên tai, trên càm... những, cái hôn như muốn hít bứt da thịt...

Thím Hương cố nhoai đầu ra, giọng của thím vừa nũng nịu, vừa năn nỉ:

- Khoan một chút xíu đã anh Chín! Anh làm cấn đầu đau thấy mồ người ta đây nè!

Chín Thuộc còn ráng hôn vớt một hơi dài trên chiếc cổ trắng cao của thím Hương, để nghe rõ những mạch máu đập bừng bực dưới làn da bắt đầu hâm hấp mồ hôi ấy!

Hắn ta ngồi thẳng lại, một tay đưa ra đỡ lấy đầu thím Hương nhấc lên một tay giơ lên đánh mấy cái liền vào thành chõng để đả đớt.. ‘‘hài tội” (y như các bà mẹ đánh bù vào cạnh bàn gốc ghế đã ‘‘làm” cho con mình đụng u đầu hay vấp té ngã vậy)

- Cái chõng chết bầm này! Ai biểu mày làm cấn đầu cưng của tao hả!

Đoạn hắn ta nâng niu đặt thím Hương nằm yên trên gối, rồi hấp tấp hỏi luôn

- Để anh bước xuống xập mùng và...

Thím Hương chận ngang:

- Cha, mới ràng ràng đây anh học ở đâu mà xưng… “anh” một cách nghe ngọt xớt như mía lùi vậyỊ

Chín Thuộc rón rén bước xuống chõng, vói lên buông mùng xuống rồi ló đầu vô cười đáp:

- Thì… học ở cưng đó chớ học ở đâu nữa. (anh ta thấp giọng nói nhanh)... thôi khuya lắm rồi, để anh đi tắt đèn nghen cưng!

Chín Thuộc định quay đi thì thím Hương đã ngồi rột dậy, hớt hải kêu giựt ngược lại:

- Khoan đã anh Chín.

Chín Thuộc cau mày như có vẻ không hiểu:

- Coi, sao lại khoan?

Thím Hương cúi mặt xuống, đưa tay níu lấy một mớ đuôi tóc đổ xỏa ra phía sau lưng để mân mê trong lòn, bàn tay rồi ấp úng lên tiếng

- Anh Chín, anh đừng… giận tôi tội nghiệp... Thôi để... khi khác anh à!

Chín Thuộc nhăn nhó chắc lưỡi:

- Thiệt mụ nội tôi cũng hổng hiểu gì hết! Thì mới vừa đó... sao bây giờ lại khoan cà?

Lần đầu tiên thím Hương xưng em:

- Anh Chín, hổng phải em tiếc cái gì, hay muốn làm ngặt làm eo anh điều chi nhưng... em nghĩ mình làm coi cũng kỳ...

- Cái gì mà kỳ?

Thím Hương tìm cách trả lời trớ đi:

- Việc đó mình nên để... thủng thẳng sau này... nó có trễ đâu anh?

Chín Thuộc giơ hai tay ra như để phân bua

- Coi, em nói cái gì mà quanh co vậy? Trước hay sau gì thì nó cũng vậy thôi, chớ bộ...

Thím Hương gượng cười đáp:

- Thì phải rồi, nhưng xin anh nghĩ tới hoàn cảnh trắc trở hiện nay của em... hổng phải em dám tiếc một chút bẻo gì đối với anh đâu!

Chín Thuộc bực dọc ngồi mạnh xuống mép chõng:

- Hoàn cảnh trắc trở làm sao? Bây giờ em ở đây êm ru chớ còn gì nữa hả?

Thím Hương thở dài

- Em muốn nói trắc trở là trắc trở về chuyện khác kìa... chuyện của anh Tư đó!

- Anh Tư ảnh chết queo rồi mà em! Còn anh, anh sống nhăn đây nè!

Thím Hương mỉm cười:

- Thì đó, anh Tư ảnh mới qua đời nên... dầu sao em cũng phải nghĩ đến ảnh chút đỉnh, chớ mới ràng ràng đây mà em.. hấp tấp bứt ngang như vậy coi cũng kỳ.

Chín Thuộc ngồi lặng thinh, mặt quạu đeo. Bỗng hắn ta phát cười khan rồi daỵ qua hỏi thím Hương:

- Anh nói ra câu nầy không phải để châm chích gì em, nhưng em thử nghĩ lại coi, hồi thầy Hương quản còn sống sờ sờ ra đó, rồi kế thầy lâm nạn mãn phần... hồi đó em đâu giữ kỹ như vầy...

Liếc thấy thím Hương cúi gầm mặt xuống, hắn ta dịu dàng nói tiếp:

- Thôi em à, thời buổi này mình cũng nên... xính xái bớt, cuộc đời đã khổ nhiều rồi thì mắc mớ gì mình lại còn ép thân hành xác thêm nữa!

Thím Hương vẫn không nói năng gì hết...

Gian nhà bỗng trở nên lặng lẽ một cách lạ lùng. Ngọn đèn dầu bỗng như sáng tỏ hơn lên và bên ngoài gió đồng vẫn thỗi rì rào trên những tàu lá chuối tạo thành một thứ tiếng thì thầm bất tận.

Thím Hương chợt rùng mình... và Chín Thuộc cố ném bớt hơi thở dồn nhưng cũng không khỏi hồi hộp nhìn sững người đàn bà tuy quá quen mặt mà sao trong đêm nay, lại như quá mới lạ đối với hắn ta: từ mớ tóc đen nhánh đổ xõa ra phía sau lưng, từ đôi mắt sâu thẳm như che giấu bao điều bí ẩn, từ đôi lông mi chớp lia như bối rối, như cam chịu, từ mấy hàng khuy áo đầu xô lệch như không buồn che giấu sự thiếu vắng của chiếc áo lót mình hường lợt chật bó mọi khi, từ chiếc quần lãnh mướt rượt...

Tự nhiên Chín Thuộc đâm ra luống cuống một cách bất thường... hắn nghiêng đầu ấp úng hỏi nho nhỏ thím Hương:

- Anh... đi vặn bớt ngọn đèn xuống... hay là... tắt luôn nghen em?

Thím Hương hơi nhíu mày nhìn ra phía ngoài mùng, và vẫn giữ lặng thinh. Chín Thuộc lập nhanh lại câu hỏi cũ và tiếng thì thầm của hắn ta như hòa lẫn với tiếng gió rì rào trên đám chuối sau hè...

Sự im lặng của thím Hương làm cho Chín Thuộc vừa sốt ruột vừa bực mình. Mấy lần hắn ta nóng nãy nhốm người lên rồi lại hậm hực ngồi phịch xuống, mắt lom lom canh chừng mọi cữ động nhỏ của thím Hương.

Bỗng... thím Hương thở hắt ra một hơi dài, vói tay đẩy chiếc gối tai bèo xích vô trong rồi nằm lăn xuống chiếu, quay mặt úp vô phía vách.

Chín Thuộc mừng rỡ giơ tay ra định khều hỏi thím Hương một lần nữa nhưng rồi lại thôi: vạt sau của chiếc áo túi thím Hương lật vén lên trên để lộ cả một phần eo thắt của tấm lưng thon và cố nhiên, cả phần no bầu của chiếc quần lãnh đen láng mướt...

Tự nhiên Chín Thuộc thấy khô gắt nơi cổ như... khi ăn mắm suốt ngày mà không được uống vô một nhiễu nước nào vậy,

Không nghĩ suy gì nữa, hắn ta rón rén bước xuống chõng, hấp tấp chạy tới kê miệng thổi tắt phụp ngọn đèn, rồi bương bả trở lại bò rột lên chõng nằm xuống bên cạnh thím Hương.

Hắn ta đặt tay lên vai thím, kéo nhẹ về phía mình: thím Hương theo đà bàn tay ấy nằm ngửa trở lại một cách quá ngoan ngoãn, không cưỡng rị lại mà cũng không vồn vã xoay theo...

Đó là điều làm Chín Thuộc không ưng ý. Hắn ta phải khựng lại một chút rồi mới ôm ghì lấy tấm thân mà hắn hằng mơ ước với những giờ phút như thế này...

Nhưng da thịt kia sao như không gợn chút nào niềm hứng cảm. Trong vòng tay Chín Thuộc, thím Hương có vẻ xa xăm, quá lạnh lùng!

Chín Thuộc bực tức ngẩng đầu lên và nghiến răng trong bóng tối. Nhưng rồi hắn bỗng mỉm cười thở ra một hơi dài khi chợt hiểu một tâm trạng “bỗng nhiên” của thím Hương và thấy rằng mình phải cần trì chí một cách tỉ mỉ và khéo léo hơn nữa.

Hắn ta vốn là một thứ đàn ông nhiều tự ái trong mọi việc...

Làn da mát rượi mềm mại ban nãy đã bắt đầu nóng hổi và săng vo... Thím Hương quờ quạng đưa tay xô sửa lại chiếc gối nhưng rồi buông vật xuống mặt chõng. Mấy ngón tay như muốn bám víu vào một cái gì... nhưng rồi lại để bươn cày trên lằn lác chiếu...

Mấy tiếng thằn lằn chắc lưỡi trên trần nhà nghe rõ mòn một, cũng như tiếng kẽo kẹt của đám mối đục khoét trong mớ kèo tre nghe như không bao giờ dứt...

Thím Hương, nới lỏng vòng tay để xoa vuốt nhè nhẹ gần như là mân mê dọc theo đường lưng của người tình mới...

Và Chín Thuộc chùi mặt trong mớ tóc thơm dịu buông xòa ra trên mặt gối, như muốn ngủ thiếp đi.

Như mọi đêm, đêm nay Sơn Nhỏ cũng thơ thẩn ngồi trên khúc củi khô để hút thuốc liền miệng và... đập muỗi liền tay.

Nhiều lúc anh ta thấy mình vô lý nhưng vẫn cứ chần chớ ở đó mãi cho đến lúc Chín Thuộc hiện ra trên đầu thang tre là anh ta vọt đi về trước để tránh khỏi gặp hắn ta.

Bởi vậy đêm nay, khi nhận thấy ánh đèn trên nhà sàn tắt khá lâu ớn rồi mà Chín Thuộc vẫn chưa xuống, Sơn Nhỏ lừng khừng đứng lại ngó mong lên phía trên ấy.

Mãi một lúc sau, như quá chán ngán và bực bội một cái gì, Sơn Nhỏ nhún vai thở ra rồi tiện chân đá mạnh vào ngọn cỏ tưởng tượng, đoạn lùi lũi đi trở về nhà...

Anh ta mới đi được ba bước thì chợt nghe tiếng cọt kẹt liên hồi như tiếng chân ai nhún nhảy hoặc bước nhanh trên mấy nấc thang tre... Sơn Nhỏ tưởng Chín Thuộc ra về nên quay phắc lại...

Nhưng không... Sơn Nhỏ ráng nhìn kỹ: chiếc thang tre vẫn trơ trơ ra đó và gian nhà sàn vẫn còn tối om om!

Sơn Nhỏ nhăn mặt, bỏ đi thẳng một nước như không còn muốn nghe lọt thêm một tiếng động, một tiếng ú ớ lạc giọng nào khác nữa...

Về đến nhà, Sơn Nhỏ nằm lăn ra trên nóp. Anh ta cố nhắm mắt ép dỗ giấc ngũ nhưng thỉnh thoảng lại ngóc đầu ngó chừng về phía cửa ngỏ... Mãi một lúc lâu sau, vì quá mỏi mệt anh ta ngủ thiếp đi...

Tiếng mấy con gà nòi đập cánh phành phạch và gáy

vang dội ở phía sau hè làm cho Sơn Nhỏ giật mình tỉnh giấc, tông nóp chui ra.

Anh ta vừa dụi mắt vừa ngó liền về phía chiếc sạp tre nơi mọi khi Chín Thuộc vẫn nằm ngủ trên ấy vẫn còn trống trơn và chiếc mùng một nóc giăng sẵn vẫn còn cuốn lên у nguyên như hồi đầu hôm...

Anh ta đứng chống nạnh, hậm hực nhìn sững chiếc sạp tre у như là nhìn... một tên tội phạm gì vậy!

Vừa lúc ấy Chín Thuộc cũng lọ mọ về tới.

Chưa chi, hắn ta đã bô bô hỏi Sơn Nhỏ:

- Sao bữa nау em thức dậy sớm quá vậy em?

Sơn Nhỏ lừ lừ quay ra, soi mói nhìn lại Chín Thuộc rồi ầm ừ đáp:

- Ờ... cũng sáng bưng rồi...

Chín Thuộc liếc nhanh về phía sạp ngủ của mình rồi xẻn lẻn bảo Sơn Nhỏ

- Sao... hồi tối em không leo lên chỗ của qua sập mùng xuống ngủ cho khỏe?

Sơn Nhỏ cười mũi:

- Ai biết đại ca dìa hay không...

Chín Thuộc đành cười trừ:

- Ờ há...(rồi hắn vui vẻ nói cho khỏa lấp đi). Đó em thấy tài qua chưa? Qua nói thế nào cũng êm mà!

Sơn Nhỏ gật gù đưa đẩy

- Cái đó thì tui... dư thấy rồi.

- Ủa, sao chú mầy thấy rồi? Bộ hồi hôm chú mầy rình qua hả?

Sơn Nhỏ mỉm cười

- Ai thèm rình đại ca! Khi không tui thấy vậy mà! Với lại đại ca hổng dìa đây ngủ là người ta dư biết rồi... Cha, chắc suốt đêm qua... hai ông bà lu bù... tối trời tối đất hết phải hông?

Chín Thuộc, cười khà giơ tay thụi mạnh vào vai Sơn Nhỏ:

- Thằng nhỏ này hỏi một câu rắn mắc quá ta! Gặp tay qua thì cả cây nước đá cũng phải tan liền chớ đừng nói gì thứ... đã từng nếm mùi đời và còn thòm thèm

trong bụng... như thím Hương đây...

Sơn Nhỏ ấp úng hỏi lại:

- Rồi đại ca... tính sao nữa đây?

Chín Thuộc hể hả đáp:

-Thì còn tính cách nào nữa? sẵn cái đà này thì qua ráng tới luôn cho đến khi nào muốn dang ra thì sẽ tính sau. Bây giờ đã tới cái lúc... khỏe ru mà em!

Sơn Nhỏ có vẻ như còn thắc mắc:

- Nghe đại ca nói cái gì coi cũng... dễ ợt hết!

Chín Thuộc thản nhiên trả lời:

- Ở đời, cái gì mình muốn dễ thì nó dễ tuốt luốt… còn muốn kiếm chuyện khó khăn thì nó... khó tới hoài. Em cần tập theo cái tính của qua mới được, chớ cái gì

em cũng… đem chôn vô trong bụng để nghĩ tới nghĩ lui cho nó sanh lằng nhằng thêm ra, mà rốt cuộc rồi chỉ có một mình em lãnh đủ chớ thiên hạ họ vẫn sống sởn sơ, vẫn ăn mỗi bữa năm sáu chén cơm như thường!

Sơn Nhỏ cười khì:

- Ừa, để tôi cũng ráng tập coi!... Mà có lẽ tại trời sanh tánh tui như vậy...

Chín Thuộc trề môi:

- Khỉ họ! Em đừng đổ thừa cho ông trời ổng kiện chết đa! (nói đến đây, Chín Thuộc bỗng nhăn mặt đưa tay xoa lấy bụng)... Cha, sao hôm nay kiến cắn bụng

sớm như vầy nè!

Sơn Nhỏ nhướng mắt lên:

- Sao vậy đại ca?

Chín Thuộc cười xòa:

- Bộ cha nội tính hỏi móc lò hả? Mà chú em chưa đủ... tài để biết... đói như vậy đâu!... Thôi em chịu khó đi hối mấy đứa nó nấu cơm cho sớm sớm một chút

nghen... Ờ, em kêu tụi nó bắt vài con gà làm thịt ăn cho nó đỡ khổ coi, chớ mấy bữa rày cứ ních ba cái mắm kho quẹt hoài xót ruột thấy mẹ. Bữa nay mà tụi nó còn dệnh cho qua cái món đó nữa thì chắc qua... hết làm ăn gì nổi được! À, khi nào làm gà rồi nhớ chặt đem qua cho thím Hương một phần để thím xào xáo gì đó tùy ý... mà em chịu khó lãnh việc mang qua bển, chớ đừng để cho ba thằng mắc gió đó chàng ràng nghen!

Sơn Nhỏ mỉm cười gật đầu:

- Ừa, đại ca khỏi dặn tôi cũng biết mà!

Chín Thuộc cau mày nói thêm:

- Còn cái thằng Hưng Quắn nữa! Làm cái gì mà hễ ăn no rồi, nó cứ xách cây đờn ghi-ta thùng thiếc bể của nó ngồi dưới gốc dừa gần chỗ nhà sàn thím Hương… từng tưng tứng tưng ba câu vọng cổ trật nhịp nát bấy hết hoài vậy? Bộ nó tính làm... Thạch Sanh tình tang tích tịch tình tang để dụ khị công chúa... xuống thang chắc?

Sơn Nhỏ cười ngất:

- Thì đại ca cũng phải để cho em út nó mùi mẫn đôi chút chớ! Có... mất màu đâu mà đại ca sợ!

- Qua mà sợ khỉ gì ai! Chim trời cá nước thằng nào giỏi bắt được thì hưởng... có điều qua hổng muốn tụi nó lộn xộn làm rối trật tự... thím Hương thím thấy được thím chê cười anh em bọn mình vậy mà!

Rồi như không muốn để cho Sơn Nhỏ kiếm cách hỏi ngoắc ngoéo nữa, Chín Thuộc bỏ chạy а lại sạp tre, nhào lên nằm nghe một cái rầm, rồi vừa vươn vai vừa ngáp dài:

- Thôi bây giờ tới phiên qua ngủ! Cơm nước xong xúp lê cho qua dậy liền nghen Sơn Nhỏ!

Sơn Nhỏ ừa một tiếng rồi nhún vai quay ra đi khỏi cửa...