- 2 -
Sơn Nhỏ bước lên tới trên đầu thang tre, ló mặt vô phía trong và rụt rè lên tiếng hỏi:
- Có thím Hương ở trỏng hông... hả thím?
Thím Hương đang còn nằm nướng trong chõng vội chui ra, vừa đi vừa bới tóc!
- À, anh Sơn Nhỏ, anh qua có việc chi sớm vậy?
- Dạ… tui tưởng thím thức rồi.
Thím Hương vội hấp tấp gài lại mấy chiếc khuy áo còn để hở và xẻn lẻn đáp:
- Tôi cũng thức lâu rồi mà anh! ( chợt thấy Sơn Nhỏ tay cầm một gói lá chuối xanh, thím vội hỏi) Chắc anh đem qua cho tôi món gì nữa đó phải hông?
Sơn Nhỏ lúng túng ngó xuống gói đồ:
- Dạ... hổng phải của tui... anh Chín ảnh biểu tui đem qua cho thím thịt gà dùng lấy thảo...
Thím Hương vồn vã đỡ lấy gói lá chuối:
- Thiệt anh Chín ảnh hay bày đặt quá chừng! Đồ ăn hiếm hiệm ở bên nầy chớ có thiếu thốn gì đâu mà ảnh cứ cho hết món nầy tới món nọ!
Sơn Nhỏ chỉ biết cười gượng:
- Dà...
Thím Hương đem gói thịt gà vô cất trong bếp, rồi quay ra vừa đưa tay ngoắc Sơn Nhỏ vừa đon đả gọi anh ta:
- Mời anh vô trong nhà chơi chớ làm gì đứng đó hoài vậy? Hay là anh không được rảnh...
Sơn Nhỏ lắc đầu lia lịa:
- Hông. Tui… có mần cái gì đâu...
Tuy nói thế, Sơn Nhỏ vẫn còn đứng lựng khựng ở ngạch cửa. Thấy vậy, thím Hương nhoẻn miệng cười:
- Vô đi! Bộ anh sợ ai... ăn thịt anh sao hả?
Giọng thím Hương kéo dài một cách... nhảo nhẹt khiến cho Sơn Nhỏ thêm lúng túng,
Anh ta mon men lại đứng bên cạnh bàn, ngượng ngập bẻ mấy lóng tay nghe rôm rốp rồi hết nhìn... nóc nhà đến vách nhà, và cuối cùng tằm mắt của anh ta ngừng lại nơi chiếc chõng tre còn giăng mùng sùm sụp, mền gối xộc xệch lung tung...
Tự nhiên Sơn Nhỏ hơi cau mặt.
Chợt bắt gặp cái nhìn ấy của Sơn Nhỏ, thím Hương vội chạy lại vắt mùng lên, dọn gối xếp mền rồi day qua cười xẻn lẻn bảo Sơn Nhỏ:
- Hồi tối... bị tôi thao thức hoài ngũ hổng được nên dậy có hơi trễ...
Sơn Nhỏ ngó xuống đất, đáp lơ lửng một câu:
- Dạ... hồi tối anh Chín ảnh… đi đâu cũng dìa trễ quá...
Thím Hương ngượng ngập buông hai tiếng “vậy hả” rồi kín đáo liếc nhìn Sơn Nhỏ dò xét.
Anh ta nói lỡ một câu đó rồi cũng đâm ra lúng túng đưa tay vuốt dọc theo mép bàn..
Thím Hương lại lên tiếng
- Kéo ghế ngồi chơi anh... anh thứ mấy để tôi kêu cho tiện chớ cứ nhè tên anh mà... réo hoài kỳ quá.
- Dạ... tui thứ Năm, mà thím cứ kêu đại tên tui cũng được.
Thím Hương chắc lưỡi
- Ậy, hổng biết thì thôi chớ biết rồi thì phải kêu cho…. phải phép chớ!. Mà anh ngồi xuống đi chớ làm gì... xón rón như mấy cậu trai đi... làm rể vậy!
Sơn Nhỏ “dà” một tiếng nữa rồi lập cập kéo ghế ra ngồi “thẳng bang” ở mép.
Thím Hương bước tới vách rút cây lược đoạn trở lại ngồi xuống chõng, xổ tóc ra vừa chậm rãi chải tóc vừa liếc xéo Sơn Nhỏ, miệng cười chúm chím... dường như là thích thú soi mói những cử chỉ ngượng nghịu của anh này...
Sơn Nhỏ bỗng nhích ghế ra đứng dậy lấp bấp nói:
- Thôi để tui dìa...
Thím Hương buông lược xuống:
- Coi, sao gấp vậy? Anh nói anh không có mắc công chuyện gì hết mà! Ở ngồi chơi một chút... mấy thuở anh mới lên nhà nầy...
Sơn Nhỏ lại ngồi xuống, ngó mong ra phía cửa cái. Thím Hương tìm cách gợi chuyện:
- Sao tôi thấy anh ít lên đây chơi quá vậy?
Sơn Nhỏ gựợng cười đáp:
- Dạ... bị tui hổng có việc gì cần hết,
Thím Hương cười xòa, ngắt ngang:
- Bộ anh lên đây nói chuyện chơi hổng được hay sao mà phải đợi có chuyện cần lận?
Sơn Nhỏ nhún vai:
- Tui... có biết chuyện khỉ gì đâu mà nói!
- Lạ hông! Thiếu gì chuyện, chuyện của anh, chuyện thiên hạ ở đây. Nhiều lúc, tôi ở đây quanh đi quẩn lại thui thủi một mình... buồn thiếu điều chịu hết muốn nổi!... Ngặt ở đây lại không có hàng xóm láng giềng nào hết ráo! Chỗ gì kỳ quá!
Sơn Nhỏ cười đáp:
- Dạ, chỗ này như vậy đó! Tụi tui sống thét rồi..cũng phải quen...
Thím Hương thật thà hỏi lại:
- Sao anh hổng đi chỗ khác đông vui hơn?
Sơn Nhỏ trợn mắt:
- Ý trời, đi chỗ khác để chết chùm cả đám sao?
- Tôi nói là riêng phần anh cà!
Sơn Nhỏ thở dài:
- Phần tui cũng vậy, nếu hồi đó tui đi chỗ khác được thì vô đây làm gì?
- Vậy anh tính... đeo đuổi theo cái nghề nầy hoài sao?
Sơn Nhỏ mỉm cười chua chát mà không nói năng gì hết.
Thím Hương vội tìm cách nói lảng ra:
- Tôi coi bộ anh Chín ảnh trọng anh lắm? Phải hông anh... Năm?
- Dạ phải.
- Mà anh, anh cũng có vẻ quý ảnh lắm?
- Tui trọng ảnh thiệt tình chớ có vẻ khỉ gì!
- Sao vậy anh?
- Thì tại ảnh thương tui chớ còn tại sao nữa!
Thím Hương mỉm cười
- Ở đây có cả chục người khác nhưng tại sao anh Chín lại... chấm có một mình anh?
- Tui cũng hổng biết nữa?
Thím Hương vừa bước lại dắt cây lược trả về chỗ cũ vừa nói:
- Anh này thiệt kỳ, hỏi anh cái gì anh cũng không biết hết á!
Đoạn thím thản nhiên cầm lấy tấm gương móc trêo cây cột xuống để vừa săm soi vừa vén vuốt mấy sợi tóc còn buông lòa xòa trên trán.
Và khi thím quay ra, gương mặt thỏa mãn một cách rạng rỡ của thím làm cho Sơn Nhỏ thấy khó chịu.
Vô tình thím hỏi lại anh ta:
- Bộ anh khó chịu ở trong mình hay sao mà tôi thấy anh nhăn nhó như... khỉ ăn gừng vậy?
Sơn Nhỏ cười gượng:
- Không...
Thím bước ra đứng nơi ngưỡng cửa, ngó mong ra tứ phía rồi vui vẻ kêu lên:
- Cha, bữa nay trời tốt quá há! Mấy bữa rày mưa liên miên thiệt rầu thúi ruột!
Ánh sáng ban mai bên ngoài ùa chiếu vào làm cho vóc vạc của thím Hương càng thêm lồ lộ...
Sơn Nhỏ không dám nhìn lâu về phía ấy nữa.
Thím Hương chậm chạp đi vô, chậm chạp một cách gần như là uốn éo. Nét mặt của thím càng thêm tươi rói...
Thím bước lại dựa lưng vào cột nhà, nhìn Sơn Nhỏ với một vẻ gần như là thương hại:
- Sao hổng nói năng gì hết vậy anh Năm? Bộ có chuyện gì buồn hả? Anh nói cho tôi nghe có được hông?
Sơn Nhỏ xẻn lẻn lắc đầu:
- Tui mà có chuyện gì đâu!
Thím Hương ngó xéo anh ta, cười mủm mỉm:
- Anh đừng giấu tôi, tôi liếc sơ qua là tôi hiểu hết…
Sơn Nhỏ hơi cau mày
- Vậy chắc... Thím đi guốc trong bụng tui rồi.
- Tôi nói chơi bộ anh giận hả?
Sơn Nhỏ hấp tấp đáp:
- Ý, hổng có đâu!... Tại tui... hong có chuyện gì buồn ráo trơn thiệt mà thím!
Thím Hương chép miệng rồi thấp giọng hỏi anh ta thêm:
- Bộ anh tính ở như vậy hoài sao?
Sơn Nhỏ miễn cưỡng đáp:
- Thì tui đã nói tui đi chỗ khác hổng được mà thím!
Thím Hương cãi lại liền:
- Tôi nói ở như vậy là ở… một thân một mình. Bộ anh không tính lập gia đình như mọi người khác hay sao!
Sơn Nhỏ cười thành tiếng:
- Bộ thím muốn ngạo tui sao chớ? Cái thân của tui còn lo chưa xong đây nè!
- Nói vậy anh cứ sống như vầy cho tới già khú đế à?
Sơn Nhỏ nhún vai:
- Ối, để tới đâu hay tới đó chớ hơi sức đâu mà lo chuyện... trên trời dưới đất đó hổng biết!
- Anh nói nghe sướng hông! Tôi sợ lâu ngày chầy tháng rồi anh chịu… hết nổi chớ!
Sơn Nhỏ không nín cười được!
- Thím làm như thím rành… tui hơn tui nữa!
Thím Hương gật gù
- Có lẽ đúng đó anh! (rồi giọng của thím trở nên bí hiểm)... Thì thôi, anh nói vậy tôi cũng… ráng tin thử một chuyến coi ra sao! Nhưng tôi chắc... hổng lâu đâu anh ơi!
Sơn Nhỏ nhìn sững thím Hương trong một vài giây rồi kéo ghế đứng dậy.
Thím Hương hỏi chận trước:
- Bộ anh tính đi về nữa phải không?
- Dạ.
Thím đưa luôn theo một câu nữa:
- Mà phen này, tôi hổng cầm anh lại đâu nghen!
Sơn Nhỏ càng thêm lúng túng:
- Dà... Thôi tui trở về bển nghen thím...
Vừa nói Sơn Nhỏ hấp tấp bước ra cửa như sợ phải nghe thêm những lời nói móc ngoéo xa xôi của thím Hương nữa, nhưng lời nói mà anh không sao chống đỡ hoặc đưa đẩy cho xuôi được.
Đợi cho Sơn Nhỏ vừa đặt chân xuống mặt đất, thím Hương kêu giựt ngược anh ta lại:
- Anh Năm! Anh Năm!
Sơn Nhỏ đứng khựng lại và nhăn nhó hỏi:
- Chi nữa thím?
Thím Hương làm bộ cự nự:
- Làm gì mà anh quạu đeo vậy hả? (rồi thím mỉm cười đon đả nói tiếp)… Lúc nào rảnh lại đây chơi nghen anh, hay là anh để tôi mời anh ba lần bốn lượt nữa hả?
Sơn Nhỏ ấp úng đáp:
- Dạ được mà thím... thôi tui dìa luôn nghen thím.
Thím Hương cười rộ lên làm cho anh ta mắc cở hấp tấp đi thẳng một nước.
... Đi được một đỗi, Sơn Nhỏ ngừng lại thở và len lén ngó ngoái lại phía cửa nhà sàn...
Thím Hương không còn đứng ở đó nữa và tự nhiên Sơn Nhỏ đâm ra bực mình một cách... ngang xương. Anh ta vùng vằng trở về bên chỗ trọ...
Một khi có chuyện gì cần phải gặp Chín Thuộc trong lúc hắn ta sang bên nhà thím Hương, Sơn Nhỏ chỉ đứng hú gọi ở cách đó xa xa chớ không bao giờ muốn giáp mặt hai người ấy. Trái lại hôm nay, anh ta đi xâm xâm thẳng lại đầu thang tre và réo Chín Thuộc liền:
- Đại ca ơi, có đại ca ở trển hông hả?
Có tiếng lục đục ở phía trên, đoạn thím Hương xì хàо rồi mới nghe tiếng Chín Thuộc đáp vọng xuống:
- Sơn Nhỏ đó hả? Em đợi qua một chút qua xuống liền.
- Mau mau đi đại ca!
Sơn Nhỏ vừa hối vừa bước tuốt lên mấy nấc thang tre, nhưng anh ta ngừng lại ở lưng chừng chớ không dám ló đầu tới ngạch cửa.
Có tiếng thím Hương niềm nở nói vọng xuống:
- Anh Năm, lên đây chơi luôn anh Năm!
Sơn Nhỏ chưa kịp trả lời thì đã nghe Chín Thuộc xầm xì với thím Hương ở phía trên:
- Thôi để anh ra coi Sơn Nhỏ nói cái gì mà coi bộ giả hấp tấp quá vậy. Giả hay mắc cở nên hổng lên trên này đâu!
Nghe lỏm được mấy câu ấy, Sơn Nhỏ nhăn mặt và vội thụt lui trở xuống.
Vừa lúc ấy, Chín Thuộc và cả thím Hương nữa đã bước ra đứng án nơi ngạch cửa ngó xuống.
Chín Thuộc hất hàm tươi cười hỏi Sơn Nhỏ
- Có chuyện gì mà em đến réo qua giựt ngược vậy? Ban đầu qua tưởng có Tây bố hay tụi nào tới bao vây anh em chớ! (đến đây hắn ta ngó xéo thím Hương) Thiệt em làm qua... sọc dưa hết!
Thím Hương háy hắn ta liền:
- Đừng nói xàm nà! có anh Năm đây...
Sơn Nhỏ ấp úng bảo Chín Thuộc:
- Dạ có chuyện cũng cần lắm...
Anh ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn lên phía thím Hương. Thím đứng hơi khuất sau lưng Chín Thuộc một chút và đang bới lại đầu tóc: hai cánh tay tròn trắng và dịu nhĩu đưa xiêng ra phía sau ót càng làm lồ lộ, càng làm rướn lên cao chiếc áo túi… hơi bèo nhèo một chút.
Sơn Nhỏ vội quay mặt đi...
Chín Thuộc hỏi nhắc lại Sơn Nhỏ:
- Sao, có chuyện gì mà em nói là cần đó em?
- Dạ có anh Sáu Bửu ở ngoài vàm vô kiếm anh, ảnh đợi anh ở bển á!
Chín Thuộc khoác tay
- Em về nói đại là qua đi khỏi rồi, mới đi tức thời đây nè!
Sơn Nhỏ ngập ngừng đáp:
- Dạ... ảnh kiếm đại ca có chuyện cần thiệt tình... ảnh mới bắt được tin có công việc mần ăn này lớn lắm.
Chín Thuộc liếc sang thím Hươnig nhún vai:
- Bây giờ lớn tới bạc muôn, bạc ức gì qua cũng buông xụi hết ráo trọi! Mình đang nghỉ xả hơi mà em!
Sơn Nhỏ nhăn nhó
- Tui cũng nói sơ sơ như vậy, nhưng ảnh nói cần gặp tận mặt đại ca thì thế nào đại ca cũng ưng thuận đi liền... chuyến mần ăn nầy nghe nói dễ lắm...
- Dễ thì qua nhường cho thằng chả luôn chớ khỏi có lôi thôi gì nữa hết! Thôi em về lựa lời nói lại với thằng chả như vậy đi!
Sơn Nhỏ vẫn còn đứng lựng khựng ở đó:
- Đại ca nên nghĩ lại... ảnh có lòng qua nói với mình, với lại một thân một mình ảnh thì ảnh cũng co tay chớ làm khỉ gì được!
Chín Thuộc chắc lưỡi:
- Thiệt thằng cha này rắc rối tổ mẹ!
Thím Hương tự nãy giờ đứng yên ngó trời ngó đất như không chú ý đến câu chuyện giữa hai người đàn ông, bỗng day qua Chín Thuộc nói chen vô:
-... Thì anh chịu khó bước xuống bàn tính với anh Năm coi thế nào...
Chín Thuộc mỉm cười nhìn lại thím:
- Bàn tính khỉ gì nữa... em! Bộ em tính xúi anh làm cái chuyện... ác đó nữa hả? Thử thời đem bạc triệu ra nhử anh cũng không chịu rời khỏi chỗ nầy một ly nữa!
Tiếng xưng hô anh em của Chín Thuộc làm cho Sơn Nhỏ khó chịu quay nhìn sang chỗ khác.
Vừa lúc ấy, thím Hương lại hối thúc Chín Thuộc thêm:
- Coi, anh nói vậy sao phải! Việc làm ăn của anh và anh еm… thiệt tình “tôi” không dám xía vô, nhưng kẹt có tôi ở đây rủi mai chiều có chuyện gì anh em không ưng ý với nhau thì thế nào tôi cũng bị mang tai mang tiếng hết?
Chín Thuộc hỏi lại:
- Mang tai mang tiếng gì hả?
Thím Hương ngó lơ sang chỗ khác, đáp một cách lơ lửng:
- À cái đó thì anh dư biết... chớ đợi gì phải hỏi… Nói đoạn, thím lững thững bỏ đi vô trong nhà.
Chín Thuộc thở ra, uể oải bước xuống thang tre.
Xuống tới đất, hắn ta dìu Sơn Nhỏ đi ra phía sân:
- Thiệt ba con mẹ đàn bà rắc rối thấy mồ. Chưa chi mà con mẻ đã lằng nhằng muốn nói đánh đầu người ta không hè!
Sơn Nhỏ mỉm cười hỏi lại:
- Đại ca mà cũng than nữa hả?
Chín Thuộc rướn cổ lên:
- Than khỉ gì! Qua nói chơi cho vui chớ ăn nhằm gì em (đoạn hắn ta hỏi lảng ra). Sao em, thằng cha Sáu Bửu nó còn muốn gì nữa đó em? Bộ thằng chả làm ăn một mình hổng được hay sao mà phải lên đây cầu viện?
Sơn Nhỏ nghiêm giọng đáp:
- Đại ca hổng biết chớ trúng được cái mối nầy thì ghê gớm lắm! Anh Sáu Bửu vì thiếu dân nên mới lên đây nhờ cậy anh em mình... Nghe đâu cả một đoàn ghe thương hồ vừa đi buôn bán trên thành dìa…
- Hứ, trên thành dìa thì hổng đủ cho ba thằng du kích vớt hết!
- Hổng có đâu đại ca. Mấy cha đi buôn cũng khôn cãi trời: họ biết nội vùng gần đây ủy ban bộ đội khỉ gì rút đi hết nên họ mới mượn con đường đó đi chớ! Và như vậy anh em mình… chỉ vói tay một cái là ăn tiền rồi!
Chín Thuộc tằn mằn sờ vết thẹo trên mặt với một dáng điệu trầm ngâm và mãi một lúc sau hắn ta mới lên tiếng một cách xuôi xị:
- Nghe em nói qua cũng ham lắm, nhưng hổng biết có thiệt chắc ăn không, với lại lóng rày qua cũng hơi... bể nghể trong mình nên muốn tịnh dưỡng trong ít lâu...
Sơn Nhỏ hăng hái nói:
- Đại ca chỉ cần có mặt coi sóc anh em mình vậy thôi. Nói nào ngay anh Sáu Bửu chỉ dám tin ở một mình đạі ca chớ tui hay là chỉ có mấy anh em khác lên mần ăn việc đó với ảnh thì ảnh cũng ngại lắm.
- Ngại cái gì?
- Thì... ảnh sợ bị hớt tay trên hết chớ gì nữa!
Chín Thuộc gật gù:
- Ờ há...
Sơn Nhỏ “đẩy” thêm một câu nữa:
- Vậy đại ca chịu khó qua bên nhà giáp mặt với anh Sáu Bửu... và nếu có đi thì hai ba bữa đại ca cũng dià chớ có lâu lắc gì đâu. Tự hổm nay anh em họ ở không hoài... buồn chưn buồn cẳng dữ lắm, nên khi họ nghe có vụ này ai ai cũng mừng rân...
Chín Thuộc xụ mặt làm thinh, thấy vậy Sơn Nhỏ ôn tồn tiếp lời:
- Anh em họ nôn nao muốn “đi” một chuyến nầy nữa để kiếm vốn cho khá khá rồi mạnh ai nấy tứ tán lo phương kế khác mần ăn, chớ sống dồn cục như vầy hoài có ngày bị hốt trọn ổ...
Chín Thuộc xẳng giọng ngắt lời Sơn Nhỏ:
- Qua còn sống sờ sờ chớ có chết đâu mà chưa gì tụi nó tính toán lung tung vậỵ cà!
Sơn Nhỏ vội nói đỡ:
- Anh em họ tính là tính vậy chớ dầu sao cũng còn đợi lịnh của đại ca... và vì chỗ đó mà tui mới... kèo nài đại ca tự nãy giờ, chớ hông thôi tui đã đuổi khéo anh Sáu Bửu đi mất đất rồi.
Chín Thuộc bắt mỉm cười:
- Nói vậy chứ mầy cũng hùa về với ba thằng ở bển đó phải không? Thiệt mấy cha nội... ác quá, mấy cha muốn phá đám mình hoài!
Sơn Nhỏ cũng cười theo:
- Ai dám phá đại ca? Họ thấy đại ca có… đôi bạn họ cũng mừng...
Chín Thuộc ra bộ cự nự:
- Thôi chú mầy muốn chửi ôn g cố nội qụa thì chửi đi, chớ bày đặt nói móc họng móc hầu hoài!
- Ý, đâu dám đại ca!... Có điều tui nghĩ anh em họ cũng đi theo đại ca từ hồi nào tới bây giờ...
Sơn Nhỏ lúng túng tìm lời để nói cho vừa xuôi, vừa đủ ý mà khỏi phải làm mích lòng Chín Thuộc, nhưng anh ta đành bỏ lửng giữa câu và chỉ còn cách đưa mắt nhìn hắn ta với một vẻ đầy thành khẩn.
Chín Thuộc cảm động vỗ vai anh ta:
- Thôi em về bển trước đi...
Thấy Sơn Nhỏ lui cui thâu xếp đồ đạc riêng của anh ta, Chín Thuộc ngạc nhiên lên tiếng hỏi
- Em làm cái gì đó Sơn Nhỏ?
Sơn Nhỏ quay lại
- Tui dọn dẹp đâu đó cho gọn ghẽ để mơi còn đi sớm chớ đại ca!
Chín Thuộc mỉm cười lắc đầu
- Qua có biểu em đi theo hồi nào đâu...
Sơn Nhỏ chưng hửng hỏi lại:
- Uả, sao lạ vậy đại ca? Mọi khi đại ca đi mần ăn chuyến nào tui cũng có mặt hết trơn mà!
Chín Thuộc cười giả lả
- Mọi khi khác, bây giờ khác... Qua muốn giao cho em việc nầy quan trọng hơn nhiều...
Sơn Nhỏ nhíu mày nhìn sững Chín Thuộc
- Còn việc gì nữa đại ca? Bộ có đám nào khác đại ca muốn sai tui đi dọ hả?
Chín Thuộc đặt tay lên vai anh ta:
- Không đâu em. Một đám này mà qua còn... ngán rân đây nè. Qua muốn nhờ em... thủ ở nhà.
- Thủ ở nhà? Anh em đi ráo thì ở đây có khỉ gì mà tui phải...
Chín Thuộc mỉm cười chận ngang
- Bộ em quên rằng ở nhà còn có thím Hương hay sao?
- Ờ quên nữa há… (nhưng rồi anh ta hấp tấp hỏi lại Chín Thuộc)... Nhưng thím Hương ở nhà thì... còn đó chứ có sao mà sợ hả đại ca?
- Đã đành như vậy rồi, nhưng qua bỏ thím ở lại bơ vơ một mình... coi cũng kỳ. Hồi tối qua có nói sơ sơ chuyện anh em mình phải vắng mặt thì thím cũng nằn nặc đòi đi nữa... Thím đòi đi về ngoài Cần Thơ mới chết chớ!
Sơn Nhỏ cằn nhằn
- Thì đại ca cho thím dìa đại đi chớ hơi sức nào cầm giữ!
- Ý đâu được em! Cho thím đi rồi thím đòi tiền bạc lại bất tử thì làm sao? Với lại… qua với thím mới có... sơ sơ “ba hột” đây mà dang ra thì cũng... uổng lắm! Em hổng biết chớ năm thuở mười thì mới gặp được một con đờn bà… quá xá ngán như vậy!
Sơn Nhỏ thở dài
- Còn kẹt cái chỗ tiền nong vàng bạc đó nữa há... Hay là đại ca để một anh em nào khác ở nhà cũng được chớ tui muốn ra ngoài đó hơn... Lâu ngày hổng có dịp bay nhảy tù túng quá đại ca!
Chín Thuộc lắc đầu:
- Không, qua đã quyết định rồi ; tụi nó phải đi hết ráo chỉ trừ một mình em ở lại. Việc nầy thiệt ra là qua... nhờ riêng em chớ ba thằng cô hồn kia để thằng nào ở lại đây thì cũng chẳng khác gì đem thịt dâng cho nó.
Sơn Nhỏ nín thinh ngồi phịch lên trên chiếc nóp đã cuốn tròn, mặt mày buồn xo.
Chín Thuộc bước lại vỗ về anh ta:
- Ai biểu em đốc hối qua đi làm chi! Qua đã nghe theo lời em thì bây giờ em nên chịu khó... nghe theo lời qua vậy!
Sơn Nhỏ thắc mắc hỏi hắn ta:
- Nhưng tui ở nhà rủi thím Hương nằng nặc đòi đi dìa Cần Thơ như đại ca nói đó thì sao? Đại ca giao cho tui một công việc ác quá...
Chín Thuộc cười xòa
- Dễ mà em! Em kiếm cách nói với thím là không có xuồng ghe, không có người đưa thím đi.. hay là tìm một cái cớ gì khác thiếu gì! Đó em thấy chưa: chính là vì chỗ đó mà qua muốn em thủ ở nhà chớ thằng nào khác thì... mụ nội qua cũng chẳng dám tin. Em nghĩ coi: gặp thằng khác, hễ thím Hương mới lên tiếng đòi đi rồi nó nhảy а vô rinh luôn đem giấu trong kẹt trong hóc nào đó thì... chết cha qua rồi!
Sơn Nhỏ lại hỏi thêm:
- Còn chiếc ruột tượng tiền bạc vòng vàng của thím... đại ca có lấy đem theo hông?
Chín Thuộc trợn mắt:
- Đem theo tế mồ tế tố gì qua? Qua đi để còn tải của cải về thêm nữa mà! Em cứ giấu biệt cái món đó đi và đừng hé môi nói hở cho thằng nào khác biết hết. Ở nhà nếu thím Hương có hạch hỏi thì em cứ nói đại là qua giấu cất đâu đó em cũng chẳng biết nữa.
Sơn Nhỏ càu nhàu:
- Thiệt có bóng đàn bà xen vô công chuyện mần ăn sanh rắc rối quá trời quá đất! Hồi trước tui nghe thiên hạ họ nói như vậy tui đâu có tin...
Chín Thuộc vui vẻ chận ngang:
- Thôi đi chú mày ơi! Bộ chú mầy tính xài xể qua hoài sao chớ? Chú mầy ráng chịu đựng dùm qua thêm một chút xíu nữa đi, chớ bề nào thì cũng... lỡ kẹt rồi.
Sơn Nhỏ nhún vai cười theo rồi buông người dựa ngửa vô vách…
Đợi cho mấy chiếc xuồng của đám thủ hạ tách bến, Chín Thuộc quay qua nắm lấy tay Sơn Nhỏ:
- Thôi qua đi nghen em. Em ở lại ráng... coi chừng coi đỗi thím Hương dùm qua.
Sơn Nhỏ ấp úng đáp:
- Đại ca yên tâm, tui hổng để thím phải kêu rêu cái gì đâu.
Chín Thuộc mỉm cười:
- Thì qua có chắc như vậy nên mới nhờ đến em. Qua dư biết anh em kéo nhau đi ráo như vầy mà để em ở lại, em bứt rứt ghê lắm. Không biết anh Sáu Bửu ảnh dò la tin tức về đoàn ghe đó có thiệt đúng hay không, qua chỉ sợ cha nội mới nghe ngóng ba chùm ba cháng rồi xuống lôi anh em mình, chừng lên tới chỗ phải ăn dầm nằm dề đợi ba bốn ngày nữa mệt quá!
- Việc này là việc quan trọng, chắc thế nào ảnh cũng dò la kỹ lưỡng chớ đại ca! Mà rủi ro có sai chạy một đôi ngày, tui cũng xin đại ca nán đợi, chớ anh em mình mất công đi, rồi... xách “xe không” dìa thì cũng.... kỳ.
- Cố nhiên là như vậy rồi.
Đoạn hắn ta thở dài buông tay Sơn Nhỏ ra:
- Qua đi nghen em!
- Dà...
Chín Thuộc còn nhìn ngoái sang phía căn nhà sàn rồi mới lủi thủi xách bao súng lục đi xuống bến.
Vì chiếc xuồng nằm rướn lên bãi bùn nên anh chèo lái vội lấy mái chèo vít nại ra. Anh ta quá mạnh tay nên mái chèo chặt lên bãi bùn bị gãy đoạn.
Chín Thuộc vừa mới nhốm ngồi xuống phải đứng ngay dậy, cau có cự nự anh kia!
- Mầy làm ăn cái điệu gì kỳ vậy hả?
Anh kia lúng túng tháo mái chèo га. Thấy vậy, Sơn Nhỏ vội đỡ lời cho anh ta:
- Chắc tại mài chèo đó mục rệu mà đại ca! Thôi để tui đi lấy cây khác thế vô cho!
Sơn Nhỏ tất tả chạy vô nhà và mang xuống một mái chèo trao cho Chín Thuộc để hắn chuyền ra cho anh đứng phía sau lái.
Xong, hắn ta cười bảo Sơn Nhỏ:
- Phải có em đi theo chuyến này thì vững bụng hơn, chớ mới xuất hành lại gặp cái nạn gãy chèo như vầy thì qua cũng ngán lắm!
Sơn Nhỏ ngạc nhiên hỏi lại
- Ngán sao đại ca?
- Theo lời ông già bà cả nói lại thì đó là điềm... mất một người thân tín, và điềm nầy mà ứng vào qua thì là mất một tay mặt, tay trái của mình, nghĩa là cỡ như em đó.
Sơn Nhỏ trợn mắt cãi lại
- Coi, tui ở nhà mà!
Chín Thuộc cười đáp:
- Thì bởi vậy nên qua mới bớt lo! Điều nói cho vui vậy thôi chớ cây chèo mục và thằng kia vô ý vô tứ nên gãy đi là việc thường, hơi sức đâu mà tin thứ chuyện bá láp đó.
Sơn Nhỏ gật đầu nhưng vẫn thấy nôn nao trong lòng.
Chín Thuộc giơ tay vẫy chào Sơn Nhỏ rồi quay qua hối anh chèo lái:
- Chèo rút cho theo kịp tốp đi trước đi mày! Mà nhớ cập lái cho kỹ chớ đừng nhè cột cầu cột đáy mà mày ghim mũi vô đó nghen!
Sơn Nhỏ thẫn thở nhìn theo chiếc xuồng chèo tách bến rồi chậm rãi bước trở lên nhà.
Tự nhiên anh ta có cam giác lạ lùng nửa như cô độc nửa như thảnh thơi. Đây là lần đầu tiên, kể từ ngày theo nhập bọn với Chín Thuộc, anh ta được sống tách rời ra khỏi đám anh em trong một vài ngày…
Mấy gian nhà lá không cửa nẻo, không bóng người, vài con gà thản nhiên bươi đất ngay khoang giữa sân, một đôi chim sâu nhảy đuổi nhau ngay trên một chiếc bàn ông thiên xiêu vẹo còn giữ được chiếc hộp bằng lon sữa bò sét cũ với vài cong chân nhang cùn xiên xẹo... tất cả những cảnh vật ấy càng làm tăng thêm vẻ hoang vắng...
Sơn Nhỏ bắt phải ngó ngoái sang phía nhà sàn của thím Hương.
Mấy nhánh tre che khuất hướng ấy... Sơn Nhỏ trề môi nhún vai đoạn lầm lũi đi thẳng vô trong nhà. Nhưng một khi đặt chân lên ngạch cửa, anh ta đứng khựng lại ngó quanh ngó quẩn gian buồng trống không một hồi rồi quay phắc trở ra, hấp tấp đi sang bên nhà thím Hương. Anh ta đã tìm ra một cái ‘‘cớ’’ để... bắt buộc mình phải qua bên ấy.
Đến nơi, tay vừa vịn lên thang tre, Sơn Nhỏ bỗng đâm ra ngập ngừng, nửa muốn leo tuốt lên mà nửa lại muốn rút êm về!
- Anh Năm đó phải hông?
Tiếng của thím Hương bất thần hỏi vọng xuống càng làm cho anh ta thêm luống cuống, у muốn phóng chạy đi mà chân như chôn chặt nguyên một chỗ...
Thím Huơng lại gọi nữa:
- Anh Năm lên thẳng trên nầy đi anh. Tôi... hổng có làm gì hết mà!
Sơn Nhỏ ú ớ ‘‘dà’’ một tiếng rồi lập cập leo lên từng nấc thang một у như là sợ sút tay té ngã vậy!
Thấy thím Hương nằm dài, tay cầm một quyển sách bỏ thỏng xuống ngoài mép chõng, Sơn Nhỏ vội lên tiếng giãi bày ngay lý do sự có mặt đột ngột của mình:
- Dạ... tui qua đây để hỏi coi thím... còn đồ ăn gì không. Anh Chín ảnh có dặn tui...
Thím Hương gạt phắc đi:
- Ối thôi, anh hơi sức đâu mà lo cái chuyện đó! Anh Chín sao Lại dặn anh việc ấy hổng biết! Bộ tôi không có miệng hỏi, tay làm hay sao mà ảnh phải hành thân, hành xác anh như vậy cà!
- Dạ... ảnh dặn tui như vậy đó...
Thím Hương như không để ý đến lời đáp đó, thản nhiên hỏi anh ta:
- Chắc mấy ảnh đi hết ráo rồi phải không anh?
- Dạ phải. Mấy ảnh mới đi tức thời đây nè... ba bữa nay thím còn cả mắm hay đồ ăn gì không để tui chạy tui lo...
Thím Hương chắc lưỡi cự nự:
- Cái anh này sao lạ quá! Tôi nói dẹp chuyện ăn uống đó qua một bên đi! Và bây giờ... anh làm ơn kéo ghế ngồi xuống đó cho tôi rồi anh muốn nói gì đó thì nói!
Bị thím Hương ‘‘nồ’’ cho một hơi như thế, Sơn Nhỏ đâm ra luýnh quýnh. Anh ta đứng lựng khựng một hồi rồi riu ríu bước lại kéo ghế ngồi xuống.
Thím Hương tủm tỉm nhìn bộ điệu của anh rồi cười khen:
- Ờ, như vậy coi có được hơn không! Khách tới nhà phải mời ngồi cho đàng hoàng chớ! Đó, bây giờ anh muốn nói gì. thì mặc sức cho anh nói!
Sơn Nhỏ ngó miết... hai đầu ngón chân cái của mình ấp úng lên tiếng:
- Dạ... thím có còn đủ... đồ ăn…
Thím Hương nhìn châm bẩm anh ta và chận ngang:
- Còn. Anh còn hỏi cái gì nữa hông?
Sơn Nhỏ sượng trân, anh ta muốn cười gượng cho đở mắc cở nhưng đôi môi như bị đớ cứng và tiếng cười như... mắc cạn nơi đốc họng! Mãi một lát sau anh ta đáp lời:
- Dạ... nếu còn thì... thôi.
Thím Hương thở ra thành tiếng:
- Dữ hông! Vậy mà anh làm như... mắc nghẹn khiến cho tôi hết hồn hết vía, tưởng anh còn báo tin gì ghê gớm nữa chớ!
Sơn Nhỏ xẻn lẻn cúi đầu:
- Dạ đâu có...
Rồi anh ta hết biết nói năng thêm gì nữa trong lúc thím Hương lại nín thinh soi mói nhìn anh ta một cách vừa diễu cợt vừa chờ đợi.
Sơn Nhỏ ngượng nghịu hết ngó cái bàn, cái ghế, đến chân chõng, đôi guốc, rồi tới cuốn sách lật ngửa kẹp giữa mấy ngón tay trắng múp của thím Hương... Anh ta mừng rỡ chụp hỏi liền:
- Thím đương coi sách gì đó vậy thím?
Thím Hương phát cười rộ lên:
- Tôi đang xem tiểu thuyết anh à! Ở đây buồn quá, thời may vớ được cuốn chuyện nầy đọc tới đọc lui cũng đỡ khổ lắm!
Sơn Nhỏ gật gù
- Hèn chi mấy lần tui qua đây, tui thấy thím coi sách hoài... Bộ thím không mỏi con mắt sao thím?
Thím Hương cười xòa
- Đọc mê mẩn tinh thần thì mỏi mắt khỉ gì anh? Anh hổng biết chớ hồi còn ở nhà, tôi mê đọc tiểu thuyết dữ lắm nghe. Thường thường tôi gởi xe đò mua dùm đủ thứ chuyện mới ra hết anh Năm á.
Sơn Nhỏ thật thà hỏi lại
- Vậy chắc thím Hương có rộng thời giờ lắm nên mới đọc dữ vậy chớ?
Thím Hương cười rất tươi:
- Hổng dấu gì anh... tôi sống cũng thảnh thơi, còn anh, anh có ưa đọc chuyện hông? Nhiều chuyện hay ghê lắm.
Sơn Nhỏ lắc đầu:
- Lúc trước có anh bạn quen cho mượn quyển chuyện gì đó, nhưng mới lật đọc được mấy trương rồi thôi chớ không sao ‘‘nuốt’’ nữa được. Ở trỏng họ viết cái gì lăng nhăng, chàng kia cô nọ... hổng ăn nhằm gì ráo.
Thím Hương cười xòa:
- Anh này nói nghe ngộ quá!
Thấy Sơn Nhỏ có vẻ mắc cở, thím vội kiếm chuyện hỏi lãng ra:
- À; anh có nghe họ nói chừng nào về không?
- Dạ lối hai ba bữa.
Thím Hương quăng quyện truyện lên đầu chõng, rồi uể oải vươn vai:
- Như vậy là lâu ớn rồi còn gì nữa! Tôi... chắc chịu hổng được đâu!
Sơn Nhỏ lo lắng hỏi liền:
- Sao vậy thím?
Thím Hương, vùng vằng đáp:
- Thì mấy anh bỏ phế tôi ở đây một mình, rũi Tây vô bố bất tử thì làm sao đây nè!... Hay là rủi đêm hôm tối trời tối đất, rủi ro có việc gì xảy ra, hay là ma quỷ hiện hình lên thì anh nhắm tôi phải làm sao? Tôi nói trước cho anh biết tôi sợ ma lắm nghen!
- Dạ hổng sao đâu mà thím! Bề nào cũng có tôi ở sát bên nách đây nè. Có cái gì thím cứ hú kêu tui một tiếng là tui chạy qua liền.. Nói phòng xa như vậy chớ vùng này hiền lắm, hổng có ma cỏ gì đâu.
- Còn rủi Tây bố thì sao? Tới chừng đó tui đeo dính cứng anh đa!
- Việc đó tui phải lo cho thím chớ! Anh Chín ảnh căn dặn tui kỹ lắm mà!
Thím Hương cau mày
- Sao cái gì anh cũng nhét anh Chín anh Mười gì của anh vô hết hổng biết! Bộ ảnh không dặn thì anh…buông xụi hết phải hông?
Sơn Nhỏ hốt hoảng đáp:
- Ý đâu có vậy thím (nhưng rồi anh ta lại thắc mắc hỏi luôn)... Nhưng anh Chín ảnh dặn tui thì... cũng vậy chớ có cái gì khác đâu mà tui coi bộ thím hổng ưng ý! Tui thấy ảnh với thím... hai người…
Thím Hương hỏi thúc
- Tôi với ảnh làm sao?
Sơn Nhỏ đâm ra lúng túng:
- Dạ... thím với ảnh... tui coi bộ quen biết nhau dữ lắm mà!
Thím Hương cắc cớ hỏi lại:
- Vậy chớ tôi với anh đây hổng quen biết với nhau hay sao?
Sơn Nhỏ chớp lia đôi mắt
- Dạ có chớ, nhưng chỉ quen biết … trơn vậy thôi.
Thím Hương hỏi dai tới
- Giả tỷ như tôi với anh quen biết... hổng trơn có được không vậy anh?
Sơn Nhỏ đỏ mặt tía tai:
- Dạ... cái đó tui hổng biết...
Thím Hương liếc xéo anh ta:
- Mà bây giờ anh có... muốn biết không?
Sơn Nhỏ ngó lơ sang chỗ khác
- Dạ... tui hổng dám.
Thím Hương lăn người, úp mặt vào gối cười sằng sặc. Tiếng cười cố dồn nén càng làm rung bờ vai tròn trịa rung cả phần bầu bĩnh trên cặp chân thon dài.
Sơn Nhỏ lúng túng nhích ghế đứng dậy...
Nghe có tiếng động trên sàn gác, thím Hương quay phắc lại và khi thấy Sơn Nhỏ đứng cóm róm ở đó thím cau mày hỏi liền:
- Bộ tính về hả?
Trước giọng hỏi lớn lối ấy, Sơn Nhỏ đâm ra khớp thêm nên đành trả lời cho êm xuôi theo:
- Dạ hổng có.
- Hổng có sao đứng dậy đi ra đó?
Sơn Nhỏ cười gượng:
- Dạ... ngồi lâu tê chân quá...
Thím Hương trề môi.:
- Dóc tổ!
... Rồi thím đứng rột dậy lê ra ngồi ở mép chõng. Tự nhiên Sơn Nhỏ bước lùi lại cạnh bàn.
- Mấy ảnh đi rồi mà anh còn bỏ tôi cù bơ cù bất, tôi dám quẩn trí treo cổ chết trong nhà này lắm nghen! ( Thím Hương giơ giọng hăm he ).
Sơn Nhỏ nhăn nhỏ kêu lên:
- Ý thím đừng nói như vậy hổng nên! Rủi Thần Vòng giục bất tử nguy lắm!
Thím Hương mỉm cười
- Bộ anh cũng sợ tôi chết lắm hả?
- Dạ, tui hổng muốn ai chết hết. Ngay trong lúc giặc giã cũng vậy, tui thấy bên nào chết tui cũng thương hết ráo!
Thím Hương nhìn anh ta khẽ lắc đầu
- Anh thiệt kỳ...
Sơn Nhỏ dà một tiếng đẩy đưa nhưng rồi lại thắc mắc hỏi lại
- Dạ... tui ‘‘kỳ’’ là sao hả thím?
Thím Hương vui vẻ đáp:
- Anh kỳ là... là không giống ai, chớ hổng có cái gì bậy đâu mà anh lo!
Sơn Nhỏ có vẻ hỉ hả:
- Dạ thiệt như vậy sao thím?
Thím Hương mạnh dạn gật đầu:
- Thiệt mà! Ai nói gạt anh làm gì! ( rồi thím đổi giọng trách móc )... Nhưng anh còn cái tật lớn này, tôi không ưa chút xíu nào hết!
- Dạ tật chi đó thím? Thím làm ơn nói cho tui rõ để coi tui có sửa được hông!
Thím Hương nhìn thẳng vào mặt anh ta rồi chậm rãi đáp:
- Tật này là hể anh mở miệng nói chuyện với tôi là anh dạ dạ thấy ghét quá!
Sơn Nhỏ thở ra như trút bớt một gánh nặng:
- Vậy mà tui tưởng cái gì chớ! … Mà tui dà dà như vậy là phải chớ có cái gì quấy đâu? Thím là người lớn, người trọng tuổi hơn tui thì tui thưa gởi dạ dạ là phải phép lắm đó thím.
Thím Hương cười mũi
- Xí, anh nói như vậy chắc anh muốn rủa cho tôi mau chết phải hông?
- Đâu có kỳ vậy thím!
- Hay là anh cho rằng tôi... già khú nên phải ‘‘kiến’’ tôi như vậy?
- Ý đâu có! Coi vậy thím còn trẻ nhiều mà! Và còn ngộ hơn mấy đứa con gái mới trổ mã nữa là khác!
Thím Hương cười lõn lẽn:
- Chắc anh muốn đẩy cây thoa mỡ bò hay là tính thuốc nước tôi đó mà!
Sơn Nhỏ quay mặt lại:
- Thôi, tôi xin kiếu thím để dìa bển lo cơm nước...
Thím Hương chạy lại đứng chắn nơi cửa:
- Thì, anh ở đây tui nấu cơm ăn luôn hổng được sao? Quanh đi quẩn lại có hai đứa mà bày đặt hai nồi hai bếp cho nó tốn hao củi lửa thêm chớ lợi ích gì!
Sơn Nhỏ bối rối ngó qua vai thím như muốn tìm một lối để thoát đi. Thấy vậy, thím Hương bèn dang hai tay đặt lên khung cửa. Sơn Nhỏ càu nhàu:
- Thím cho tui dìa chớ mần gì kỳ vậy...
Thím Hương hất hàm hỏi lại:
- Bộ anh thiệt đòi về bển lắm phải hông? Anh mà ra khỏi chỗ này, lập tức tôi cũng bỏ nhà lội càng đi về Cần Thơ cho anh coi! Tôi nói gian nói dối cho Bà xẹt tôi đi... hay là cho súng đạn ăn tôi đi, chớ đừng để cho tui thấy mặt lại hai đứa nhỏ nữa!
Sơn Nhỏ lúng túng đáp:
- Hổng phải tui... giận hờn gì thím đâu, nhưng... tui ở bên nầy rồi để thím nấu cơm cho ăn thì coi cũng… hổng được.
Thím Hương buông thỏng tay xuống dịu giọng hỏi lại:
- Sao lại không? Bộ không có anh ở đây rồi tôi khỏi nấu cơm hay sao? Đằng nào cũng vậy mà anh! (đoạn thím ỡm ờ nói tiếp)... Đó, tôi để trống lối đi, anh muốn về thì về chớ tôi chẳng dám cấm cản gì nữa hết!... Đừng đi bán rao là tôi muốn.. bắt xác anh ở lại đây đó nghen!
Sơn Nhỏ vẫn đứng nguyên một chổ:
- Ai mà nói kỳ vậy hỏng biết...
Thím Hương tươi cười bước lại gần, giọng ranh mãnh:
- Chịu ở lại rồi hén? Thằng cha này lầm đầm vậy mà hay giận lẫy tổ mẹ! ( thím cong ngón tay búng nhẹ vào vành tai anh ta)... Giỏi giận lẫy có ngày tôi cho xẩy cùi đa!
Sơn Nhỏ đỏ mặt vừa nghiêng đầu né tránh, vừa bước lùi lại sau.
Thím Hương cau mày:
- Thằng cha nầy у như là cây mắc cỡ, hễ đụng tới là co quắp lại!... Hay là mình mẩy tôi có gai nên anh mới co rúm như vậy hả?
Sơn Nhỏ gượng cười
- Thím nầy nói kỳ quá... Thôi thím đi lo cơm nước đi.
Thím Hương làm bộ quắc mắt lên:
- Cha, bây giờ được mợi sai người ta nữa hả?
Sơn Nhỏ lắp bắp đáp:
- Đâu phải vậy thím...Tui thấy trưa trờ trưa trật nên sợ trễ..
Thím Hương mỉm cười rất có duyên:
- Tôi nói giỡn mà anh! Thôi bây giờ tôi phân chia công việc ra nghen: phần anh thì anh lo nhúm lửa nấu cơm, còn tôi, tôi lãnh việc làm đồ ăn... Như vậy có đồng đều hông hả anh Năm?
Sơn Nhỏ gật đầu lia lịa:
- Dạ được lắm.
- Ờ có cái gì...ức hiếp anh thì anh phải nói liền chớ đừng để nữa rồi đổ thừa tôi ép anh này nọ, tôi hổng chịu đâu nghen! Anh coi vậy mà khó tổ bà!
Sơn Nhỏ cười nhẹ
- Dạ... ai mà dám vậy đó thím!
Thím Hương vừa véo nhẹ vào vai anh ta vừa xô tới:
- Thôi anh lo đi nhúm rửa vo gạo chớ đứng đó hoài hay sao?
Sơn Nhỏ đưa tay xoa xoa nơi bả vai, nhìn sững lại thím trong một giây rồi xăng xái đi lại phía sau bếp.
Thím Hương cười tủm tỉm ngó theo anh ta, vừa lúc ấy Sơn Nhỏ cũng quay mặt lại... Lần đầu tiên anh dám ‘‘chịu đựng’’, dám... đương đầu với cái nhìn vừa soi mói vừa ranh mảnh mà cũng vừa lẳng lơ... hết sức nói của người đàn bà ấy!
Thím Hương háy xéo anh ta rồi quay phắc đi, leo nhanh xuống thang tre, từng hai nấc một, với dáng dấp vừa gọn gàng vừa nhí nhảnh như một cô gái mới biết phải lòng trai...
Có tiếng thím Hương ở phía dưới vọng lên:
- Tôi đi bắt con cá lóc rọng trong khạp ra làm, còn anh, anh lo nấu cơm cho xong đi nghen!
Sơn Nhỏ lớn tiếng trả lời:
- Ờ... Hay là để tui bắc nồi cơm lên rồi xuống mần cá cho!
- Khỏi đi! Hổng ai biểu anh làm tài khôn tài khéo!
Sơn Nhỏ mỉm cười một mình và chợt thấy nãy giờ mình mân mê một nhánh cũi trên tay, anh ta vội bẻ ra thành từng đoạn nhỏ chất vào cà ràng để lật đật lo nhúm, lửa lên...
Thím Hương bưng rỗ cá bước lại bếp và chưa chi thím đã chắc lưỡi nói một hơi:
- Cha, cha... cơm nước gì mà tự nãy giờ chưa xong gì hết vậy anh Năm? Mà anh làm gì ôm riết lấy ông táo vậy hả? Bộ nồi cơm... anh chứng sao đó hả? Vậy mà cũng khoe tài nấu ăn, thiệt mắc cở quá!
Sơn Nhỏ quay ra, cười đáp:
- Thím đừng có chê tui mà lầm đa nghen! Cái chuyện bếp núc tui hổng hay ho gì nhưng dám chấp hết mấy bà mấy cô ở thành.
Thím Hương đặt rỗ xuống ngồi chồm hỗm luôn ở phía sau lưng Sơn Nhỏ vì chái bếp trên nhà sàn chỉ đủ chỗ đặt hai chiếc cà ràng và một mớ củi nhánh.
Thím nghểnh cổ lên hỏi:
- Sao tự nãy giờ mà nước còn sôi lọc ọc ở trong nồi đó hả?
Sơn Nhỏ dở nấp nồi đất ra:
- Tại tui không dè thứ gạo bên nầy khác thứ bên tui, nên lỡ tay đổ nước nhiều một chút.
Đoạn anh ta vói cầm đôi đũa bếp nhưng thím Hương đã nhanh tay chụp giựt lấy:
- Anh để tôi xơ cho chớ để anh nại riết ba hột cơm đổ lông đổ lá hết!
Rồi không để cho Sơn Nhỏ nhường chỗ, thím chỉ lách mình qua một chút, vói tay đảo mạnh nồi cơm.
Sơn Nhỏ chỉ né người qua một bên là đụng vào vách và ú ó kêu lên:
- Thím để cho tui... tháo lui ra ngoài đã chớ!
Thím Hương như không hề đếm xỉa gì đến lời ‘‘phản đối’’ đó và càng hăng hái chen lấn tới xơ vần nồi cơm.
Sơn Nhỏ đành ngồi chịu trận, không dám nhúc nhích mà cũng chẳng dám thở mạnh!... Rồi anh ta đâm ra co ro, ké né thêm lên, vì chợt có cái cảm giác vừa nhột nhạt một cách bứt rứt, vừa êm dịu cách rất lạ kỳ... ngay ở phía sau lưng.
Mồ hôi Sơn Nhỏ vã ra như tắm và chảy dài theo sống lưng. Người anh ta nóng rang, không biết phải vì chen chúc chật hẹp, vì than lửa ở dưới bếp bắt lên hay vì hơi thở hôi hổi của thím Hương dồn dập chạy lướt qua một bên má anh ta. Có lẽ vì cả ba thứ đó!
Thím Hương khỏ mạnh đôi đũa bếp lên thành nồi và tiếng ‘‘cạch’’ làm cho Sơn Nhỏ giật mình.
Anh ta ngơ ngác nhìn lại thím Hương như vừa thoát khỏi một cơn ‘‘mê sảng’’ kỳ thú lạ lùng.
Thím Hương buông đũa xuống, thản nhiên đứng dậy và không ngó lại anh ta:
- Đó tôi giao nồi cơm lại cho anhl! Tôi còn phải khứa cá rồi muối sả ớt đây.
Giọng nói của thím quá thản nhiên, quá tỉnh khô khiến cho Sơn Nhỏ phải ngơ ngác. Anh ta ngồi xệp xuống sàn nhà, nhìn sững người đàn bà khó hiểu ấy.
Sơn Nhỏ cầm ngang đôi đũa trong hai bàn tay bụm lại xá một xá rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống mâm cây, sát bên cạnh chén cơm.
Thấy vậy, thím Hương lên tiếng hỏi:
- Ủa, mới ăn có bao nhiêu đó mà anh thôi rồi sao?
Sơn Nhỏ mỉm cười đáp:
- No quá rồi thím...
- No cái móc xì họ! Tôi để ý thấy anh ăn có ba chén cơm mà chén nào chén nấy bới cũng lưng hết...Bộ ở bển anh cũng ăn theo cái lối mèo hửi đó phải hông?
Sơn Nhỏ cười trừ:
-... Bị bữa nay, tui... hơi no.
- Xạo đi! Thiệt ghét anh quá, ăn uống gì ké né như mấy cậu trai tơ đi ở rể! Đàn bà con gái cũng hổng đến đổi co ro kén rén như anh vậy!
Sơn Nhỏ lỏn lẻn đứng dậy:
- Thôi tui dìa bển... thăm qua nhà cửa một chút nghe thím?
Thím Hương hỏi ngang:
- Bộ anh về bển để lục thêm ba cái cơm nguội hả?
Sơn Nhỏ cười xòa:
- Tui ăn no thiệt mà thím... Tui phải dìa chớ chẳng lẽ bỏ bê nhà cửa hết sao?
Thím Hương trề môi:
- Nhà mấy anh có cái khỉ khô gì ở trỏng mà bày đặt trông với nom! Có anh muốn kiếm chuyện để rút lui bỏ tôi lại đây một mình thì nói đại đi.
Sơn Nhỏ chống chế một cách vất vả:
- Trời ơi, tui dìa rồi lại qua nữa chớ có phải đi biệt luôn đâu mà thím sợ! Đó với đây mấy bước chớ bộ cách sông biển gì mà thím nói như vậy chớ!
Thím Hương buông mạnh đũa xuống:
- Thiệt anh làm cho tôi ăn cơm hết ngon! Anh ở luôn bên nầy nghỉ trưa... bộ ai ăn thịt ăn cá gì anh sao mà sợ quá vậy! Đó, anh ngã lưng trên cái võng đó làm một giấc đi, rồi đến xế chiều mình ăn cơm luôn…
Sơn Nhỏ lắc đầu:
- Thôi thím à...
Thím Hương đứng dậy, chống nạnh ‘‘hai quay’’ hỏi gằn:
- Cái gì mà thôi thôi hoài vậy cà?
Sơn Nhỏ xuống giọng năn nỉ:
- Thím để tui dìa rồi chiều tui trở qua... Tui có chạy trốn đi đâu được hả thím.
Thím Hương cười mũi, ngó lơ ra phía ngoài cửa:
- Xí, anh làm như tôi... lo anh trốn lắm vậy! (chợt thím quay phắc trở vô, giọng hăm he)... Mà nói là nói cho vui vậy, chớ bộ tôi cần gì đến ai lắm sao? Tôi mà nổi cơn lên, tôi bỏ chỗ nầy đi liền rồi muốn ra sao thì ra.
Sơn Nhỏ chắc lưỡi, xăng xăng xéo véo bước lại gần thím:
- Thím đừng giận tôi tội nghiệp mà!... Bộ thím hổng biết rằng… tui hổng để cho thím đi chỗ khác sao? Bộ thím hổng biết... tui cũng... tui cũng...
Thím Hương ráng nhịn cười, làm mặt nghiêm hỏi lại:
- Anh cũng làm sao?
Sơn Nhỏ nhăn nhó nhìn sững thím Hương với một cặp mắt như muốn cầu cứu, như muốn van nài:
- Tui làm sao… chắc thím dư biết rồi mà!
Thím Hương, ranh mảnh lắc đầu:
- Bộ tôi là thầy bói hay sao mà biết thấu trong bụng trong dạ anh ra sao hả?
Sơn Nhỏ vặn vẹo bẻ mấy lóng ngón tay, miệng lấp bấp với một vẻ khốn khổ gần như là tuyệt vọng:
- Tội nghiệp tôi mà thím! Thím đừng bắt tui phải trả lời... Mà tui cũng... hổng biết trả lời làm sao cho phải, cho xuôi nữa đây!
Thím Hương mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi xuống giọng bảo anh ta:
- Thôi anh về bển nghỉ trưa đi. Tôi hổng hỏi anh nữa đâu!
Sơn Nhỏ thở ra, tươi tỉnh nét mặt trở lại và ngây ngô hỏi
- Tui dìa được hở thím?
Thím Hương đưa tay vuốt phớt qua má anh ta rồi nắm lấy vai xô tới:
- Ừ cưng!
Sơn Nhỏ mới dợm cất bước bỗng đứng khựng như bị ‘‘đóng đinh’’ lại một chỗ. Anh ta len lén ngoái mặt trở lại nhìn thím Hương như để dò xét...
Thím khẽ gật đầu, rồi lập lại bằng giọng như chen qua hơi thở:
- Ừ... cưng...
Sơn Nhỏ bỏ chạy đi một nước xuống cầu thang tre… Thím Hương bước sấn tới gọi vói theo:
- Anh Năm, nhớ chiều qua liền đó nghen!
Sơn Nhỏ quay lại gật đầu rồi hấp tấp rảo bước у như là một kẻ muốn chạy trốn...
Anh ta lầm lủi đi tới, hết phóng chân đá mấy đầu cỏ đuôi gà, đến vói tay bứt mấy chót tàu lá chuối, và khi về tới nhà, anh ta bước ngay lại chiếc sạp tre của Chín Thuộc, nhào lên nằm sảy tay, rồi thở ra trong lúc mắt thì ngó lơ lên phía trần nhà...