- 3 -
Sau bữa cơm chiều bên thím Hương, Sơn Nhỏ lại quay về bên nhà để tắm rửa. Không biết nghĩ sao, anh ta lại lôi gói quần áo ra, chọn một bộ bà ba đen còn mới nhứt để mặc vào.
Đoạn anh ta bước lại xăm xoi trước một miếng gương bể đóng giữ luôn lên cột cây. Anh ta vói tay rút khúc lược gãy giắt gần đó xuống để о bế chải lấy lại lằn chẻ ‘‘bảy ba’’ mà từ lâu vì “bỏ phế” nên không còn đường lối gì hết!
Trước đây, mỗi lần đi xuống rạch tắm, muốn cho tóc tai được suôn sẽ, Sơn Nhỏ chỉ cần ngửa đầu cho phần tóc ngấm xuống nước rồi “xước lông gà” một cái là xong!
Anh ta sờ mãi mí tóc dài phủ và thầm trách mình sao quá bê trễ trong việc đi cạo hớt.
Xong xuôi đâu đó… anh ta mới thả rề lại nhà thím Hương. Lúc bấy giờ vào khoảng mới bắt đầu đỏ đèn.
Thím Hương đứng dựa vào thành cửa thấy Sơn Nhỏ đi tới liền lên tiếng phủ đầu trước:
- Tôi tưởng anh có gan hổng qua đây chớ!
Sơn Nhỏ cười đáp:
- Tui cũng tính không qua nhưng nghĩ lợi... sợ thím quá nên phải... ráng đi...
- Vậy là khá nhiều rồi đa!
Đoạn thím tránh qua một bên cho Sơn Nhỏ leo bước vô nhà
Dưới ánh đèn dầu sáng trưng, thím soi mói nhìn anh từ đầu chí chân,rồi phát cười to lên:
- Cha, bữa nay... diện bảnh quá ta!
Sơn Nhỏ ngượng nghịu cúi gằm mặt xuống, đưa tay vuốt vuốt cái tà áo bà ba có hơi nhăn nheo một chút và ấp úng chống chế:
- Diện khỉ gì thím! Thím cứ kiếm chuyện kêu ngạo tui hoài... Bộ quần áo này gói cất lâu ngày tui sợ... mục hết nên đem ra bận bậy vậy mà!
Thím Hương cười tủm tỉm hỏi thêm
- Còn tóc tai mướt rượt kia… chắc anh cũng sợ… mục nữa chớ gì?
Túng thế quá, Sơn Nhỏ đâm ra trơ mặt và đáp liều:
- Thì... lâu lâu tui cũng phải sửa sang bộ vó lại một chút, chớ để u trệ quá coi sao. được thím!
Thím Hương gật gù:
- Ừ, anh chịu khó sửa sang... xi kên và đánh bóng lại coi cũng xôm trai ớn chớ bộ bỏ bê gì sao! Và nếu anh còn biết ôm cây ghi ta lai rai sáu câu mùi mẫn nữa thì tôi cam đoan mấy cô ở dưới vườn… chết dính chùm hết ráo!
Sơn Nhỏ lên giọng cự nự:
- Đọ, thím kiếm chuyện chê bai tui hoài!
Thím Hương làm mặt nghiêm:
- Cái anh này kỳ quá! Tui chê anh hồi nào, chỗ nào? Tôi nói anh bảnh chớ bộ...
Sơn Nhỏ ngắt ngang
- Tui mà bảnh khỉ ho gì!
Thím Hương hăng hái tiếp lời:
- Anh bảnh thiệt tình chớ! (đến đây thím liếc xéo Sơn Nhỏ, giọng ởm ờ)... Và anh sẽ bảnh tỏn hơn nữa nếu tối nay anh ở đây chơi rồi ngủ luôn bên nầy...
Sơn Nhỏ vừa há miệng định lên tiếng hoác ra thì thím Hương đoán trước ý định này, nói dồn luôn một câu nữa:
- Anh mà kiếm chuyện từ chối, bỏ tôi ngủ một mình đêm nay, thì ngày mai anh khỏi có gặp mặt tôi nữa đi!
Sơn Nhỏ nhăn nhó hết nhìn thím, đến ngó về phía cái chõng tre:
- Tui ngủ ở đây coi sao được thím? Rủi có ai thấy thì... kỳ lắm!
Thím Hương hỏi tỉnh khô:
- Ai vô đây mà thấy được hả?
- Thì tui nói giả tỷ như vậy...
- Mà có thấy đi nữa thì có cái gì gọi là “kỳ” đâu hả?
Sơn Nhỏ không rời mắt nhìn về phía đặt chiếc chõng tre, lúng túng tìm câu trả lời:
- Thì thím nghĩ coi... nội gian nhà nầy không có ai khác hết và... không có cái giường cái chõng nào khác hết... như vậy họ hổng nghi ngờ nọ kia tầm bậy tầm bạ sao được!
Thím Hương trề môi:
- Tầm bậy cái mốc xì họ? Bộ tới biểu anh ngủ chung một chõng sao? Đây nè, anh về bển xách mùng xách nóp đem qua trải giăng chỗ góc đó mà nằm ngủ.
Giọng nói quá thản nhiên của thím Hương làm cho Sơn Nhỏ bình tỉnh trở lại và vớ liền lối “thoát” của thím để ra (vì thật tình anh ta cũng muốn... cà rà ở bên nhà thím trong đêm nay lắm nhưng còn… mắc cở mặt).
Tuy vậy anh ta cũng làm bộ đứng mím môi “suy nghĩ” rồi gật đầu bước trở ra cửa.
- Thôi được. Tui cũng chịu khó nghe lời thím chớ biết sao...
Thím Hương thở ra kêu lên:
- Dữ hông! Có chút xíu đó mà cũng để cho người ta nói hết sức! Đi về bển rồi trở qua cho mau nghen! Ờ... trong nhà còn chút đỉnh đường và đậu xanh, anh có ăn chè hông để mình nhúm lửa bật nồi lên?
Tiếng “mình” quá tự nhiên, quá ngọt ngào và quá khéo léo ấy làm cho Sơn Nhỏ bắt đứng khựng lại ngó sửng thím Hương trong một vài giây, rồi mới lắp bắp đáp được mấy tiếng cộc lốc đến vô duyên:
- Có... có... thím nấu trước đi!
Đoạn anh ta hấp tấp bước xuống thang tre.
Thím Hương chạy theo dặn vói:
- Anh Năm, lát nữa khi trở qua anh nhớ ghé dưới bến xuống luôn chiếc tam bản của mình bưng lên dùm cái giàn hát máy và hộp dĩa lên đây quây hát nghe chơi nghen! Mà anh xách đèn theo chớ hông thôi trời tối, anh trật chân sút tay quăng mấy thứ đó rớt xuống đất hết xài đa!
Sơn Nhỏ gật đầu “ừa” một tiếng. Tự nhiên anh ta cũng lấy làm lạ sao bỗng nhiên mình bỏ được cái lối thưa gởi “dà, dạ” một cách mau chóng, và có thể “ừa” một cách trơn tru, một cách xuôi rót như thế...
Sau khi hai người vét múc hết nồi chè, Sơn Nhỏ giành phần thu dọn đem cất. Thím Hương ngồi ngửa ta chống hai tay về phía sau lưng, nhìn Sơn Nho cười nụ:
- Bây giờ mình coi bộ ăn uống bậm trợn chớ không co ro ké né như hồi sáng nữa rồi đa! Như vậy có phải thiệt tinh với nhau hông!
Sơn Nhỏ vui vẻ đáp:
- Thì... thím cũng để thủng thẳng rồi nó… bắt trớn lần lần chớ!
Thím Hương mỉm cười một cách bí hiểm:
- Mình sợ anh bắt trớn rồi... thắng lại hổng được nữa chớ!
...Sơn Nhỏ dọn dẹp xong nồi trách, chén muỗng đến ngồi xuống chiếc nóp trải sụt vô phía trong gian nhà. Anh ta thong dong móc thuốc ra ván hút, trong lúc thím Hương mở mày hát ra đặt lên một dĩa vọng cổ “khóc bạn” của cô Ba Bến Tre, đoạn bước lại ngồi ké ở một bên mí nóp.
Sơn Nhỏ thờ thẫn lắng tai nghe giọng ca trong trẻo như rót vào sự tĩnh mịch của đêm trường...
Bỗng anh ta thở dài quay qua khẽ bảo thím Hương:
- Thiệt kỳ vậy...
Thím Hương nhướng mắt lên:
- Cái gì mà kỳ đó anh?
Sơn Nhỏ giơ tay phác chỉ vào khoảng trống không:
- Tiếng hát hay quá... ở đây vắng vẻ quá... làm tui buồn như nhớ ông bà ông vải gì vậy!
Thím Hương, mỉm cười, ánh mắt long lanh:
- Tiếng hát hay thì đã đành, nhưng ở đây còn có mình nữa chớ bộ không sao mà anh còn kêu là vắng vẻ!
Sơn Nhỏ đáp liền:
- Thì đó!... Vì có thêm thím ở đây nên tui càng thấy... vắng vẻ trơ trọi..
Thím Hương cau mày một cách nửa như hờn dỗi, nửa như trên chọc:
- Coi, sao có thêm mình ở đây mà anh lại “thấy” như vậy? Anh nầy ăn nói ngược ngạo quá hà!
- Thiệt mà thím! Nó kỳ như vậy đó!
Thím Hương bỗng nhổm dậy đến ngồi sát bên cạnh anh ta và đỏng đảnh hỏi:
- Anh nhắm như vầy có hết kỳ chưa?
Sơn Nhỏ đưa hai tay muốn xô đẩy thím ra nhưng rồi lúng túng rút lại quờ quàng у như là... muốn bắt chuồn chuồn.
Thời may, vừa lúc ấy dĩa hát chạy đến vòng cùng.. Sơn Nhỏ hớt hải kêu lên:
- Dĩa hát hết kìa thím
Thím Hương đáp gọn bân:
- Hết thây kệ mồ nó!
- Ý trời, thím để nó chạy rè rè hoài hư dĩa hết!
- Anh khỏi lo, nó ngừng yên cho anh coi! Máy hát này thuộc thứ kiểu mới mà!
Thím Hương hơi chồm tới, hai tay chống kềm hai bên hông Sơn Nhỏ như muốn nhốt anh ta vào trong... và quả như lời thím nói, chiếc dĩa hát sau khi chạy thêm vài vòng nữa tự động ngừng lại,
Sơn Nhỏ thở dài, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta vội lên tiếng:
- Thím lợi lật bề khác đi, chớ cái bản nầy nó tới hai dĩa lận mà!
Thím Hương cười đáp:
- Anh nầy rành quá ta!
Đoạn thím từ từ nhích người ra đứng dậy để đi lại đổi sang mặt kia của chiếc dĩa hát, quây dây thiều thêm, và đặt đầu kim xuống… Tiếng ca lanh lảnh lại vang lên và lần này, lỗ tai của Sơn Nhỏ như bắt đầu lùng bùng: anh đã hết còn có thể thơ thới ngồi lắng nghe và cảm xúc như những âm điệu trầm bổng ấy nữa...
Thím Hương lừ lừ tiến lại phía anh ta với một dáng điệu chậm chạp và uốn éo... có tính toán.
Sơn Nhỏ biết trước được những... giây phút giông bão sắp chuyển đến: anh ta phập phồng lo ngại nhưng cũng... náo nức đợi chờ!
Nhưng anh ngạc nhiên xiết bao khi thấy thím Hương bước đến ngồi xuống gần một bên anh ta rồi thím... ngồi yên ở đó một cách... như không có việc gì xảy ra hết!
Bây giờ đến lúc Sơn Nhỏ bắt đầu đâm ra bứt rứt, đâm ra bực mình...
Thím Hương cũng không buồn ngó ngàng gì đến anh ta nữa, và mãi một lúc sau thím mới quay mặt qua hỏi một câu rất thừa
- Bài vọng cổ này hay quá hén anh?
Sơn Nhỏ cau mày gật đầu:
- Ừa... hay.
... Rồi thím lại nín thinh ngồi chờ cho hết mặt dĩa để đứng lên thay dĩa khác... rồi mặt khác đến khi dứt bản hai mươi câu vọng cổ.
Thím lại quay sang hỏi anh ta với một giọng rất thản nhiên.
- Anh muốn nghe thêm nữa hay là dẹp cất rồi đi ngủ?
Sơn Nhỏ hấp tấp đáp:
- Nghe nữa thím! Bây giờ có dẹp đi thì cũng... nằm chèo queo ngủ chớ chuyện gì vui đâu!
Câu trả lời có pha giọng hờn trách ấy khiến thím Hương quay mặt đi để giấu một nụ cười:
- Bây giờ anh muốn nghe dĩa nào đây nè? Vọng cổ nữa hay là mấy bộ “Đắc Kỷ thọ hình”! “Chiêu Quân cống Hồ” hay tuồng “San Hậu”?
Sơn Nhỏ thờ ơ đáp:
- Cái gì cũng được...
Thím Hương nhái giọng anh ta:
- Cái gì cũng được...
Đoạn thím lật chồng dĩa kiếm bộ “Chiêu Quân cống Hồ”, đặt dĩa đầu tiên lên máy hát.
Xong, thím bước lại ngồi у vào chỗ cũ, xổ đầu tóc ra giũ giũ như là tự lấy làm khoan khoái lắm vậy...
Thím đưa một bàn tay lên dùng năm ngón làm lượt lơ đễnh cào xuôi vào mài tóc... Mùi dầu bông lài ủ trong mớ tóc dày kịt và đen nhánh ấy, như bị nhốt kín nay thoát ra được, càng làm nhột mũi Sơn Nhỏ.
Thím Hương bỗng kêu lên:
- Cha, sao nực quá vậy nè!
Liền theo đó thím đưa tay giựt bực bực hai chiếc nút bóp ở phía đầu bâu rồi chụp nắm lấy hai vạt túi áo quạt lia quạt lịa…
Sơn Nhỏ thấy ngứa mắt quá nên đâm ra nổi dóa, xụ mặt xuống,
Cho rằng trêu chọc chàng trai tơ nầy như vậy cũng vừa đủ nên thím Hương bèn ngừng tay lại quay qua mỉm cười hỏi:
- Làm cái gì mà mặt mày chừ bự vậy bậu?
Sơn Nhỏ vùng vằng đáp:
- Đâu có gì đâu! Thím để thây kệ tui mà!
- Hứ, đàn ông con trai gì mà hay giận lẫy quá trời! Mà ai làm gì đâu mà mình giận người ta chớ?
Sơn Nhỏ cười chua chát:
- Tui có nói tui giận ai hồi nào đâu!
Liếc thấy thím Hương nheo mắt nhìn mình, Sơn Nhỏ vội quay mặt ngó lơ sang chỗ khác.
Thím Hương cười rộ, chồm tới ngồi khít bên Sơn Nhỏ rồi đưa má lên nhỏng nhảnh bảo anh ta:
- Đây nè, hun một cái đi cưng! Người ta đền cho đó!
Sơn Nhỏ cau mày nhích đầu ra...
Thím Hương hối thêm một lần nữa, giọng gần như là hạ lịnh?
- Bộ chê hả? Anh mà hông hun một cái thì kể như hết chuyện... hết chuyện đứt đạt đa nghen!
Sơn Nhỏ ngần ngừ trong một thoáng rồi kê chót mũi đặt vừa đụng nhẹ lên má thím Hương là thối lui ra liền!
Thím Hương vẫn chìa nguyên má ra như cũ và lên tiếng cự nự
- Anh làm cái gì như trả nợ quỷ thần vậy? Hun lại một cái coi cho được coi!... Mà phải làm cho đàng hoàng, cho đầy đủ chớ đừng theo cái lối... hun nựng con nít hổng được đâu nghen!
Sơn Nhỏ chắc lưỡi rồi ngoan ngoản kê mũi lên… Làn da mịn mát của người đàn bà kỳ lạ ấy làm Sơn Nhỏ nín thở, tuy trong lòng nôn nao muốn ép dồn buồng phổi lại để có thể hít vô một hơi thật dài, thật sâu đậm...
Anh ta nhích đầu ra, nhưng chỉ nhích ra được một khoảng rất gần, để rồi đờ đẫn đưa mắt nhìn nghiêng gương mặt thím Hương... như không đủ sức rứt ra được nữa.
Thím Hương từ từ quay mặt nhìn lại, nhoẽn miệng cười rồi khẽ hất hàm nửa như có ý hỏi anh ta muốn gì thêm, mà nửa như... khuyến khích anh ta đừng nên e ngại...
Sơn Nho mím môi lại như phải quyết định một điều gì ghê gớm lắm rồi bỗng nhiên anh ta nhoai người tới dang hai tay vụng về ôm xiết lấy cổ thím Hương khiến cho thím Hương phải nhăn mặt kêu đau.
- Ý trời ơi, anh làm cái gì mà như muốn bẻ lọi cổ mình ra vậy! Thủng thỉnh một chút hổng được sao? Bộ mình biến ra mây khói...
Sơn Nhỏ như không nghe thấy gì hết, càng siết chặt thêm vòng tay và không bỏ lơ một giây; anh ta hôn như mưa bấc, như điên cuồng. Như không bao giờ “đã nư” được lên má, lên tóc, lên cổ, lên vai... thím Hương.
Thím cố sức nhoai đầu ra và xô mạnh anh ta dạt qua một bên…
Sơn Nhỏ thở dốc và vừa ngơ ngác vừa sợ sệt đưa mắt nhìn thím đăm đăm. Anh ta ngạc nhiên vì bị xô đẩy và lo lắng chờ đợi những lời sỉ vả mà anh ta đinh ninh rằng thế nào cũng có!
Nhưng thím Hương chỉ ung dung đứng dậy, lấy tay hất cho mớ tóc xõa ra phía sau lưng rồi nhìn anh ta cười tủm tỉm.
Thấy Sơn Nhỏ luống cuống toan dứng dậy theo, thím bèn cản lại:
- Anh ngồi yên đó, để mình đi thay dĩa khác! Bộ anh không biết máy hát ngừng chạy tự nãy giờ rồi sao!
Sơn Nhỏ đáp, giọng như sực tỉnh
- Ờ há.
Thím Hương bước lại thay dĩa hát. Đó là chiếc dĩa chót của bộ. “Chiêu Quân cống Hồ”. Thím cẩn thận quay dây thiều cho thiệt cứng rồi thong thả trở lại chỗ cũ...
Nhưng khi đi ngang qua chiếc bàn, nơi đặt ngọn đèn dầu lửa, không biết nghĩ sao thím dừng lại, chống hai bàn tay lên mép bàn rồi hơi nghiêng người kề miệng gần đèn ống khói đèn.
Thím lấy hơi định thổi cho tắt nhưng chợt ngừng lại, nghiêng mặt liếc xéo Sơn Nhỏ, miệng cười chúm chím. Sơn Nhỏ bối rối chưa kịp nói năng gì thì thím đã phùng má thổi phù một hơi mạnh...
Ngọn đèn chao lên rồi tắt ngỏm. Bóng tối chợt buông trùm xuống gian nhà làm cho Sơn Nhỏ đâm ra ngớp sợ. Anh ta hơ hải kêu thím Hương tuy dư biết rằng vô ích:
- Ý khoan đã thím ơi!
- Bộ anh muốn kiếm cái gì nữa hả?
- Không... Tui hổng kiếm cái gì hết...
Sơn Nhỏ chợt để ý đến những lời ca phát ra từ giàn máy hát: trong bóng tối dầy đặc, những âm điệu đàn hát ấy bỗng nhiên có một vẻ … lạc lõng lạ kỳ.
Anh ta bèn lên tiếng bảo thím Hương
- Thím để máy hát chạy như vậy mà tắt đèn tối hù nghe sao... lỏn chỏn quá thím!
Có tiếng cười của thím vang lên
- Cái gì mà lỏn chỏn? Bộ tắt đèn rồi nghe hát máy hay làm cái khác hổng được sao? Bộ anh sợ… mắc xương sao anh Năm?
Sơn Nhỏ không biết trả lời làm sao nữa, nhứt là anh ta càng thêm Ịuống cuống khi nghe tiếng bước chân của thím Hương rà nhẹ trên sàn gác và tiến chầm chậm về phía mình.
Và khi chân của thím đụng vào mí nóp, Sơn Nhỏ hỏi hoảng lên:
- Thím hả thím? Thím kiếm cái gì đó thím?
Thím Hương ngồi thụp xuống sấn người tới ôm chầm lấy anh ta và đáp rít qua hàm răng
- Mình kiếm cưng đây nè!
Sơn Nhỏ chới với ngã nằm sải tay lên chiếc nóp, lấp bấp kêu lên
- Ý đừng thím!... Ý... Khoan đã thím!
Có tiếng thím Hương cười rúc rích
- Ừ... anh muốn khoan thì mình cho khoan mà!
... Rồi không nghe Sơn Nhỏ nói năng hay cự nự gì nữa...
Từ nơi giàn máy hát, những lời nói lối cuối cùng những câu ca trong dĩa vẫn đều đều và thản nhiên vang ra, nhưng những âm thanh đó có vẻ e ấp và thua thiệt bên cạnh những tiếng xột xạc hấp tấp và nghèo nàn âm điệu hơn nhiều...
... Trên dĩa hát đã đến đoạn Chiêu Quân sắp rời quan ải sang Hồ. Lời than van não nuột của cô Năm Cần Thơ bỗng dứt ngang vì kim hát chạy lọt tới lằn dĩa bị “cà lăm”...
Hai tiếng “thần thiếp”, “thần thiếp”... Và đến khi khoảng dây thiều quây trong máy chạy đến hết mức, hai tiếng “thần thiếp” ấy kéo lê dài như một tiếng rên rỉ mòn hơi kiệt sức rồi tắt hẳn...
Lần thứ hai, Sơn Nhỏ giật mình thức giấc đưa mắt ngó qua tấm mặt cáo trên nhà thì thấy bên ngoài trời đã rựng sáng, Anh ta hơi ngạc nhiên vì thấy mình nằm gọn trên chõng của thím Hương, đầu anh ta nép vào một bên nách của người đàn bà đa tình ấy, у như là một đứa bé ngoan ngoãn rúc đầu vào ngực mẹ...
Sơn Nhỏ vừa toan nhích người ra để ngồi dậy thì liền bị thím Hương quàng tay qua giữ chặt lấy ngang lưng anh ta.
Sơn Nhỏ bẽn lẽn đưa tay kéo chiếc mền đấp vội lên người thím và ấp úng nói:
- Sáng bửng rồi mà thím!
Thím Hương không buồn ngó ra ngoài:
- Sáng thì sáng chớ ăn thua gì mà anh nói chớ!
Tuy nói thế thím cũng đã cho Sơn Nhỏ gỡ cánh tay ra. Anh ta hấp tấp bước xuống chõng nhưng rồi lại đứng ngơ ngẩn ngay giữa nhà...
Anh ta chợt để ý đến chiếc nóp nằm xiêng xẹo ở góc nhà vội chạy cuốn gọn lại rồi cầm lên ôm khư khư một bên nách.
Thím Hương từ trong mùng hỏi vọng ra:
- Chưa chi anh đã cuốn gói đi đâu đó hả?
- Tui phải dìa bển chớ thím...
Thím Hương thò tay vén cửa mùng qua một bên rồi ngoắc Sơn Nhỏ:
- Lại đây mình nói cái nầy cho mà nghe.
Sơn Nhỏ cau mày:
- Chi nữa đó thím?
- Anh có ngồi lại đây mình mới chịu nói.
Sơn Nhỏ ôm chiếc nóp bước lại ngồi co ro một bên mép chõng.
Thím Hương nhích gối lại gần:
- Mình còn ghét anh một chỗ này nữa… bề gì mình với anh cũng đã ăn ở với nhau rồi...
Sơn Nhỏ chận lời thím liền
- Mới có… chút vậy mà thím nói là ăn ở với nhau?
Thím Hương chắc lưỡi
- Thì dầu ít dầu nhiều hai đứa mình cũng.. như một cặp nhân tình nhân ngãi, bởi vậy mình nghe còn kêu thím nầy thím nọ sao thấy ghét quá!
Sơn Nhỏ có vẻ bực mình:
- Trời ơi, thím muốn tôi kêu bằng gì bây giờ? Thím hổng biết chớ ở ngoài đời nếu so về tuổi tác...
Thím Hương cắt ngang:
- Xí, anh nầy ăn nói lảng òm! Mình có nói chuyện ngoài đời, ngoài khỉ gì đâu... Anh nghĩ lại coi, trong lúc hai đứa mình gần gũi như vầy mà anh cứ dà dạ hay chen tiếng thím vô nữa thì nghe lỏn chỏn qúa! Nói thiệt với anh, nhiều lúc mình nghe anh kêu bằng thím, mình bắt… sượng ngang.
Sơn Nhỏ thở dài:
- Vậy chớ tui phải kêu bằng tiếng gì bây giờ? (anh ta gải đầu, bứt tóc rồi chắc lưỡi than thở)... Thiệt khó quá..., “em” thì hổng được rồi, “mình” thì hơi… Thôi tui chịu bí rồi đó... thím?
Thím Hương cười xòa, ngồi nhổm dậy
- Đáng lẽ anh phải kêu mình bằng... em thì nó mới ngọt, mới đúng điệu, cái nầy là chuyện yêu thương với nhau, chớ bộ phân chia tuổi tác kẻ trên người dưới hay sao mà anh sợ! Nhưng thôi, anh kêu đỡ mình bằng mình cũng được. Ở trong tiểu thuyết người ta hay xài kiểu đó lắm!
Sơn Nhỏ nhăn mặt:
- Kiểu gì mà kêu ngang xương kỳ như vậy được! Tui hổng chịu đâu!
- Thằng cha nầy khó quá!
Sơn Nhỏ nín thinh, lầm lũi bước ra cửa.
Thím Hương réo anh ta lại:
- Mà khoan đã, để mình dặn cái nầy nữa.
Sơn Nhỏ quay mặt lại:
- Cái gì nữa vậy?
- Sao anh cứ nói trỏng không hoài hà? Trưa nay nhớ qua bên này nghen!
Sơn Nhỏ cau mày:
- Thôi đi.
- Coi, cái gì mà thôi! Anh hổng qua bên nầy thì mình lội sang bển đa! Mới có nước nạp mà đã chạy tét rồi sao? (rồi thím mỉm cười nói tiếp)... Mà cái nước nạp của anh cũng dở ẹt, ba trật bốn vuột... thiệt anh đúng là hàng đệ tử của anh Chín Thuộc.
Sơn Nhỏ vội vã bước đi và nói gạt ngang cho xong chuyện:
- Thôi được rồi, để tui qua... chớ đừng sang bển đó nghen!
Nói xong Sơn Nhỏ dông thẳng xuống cầu thang chớ không dám nấn ná ở đó thêm nữa...