PHẦN THỨ VI
SƠN NHỎ đang nằm gác chân chéo ngoãi trên sạp tre thì bỗng nghe có tiếng chân người chạy thình thịch vào sân. Anh ta vội chụp lấy cây lục giấu ở dưới nóp ra nhảy liền xuống đất.
Và khi thấy rõ người đi tới, anh ta thở ra một hơi dài và vui vẻ kêu lên:
- Dữ hông, tao tưởng ai chớ dè đâu là mầy! Sao Tám, đại ca và anh em ở đâu mà mầy lơn tơn dìa có một mình đó?
Anh Tám vừa thở vừa đáp:
- Nguy rồi anh Sơn Nhỏ ơi!
Sơn Nhỏ chụp lấy vai anh ta:
- Mầy nói sao? Bộ đại ca...
Anh Tám rơm rớm nước mắt:
- Thất bại hết ráo trọi anh ơi!
Sơn Nhỏ lắc mạnh vai anh ta:
- Thất bại hay thành công gì thây kệ mẹ nó! Tao hỏi mầy đại ca hiện giờ ở đâu?
Anh Tám giơ tay chỉ vào chỗ trống không:
- Thiệt tui hổng biết đại ca ở đâu nữa, trong lúc lộn xộn mạnh ai nấy “buồm”… tui cũng chẳng rõ đại ca còn hay là... mất nữa...
Sơn Nhỏ ngắt ngang
- Vậy chớ mày theo đại ca làm đách gì?
Anh Tám rướn gân cổ lên:
- Ý trời ơi, anh hổng có ở tại đó thì làm sao biết được! Anh em mình kéo ra nghe lời thằng cha già báo hại đó tưởng phen này mần ăn êm thắm chớ có dè đâu đoàn ghe thương hồ ấy là đoàn công voa có Tây đi hộ tống đàng hoàng.
Sơn Nhỏ dậm chân:
- Thằng cha già mắc dịch ở ngoài Vàm nó hại anh em mình! Bộ hổng ai hay biết gì ráo sao?
Anh Tám thở dài sườn sượt:
- Thì anh nghĩ coi, anh em mình tưởng dễ ăn nên bơi xuồng nhào ra cập vô đoàn ghe, riêng đại ca, ông già dẫn mối ngoài Vàm và tui thì xáp vô chiếc tàu giòng dẫn đầu… Tụi nầy hùng hỗ xông lên... và tới chừng đó mới tá hỏa tam tinh! Ở trên tàu, tụi lính Tây theo hộ tống xã súng máy ra bịt bùng thiên địa... Tui thấy ông già trúng đạn té nhào xuống sông, còn đại ca cũng nhào luôn xuống nước... Tui không biết ảnh có sao hông... Riêng phần tui, vì đi sau nên tui vội bỏ xuồng lặn tuốt vô bờ...
- Còn mấy anh em khác thì sao?
- Ối thôi trong lúc loạn xạ xà ngầu ấy mạnh ai nấy chạy... Có lẽ họ bị “rớt” mất cũng nhiều…
Sơn Nhỏ cau mày hỏi:
- Sao mày hổng chờ kiếm đại ca mà lại bỏ dìa một mình?
- Tui vô tới bờ rồi ở đó xà quần một hồi để ngóng đợi coi đại ca có lội vô hông... Tui chớ riết tới gần sáng và có rảo lên đầu trên xóm dưới hỏi thăm hỏi nom nhưng đại ca vẫn biệt vô tông tích... Sau đó, tui phải giựt đại một chiếc xuồng câu bơi rút dìa đây cho anh hay để coi anh định liệu thế nào...
Sơn Nhỏ bực mình, la lối:
- Định liệu cái con khỉ gì nữa! Sao mầy hổng rám ở đó đợi thêm nữa coi thể nào.
Anh Tám than thở:
- Anh nghĩ lại coi, tui ở đợi như vậy cũng là quá xá cỡ rồi, chớ láng cháng tại đó, tụi lính ngoài đồn chạy tàu vô bố thắt họng sao? Anh hổng biết, dân chúng ở miệt ấy thấy mặt mày vằn vện của bọn mình họ đâu có ưa! Tây vô họ chỉ cho bắt thì… bà cứu!
Sơn Nhỏ đứng lặng thinh, mím môi suy nghĩ và bỗng nhiên nước mắt anh ta ứa ra... Anh ta mếu máo quay qua bảo anh Tám:
- Đại ca... bị nạn như vầy đầu đuôi gì cũng tại tao hết! Tại tao thúc hối ảnh chớ ảnh có muốn đâu!
Anh Tám ấp úng lựa lời an ủi:
- Thì cái nghề mình mần ăn thì phải... đi, chớ nếu ai biết trước được những chuyện rủi ro bất thường thì... nằm ngoẽo ở nhà có phải sướng hông!... Tại cái số mình xui xẻo, chớ bộ ai muốn như vậy hay sao anh. Bây giờ, anh liệu coi... anh em mình tính sao đây?
Sơn Nhỏ chán nản lắc đầu:
- Tao bây giờ rối ruột rối gan hết, vậy phần mầy tính sao đó thì tính... Mầy muốn ở nán lại đây với tao cũng được, hay là nếu mầy có quê quán xứ sở tại đâu mà có thể vác mặt dìa được thì càng tốt.
Anh Tám mau miệng đáp:
- Tui cũng tính dìa.. dưới xứ tạm ẩn náo một thời gian.
Sơn Nhỏ mỉm cười chua chát:
- Thôi, tao khuyên mầy có dìa được thì dìa luôn để lo đổi nghề khác mần ăn với người ta, chớ non nước nầy mà... tạm với bợ khỉ gì nữa. Cái điệu nầy, mơi chiều gì đây tao cũng dông luôn chớ ở đây mà không có anh em thì ở làm gì vô ích!
Chợt nhớ trực đến thím Hương, anh Tám vội hỏi luôn:
- Còn cái thím ở bển nữa... anh phải tính sao chớ chẳng lẽ bỏ người ta bơ vơ tại đây sao?
Sơn Nhỏ sa sầm mặt xuống và mãi một lúc sau anh ta mới ấp úng đáp:
- Ờ... còn thím Hương nữa há! Khi không có thêm con mẹ đó nữa để cho rắc rối thêm! Thôi được rồi, tao sẽ tính cái vụ này...
Anh Tám mân mê vành nón lá trên tay, ngó quanh mấy gian nhà trống trải, rồi nghẹn ngào từ biệt Sơn Nhỏ:
- Thôi anh ở lại đây mạnh giỏi, tui đi đây...
Sơn Nhỏ nắm lấy tay anh ta:
- Phải khi khác tao hổng cho mầy đi gấp như vầy đâu! Mầy có dìa thì nhớ giữ gìn kỹ lưỡng dọc đường, tao nghe nói tụi nó xét hỏi gắt lắm... À mầy còn tiền bạc chút đỉnh gì không?
Anh Tám khẽ lắc đầu
- Anh nghĩ coi, mình còn mần ăn lâu dài nên có để dành đồng xu cắc bạc nào đâu.
- Vậy mầy đứng chờ đó đi tao vô lấy chia bớt mầy ba mớ...
- Ý thôi anh, nếu còn thì để dành cho anh đi! Tui bề gì cũng có bà con cô bác ở dưới xứ chớ anh...tứ cố vô thân... Phải không còn bị kẹt tại đây với thím Hương thì thế nào tui cũng mời anh dìa ở dưới tui luôn cho có bạn...
Sơn Nhỏ thở dài:
- Ờ, tao còn bị kẹt thím Hương vô nữa... Thôi mầy dìa chuyến này lo mần ăn để… trụ hình lại... Khi nào tao có dịp đi ngang qua đó, tao sẽ ghé lại thăm mầy.
- Anh nhớ đó nghen!... Hay là khi nào anh em có... tụ tập mần ăn lại anh xẹt qua đó kêu tui...
Sơn Nhỏ lắc đầu, cười gượng:
- Bộ mầy còn ham nghề này lắm sao?
Anh Tám thở ra, đoạn bâng khuâng nhìn lên dãy nhà trống:
- Ham khỉ gì, nhưng... thế nào tui cũng nhớ anh em mình ghê lắm...
Sơn Nhỏ buông tay anh Tám ra:
- Tao cũng vậy...
Thím Hương đang với tay phơi chiếc áo túi lên cây sào ở trước sân thì thấy Sơn Nhỏ lùi lủi đi tới. Thím vuốt kỹ mấy nếp áo cho được thẳng thớm rồi mới quay qua hỏi anh ta:
- Bộ có ai vô tới bển hay sao mà mình thấy thấp thoáng có bóng người và nghe tiếng nói chuyện lào xào đó?
Sơn Nhỏ xụ mặt xuống, giọng quạu đeo:
- Ừa có... Anh Chín ảnh hổng dìa nữa rồi! Anh em theo ảnh cũng tứ tán mẹ nó hết!
Thím Hương nhíu mày
- Anh nói sao?
Sơn Nhỏ đáp như quát:
- Tui nói sao hả? Tui nói anh Chín ảnh chết ngủm cù đèo rồi! Tây bắn ảnh lật xuống sông mất xác rồi! Thím còn muốn hỏi cái gì nữa hông?
Thím Hương áp một bàn tay lên ngực:
- Trời ơi, anh nói thiệt hay nói chơi? Bộ anh Chín... chết thiệt sao?
Rồi không đợi cho Sơn Nhỏ trả lời, thím bỗng nhiên nổi nóng xài xể Sơn Nhỏ một hơi
- Mà sao ảnh chết, anh phải nói cho “tôi” biết, chớ làm cái gì anh xâm xâm đi qua đây rồi la lối cự nự với tôi hả? Bộ tôi đây xúi Tây giết ảnh chắc?
Sơn Nhỏ đưa tay quẹt mồ hôi trán, mặt cúi gầm và giọng nói của anh ta bỗng trở nên thiểu não vô cùng:
- Cũng tại tui hết... Tại tui xúi biểu ảnh đi... tại tui...
Thím Hương lắc đầu ái ngại nhìn anh ta rồi dịu dàng bảo
- Anh nầy kỳ quá! Cái gì mà anh nói tại anh! Đầu đuôi câu chuyện ra sao, anh kể lại cho mình nghe qua coi... Hay khoan đã, để vô nhà cho mát chớ tội gì đứng đây phơi nắng như vầy nè!
Sơn Nhỏ ngoan ngoãn bước theo thím, leo lên trên nhà sàn.
Đến nơi, thím kéo Sơn Nhỏ cùng ngồi xuống mép chõng rồi ân cần nhắc hỏi lại:
- Đó, bây giờ anh bình tỉnh kể lại cho mình nghe anh Chín ảnh lâm nạn hồi nào và tại sao lại có chuyện rủi ro đó...Mình có nghe phong thanh là chuyến đi đó chắc ăn lắm mà!
Sơn Nhỏ thở dài:
- Thì ban đầu ai cũng tưởng như thế đó hết, chớ có dè đâu bị tổ trác như vậy...(đoạn anh ta thuật sơ lại mọi chuyện y theo lời anh Tám đã kể và nói tiếp)... Đó thím nghĩ coi, aph Chín ảnh chết tức chết tối như vậy mà biểu tui hổng nổi sùng lên sao được!
Thím Hương chép miệng than thở:
- Thiệt tội nghiệp cho anh Chín quá! Ảnh coi vậy mà tốt bụng lắm chớ chẳng phải chơi!
Sơn. Nhỏ có vẻ không bằng lòng câu nói ấy:
- Hứ, đợi tới bây giờ thím mới biết ảnh tốt bụng!
Thím Hương cau mày nhìn anh ta:
- Anh đừng có nói mắc nói mỏ!... Hay là anh muốn tôi đội khăn tang để chế rồi nhào lăn ra khóc như mấy con mẹ xẫm khóc mướn vậy?... Số phần của ảnh rủi ro như thế đó, chớ bộ tại mình van vái hay trừ ẻo gì hay sao cà! Ở đời hễ được cái nầy thì mất cái kia, chớ bộ anh muốn cái gì cũng có, cái gì cũng hổng mất, cái gì cũng hoàn toàn hết được sao!
Thấy Sơn Nhỏ nín thinh, thím bèn vói tay lấy cây quạt lá kè phẩy nhẹ phía sau lưng anh ta và dịu giọng lại tiếp lời:
- Thôi anh à, mình hiểu bụng anh lắm... Nhưng dẫu sao, người chết thì đã yên phận một bề rồi, còn mình với anh long chong ở đây… anh có tính sao không hả anh?
Sơn Nhỏ rầu rầu đáp:
- Tui bây giờ... hổng có tính cái gì được ráo! Hồi nẫy tui tính theo thằng Tám dìa ở luôn dưới xứ của nó nhưng rồi... đi cũng chẳng được.
- Sao vậy?
Sơn Nhỏ hất hàm chỉ về phía thím:
- Còn thím ở lại đây chi!
Thím Hương làm như không hay gì hết:
- Coi, mình ở lại đây tế mồ tế tổ gì nữa! Anh có đi thì mình cũng về Cần Thơ mà!
Sơn Nhỏ chắc lưỡi:
- Ai để thím dìa êm như vậy được! Với lại hồi anh Chín đi, ảnh có căn dặn tui phải... coi chừng coi đổi thím... Thiệt cũng chẳng khác gì một lời trối...
Thím Hương ráng giấu một nụ cười:
- Anh nhớ dai quá há! Vậy chớ bây giờ anh tính coi chừng coi đổi mình ra làm sao đây?
Sơn Nhỏ ngước mắt lên:
- Đó, tui cũng tính qua đây hỏi thím về cái việc ấy...
- Nểu hỏi “thím” thì thím hổng trả lời.
Sơn Nhỏ nhăn nhó:
- Thôi mà! Anh Chín ảnh mới chết...
Thím Hương thản nhiên ngắt ngang:
- Vậy chớ hồi đó anh Tư đi theo mình ảnh hổng... mãn phần hay sao! Đời mình, mình đã chứng kiến nhiều cái chết quá rồi... mà mình, hổng nói dấu gì anh, mình đang ham sống ghê lắm! Anh chê cười con này... hư thúi gì đó thì mình ráng nghe hết ráo... Mình có anh ở đây thì tạm đủ lắm rồi!
Sơn Nhỏ trề môi cười lạt:
- Thiệt tui phục thím sát đất!
Thím Hương thản nhiên hỏi lại:
- Vậy chớ bây giờ anh biểu mình phải làm sao bây giờ? Anh giỏi nói nghe thử coi?
Sơn Nhỏ ấp úng xuống nước:
- Thì chuyện đó... thì chuyện đó tui tính qua đây hỏi... thím.
Thím Hương mỉm cười thương hại, rồi ôn tồn hỏi lại anh ta:
- Còn phần riêng anh, anh tính sao?
Sơn Nhỏ ngùi ngùi đáp:
- Tui thì dễ lắm mà! Anh Chín ảnh còn thì tôi theo ảnh hoài, nay ảnh mất thì tui… muốn bung đi đâu lại chẳng được.
Thím Hương nắm lấy tay anh ta, sốt sắng nói:
- Nếu như vậy thì tốt quá. Bây giờ mình bàn với anh việc này: nếu anh không bận bịu ở đâu hết thì mình với anh dong tuốt ra Cần Thơ ở cho yên thân đi!
Sơn Nhỏ dẫy nẫy:
- Ý hổng được đâu! Tui hổng quen ở chợ mà!
Thím Hương hơi xẳng giọng:
- Bộ anh ra chợ ở rồi cái gì nó cắn anh hay sao mà anh sợ quá trời quá đất vậy?
Sơn Nhỏ nhăn nhó
- Tui nói tui hổng quen...
- Anh hổng chịu ra ở thì làm sao quen được! Cái gì cũng có lạ trước rồi sau mới quen chớ! Mình với anh đây ban đầu có quen hông mà tại sao bây giờ lại...
Sơn Nhỏ gạt ngang:
- Mà tui nói hổng được là… hổng được.
Thím Hương nhìn sững anh ta rồi lắc đầu thở dài:
- Thằng cha này thiệt kỳ đời hơn ai hết. Cái gì đem ra bàn với anh, anh cũng đẩy trớt hết thì mụ nội mình, cũng hổng biết tính sao nữa...
Rồi bỗng nhiên thím Hương đâm ra bực mình và hỏi ngang
- Vậy chớ anh muốn cái gì, anh thử nói phứt ra coi?
Sơn Nhỏ cúi mặt xuống, rầu rầu đáp:
- Theo tui thì... thím nên tạm ở đây một ít lâu nữa đã nhóng coi đường đi nước bước dìa Cần Thơ có yên hông... Bề gì thím cũng phải trở dìa ngoãi để ở với mấy đứa nhỏ. Tui chỉ thấy có cách đó… chớ còn tui (giọng Sơn Nhỏ trở nên vừa chua chát vừa ngùi ngùi)... tui vác mặt ra ngoãi coi cũng... hổng tiện. Cái gì cũng lạ nước lạ cái hết!
- Anh lại tính nói cái điệu đó nữa!
Sơn Nhỏ gục gặt đầu và nghiêm giọng đáp:
- Tui nói thiệt mà thím! Cái này chắc thím... rành nhiều hơn tui: bây giờ mình ở trong nầy thì tưởng dễ chớ tới khi ra ngoài rồi mới biết là khó nuốt vô cho xuôi...
- Anh này nói lăng nhăng quá tổ mẹ hà!
Sơn Nhỏ gượng cười, tiếp lời:
- Bấy lâu nay ở trong này quanh đi quẩn lại chỉ có thím với tui hẩm hút sống với nhau thì cái gì cũng dễ, cũng được hết. Bây giờ cũng tui với thím mà kéo ra Cần Thơ ở thì lại khác xa...
- Khác cái gì? Cũng hai đứa mình chớ bộ ai vô đó nữa? (thím Hương tuy dư hiểu Sơn Nhỏ muốn nói gì, nhưng cũng ráng hỏi tới bằng một giọng không mấy gì hăng hái cho lắm )
Như được trớn, Sơn Nhỏ nói một hơi:
- Phải, khác xa, và cái gì cũng khác hết ráo trơn, ráo trọị. Ở ngoãi còn có công kia việc nọ chớ đâu phải chỉ có tui với thím nằm ăn ở không trong cái hốc bà tó như vầy sao!... Ví dầu tui có theo thím ra ngoãi thì nội trong vòng ba bảy hai mươi mốt ngày tui cũng... lạy ba lạy xá ba xá rút lui đi gấp,
Thím Hương mỉm cười hỏi lại:
- Sao kỳ vậy? Chắc tới chừng đó anh gặp mấy con lũng bóng sắc trẻ hơ hớ rồi anh dang mình ra chớ gì?
- Bậy nà. Tui nói thiệt mà thím cứ móc ngoéo hoài thì làm sao tui dám nói tới nữa!... Tui có ra ngoãi ở, ban đầu cái gì cũng êm hết ráo, nhưng thỏn mỏn rồi thì tui chạy trời cũng không khỏi bị cái cảnh... lon chon lỏn chỏn... thím à, cái gì mình biết trước thì cũng nên chặt cua tránh nó đi, chớ để sau nầy... cơm không lành canh không ngọt rồi sanh cắn đắn nhau hay đổ thừa tại bị này nọ cho thêm mích lòng nhau nữa!
Thím Hương đưa tay vuốt nhẹ càm Sơn Nhỏ:
- Mấy thằng cha lù khù như vầy coi lơ mơ mà rắc rối tổ mẹ! Mọi khi mình cạy răng cũng hổng rớt rа một lời mà sao bữa nay bộ... Ông ứng, Bà nhập gì mà thằng chả xổ ra dữ vậy cà!
Sơn Nhỏ có vẻ xẻn lẻn:
- Mọi khi... hổng có chuyện gì xảy ra hết thì... mắc mớ gì tui phải xía vô chớ!... Mà tự nãy giờ tui nói hết lời hổng biết thím nghe có lọt không.
Thím Hương liếc xéo anh ta
- Xí, anh làm như mình bư nhứt trần đời chắc!
Ngừng một giây, thím quay ra hỏi ngang:
-... Mà anh nghĩ sao nói vậy hay là anh tính chuyện chơi qua đường rồi cho con nầy leo cây đó?
Sơn Nhỏ sửng sốt nhìn lại thím:
- Thím nói sao? Tui mà vậy đó hả? Thiệt tui hổng dè... (anh ta bỗng giận run, nghẹn lời luôn).
Thím Hương hốt hoảng nắm chặt lấy tay anh ta, lắc lắc:
- Anh Năm, mình nói chơi một chút để thử bụng anh mà!
Sơn Nhỏ nhẹ gỡ bàn tay thím ra, lắc đầu thở dài:
- Thôi đi thím, thím khi dễ tui vừa vừa nó chớ. Tui lỡ dại thì phải ngậm câm cái miệng lại... (giọng anh ta trở nên chua chát)... Tui biết trước là thua thím đủ thứ chuyện hết mà!
Thím Hương chắc lưỡi:
- Anh Năm, anh ăn nói gì... lạc quẻ hết vậy. Mình nói quàng nói xiên đi chọc anh chơi rồi anh để bụng giận hay sao? Vậy từ rày sắp lên, mình không dám hở miệng cái gì nữa hết!
Thấy Sơn Nhỏ nín thinh, thím nhích người ôm choàng lấy anh ta kéo lại gần mình, rồi một tay nâng càm anh ta lên:
- Vuốt giận đi cưng! Thôi bây giờ mình dẹp qua một bên cái chuyện đi ở lằng nhằng đó nghen? Thây kệ mồ nó... để tới đâu hay tới đó chớ mình không chịu mất vui như vầy đâu! Mình cũng nói thiệt với anh; dầu cho mai kia mốt nọ có ra sao đi nữa, mình cũng nhớ hoài những ngày mình... hú hí với anh ở đây.
... Rồi thím nhìn thẳng vào mắt Sơn Nhỏ, thím nói như reo lên:
- Thiệt là kỳ, mình nói ra đây hổng sợ xấu hổ gì hết sao mình ở với anh, mình thấy nhẹ nhõm, thấy... dễ chịu quá! Mình thấy như mình... hồi còn con gái mười bảy mười tám tuổi gì vậy! Hổng biết anh có “thấy” như mình vậy hông?
Chợt thấy vẻ mặt ngơ ngác của Sơn Nhỏ, thím cười xòa rồi ôm chặt lấỵ anh ta:
- Mình hỏi một câu... ngu hết chỗ để! Mình quên phứt anh là trai tân chớ bộ... ‘‘nước giảo’’ như mình vậy sao!
Sơn Nhỏ bắt phì cười vì lời nói ví von có phần không đúng ấy:
- Thím mà,., nước giảo khỉ gì!
Thím Hương mắc cở cắn nhẹ vào vành tai anh ta!
- Bậy nà! Người ta nói một đàng anh lại nghĩ ra một nẻo!
Bỗng như nhớ trực ra điều gì, thím ngẩng đầu ra hỏi Sơn Nhỏ:
- À, mình quên hỏi anh việc này nữa! hổng biết số tiền của mình gởi lúc trước anh còn cất ở đó hay là giao lại cho anh Chín rồi?
Sơn Nhỏ ngồi nhích ra, hơi xẳng giọng hỏi lại:
- Thím hỏi chi vậy? Tui nói hổng mất đâu mà!
Thím Hương vội nói đỡ:
- Ai nói mất mát gì đâu! Nhưng mình tưởng anh giao lại cho anh Chín cất, mà bây giờ ảnh bị nạn bất tử như vậy nên mình sợ... hổng ai biết chỗ ảnh cất giấu ở đâu vậy mà!
Sơn Nhỏ mím môi lặng thinh, và mãi một lúc sau anh ta mới rầu rầu lên tiếng:
- Thím khỏi lo, cái gì cũng đủ hết...
Thím Hương vồn vã chận lời anh ta:
- Mình hỏi cho biết vậy thôi... À, anh có tính cúng kiến gì cho anh Chín không? Để mình lo việc này nghen?... Mà làm sao kiếm cho ra nhang đèn đây?
Sơn Nhỏ đâm ra cảm động trước sự nhắc nhở ấy của thím Hương. Anh ta nhìn thím đăm đăm với một vẻ đầy mến phục... Thím Hương biết ý, hơi nhoẻn miệng và dịu dàng hỏi lại:
- Mình tính như vậy anh nhắm có được hông?
Sơn Nhỏ gật đầu lia lịa:
- Được, được... Để tui bơi xuồng ra nhà quen ngoài bờ kinh mượn đỡ một ốp nhang. Ờ, hổng biết ở nhà mình còn cơm cá gì để cúng hông thím?
- Để mình lo cho mà! Cúng kiến cốt ở lòng thành, dầu cho mình chỉ dọn cơm muối cũng đâu có trái lễ đó anh!
Sơn Nhỏ lại gật đầu
- Phải đa. Thôi để tui chạy ra ngoài xóm nghen!
Thím Hương dặn vói theo:
- Mà đi xăng xăng rồi về nghen! Ra ngoài, anh nhớ để ý để tứ giữ gìn cẩn thận chớ bây giờ trước sau chỉ có anh với mình đó nghen!
Sơn Nhỏ quay đầu lại:
- Ừa... tui cao số lắm mà thím!
Và tự nhiên anh ta đưa tay chụp lên chỗ trước bụng nơi trước kia cây lục vẫn dắt luôn luôn ở đó... Sơn Nhỏ đâm ra bực mình: từ cái ngày mà thím Hương ôm chầm lấy anh ta rồi nhăn nhó kêu lên là bị cấn đau đau vì cái bá súng giắt nơi bụng ấy, anh ta cất luôn nó ở bên nhà...
Sơn Nhỏ thẩn thờ đưa bàn tay mặt ra làm những cử động bóp mở mấy ngón tay... Anh ta rất buồn phiền khi nhận thấy mấy ngón tay ấy có phần đơ cứng chớ không còn nhanh nhẹn và dịu quặt như vào cái thời trước đây, cái thời mà anh ta từng được anh em trầm trồ là một tay súng cừ khôi nhứt.
Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa, đầu Sơn Nhỏ bỗng đâm ra lùng bùng, mồ hôi đổ hột và người anh ta rã rời như bị dần từng khớp xương...
Bất giác Sơn Nhỏ đưa tay lên sờ đôi má có phần gầy hóp và khẽ thở dài...