← Quay lại trang sách

- 2 -

Trăng bên ngoài sáng vằng vặc... Ánh trăng tỏ rạng ấy như tràn ùa qua hàng mắt cáo vách, soi xuyên qua vải mùng thưa và như muốn lấn áp cả ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn dầu đặt ở cuối bàn.

Sơn Nhỏ mỏi mệt gục đầu bên vai thím Hương, mơ mơ màng màng... Mùi tóc hay là mùi da thịt kia như quyện lấy hơi thở của anh ta...

Sơn Nhỏ tuy quen nhiều với một mùi nồng đậm ấy nhưng lúc nào anh ta cũng vẫn thấy nó mới mẻ, vẫn thấy như chưa đã thèm và chưa chi đã thấy luyến nhớ tuy chưa lúc nào xa vắng hẳn...

Mãi một lúc sau, anh ta ngủ mê đi hồi nào cũng chẳng hay. Thím Hương vói tay kéo chiếc gối, âu yếm nâng đầu anh ta lên đặt nhẹ xuống, rồi vươn vai nằm khít một bên ngủ theo…

Trong lúc ấy, tại bến xẻo trước nhà Sơn Nhỏ, một người vừa hối hả cập xuồng vô cầu rồi tất tả đi lên sân.

Hắn ta vừa bước nhanh vừa cất tiếng gọi:

- Sơn Nhỏ! Sơn Nhỏ, em ngủ hay thức em!

Thấy không ai trả lời, hắn ta bước thẳng lại cửa móc hộp quẹt ra bật lên, vừa giơ soi vừa gọi thêm nữa:

- Sơn Nhỏ, Sơn Nhỏ... qua đây nè em!

Ánh lửa của chiếc quẹt máy cũng đủ soi một phần gương mặt của hắn ta và người mới đến không ai hác hơn là... Chín Thuộc.

Hắn ta chợt thấy chiếc nóp còn cuốn tròn dựng trong kẹt vách và chiếc sạp tre thì trống trơn, không một dấu vết gì chứng tỏ là vừa có người nằm ngủ trên ấy cả.

Chín Thuộc thổi tắt lửa quẹt máy, lầm bầm:

- Ủa, thằng Sơn Nhỏ này bữa nay nó đi đâu mà giờ này chưa về ngủ cà!

Hắn ta vội lui ra nhìn sang bên nhà sàn của thím Hương. Nhận thấy bên ấy còn thấp thoáng có ánh đèn hắn ta nghĩ bụng: “chắc Sơn Nhỏ còn lân la ở bển vì thím Hương thường hay già chuyện lắm!” Hắn ta bèn tất tả đi sang bên ấy.

Đến nơi, Chín Thuộc đứng khựng lại nơi đầu thang tre. Trên nhà sàn sao quá yên lặng và hắn ta còn nghe ra tiếng ngáy nho nhỏ, đều đều quen thuộc của Sơn Nhỏ

Hắn đứng lặng người у nguyên một chỗ, mắt không rời nhìn lên phía cửa ở trên và suy nghĩ lung tung “Sao bữa nay thằng này lại qua bên này ngủ cà?... Không, nó còn... khờ lắm có biết khỉ khô gì chuyện ấy!... Mà với con mẹ Hương… ngựa bà trời thì cũng dám có lắm!... Ờ, hay là con mẻ sợ ma sợ cỏ nên kêu nó qua bên này ngủ để cho đỡ vắng vẻ?... Mà không, con mẹ Hương dám bẹo hình bẹo xác,để nhử nó lắm...”

Chín Thuộc muốn chạy vọt lên tung cánh cửa khép hờ kia để coi sự thể ra sao, nhưng rồi hắn ta kịp nghĩ lại và chỉ rón rén leo lên từng nấc thang một...

Hắn ta nhẹ đẩy cánh cửa để mở he hé rồi ghé đầu vào.

Tự nhiên hắn ta nhìn về phía chiếc chõng của thím Hương… Ánh trăng bên ngoài rọi vào và ánh đèn bên trong chiếu ra thừa soi tỏ một cảnh tượng đủ làm cho hắn ta đứng chết trân. Tuy thấy rõ nhưng Chín Thuộc cũng dụi mắt đôi ba lần để nhìn cho kỹ hơn. Trên chõng, Sơn Nhỏ có lẽ vì lạnh, nằm úp mặt vào người thím Hương với một dáng điệu co ro thật đáng giận… và... cái chân của thím Hương gác choàng qua mình Sơn Nhỏ kia thật mới đáng... tức!

Chín Thuộc nhẹ nhàng lách mình vô, thò tay móc liền khẩu súng lục giắt nơi trước bụng. Hắn ta chỉa thẳng mũi súng về phía thím Hương: “con dâm phụ kia trước đã!”

“... Không... thằng “phản chủ” kia trước. mới đúng!...”

Ngón tay cái của Chín Thuộc nhanh nhẹn đưa lên hạ cái chốt an toàn xuống, trong lúc ngón trỏ đã tì lên thép lạnh của cò súng.

Khẩu súng như run lên trong tay Chín Thuộc và bỗng nhiên hắn ta chợt để ý đến dáng điệu quá “bé bỏng” của Sơn Nhỏ nằm ép bên mình thím Hương...

Chín Thuộc khẽ lắc đầu thở dài rồi buông thõng tay xuống, khoá chốt an toàn của khẩu súng lại và nhét nó vào trước bụng у như cũ, đoạn lùi bước quay trở ra... Hắn ta rón rén leo xuống thang tre vì không muốn vô ý gây thành tiếng động mạnh có thề làm tỉnh giấc cặp tình nhân ấy.

Hơi lạnh bên ngoài khiến cho Chín Thuộc thấy dễ chịu và hắn ta bỗng trở nên bình tỉnh một cách lạ thường,

Nghĩ đến hình ảnh Sơn Nhỏ nằm chèo queo bên cạnh thím Hương, tự nhiên Chín Thuộc bật cười khan. Hắn ta ngoái đầu nhìn lên phía nhà sàn, một lần nữa trước khi rảo bước đi thẳng về nhà, leo tuốt lên chõng ngủ một mạch cho đến sáng....

Sơn Nhỏ vừa bước tới ngưỡng cửa thì đứng khựng lại há hốc miệng ra… anh ta dụi mắtt lia lịa rồi chạy а lại chõng níu vai Chín Thuộc lắc liền mấy cái:

- Trời ơi, đại ca! Đại ca!

Chín Thuộc mở choàng đôi mắt ra rồi mỉm cười chậm chạp lên tiếng:

- Em đó hả?

Giọng nói quá thản nhiên, không có chút xíu vẻ gì mừng rỡ của Chín Thuộc làm cho Sơn Nhỏ hơi lấy làm lạ, nhưng anh ta cứ hỏi dồn tới:

- Đại ca dìa hồi nào vậy? Sao đại ca hổng kêu tui?

Chợt thấy câu hỏi sau của mình quá vô lý, anh ta vội nói trớ đi

- Ý quên nữa, hồi tối tui lội vô trong ngọn chơi rồi ngủ luôn lại nhà quen ở trỏng...

Chín Thuộc ngồi nhổm dậy và lơ đãng đáp:

- Vậy hả? Hèn chi qua về không thấy ai hết.

Sơn Nhỏ chớp chớp lia đôi mắt rồi ấp úng hỏi thêm:

- Vậy chớ đại ca có… qua thăm bên thím Hương chưa?

Chín Thuộc thoáng cau mày rồi tươi cười đáp:

- Không… em à! Tại qua mệt quá nên về tới đây là qua lăn ra ngủ liền. Qua tính để sáng nay qua thăm thím cũng chẳng muộn... Thím còn đó chớ mất mát hay hao mòn gì đâu mà sợ!

Sơn Nhỏ xẻn lẻn cúi đầu:

- Dà…

Chín Thuộc khoan thai móc thuốc ra vấn hút rồi vui vẻ hỏi Sơn Nhỏ:

- Sao, em ở nhà cũng… như thường chớ? Còn thím Hương có đòi đi đòi ở gì không hay là có ý chịu ở đây luôn hả em?

- Dạ ở nhà mọi viêc vẫn bình yên … Thím Hương thì cũng... vậy đó... Thím có nhắc tới đại ca hoài...

Sơn Nhỏ chỉ có thể nói dối được bấy nhiêu đó mà nỗi vui mừng được gặp lại Chín Thuộc dần dần tan biến để nhường chỗ cho sự lo âu, hồi hộp. Anh ta bèn kiếm chuyện hỏi lảng ra:

- Ờ quên nữa… làm sao đại ca dìa được đây? Thằng Tám nó nói đại ca... bị nạn một lượt với ông già ngoài Vàm rồi mà?

Chín Thuộc phát cười lớn lên:

- Thiệt cũng tại thằng cha già mắc toi đó mà thiếu chút nữa qua hết còn mong gặp mặt lại em!

Sơn Nhỏ rụt rè nói chen vô:

- Thì cũng tại tui đốc thúc vô nữa nên đại ca mới đi.

Chín Thuộc cười xòa chận lời:

- Bậy nà! Việc làm ăn gặp mối thì mình phải đi, qua đây cũng tưởng dễ nuốt chuyến ghe thương hồ đó chớ có dè đâu sanh ra chuyện trặc trẹo như vậy! (nói đến đây hắn ta nhún vai)... Thôi, có lẽ cái số của qua năm nay kỵ lắm! May mà sống sót được như vầy cũng là có phước đức ông bà ông vải để lại rồi! Nếu qua không gặp chuyện nầy thì cũng gặp chuyện khác, mà hổng chừng còn nặng hơn nữa đó em!

Sơn Nhỏ tò mò hỏi tới:

- Mà sao đại ca còn sống được? Thằng Tám nó nói thấy đại ca bị Tây ria lật nhào xuống sông rõ ràng mà!

Chín Thuộc ngước mắt nhìn anh ta:

- Thì qua nói cái số của qua xui nhưng mà chưa xui tận mạng. Hồi qua nghe nổ là qua biết hổng êm, qua nhào luôn xuống sông liền, chớ đứng xớ rớ ở đó để lãnh đủ sao? … Chắc em ở nhà mong qua dữ lắm phải không? Còn thằng Tám đâu rồi? Mà bộ không có thằng nào sống sót dìa đây nữa sao hả em?

- Dạ, thằng Tám dìa xứ nó luôn rồi còn mấy anh em khác thì không thấy ai ló mặt mũi trở dìa đây hết.

Chín Thuộc thở dài, giọng ngao ngán:

- Chắc tụi nó một phần chết, một phần thì mạnh ai nấy lo khơi chỗ khác làm ăn hay lẩn trốn gì đó... Mà qua chắc tụi nó đi lang bang như vậy thế nào cũng có đứa bị thộp cổ! Thiệt từ hồi qua bắt đầu vô cái nghề nầy cho tới bây giờ, mặc dầu cũng lắm khi rước thất bại, nhưng chưa lần nào bị một vố... sụm bà chè như vầy!

Sơn Nhỏ bỗng có cảm giác đau thắt nơi ruột. Anh ta mến cảm ngước mắt nhìn trân trân Chín Thuộc: chỉ xa vắng trong một khoảng thời gian ngắn mà trông hắn ta già xọp và tiều tụy quá đỗi...

Tự nhiên Sơn Nho đâm ra xót thương con người ấy vô cùng. Anh ta rưng rưng nước mắt, vụng về chụp lấy bàn tay của Chín Thuộc định bụng sẽ thú hết đầu đuôi cuộc ân ái vụng trộm của mình với thím Hương...

Nhưng rồi anh ta tự thấỵ không đủ can đảm trước vẻ mặt chán chường nhưng lại thản nhiên một cách đáng khâm phục ấy. Cuối cùng anh ta chỉ hỏi Chín Thuộc một câu gần như là oán trách:

- Thiệt bậy quá! Sao đại ca hổng dìa riết đây liền hả đại ca?

Chín Thuộc thoáng nhìn qua Sơn Nhỏ và hiểu ngay tâm trạng của tay đàn em thân tín ấy.

Hắn ta mỉm cười độ lượng rồi chậm rãỉ đáp:

- Qua cũng muốn ba chưn bốn cẳng dông một hơi về trong nầy kẻo để em mong đợi và lo sợ dùm qua… nhưng bị sau đó Tây vô ruồng bố vùng đó lung tung khiến qua phải chạy bét sang miệt khác và đợi coi có mòi êm êm rồi mới dám lặn lội về đây đó em!

Sơn Nhỏ vẫn còn than thở:

- Phải chi đại ca dìa sớm sớm thì đỡ hơn biết bao nhiêu!

Chín Thuộc cười hỏi:

- Sao mà đỡ? Qua còn sống đây là quý rồi! Vậy chớ em muốn gì nữa cà?

Sơn Nhỏ vội đáp trớ đi:

- Thì cố nhiên như vậy rồi. Nhưng nếu đại ca dìa sớm, mình tính toán mọi việc nó dễ hơn, chớ từ hổm rày tui lo quýnh mà rốt cuộc rồi cũng chẳng biết tẩu thoát làm sao nữa! (đoạn anh ta ngập ngừng tiếp lời) Bộ đại ca qụên rằng... mình còn kẹt thím Hương vô trỏng nữa sao?

Chín Thuộc gải đầu:

- À... quên nữa há! Mà cái vụ đó dễ ợt chớ có khó khiết gì em! Phải rồi, chuyến này qua về đây cũng đúng thời kịp lúc lắm!

Sơn Nhỏ nhíu mày hỏi:

- Sao... vậy đại ca?

Chín Thuộc vỗ vai anh ta

- Thì còn sao nữa! Em thường nự qua về cái vụ thím Hương... thì nhơn dịp bọn anh em mình tứ tán hết, qua với em cũng nên ngoéo tay nhau dông luôn. Như vậy cũng là một công hai việc: đàng nào mình cũng phải đi chỗ khác rồi tính gì thì tính và đàng nào cũng phải dứt dạt thím Hương ra...

Chín Thuộc nheo mắt cười hỏi thêm anh ta:

- Bộ em quên rằng mình phải..bợ cho êm cái số tiền bạc vòng vàng của con mẻ hay sao? Thôi, trong lúc túng cùng, hai anh em mình ẵm cái số ấy đó thì kể ra cũng... dễ thở trong một thời gian lâu ớn đa em!

Sơn Nhỏ nhăn nhó hỏi lại:

- Bộ đại ca nhứt quyết như vậy sao đại ca?

Chín Thuộc làm ra vẻ ngạc nhiên:

- Coi, chớ em biểu qua tính cách nào nữa bây giờ? Chẳng lẽ hai anh em đi rồi phải nê con mẻ theo? Và nếu như vậy, tốt hơn mình nên đem trả lại cho con mẻ số tiền của ấy cho rồi!

- Nhưng tui hỏi đại ca: mình làm như vậy cũng... tội nghiệp cho người ta... Nếu anh em mình rút đi êm rồi thím Hương bơ vơ biết đường biết xá đâu mà dìa Cần Thơ?

Chín Thuộc khoan thai bước xuống chõng, thản nhiên đi thẳng ra cửa, ngóng cổ nhìn về phía bên nhà thím Hương, đoạn hắn ta dềnh dàng đi trở vô, đến đứng ngay trước mặt Sơn Nhỏ rồi trả lời một cách gọn lõn:

- Con mẻ không biết thì ráng chịu!

Sơn Nhỏ cúi đầu, lấy ngón chân xủi xủi nền đất rồi lên tiếng nho nhỏ như để than thở một mình:

- Như vậy... cũng ngặt cho thím quá. Ở đây thím tứ cố vô thân, và chẳng lẽ một mình thím mà chèo nổi dìa tới Cần Thơ được! Người ta còn con cái ở ngoải nữa...

Chín Thuộc thương hại đặt tay lên vai anh ta giọng vỗ về:

- Em đừng lo. Qua nói là nói vậy chớ mình đâu có xử một cách cạn tàu ráo máng như vậy được phải không em? Bề gì mình cũng phải lo cho thím về tới nơi tới chốn chớ.

Sơn Nhỏ sốt sắng hỏi liền:

- Bằng cách nào bây giờ đại ca?

- Dễ mà, hoặc mình kiếm cách cho thím quá giang, hoặc là mình mướn người chèo tam bản đưa thím.

Sơn Nhỏ thắc mắc hỏi thêm:

- Nhưng rủi... thím đòi lấy lại cái ruột tượng đựng của cải thì mình tính sao đây hả đại ca?

Chín Thuộc cười xòa:

- Vậy chớ em biểu qua tính cái gì nữa bây giờ? Thì nói đại với con mẻ là qua lo giữ kỹ trong mình vì sợ ba thằng cô hồn kia dòm ngó hay là ganh tị với em, nhưng rủi ro qua đi chuyến vừa rồi bị đụng với Tây và trong lúc qua nhào xuống sông qua lội rồi nó sút mất hồi nào qua cũng chẳng hay...

Sơn Nhỏ như vẫn còn chưa được yên tâm:

- Đại ca nói như vậy cũng được, nhưng hổng biết thím có tin hông...

Chín Thuộc cười ngất:

- Tin hay không thì thây kệ mồ con mẻ chớ ăn thua gì mình! Mà qua hỏi em: nếu con mẻ không tin thì con mẻ làm gì mình chớ?

Như chợt nhớ ra điều gì, Chín Thuộc quơ xuống chụp vai Sơn Nhỏ, lắc hỏi một hơi:

- Mà ở nhà em có lỡ lời nói cho con mẻ biết chút đỉnh gì hông? Em có cho con mẻ biết là qua còn giao cái ruột tượng cho em giữ hông? Hay là... hay là em đã trả mẹ nó hết ráo lại cho con mẽ thì chết cha qua!

Sơn Nhỏ mỉm cười lắc đầu:

- Bộ đại ca nói tui... “ná” lắm sao! Dầu hèn cũng thể, dầu bể cũng còn cành cạch, tui có ngu thì cũng ngu vừa vừa thôi chớ đại ca!

Chín Thuộc thở phào, cẩn thận hỏi thêm:

-... Nghĩa là em vẫn còn giữ cái món đó và con mẹ kia chẳng hay biết gì ráo? Có phải đúng như vậy không, em?

Sơn Nhỏ rắn giọng:

- Đúng bon như vậy. Tui nói gian nói dối làm gì chớ?

Chín Thuộc gật gù:

- Nếu vậy thì còn may lắm! Qua tưởng chuyến nầy còn lỗ nặng hơn nữa, chớ nếu có bấy nhiêu đó thì cũng chẳng sao phải không em?

Sơn Nhỏ ừ ào cho xong chuyện, nhưng anh ta rất bứt rứt trong lòng.

Ra tới sân, Chín Thuộc đứng lại nhìn thẳng vào mặt Sơn Nhỏ và nghiêm giọng bảo

- Bắt đầu từ hôm nay, em ráng lo sửa soạn mọi việc cho sẵn hết nghen! Hễ qua hô một tiếng là dông liền đa!... Thôi, bây giờ qua chạy đi tắm rửa sơ sơ để còn sang thăm thím Hương một chút chớ! Em đợi qua một chút rồi hai đứa mình đi một lượt nghen.

Sơn Nhỏ lắc đầu:

- Thôi đại ca đi một mình đi! Tui phải ở nhà để còn lo cơm nước..

Chín Thuộc gật gù:

- Cũng được. Mà bữa nay hổng chừng thím Hương, mời hết hai đứa mình qua bển để… ăn mừng qua mới về, (hắn mỉm cười tự phụ)… Để em coi qua nói có trúng hông nghen! Thím Hương, thím khéo về mấy cái chuyện ấy lắm.

Sơn Nhỏ gượng cười

- Trúng hay trật gì thì tui cũng xin... kiếu ở nhà.

Chín Thuộc nhăn mặt hỏi lại:

- Sao bữa nay em… khó quá vậy em?

- Khó mốc xì gì đại ca! Thì... đại ca mới dìa, tui qua bển nữa thì thấy... dư xài quá!

Chín Thuộc cười xòa:

- Cha nội này bây giờ… tiến bộ dữ đa!

... Thím Hương đang ngồi lui cui dưới bếp, Chín Thuộc rón rén bước lại gần và tằng hắng một tiếng thật to.

Thím Hương giựt mình quay phắc ra, lắp bắp kêu lên:

- Ý trời ơi... anh Chín! Anh còn sống thiệt sao?

Chín Thuộc đứng chống nạnh nhìn xuống và cười đáp:

- Chớ bộ em nói tôi... hiện hồn ma về hay sao! Hay là... em vái tôi chết tươi chết tốt, chết nhăn răng ra!

Thím Hương chụp một nhánh củi quất nhẹ vào ống chân hắn ta:

- Ôn dịch vật anh, anh làm người ta hết hồn hết vía! Sao anh hổng cho hay trước... mà anh về hồi nào vậy?

Chín Thuộc nhìn thím trong một giây rồi từ tốn đáp:

- À, tôi mới về tới hồi khuya.

Thím Hương chậm rãi đứng dậy:

- Hồi khuya này? Vậy chớ anh ngủ ở đâu mà đến chừng nầy mới qua đây? Anh có gặp Sơn Nhỏ chưa?

Chín Thuộc mỉm cười ranh mãnh:

- Tôi về tới bị mệt quá nên nằm ngủ bên nhà, kế tới gần sáng Sơn Nhỏ...

- Sơn Nhỏ làm sao?

- À, Sơn Nhỏ... anh ta cũng đi ngủ lang bang đâu ở trong ngọn kinh mới bò về, gặp tôi anh ta mới chưng hửng…

Thím Hương thở ra:

- Vậy hả? Tại anh về bất tử quá nên ai không chưng hửng được! Lần sau anh đừng làm cái mửng đó nữa nghen!

- Lần sau… tôi có chết thì phải chết thiệt phải hông?

Thím Hương liếc xéo anh ta:

- Bậy nà!... Mà sao... khi không về được đây?

Chín Thuộc làm bộ cau mày:

- Khi không? Làm sao mà “khi không”cà!

- Vậy đầu đuôi ra sao anh thuật lại coi! Người ta nóng lòng muốn chết mà anh cứ nói trời nói trăng hoài hà.

Chín Thuộc vui vẻ kể lại cho thím Hương nghe sơ qua trường hợp thoát nạn của mình và kết luận:

- Đó em coi số mạng của tôi... dai lắm chớ phải lơ mơ sao!

- Anh sao bây giờ đốc chứng quá! Ai có nói gì đâu mà anh... lằng nhằng nọ kia hổng biết!

Chín Thuộc làm như ngạc nhiên:

- Hứ, có em mới thiệt kỳ! Sao bây giờ em hay bắt bẻ người ta quá vậy?

Thím Hương mỉm cười từ từ bước đến quàng đôi cánh tay mềm mát và dịu nhĩu lên vai Chín Thuộc, rồi ỏn ẻn nói:

- Thôi cái gì cũng dẹp qua một bên hết, miễn anh về đây được bình yên và khỏe mạnh là đủ rồi.

Chín Thuộc nhẹ gỡ đôi cánh tay quấn quít ấy ra:

- Bình yên thì có chớ khỏe mạnh thì... không

Thím Hương ngoe ngoẩy:

- Hèn chi tự nãy giờ tôi thấy anh... nguội lạnh nguội ơ, xuôi cò xuôi xị chớ hổng có... nóng máy can hổng nổi như lúc trước nữa!

Chín Thuộc nhún vai:

- Em nói đúng: tôi bị cái cú vừa rồi nên gân cốt gì bải hoải hết, thần kinh gì trặc trẹo ráo trơn. Tôi thấy đời mình đang xuống dốc rồi đó em!

Thím Hương bĩu môi đưa bàn tay đánh nhẹ vào ngực hắn ta:

- Sao bây giờ anh ăn nói nghe yếu xịu vậy? Chắc bộ anh hổng có nhớ, hổng có ham con này nữa rồi!

Chín Thuộc mỉm cười, hỏi lại:

- Còn em, em ở nhà chắc nhớ mong tôi gần chết phải không?... Hèn chi mặt màỵ em… tươi rói và có da thịt hơn trước nhiều đa.

Thím Hương nói xon xỏn tới như để che lấp sự ngượng ngập.

- Chớ anh biểu tôi phải làm sao bây giờ? Anh muốn tôi ở nhà xé khăn để tang cho anh chắc? Hãy là cạo trọc đầu đi tu mới vừa bụng anh? Anh thiệt giống у Sơn Nhỏ!

Chín Thuộc có vẻ ngạc nhiên:

- Tôi làm sao mà giống Sơn Nhỏ?

- Thì hồi được tin anh... biệt tích, anh Sơn Nhỏ ảnh cũng cự nự với tôi...thiếu điều ảnh bắt tôi phải để tang và lập bài vị để thở anh! Thằng cha gì kỳ quá!

Chín Thuộc cười ha hả:

- Thằng đó coi vậy mà còn chỗ được! Bề gì thì bề chớ nó cũng còn phải... trọng tôi chớ!

Thím Hương quay mặt đi:

- Anh cứ hay khoe miệng tài hoài hè!

Chín Thuộc chụp mạnh lấy vai thím, bắt phải quay người lại. Thím Hương nhăn nhó kêu lên:

- Anh nầy kỳ quái! Anh làm cái gì mà thiếu điều muốn sụm cái bả vai của người ta vậy?

Chín Thuộc lắc đầu thở dài:

- Xin lỗi em....Thôi tôi về đây.

Thím Hương níu hắn ta lại, đon đả nói:

- Coi, giận rồi sao? Hôm nay tôi nhứt định bắt anh ở lại dùng cơm. Anh có qua bển rủ anh Sơn Nhỏ sang nữa thì được chớ về luôn... mích lòng lắm nghen!

Chín Thuộc bắt phì cười...

Chín Thuộc vừa bước về tới sân liền búng tay kêu Sơn Nhỏ:

- Ê em, hôm nay khỏi nấu cơm nghen! Thím Hương mời hai đứa mình qua bên nhậu nhẹt đó! Mà làm cái gì em ngồi cú xụ như gà mắc toi vậy hả?

Sơn Nhỏ vứt cành tre anh ta đang cầm trong tay để vẻ những lằn ngoằn ngoèo trên nền đất, uể oải ngẫng đầu lên

- Thôi đại ca đi một mình, tui ở nhà.

Chín Thuộc chắc lưỡi

- Em sao kỳ quá, việc gì mình cũng phải dẹp qua hết... Chắc em lo buồn về chuyện anh em mình tứ tán hết hay là... trong mình em ốm đau bể nghể ra sao đó hả em?

Sơn Nhỏ quay mặt đi:

- Không... tui hổng có sao hết.

Chín Thuộc bước lại gần, ái ngại đứng nhìn anh ta một hồi rồi thân mật ngồi xuống một bên và dịu giọng bảo:

- Nè em, chắc em dư biết là qua coi em còn hơn là một đứa em ruột nữa. Đối với riêng phần qua, dầu cho có bề gì đi nữa, có chuyện… động trời động đất gì đi nữa, thì cái tình giữa qua và em vẫn không suy xuyển chút nào hết.

Sơn Nhỏ ấp úng lên tiếng:

- Dạ, cái đó tôi hiểu nhiều mà đại ca...

Chín Thuộc nhẹ đặt tay lên vai anh ta, sốt sắng nói tiếp

- Bởi vậy qua khuyên em gạt qua một bên những chuyện lằng nhằng không nhằm đâu vào đâu hết. Ở đời qua với em còn sống với nhau nhiều, còn cần nhau nhiều phải không em?

Sơn Nhỏ không giấu vẻ cảm động:

- Tui cũng biết vậy... và cũng vì chỗ đó mà tui thấy mình có nhiều điều... hổng phải với đại ca.

Chín Thuộc chận ngang:

- Em khỏi phải nói thêm nữa! Qua nói qua coi mọi việc đó không ăn thua gì hết. Qua sống từng tuổi nầy, ăn nhờ hột cơm tứ xứ cũng nhiều nên cũng hơi rành mùi đời... Đối với qua mọi chuyện nhơn tình thế thái, chuyện giàu sang phú quý, chuyện... đàn bà con gái, qua coi như là đồ bỏ. Qua chỉ quý, chỉ trọng, chỉ nể có mỗi một thứ ở trên cõi đời nầy... Chú em mầy biết là cái gì hông?

Sơn Nhỏ nhìn Chín Thuộc, rụt rè hỏi:

- Cái gì hả đại ca?

Chín Thuộc vỗ mạnh vào vai anh ta, cười ha hả:

- Còn cái gì nữa! Chỉ có cái tình anh em sanh tử giữa qua và chú mầy là số một trên… cả bầu trời nầy chớ cái gì vô đó nữa!

Sơn Nhỏ cũng bắt cười theo:

- Đại ca nói sao... quá lố!

Chín Thuộc níu vai anh ta lôi dậy:

- Thôi không nói on-đơ gì nữa hết. Bây giờ em phải qua bển với qua lập tức!

Sơn Nhỏ đành miễn cưỡng đứng theo...