- 3 -
Suốt bữa cơm, trong lúc Chín Thuộc cười nói ồn ào, thím Hươqg khéo léo như thường và coi như không có việc gì xảy ra hết thì Sơn Nhỏ lúc lầm lì như giận hờn ai, lúc ngượng nghịu như xấu hổ một điều gì.
Sơn Nhỏ bỏ đũa xuống trước và vội vã bước rời khỏi bàn.
Thím Hương đon đả gọi anh ta lại:
- Ủa, sao anh thôi sớm vậy anh Năm. Mọi khi anh ăn tới sáu bảy chén lận mà!
Sơn Nhỏ lúng túng đáp:
- Dạ... bữa nay tui... no rồi thím à!
Chín Thuộc vội đỡ lời:
- Hôm nay anh ta hơi …ể mình đó thím.
Thím Hương sốt sắng nói liền:
- Vậy anh ở nán lại đây chút nữa tôi cạo gió cho!
Chín Thuộc cũng đốc thúc vô:
- Phải! em để thím săn sóc đỡ cho, hông thôi rủi ro em nằm xuống bất tử lúc nầy thì bê bối lắm. Em quên rằng hai anh em mình còn phải lo “hộ vệ” cho thím Hương đây nữa sao!
Sơn Nhỏ xẻn lẻn đáp
- Thôi được mà đại ca... Tui mạnh như trâu cui thì chết chóc gì được.
Chín Thuộc cũng buông đũa đứng dậy, vươn vai ngáp dài:
- Phần qua, qua về ngủ đây. Mấy hôm nay, lặn lội luồn trốn hoài mệt gần hụt hơi.
Đoạn day qua thím Hương, Chín Thuộc làm bộ mặt nghiêm, căn dặn:
- Nè thím, tôi giao Sơn Nhỏ cho thím đó nghen! Thím phải ráng làm sao cho anh ta khá khá lại một chút coi!
Thím Hương nhìn hắn ta một hồi như để dò xét rồi vui vẻ đáp:
- Được rồi, mọi việc qua tay tôi là êm hết! Để tôi cạo gió cho ảnh rồi chạy ra vườn quơ ba mớ lá cam, lá bưởi, lá giác về nấu cho ảnh một nồi xông nữa là chiều nay ảnh khỏe khoắn như thường.
Sơn Nhỏ lựng khựng đứng ở ngưỡng cửa nhăn nhó tìm cách từ chối
- Thôi, tui cũng dìa... tui hổng có sao hết mà thím….
Chín Thuộc bước lại xô vẹt anh ta qua một bên, đi luôn xuống thang gác:
- Em đừng có cãi qua... qua về bển trước nghen!
Không đợi cho Sơn Nhỏ trả lời, hắn ta hấp táp leo nhanh xuống mấy nấc thang tre và cắm đầu cắm cổ đi thẳng.
Sơn Nhỏ quay qua thím Hương:
- Tui dìa đa thím.
Thím Hương níu áo anh ta lôi nhẹ vào trong:
- Về khỉ gì mà gấp vậy?
Sơn Nhỏ liếc mau về hướng Chín Thuộc đang đi và vùng vằng nói ngang:
- Coi bộ ảnh biết hết rồi chớ thím đừng tưởng...
Thím Hương cười mũi:
- Xí, thằng chả biết hết rồi chớ “coi bộ” khỉ gì nữa! Thằng cha chúa ôn đó nó tinh mắt lắm!
Sơn Nho nhăn nhó:
- Thím biết vậy sao thím còn trì kéo tui ở bên nầy làm chi nữa?
Thím Hương bỏ đi vào phía trong ngoắc anh ta:
- Vô đây mình nói hết cho mà nghe... Tại anh chưa chỉ hết mà xăng văng xéo véo như gà mắc đẻ thì làm sao che mắt thằng chả được!
Sơn Nhỏ bước theo vô trong và nóng nảy hỏi liền:
- Ảnh biết thì tại... ảnh biết, chớ làm sao thím đổ thừa cho tui hả?
Thím Hương ngó lên nóc nhà, nhịp nhịp mấỵ ngón tay lên mặt bàn:
- Ai thèm đổ thừa đổ bù gì mà anh nói! Mình tức anh sao có vẻ sợ thằng chả quá nên thằng chả mới biết. Thằng chả tinh khôn quỷ quái, giàng trời đất mà mình lù khù lờ khờ hay hiền lành quá thì qua mặt hắn ta hổng nổi đâu! Mà thôi việc đã dĩ lỡ rồi…
Sơn Nhỏ lo lắng hỏi lại:
- Bây giờ mình tính sao đây thím?
Thím Hương bước lại ngồi xuống mép chõng:
- Từ hồi sáng tới giờ mình cũng hổng gặp anh để căn dặn ít điều nhưng không sao đựợc. Thời may anh cũng... chịu khó qua đây ăn cơm, chớ nếu anh ru rú ở bển thì càng bậy nữa! Và khi nghe anh Chín nói anh muốn đau là mình nghĩ cách giữ anh lại bên nầy rồi.
Sơn Nhỏ trợn mắt
- Ý trời, thím đừng tưởng dễ dúng gì đâu nghen. Vậy chớ thím hổng thấy anh Chín ảnh cũng nài ép tui ở lại bên nầy đó sao! Nếu theo thường tình thiên hạ thì ảnh phải... với thím xáp nhau lại chớ?
Nói đến đây, anh ta bước lại ngồi ở đầu nầy chõng, nhăn nhó gải đầu và lên giọng thở than:
- Cha, thiệt vụ nầy rắc rối tổ mẹ! Tui nghi cha nội đó mưu cao kế độc tính chuyện gì đây... À, hay là ảnh muốn gài bẫy tui với thím hả thím?
Thím Hương đâm chiêu nhìn ra ngoài cửa và mãi một lúc sau thím mới chậm rãi lên tiếng:
- Theo ý mình thì thằng chả không có tính như vậy đâu... Anh nghĩ coi… thằng chả mới về ràng ràng mà đã biết nói xa xuôi, bóng gió về chuyện của hai đứa mình và giữa ban ngày ban mặt như vậy nữa thì thử hỏi anh với mình có... ba đầu sáu tay mười hai con mắt, hay là có lá gan lớn bằng cái thúng một giạ đi nữa thì cũng chẳng dám chàng ràng với nhau... Mình nói như vậy anh nghĩ coi có đúng hông?
Sơn Nhỏ gật đầu liền:
- Đúng lắm. Mụ nội tui bây giờ cũng hổng dám lộn xộn, với lại thím nghĩ coi trong tình cảnh nầy mà ai còn ham muốn gì nữa...
Thím Hương mỉm cười, nhốm người vói tay véo má anh ta:
- Anh sao dở khẹt, mới có một chút đó mà mình coi bộ anh... co ro cúm rúm, hết lửa hết gân rồi sao? Nói vậy từ rày sắp lên mình với anh... bét nhau ra luôn à?
Sơn Nhỏ ngồi nhích ra thêm một chút nữa và mắt thì nhấp nha nhấp nháy liếc về phía cầu thang:
- Ý trời ơi, người ta lo thiếu điều xón trong quần mà coi bộ thím như không! Anh Chín ảnh nóng còn hơn Trương Phi và đa nghi còn hơn Tào Tháo mà thím lại dễ ngươi quá, hổng xong đâu!
Thím Hương cười xòa:
- Thằng cha nầy nhát như thỏ đế! Mình nói hổng sao đâu mà. Mình chắc thằng cha Chín nay nó muốn... xả cảng cho anh với mình để thằng chã mưu tính cái gì đây... À, chắc thằng chả muốn thử hai đứa mình...
Sơn Nhỏ dẫy nẫy:
- Ảnh muốn thử thì thử chớ tui hổng dám... thử nữa đâu!
Thím Hương chắc lưỡi:
- Anh để yên mình nói hết coi! Mình còn biết rằng thế nào thằng chả cũng “hù” anh một trận rồi buông anh qua đây và thằng chả tin chắc mẻm rằng thế nào anh cũng...ăn năn hối lỗi hay là… run lên phát rét và anh sẽ tự ý dang mình ra… Anh nên nhớ thằng chả là một tay “mưu sĩ chuột” ghê gớm lắm nghen!
Nói đến đây, thím nhìn thẳng vào mặt Sơn Nhỏ, mỉm cười tiếp lời
- Vậy bây giờ mình với anh nên tương kế tựu kế...
Sơn Nhỏ gạt ngang:
- Ý thôi, tui hổng muốn “kế” gì nữa hết. Anh Chín ảnh đã ngó lơ cho mình thì mình cũng phải tính làm sao..
Thím Hương xẳng giọng hỏi liền:
- Tính gạt mình qua một bên phải hông?
Sơn Nhỏ vặn vẹo mấy lóng ngón tay
- Đâu có thím... nhưng mình cũng nên nể nang ảnh một chút.
-Thì anh nói là sợ thằng chả có được hông!
Sơn Nhỏ thở dài:
- Thì cũng phải sợ ảnh chớ sao! Thím hổng biết: nếu mình làm tới quá ảnh đâu có chịu thua và như vậy không có lợi gì ráo, Tui nói đây là tui lo cho phần thím chớ cái thân của tui có ăn nhằm gì đâu.
Thím Hương xụ mặt xuống:
- Thiệt mình biết không nhờ nhõi gì anh được hết á! Như vậy, mình đành long chong ở đây cho tới khi chết già à?
Sơn Nhỏ vội lên tiếng vỗ về thím:
- Việc đó tui nói để tui lo mà thím!
- Anh lo cách nào? Mới đây mà anh còn tính bỏ rơi người ta...
- Thì thím để thủng thẳng bàn với anh Chín...
Thím Hương trề môi
- Xí, anh lo cái điệu đó kể như ăn trét! Hay là hai người tính mưu lập kế để hại con này đó?
Sơn Nhỏ nhìn sững lại thím rồi rầu rầu đáp:
- Chẳng lẽ thím bắt tui thề thím mới tin hay sao! Tui nói thiệt với thím đầu đuôi vụ nầy, lúc nào tui cũng lo cho thím chớ đâu phải đợi tới bấy giờ mới làm bộ lăng xăng hay hứa hẹn trên trời dưới đất!
Thím Hương bước lại vịn vai anh ta:
- Mình tin anh rồi! Vậy anh ráng lo cho mình được chút nào hay chút nấy, chớ ở đây ngoài anh ra mình cũng co tay.
Sơn Nhỏ lúng túng đứng dậy:
- Thôi, tui phải dìa bển... chớ tự nãy giờ lần khân ở đây lâu quá...
Thím Hương phì cười:
- Ở lâu nhưng mình có làm gì quấy đâu mà anh sợ! Mà anh cũng phải để cho mình cạo gió sơ sơ cái đã!
Sơn Nhỏ lắc đầu:
- Tui có đau ốm khỉ gì đâu thím.
- Anh sao thiệt thà quá! Không đau cũng phải xức dầu, bắt gió sơ sơ lấy lệ chớ để anh xởn xơ về bển cho anh Chín ảnh nghi à?
Sơn Nhỏ ngẩn người ra
- Ờ phải há. Tôi quên phứt cái vụ đó.
Thím Hương vói tay kéo chiếc gối trên chõng lại gần
- Vậy anh nằm xuống đây, lật áo lên...
Sơn Nhỏ nhìn chiếc chõng, ngần ngừ đáp:
- Thôi đi thím, thím cho tôi mượn chai dầu tôi quẹt sơ sơ vài cái cũng đủ rồi mà!
Thím Hương cau có cự nự
- Anh này thiệt kỳ, bộ anh sợ mình bắt xác anh luôn sao chớ! Bây giờ anh có chịu nằm xuống không thì nói một tiếng!... Anh mà còn làm cái điệu đó nữa thì chạy trời cũng không khỏi bị mình níu luôn rồi để coi anh có chết với thằng cha Chín Thuộc không!
Sơn Nhỏ đành leo lên chõng nằm sắp xuống, mặt mày méo xẹo, và không ngớt ngoái đầu thấp thỏm canh chừng phía cửa cái...
Từng loạt súng đủ cỡ đua nhau nổ như muốn xé tung màn sương hãy còn dày đặc của buổi bình minh.
Chín Thuộc giật mình ngồi nhổm dậy, tay chụp lấy cây súng lục nhét trên đầu chõng, miệng hớt hải gọi Sơn Nhỏ:
- Sơn Nhỏ! Sơn Nhỏ, dậy mau em!
Sơn Nhỏ cũng vừa tông nóp ra hỏi lại:
- Súng đâu nổ tứ tung vậy đại ca?
Chín Thuộc không trả lời mà lại hỏi anh ta:
- Em vào lấy chiếc ruột tượng nịt chắc vô bụng cho mau đi, rồi hai anh em mình xuống xuồng dông đi liền.
Sơn Nhỏ cúi xuống lấy cây lục và lập cập hỏi lại:
- Đi đâu đại ca?
Chín Thuộc toan chạy ra ngoài cửa nghe ngóng, bỗng đứng khựng lại chắc lưỡi cự nự:
- Trời đất ơi, chạy trốn chớ còn đi đâu nữa! Tây nó vô bố lung tung kìa! Vô lấy chiếc ruột tượng rồi đi cho gấp, hông thôi chết dính chùm hết bây giờ ông nội!
Sơn Nhỏ vội vã quay vô buồng lôi chiếc ruột tượng đựng tiền bạc vòng vàng của thím Hương ra, buộc chặt chung quanh bụng rồi hối hả chạy theo Chín Thuộc ra bờ xẻo,
Vừa lúc ấy có một anh thợ câu bơi xuồng ba lá ào ào tới. Chín Thuộc chạy xuống cầu hỏi chận anh ta:
- Anh Hai ơi, Tây bố ở miệt nào mà nghe súng nổ như bắp ran vậy?
Anh thợ câu không lơi tay dầm, hớt hải đáp:
- Ý trời ơi, tui ở trong đồng nghe tư bề tám hướng gì cũng có tiếng súng hết! Tui thấy rõ ràng có bóng xe “con cua” lội nước đi hàng ngang như dậm cù… Tụi nó tới bên đít bây giờ anh ơi!
Và anh ta hối hả bơi đi tuốt.
Chín Thuộc cúi xuống tháo sợi lòi tói buộc mũi xuồng và gọi Sơn Nhỏ
- Xong chưa em? Xuống đi cho mau hông thôi tụi nó đổ bộ hết mấy mặt thì mình chịu trận đa!
Sơn Nhỏ còn đứng lựng khựng trên bờ, mắt ngó chừng về phía bên nhà thím Hương, đoạn ấp úng hỏi lại Chín Thuộc:
- Còn... thím Hương nữa đại ca?
Chín Thuộc trố mắt nhìn anh ta:
- Thím Hương nào nữa? Bộ em nói giả ngộ sao chớ? Đến cái thân của hai đứa mình đây còn lo chưa xong huống hồ gì em còn muốn mình phải vác con mẹ đó theo nữa sao! Xuống đây mau đi tía!
Sơn Nhỏ xăng văng xéo véo chạy xuống, lại quay trở lên, rồi hỏi ngay Chín Thuộc:
- Đại ca để tui chạy cho thím hay...
Chín Thuộc bực tức cầm cây dầm đập mạnh xuống đầu cầu:
- Cho hay cái khỉ chó gì nữa! Em qua bển con mẻ níu đòi đi theo luôn thì sao? Mình cốt lánh mặt trước mà em cứ chàng ràng ở đó hoài. Qua biểu em đừng có cãi qua hổng được đâu!
Chợt thấy Sơn Nhỏ không có ý gì muốn xuống xuồng đi gấp, Chín Thuộc quắc mắt bảo tiếp:
- Em hổng xuống thì qua đi một mình đa!
Sơn Nhỏ ngần ngừ đáp:
- Đại ca đi trước đi...
Chín Thuộc quăng mạnh cây dầm xuống khoang xuồng:
- Em nói thiệt chớ hả?
Sơn Nhỏ khẽ gật đầu.
Chín Thuộc nghiến răng đứng như chết trân một chỗ.
Một tiếng đạn ô-buýt bay véo trên đầu mấy ngọn tre làm Chín Thuộc giật mình như sực tỉnh. Hắn ta quay nhìn lên Sơn Nhỏ lạnh lùng bảo:
- Được rồi! Em muốn vậy qua cho vậy! Nhưng em làm ơn trao cho qua chiếc ruột tượng rồi đi hay ở tùy ý!
Vừa nói, Chín Thuộc đưa ngửa một bàn tay ra vẫy vẫy như để hối thúc Sơn Nhỏ.
Sơn Nhỏ vẫn cúi đầu đứng im.
Chín Thuộc bỗng thở dài rồi bước lên níu vai Sơn Nhỏ lắc lắc:
- Em nghĩ lại đi em! Qua đã nói hết lời với em rồi đó. Qua đi một mình thì được rồi nhưng... em nỡ nào đành đoạn như vậy em!
Đoạn hắn ta lôi Sơn Nhỏ đi:
- Thím Hương là đàn bà ở lại cũng không sao mà em! Mình lo phận mình trước rồi để yên yên cho qua cái luồn Tây bố, mình sẽ quay về đây kiếm thím… chớ bộ anh em mình bỏ trốn luôn sao!
Sơn Nhỏ rị lại:
- Thôi đại ca đi trước đi...
Ngay vào lúc ấy, thím Hương tất tả chạy qua, luôn miệng réo gọi:
- Anh Chín, anh Năm ơi! Cái gì mà súng nổ dữ quá vậy!
Chín Thuộc quay phắt lại, buông vai Sơn Nhỏ ra, dậm chân kêu lên:
- Sơn Nhỏ, em thấy chưa! Qua biểu đi cho mau mà em hổng nghe!
Sơn Nhỏ chưa biết trả lời ra sao, thì Chín Thuộc đã xốc tới vừa thò tay lục lưng anh ta để cởi chiếc ruột tượng vừa gầm lên:
- Đưa nó đây cho qua để qua đi!
Tự nhiên Sơn Nhỏ hất tay hắn ta ra bước lùi lại đứng gần chỗ thím Hương. Anh ta há hốc miệng vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ về hành động đột nhiên ấy của mình, rồi lấp bấp kêu lên:
- Đại ca... đại ca...
Chín Thuộc giận run người, quát to lên:
- Sơn Nhỏ, mầy theo con mẻ hay theo tao…
Câu nói của hắn ta bị một tiếng moọc-chê rớt nổ gần đó át hẳn đi.
Sơn Nhỏ xuống giọng van lơn:
- Đại ca... đại ca nghĩ lại... thím Hương đã qua đây rồi.
Trong lúc đó, thím Hương ngơ ngác đưa mắt nhìn hết người nầy đến người kia
- Coi, mấy anh làm cái gì lạ vậy! Súng nổ dồn như vầy, bộ mấy anh hổng tính chạy đi đâu hết trơn sao mà mỗi ông đứng một góc hầm hầm hè hè như... cắn lộn vậy cà?
Chín Thuộc không buồn chú ý đến những lời nói đó, lớn tiếng kêu Sơn Nhỏ:
- Đi Sơn Nhỏ!
Thấy Sơn Nhỏ không nói năng gì hết, hắn lại quát:
- Mầy không đi thiệt hông? Không đi thì đưa “cái đó” cho tao chớ!
Sơn Nhỏ kéo thím Hương lùi lại ra phía sau rươm rướm nước mắt nhìn Chín Thuộc:
- Tui lạy đại ca, đại ca đi trước đi... không thôi Tây nó vô tới bây giờ... Tui đưa thím Hương đi theo sau và hổng để mất mát “cái đó” đâu mà đại ca!
Chín Thuộc cười lạt:
- Chó nó tin nổi mầy chớ tao tin hổng vô đâu! Tao cứu mầy lúc xưa, tao làm ngơ cho mầy mới rồi... bây giờ mầy tính trả ơn cho tao như vậy đó hả?
Sơn Nhỏ đứng làm thinh. Thấy vậy thím Hương lắc tay anh ta hỏi dồn:
- Cái gì vậy anh Năm? Anh Chín ảnh đòi cái gì thì anh trả phứt cho ảnh để rồi mình đi chớ hông thôi Tây tới chết cả lũ! Mấy thằng cha này kỳ quá! Bộ hết lúc cãi lộn rồi sao mà!
Sơn Nhỏ nhăn nhó day qua bảo thím:
- Thím hổng biết khỉ gì đâu mà xía vô. Thôi tui với thím lánh mặt vô trong kia một chút để cho anh Chín ảnh đi trước đi rồi mình theo sau.
Đoạn anh ta xô thím Hương lùi lại và quay lưng đi theo. Thím Hương lựng khựng bước thụt lui, mắt không rời nhìn Chín Thuộc và vội vã nói với hắn ta:
- Anh Chín, chuyện đâu còn có đó, chớ anh làm cái gì kỳ quá, coi hổng được!
Chín Thuộc bước tới gầm lên:
- Con ngựa bà trời! Bây giờ đến mầy nữa phải hông? Mầy cho cái thằng đó uống đồ dơ đã đời bây giờ tính xí xỏn lại với tao nữa phải không?
Sơn Nhỏ không dám quay mặt lại nhưng thấp giọng hối cản thím Hương:
- Thím ơi, ảnh muốn nói gì đó thây kệ ảnh... Mình đi dang ra rút đi thím!
Nghe lọt câu ấy, Chín Thuộc càng thêm nổi nóng. Anh ta đứng phắt lại, nghiến răng:
- Được rồi, tụi bây muốn chết, tao cho chết cho có đôi!
Hắn ta rút phắt cây lục “hẹc-tan” ra, chửi thề một tiếng khi nhận thấy cây súng chưa lên đạn... Trong lúc ấy, thím Hương níu vai Sơn Nhỏ la hoáng lên:
- Ý trời ơi, ảnh tính bắn kia kìa!
Sơn Nhỏ quay phắt mình lại và nhanh như chớp khẩu ru-lô của anh ta cũng đã nắm vững trong tay. Chín Thuộc mới lẩy bẩy lên cò súng của mình thì khẩu ru-lô của Sơn Nhỏ đã khạc đạn... Ngón tay trỏ của anh ta miết nhanh vào cò súng như là một phản ứng quá tự nhiên...
Tiếng nổ chát chúa làm cho Sơn Nhỏ bàng hoàng sực tỉnh buông thõng tay xuống... Trong khoảnh khắc, anh ta có cảm giác như là một khoảng trống không bỗng nhiên bao vây lấy mình mà những tiếng súng ì ầm của Tây bố cùng những tiếng gào la của thím Hương như mất hẳn... âm thanh, như không làm sao chen lọt vào được!
… Sơn Nhỏ như kẻ mất hồn, chập choạng bước về phía Chín Thuộc đang nằm lật nghiêng trên mặt cỏ, một tay ôm vết thương nơi bụng: một tay còn nắm chặt lấy khẩu “hẹc-tan” mà viên đạn đầu gắp hãy còn nằm yên trên nòng súng.
Thấy Sơn Nhỏ tới gần, Chín Thuộc cố lăn người nằm chịu lưng xuống mặt đất lấy thế cho vững, run run nâng khẩu súng lên và nghiến răng bảo:
- Thằng phản bạn! Tao phải bắn nát óc mầy…
Sơn Nhỏ chạy а lại, vứt mạnh khẩu ru-lô xuống đất rồi quỳ xuống một bên Chín Thuộc vừa khóc vừa mếu máo nói:
- Trời ơi đại ca! Đại ca bắn tui đi! Đại ca giết chết thằng khốn nạn, thằng chó đẻ này đi!
Vừa nói anh ta vừa chụp tay Chín Thuộc kéo tới để cho mũi súng tì hẳn vào ngay giữa ngực mình.
Chín Thuộc chớp chớp mắt, nhìn trân trối anh ta một hồi, đoạn thở dài buông tay cầm súng xuống bãi cỏ:
- Thôi đi em... Thêm một mạng nữa chết vì con đờn bà kia cũng đủ ớn rồi...
Đoạn hắn ta cố gắng nhích mép cười, phều phào tiếp lời:
- Đồ ngu như bò! Qua nói đâu là có đó…
Sơn Nhỏ nghẹn ngào không nói nên lời, trong lúc thím Hương đã bước lại đứng gần bên, lên tiếng nhắc anh ta:
- Anh Năm anh liệu coi thương thế anh Chín ra như thể nào để mình còn chở ảnh đi gấp chớ!
Sơn Nhỏ bèn cúi xuống lay gọi Chín Thuộc:
- Anh Chín... anh ráng lên để tui băng bó đỡ rồi chở anh vô trong ngọn kiếm thuốc cầm máu nghen anh?
Chín Thuộc mệt nhọc mở mắt ra, lờ đờ nhìn lên phía thím Hương, rồi quay qua trả lời Sơn Nhỏ:
- Thôi, em nê qua theo làm gì mất công. Qua coi mòi... mình hổng êm rồi. Vậy em đưa thím Hương đi cho gấp đi...
Sơn Nhỏ thởn thức van nài:
- Đại ca... đại ca ráng lên một chút, tui coi bộ hổng sao đâu mà!
Chín Thuộc khẽ lắc đầu giọng mềm yếu:
- Tay chú mầy bắn mà... hổng sao khỉ gì được…
... Rồi hắn ta nhắm nghiền mắt lại, thoi thóp thở, Sơn Nhỏ chẳng nói chẳng rằng, rút khăn tắm quấn nơi cổ xuống, luồn buộc vòng ngang qua chỗ vết thương mà máu đã thấm ướt cả vạt áo, nhanh tay lượm khẩu súng lục nhét vào lưng quần, đoạn bế xốc Chín Thuộc lên đi thẳng xuống bờ xẻo.
Thím Hương te te chạy theo:
- Anh Năm, anh tính chở ảnh đi đâu đó?
Sơn Nhỏ trả lời giựt một:
- Đi đâu kệ mồ tui!
Thím Hương sấn tới níu vai anh ta:
- Ủa, bộ anh tính không cho mình theo sao?
- Thì thím có chưn có cẳng, thím muốn đi đâu thì đi chớ!
Và anh ta bước tuốt xuống cầu.
Thím Hương lôi mạnh anh ta lại, suýt làm cho anh ta tuột tay buông rơi Chín Thuộc xuống bãi sình. Nổi dóа, Sơn Nhỏ bước lùi lại tiện chân ngáng mạnh vào ống quyển thím Hương làm thím rú lên ngả ngửa xuống đất. Xong, anh ta hấp tấp bước xuống cầu, đưa chân níu be xuồng cho cập ngang hông rồi thận trọng đặt Chín Thuộc nằm xuôi trên sạp tre.
Thím Hương vừa lồm cồm ngồi dậy vừa gọi Sơn Nhỏ:
- Anh Năm, anh tính bỏ tôi lại thiệt sao? Cho tôi theo với anh!
Sơn Nhỏ hấp tấp xuống xuồng lấy dầm chống xuống bãi sình để đẩy mạnh cho mũi xuồng bung ra khỏi cầu.
Thím Hương lật đật chạy xuống, nhưng khi nhận thấy Sơn Nhỏ đã quơ dầm bơi tới, thím liền dậm chân réo chưởi om sòm!
- Đồ quân khốn kiếp, bộ tụi bây tính toa rập với nhau để bỏ rơi con này phải hông? Tụi bây có đi đâu thì cũng phải trả chút đỉnh tiền nong lại cho người ta chớ! Tiền đó là tiền của cô hồn, không dễ gì nuốt trôi đâu nghen Sơn Nhỏ!
Ban đầu Sơn Nhỏ không buồn để ý đến những lời tru tréo của thím, nhưng khi nghe nhắc đến vấn đề tiền bạc, anh ta buông dầm xuống liền, đoạn vạch vạt áo lên mở phăng chiếc ruột tượng ra rồi đứng dậy ném mạnh lên bờ cho thím Hương:
- Đó tui trả cho thím! Thím ăn dộng gì đó thì ăn, bộ thím nói tụi nầy ham thứ mắc toi đó lắm sao!
Thím Hương đưa tay chụp lấy chiếc ruột tượng và chưng hửng nhìn theo Sơn Nhỏ không thốt được nên lời.
Sơn Nhỏ thản nhiên ngồi xuống lại quơ lấy dẫm bơi miết...
... Chín Thuộc từ từ mở mắt ra, rán ngẩng cổ đảo nhìn chung quanh rồi thều thào gọi Sơn Nhỏ:
- Nè em...
Sơn Nhỏ ngừng tay bơi, hỏi liền!
- Sao đại ca? Đại ca thấy trong mình….. đỡ chút nào hông?
Chín Thuộc nhướng mắt hỏi lại:
- Thím Hương đâu?
- Dạ thím ở lại đại ca à.
Chín Thuộc cau mày:
- Sao kỳ vậy?
Sơn Nhỏ ấp úng đáp:
- Dạ… tui để thím ở lại.
Chín Thuộc nhắm nghiền mắt lại, ráng nhoẽn miệng cười:
- Em thiệt lạ đời...
Bỗng hắn ta nhăn nhó ôm lấy bụng rên khừ khừ. Sơn Nhỏ hoảng kinh gác dầm lên bò lại réo gọi:
- Đại ca, đại ca! Sao đó đại ca?
Chín Thuộc mệt nhọc mắt mở ra:
- Chắc qua... không êm rồi em ơi (hắn quờ quạng nắm lấy bàn của Sơn Nhỏ)… Em ở lại mạnh giỏi… qua đi...
Sơn Nhỏ mếu máo:
- Đại ca đừng nói như vậy... Đại ca ráng một chút xíu nữa...
Chín Thuộc bỗng mở choàng mắt ra, lắp bắp hỏi:
- À... còn “cái đó”… em giữ làm vốn...
Sơn Nhỏ ấp úng
- Dạ... tui trả lại thím Hương rồi đại ca à.
Chín Thuộc trợn mắt:
- Trả lại?
Rồi như quá kiệt sức, hắn ta nhắm nghiền mắt lại.
Mãi một lúc sau, hắn lờ đờ mở mắt ra lại, hơi nhích mép cười và buông thỏng một câu:
- Tầm bậy, đồ ngu như bò...
Sơn Nhỏ cúi đầu chưa biết nói sao thì chợt thấy bàn tay của Chín Thuộc từ từ tuột rời khỏi bàn tay mình và rơi mạnh xuống sạp xuồng.
Anh ta hoảng kinh ngó lên: mắt Chín Thuộc đã đứng tròng.
Sơn Nhỏ khóc òa lên, đưa tay lắc bả vai đơ cứng.
- Đại ca, đại ca!
Chỉ có những loạt súng nổ đòn đáp lại lời réo gọi nghẹn ngào của anh ta...
Thấy Sơn Nhỏ đã bơi xuồng đi khuất và tiếng súng vang rền mỗi lúc như nổ gần thêm lên, thím Hương bối rối hết chạy lên nhà rồi quay trở xuống bờ xẻo có ý ngóng tìm một chiếc xuồng ghe nào đi ngang qua đó để quá giang.
Nhưng hai đầu xẻo vắng tanh.
Vài con cò trâu hốt hoảng vì những tiếng nổ chát chúa, chờn vờn đập cách trên đầu mấy ngọn tre như để tìm chỗ lẫn trốn.
Trong nhà Sơn Nhỏ, mấy con gà kéo nhau chạy tới chạy lui cục tác vang rần càng làm cho thím Hương thêm rối ruột.
Chợt nghe có tiếng xuồng bơi ồ ồ dưới xẻo, thím Hương vội chạy tuốt xuống cầu, đưa tay vẫy gọi.
Chiếc xuồng chở khẩm đừ: chồng bơi lái, vợ bơi mũi và khoảng giữa: một đàn con nheo nhóc đang la khóc om sòm bên cạnh một giỏ gà vịt và một con heo lứa bị trói nằm đưa bốn chân lên trời. Con vật kêu en ét luôn miệng như muốn phụ họa cùng tiếng la khóc của lũ trẻ con.
Nhận thấy chiếc xuồng đi trớ tới, thím Hương vừa ngoắc vừa réo:
- Anh ơi cho tôi quá giang rồi tôi sẽ trả tiền cho mà!
Anh bơi lái lắc đầu:
- Thôi đi cô ơi, bộ cô hổng thấy xuồng của tui khẩm đừ hay sao? Cô chịu khó đón xuồng khác đi!
Nói đoạn, anh ta vội vã bơi đi thẳng không buồn ngó ngoái trở lại, mặc dầu thím Hương réo gọi giựt ngược năm sáu tiếng nữa.
Bỗng một phát súng cối nổ vang ầm phía sau vườn làm cho Thím hoảng kinh nằm mọp xuống ván cầu... Rồi kế tiếp đạn đum đum nổ cắc bùm liền liền trong mấy đám tre khiến thím càng thêm lo sợ tưởng chừng như Tây đã đến sát bên nách rồi!
Không kịp nghĩ suy hay chờ đợi gì nữa, thím chạy thẳng lên bờ một mạch, lủi tuốt ra phía ruộng mọp người dưới ngọn lúa và lội càng tới bất kể phương hướng…
Chạy được một đổi, thím ngừng lại đứng xổng lưng để thở. Nghe tiếng súng nổ ran phía trong bờ xẻo, thím giật mình quay nhìn lại và kinh hãi xiết bao khi nhận thấy lửa bốc cháy ngùn ngụt nơi xóm nhà của bọn Chín Thuộc, Sơn Nhỏ… và nơi bìa vườn đã có thấp thoáng bóng lính Tây đi tới đi lui.
Thím lại mọp xuống lủi đi tới nữa.
Mãi đến khi mặt trời đã đứng bóng và nghe tiếng súng đã im bặt thím mới ngừng lại.
Phần thì mệt nhọc, phần thì đói khát, thím ngó quanh ngó quẩn, tìm một xóm làng nào gần đó để tấp vô tìm chỗ nghĩ chân, nhưng xung quanh toàn lạ đồng lúa cò bay thẳng cánh...
Trên đầu thì dang nắng, dưới chân thì ngâm nước... thím đành uể oải lội về phía một cái gò con nổi giữa đồng, nơi thấp thoáng có bóng mái lá nhỏ bé, như là một cái cốc, cái miểu gì đó, ẩn mình dưới những tàn cây gừa rậm rạp xanh um...
Vừa đến nơi, thím vui mừng xiết bao khi nhận thấy đó là một gian nhà lá nhỏ chớ không phải là một cái miểu bỏ hoang. Một chiếc áo lục bình màu dà phơi nơi dầu vách chứng tỏ rằng có người ở nơi ấy và căn cứ vào kiểu và màu áo, thím có thể đoán được đó là một người tu hành, một ông đạo hay một ni cô ẩn tịnh trong một cái am xa vắng này.
Thím Hương bương bả đi lên và cất tiếng gọi:
- Có cô bác nào ở trong nhà không, cho tôi hỏi thăm...
Thím chưa dứt lời thì đã thấy một ông đạo ở trần trùi trụi, mặc quần nâu xắn lên cao hấp tấp bước ra:
- Ai hỏi gì đó? À... cô… cô kiếm ai đó? Chắc chạy giặc lạc tới đây phải hông?
Thím Hương luống cuống nhìn xuống bộ quần áo ứớt nhem và dính đầy bùn đất của mình rồi ấp úng lên tiếng:
- Dạ phải… hồi sáng này Tây đi ruồng dữ quá... bộ thầy ở đây... hổng có chạy tản cư sao?
Ông đạo rút chiếc áo dà xuống khoác sơ lên người rồi cười đáp:
- Tây nó bố trong miệt trỏng chớ có ở ngoài này đâu! Với lại tui là kẻ tu hành… có làm gì đâu mà phải chạy trốn!
Tự nhiên, thím Hương đưa tay sờ lên chỗ buộc chiếc ruột tượng nơi thắt lưng và khoan khoái thở ra khi nhận thấy nó vẫn còn nằm у nguyên ở đó.
Ông đạo chăm chú nhìn thím, rồi lại đon đả lên tiếng:
- Nhà cửa... chồng con của cô ở đâu mà lại chạy xiêu qua tới bên nây một mình như vậy? Mà thôi, mời cô bước vô nhà nghĩ chưn, uống đỡ một chén nước cúng rồi nói chuyện sau cũng được... Tui coi bộ cô mệt đừ mà!
Thím Hương gật đầu và gượng cười đáp:
- Dạ phải... hổng dám nào xin thầy cho tôi nghỉ đỡ ở đây... nhà cửa tôi ở tuốt bên miệt bển, Tây đốt cháy rụi hết rồi... Thời may tôi gặp được cái am của thầy chớ hông thôi...
Ông Đạo chắc lưỡi kêu lên:
- Cơ khổ dữ hông! Thiệt tai trời ách nước, quỷ vương xuất thế khiến cho ai nấy cũng đều thất quốc xa bang hết! Cha, quần áo cô ướt loi ngoi như vậy rồi lấy gì mà thay đỡ đây! Thôi cô vô nhà đi rồi tôi sẽ liệu sau.
Thím Hương bèn theo ông đạo vào trong.
Đó có một gian nhà lá vừa thấp vừa chật, đồ đạc chẳng có gì ngoài một cái bàn thờ kê ở giữa và một chiếc chõng tre đặt ở một bên vách.
Trong nhà sực nức mùi nhang và thím Hương nhìn
thấy vô số lá bùa chữ đỏ viết trên giấy vàng dán la liệt khắp cột, khắp vách. Trên bàn thờ, dưới bức hình Phật cũ rách là một hàng “ông tướng” cây nhỏ lớn đủ cỡ...
Ông Đạo bước lại bàn thờ bưng nước cúng xuống đãi khách.
Thím Hương nâng chén nước trà lên uống một hơi rồi ấp úng lên tiếng:
- Dạ thưa thầy, hổng dám nào thầy còn có cơm nguội gì... cho tui xin đỡ một bữa...
Ông Đạo vỗ đầu kêu lên:
- Có, có... Tui sơ ý quá, cô đừng chấp nhứt nghen! Thím Hương xẻn lẻn đáp:
- Tôi đâu dám... dạ, bị tôi... bây giờ kể như đi luôn chớ không còn quay về chỗ cũ nữa nên mới dám xin thầy một bữa cơm lót dạ, để rồi nhờ thầy chỉ đườngs dùm cho tôi ra chợ Giồng-Riềng...
Ông Đạo trợn mắt:
- Cô bỏ nhà đi luôn?
Thím Hương thở dài thuật sơ lại tình cảnh bơ vơ của mình, ông đạo nghe xong nhìn thím trân trân rồi gật gù nói:
- Cô còn trẻ như vầy mà đi lang bang như vậy sao được. Thời buổi nầy khó khăn lắm...
Ông ta bỏ lửng giữa câu rồi quay đi dọn cơm. Thím Hương vội bước xuống chõng:
- Thầy để tôi làm cho! Phải nồi cơm còn bắc trên cà-ràng đó hông thầy?
Ông Đạo đứng áng ngang lối đi:
- Ậy, cô mệt nằm nghỉ sơ cho khỏe đi rồi ăn bậy bạ ba hột cơm với tương dưa chớ chẳng có gì ngon lành hết đâu!
Thím Hương vui vẻ đỡ lời:
- Dạ trong lúc túng cùng nầy, ăn yên được một bữa cơm như vậy là quý lắm rồi.
Ông Đạo cười hể hả rồi xăng xái lấy đũa lấy chén dọn cơm lên:
- Cơm, tương gì cũng còn hiếm hiệm, cô ăn cho chắc bụng đi nghen! Tánh của tui thiệt tình lắm!
Thím Hương gặp được nơi dừng chân nên cũng đỡ phần lo lắng, và do đó thím ăn bữa cơm ấy rất ngon lành mặc dầu chỉ có cơm nguội, một chén tương hột và một chút ít dưa môn.
Cơm nước xong xuôi, thím dành phần đi dọn rửa mâm chén. Ông Đạo xăng xái đi theo một bên và chưa chi đã hỏi thím trước:
- Bây giờ cô tính đi đâu đây? Tui nghe cô nói hổng còn có nhà cửa gì nữa mà? Hay là cô đi kiếm... chồng con gì chạy giặc lạc hết phải không?
Thím Hương nhìn ra khoảng đồng trống, thở dài:
- Dạ... hồi nãy tôi có kể cho thầy nghe sơ qua tình cảnh của tôi... Tôi bây giờ chỉ còn có hai đứa nhỏ ở ngoài Cần Thơ...
Ông Đạo chép miệng than thở:
- Tội nghiệp quá há! Tui thấy thân phận của cô cũng kẹt dữ đa! (đoạn ông ta ngó thím Hương chầm chập rồi dịu giọng hỏi luôn)... Vậy chẳng hai cô tính lui tới thế nào đây?
- Dạ xin thầy cho tôi nghỉ chân đỡ nơi đây cho đến khi mát mát trời một chút, rồi nhờ thầy chỉ giùm coi phía nào có nhà cửa xóm làng gần nhứt để tôi lội ra đó kiếm cách đi về Giồng Riềng hay là đi thẳng ra Rạch-Giá hoặc đi tuốt về Cần-Thơ cũng được... Tiện đâu thì tôi đi đó thầy à.
Ông đạo chắc lưỡi, chỉ ra phía ngoài đồng
- Bây giờ dầu cho cô đi liền cũng hổng kịp. Đó cô coi, chỗ có xóm nhà ở rặng cây gần nhứt, bình thường cô phải lội tới sập tối mới tới nơi, huống chi suốt sáng nay cô đã trốn chui trốn nhủi thì còn hơi sức đâu mà đi cho mau nữa được!
…Mà ví dầu cô có lội qua tới bển đi nữa, đi trong lúc đêm hôm tăm tối hổng có ai dám chứa cô đâu!
Тhím Hương lo lắng hỏi lại liền:
- Sao vậy thầy? Mình là người lương thiện lỡ đường lỡ xá chớ bộ..
- Ậy, cô hổng biết để tui nói rõ cho mà nghe: Ở bên đó nhằm gần đồn bót của Tây u, người ta sợ như vậy cũng phải. Đó là tui chưa nói tới cái chuyện trong lúc tối trời cô mà lọ mọ đi rề lại phía gần đồn hay là gặp mấy ông đi tuần đi kích, mấy ổng thấy ba chùm ba cháng là ria liền chớ chẳng thèm hỏi han gì đâu nghe cô!
Thím Hương cau mày chắc lưỡi:
- Cha, sao khó quá há!
Ông Đạo gật gù phụ họa thêm:
- Thì tui đã nói thời buổi nầy... Quỷ vương xuất thế lểnh nghển mà cô! Nhưng mà chưa hết đâu... Cô hổng rõ chớ còn cái màn chót nữa thì... ối thôi, hết biết sao mà kể! Thôi, cơ trời tới đâu hay tới đó, tui hổng dám nói nhiều... Bởi vậy tui mới cất cái am ở chỗ thanh vắng nầy để lo tu hiền lần lần đi thì vừa...
Thím Hương khẽ thở dài:
- Đời tôi gặp nhiều chuyện quá chán ngán cho nên hây giờ thiệt tình tôi hết ham cái gì nữa... Nay nghe thầy nói, tôi cũng muốn tìm nơi chùa chiền, am сóc nào vào thế phát quy у để quên phứt chuyện đời cho rồi!
Ông Đạo hăng hái nói vào:
- Tui coi bộ cô có căn tu đa! Hay là... hay là cô ở luôn nơi đây rồi tui chịu khó đi mua tre lá dìa dựng cho cô một cái liều riêng để cô ở.
Thím Hương ngựợng nghịu đáp:
- Dạ cám ơn thầy... nhưng ở chỗ nầy cũng có điều... bất tiện. Với lại thầy là người tu hành không làm gì sanh huê lợi mà phải cáng đáng luôn thêm một miệng ăn nữa...
Ông Đạo vồn vã chận ngang:
- Ý cô đừng ngại gì ráo. Năm thuở mười thì gặp được người có căn tù là tui… mừng húm rồi. Cô khỏi lo cái chuyện thêm một miệng ăn đó nửa. Hổng nói giấu gì cô, tui tuy tu hành một thân một mình chớ siêng lo cứu nhân độ thế lắm.
Nói đến đây, ông ta nở một nụ cười tự phụ, đoạn tiếp lời:
- Cô hổng biết chớ tui ở tí mú trong nầy mà người làng nầy làng nọ họ lặn lội vô thỉnh rước đi hoài.
- Dạ... rước đi đâu vậy thầy?
- Thì rước đi chữa bịnh, đi cúng kiến... Cô hổng tin cô đi hỏi khắp vùng trên, miệt dưới chỗ nào họ cũng một tiếng ông đạo Sáu nầy hết.
Thím Hương đẩy đưa chiếu lệ:
- Nói vậy thầy đây là ông đạo Sáu...
- Phải, ông đạo Sáu ở am cây dừa là tui đó cô! Thuốc nam tui cũng rành mà bùa ngãi trừ ma ếm quỷ, con ranh, con lộn, điên khùng, mắc đàng dưới, bị thư bị ếm gì tôi cũng trừ được hết ráo. Bổn đạo của tui nơi nào cũng có, mùa lúa năm rồi tui sửa soạn kiếm chỗ dựng sơ lên một kiểng chùa cho nó có... bề thế một chút để khách thập phương, bà con tứ xứ đến có chỗ công quả, nhưng bị giặc giã lan tràn nên hoãn lại việc xây cất đó.
... Cô nghĩ coi, mình dư sức dựng kiểng chùa lên rồi, nhưng mai kia mốt nọ ba ông nội Tây thấy được mấy ổng kéo tới xung công đóng đồn, hay là ba ông trời du kích thấy cái nhà vững vững, mấy ổng xách xà beng lại “ phá hoại” thì cũng... như không! Tui nghĩ xa như vậy nên tui ở luôn trong nầy… đấp đổi qua ngày cũng khỏe ru... Nay thời may lại gặp cô… Tui coi bộ cô có căn phần duyên số tu hành lắm cô à. Thời buổi nầy cô đây cũng khó lắm, chi bằng cô cắm sào tạm nơi đây trong năm mười bữa nửa tháng để nhóng coi tình thế yên động thế nào, rồi cô tính gì nữa cũng dễ.
Thím Hương liếc nhanh về phía ông đạo, giọng e ngại:
- Dạ... thầy có lòng tốt tôi đội ơn lắm, nhưng đằng nào tui cũng phải về kiếm mấy đứa nhỏ... và thú thiệt tôi nóng ruột muốn đi khỏi cái xứ nầy liền...
Ông Đạo thở dài
- Nếu cô nằng nặc đòi đi như vậy, tui cũng chẳng dám giữ. Nhưng bề gì cô cũng phải ở nán lại đây trong đêm nay, chớ cô đi liền không kịp tới nơi trước khi trời sụp tối đâu!
Thím Hương lo lắng ngồi thừ ra không nói năng gì hết, rồi bỗng nhiên thím đưa bàn tay lên bóp bóp hai bên thái dương.
Ông đạo Sáu vồn vã hỏi liền:
- Cô làm sao đó? (ông ta sốt sắng tự trả lời luôn)... Thôi tôi biết rồi: chắc cô bị nhức đầu chóng mặt chớ chẳng sai! Tui coi sắc khí của cô xuống lắm!
Thím Hương thẩn thờ đáp:
- Chắc tại tôi dang nắng và lội ruộng suốt một buổi' sáng...
Ông Đạo gật đầu:
- Đúng là cô bị cảm nắng rồi! Để tui vô lấy vài thứ lá thuốc nam sắc cho cô một chén uống khỏi liền. Thôi cô vô nằm nghĩ đi, chớ bịnh hoạn như vậy mà đứng hoài chịu gì thấu. Tui lấy một bộ quần áo dài cho cô thay đỡ nghen!
Thím Hương hấp tấp cản ông ta lại:
- Thôi thầy à. Quần áo của tôi cũng khô lại rồi, với lại tui cũng tính đi liền bây giờ... Tôi hơi khó chịu sơ sơ chớ không sao hết.
Ông Đạo chắc lưỡi liền miệng:
- Cô đi bây giờ để chết dọc đường dọc xá hả? Tui biết cô bịnh mà lại mần ngơ để cô... tự tử như vậy thì tui đắc tội với Trời Phật lắm.
Thấy thím làm thinh và mệt nhọc dựa lưng vào thành cửa, ông ta khẩn thiết van nài:
- Đó cô thấy hông, cô cũng dư biết là trong mình cô cái gì cũng bải hoải hết, giỏi lắm cô đi được hổng tới một công đất là quỵ liền. Cô vô nằm nghỉ đi để tui lo sắc thuốc... Sáng mơi, tui sẽ dẫn đường cho cô đi mà!
Nói đoạn, ông ta tất tả chạy ra phía sau lo lấy thuốc.
Thím Hương nheo mắt nhìn cơn nắng gay gắt đang nung đốt cánh đồng trống bao la rồi cúi đầu thở dài.
Thím uể oải bước vô nhà và không giữ gìn ý tứ gì nữa, kéo gối nằm lăn lên trên chõng tre.
Mới đó mà thím đã ngủ mê mệt đi lúc nào cũng chẳng biết...
- Cô ơi cô, thức dậy! Chiều tối rồi cô!
Thấy thím Hương vẫn chưa tỉnh giấc, ông đạo Sáu đứng yên ngắm nghía vóc vạc người nằm ngủ một hồi, rồi rụt rè đưa tay ra đặt nhẹ lên một bên vai thím.
Làn da âm ấm của người đàn bà khiến cho ông ta trù trừ chưa muốn đánh thức ngay thím Hương dậy.
Bỗng thím Hương hơi cựa mình và ông đạo Sáu đành khẽ lay gọi thím luôn:
- Dậy đi cô ơi!
Thím Hương mở choàng mắt ra, ngơ ngác nhìn ông đạo một hồi rồi vội quay ngó ra phía ngoài cửa. Thím ngồi rột dậy và hớt hãi hỏi ông đạo:
- Ý trời ơi, bộ chiều tối rồi sao thầy?
Không đợi cho ông nầy trả lời, thím bước xuống chõng, hối hả đi thẳng ra ngoài sân ngó mong một vòng đồng trống rồi băn khoăn trở vô hỏi thêm ông đạo, giọng có vẻ trách móc:
- Sao thầy không kêu tôi thức dậy cho sớm để may ra tôi đi còn kịp?
Ông đạo cười rè:
- Cô ngủ mê ngủ mệt... tui thấy vậy cũng hổng dám kêu và lo lui cui nấu cháo cùng sắc thuốc cho cô đây nè!
Thấy thím Hương vẫn còn nhăn nhó, ông ta dịụ giọng tiếp lời:
- Hổng sao đâu cô à! Như tôi đã nói bề gì sáng mơi cô mới đi được và cô ngủ được một giấc ngon lành như vậy đủ lợi sức nhiều lắm.
Tối nay cô uống vô một chén thuốc của tui thì ngày mơi… tui cam đoan là cô khỏe khoắn như thường và cô muốn lội ruộng lướt đồng; dang nắng dầm mưa gì cũng, trấm trơ trấm trất chớ chẳng có…sợ nhức đầu sổ mũi hay bải hoải tay chưn gì hết.
Thím Hương cúi đầu thở dài:
- Cảm ơn thầy. Thiệt tôi làm phiền thầy nhiều quá… Cái điệu nầy thì tôi phải đành chờ đến sáng mai...
Ông Đạo chụp nói liền:
- Thì phải vậy rồi! Ngày mơi tốt ngày lắm mà cô! À, xin lỗi cô, năm nay niên kỷ của cô được bao nhiêu để tui tính sơ coi hung kiết thì nào.
Sau khi được thím Hương cho biết tuổi và lẩm nhẩm bấm mấy đầu ngón tay tính toán một hồi, ông đạo Sáu vui vẻ reo lên:
- Tốt! Tốt lắm! Hạp hết!
Thím Hương tò mò hỏi vô:
- Tốt …là sao thầy? Năm nay tôi gặp toàn là những thứ chuyện mắc toi mắc dịch gì không đâu…
- Ậy, hạn của cô nó phải vậy! Và tui xin nói thêm để cô coi chừng: cô kỵ nhứt là chuyện đi xa... Phải, đi xa hổng nên vì thế nào cũng bị tai bay họa gởi vô lường! Mấy lúc trước hễ mỗi lần cô đi xa... hay là đổi chỗ ở gì đó thì cô thường hay gặp chuyện xui xẻo hay là... Tui nói như vậy có đúng hông?
Thím Hương khẽ gật đầu:
Ông Đạo cười hể hả:
- Tui nói đâu là đúng у bon đó hết mà!
Thím Hương cau mày hôi lại:
- Ủa, sao hồi nãy thầy cho là tốt lắm?
- Thì tui chưa nói hết mà! Tốt là ở chỗ... ngày giờ cô đến đây hạp lắm! Cô sẽ gặp quới nhơn phò trợ mà hổng chừng đời cô bắt đầu yên từ đây, nếu cô không tính chuyện bương chải đi đông đi tây nữa.
- Tôi đi về thăm con thăm cái chớ bộ đi đâu sao thầy!
Ông Đạo chắc lưỡi
- Thì đi đâu cũng là đi hết... Tui đã nói chuyện rủi ro dọc đường dọc xá ở vào thời buổi nầy thì hổng biết đâu mà lường trước được.
Thím Hương suy nghĩ một hồi rồi buông thõng một câu:
- Dầu sao đi nữa tôi cũng phải về cho tới Cần Thơ, tôi mới an tâm được, còn cái chuyện rủi may thì xin phó mặc cho trời... Thôi, tôi xin thầy cho tôi ngủ đỡ một đêm nay ở đây chớ chẳng dám quấy rầy thêm nhiều nữa...
Ông Đạo gật gù:
- Cũng được. Thôi cô rửa mặt đi rồi ăn cháo và đợi tối tối một chút uống thuốc cũng được...
Ông đạo Sáu bưng chén thuốc tới đon đả mời thím Hương:
- Đây cô chịu khó uống cho hết đi! Thuốc nầy... hay ghê lắm!
Thím Hương kề môi ngửi sơ qua mùi thuốc rồi nhăn mặt kêu lên:
- Thuốc chi mà mùi hăng quá vậy thầy?
- À, thuốc nam nầy do tui thỉnh trên Bảy Núi... Cô uống vô khỏi cổ là thấy hiệu nghiệm tức thời. Cô uống đại đi cô. Thuốc hay thì bao giờ cũng khó uống cô à.
Thím Hương tuy không muốn uống chút nào (vì trong mình đã thấy khỏe khoắn trở lại) nhưng không dám từ chối vì sợ phật ý ông Đạo.
Thím miễn cưỡng uống một ngụm nhỏ rồi đặt chén xuống.
Ông Đạo vội bưng lên trao tận tay thím:
- Cô ráng ực một hơi hết đi, chớ nhấm nháp như vậy thì càng thêm khó nuốt cho trôi.
Thím Hương nhắm mắt nín mũi uống cạn nước thuốc rồi đặt mạnh chén xuống mặt chõng.
Ông đạo Sáu trao liền cho thím một chung nước trà rồi tất tả đi dẹp chén thuốc, đoạn xung xoe đi lại kéo gối đặt ngay ngắn trên chõng:
- Thôi cô nằm xuống nghỉ đi.
Thím Hương không đợi nhắc đến lần thứ hai nằm vật xuống và chưa chi thím đã ngẩng đầu lên nhăn nhó hỏi:
- Sao… kỳ quá thầy?
Ông Đạo ôn tồn bảo cô nằm yên và nói thêm:
- Có gì đâu mà cô lo. Thuốc nó... chạy thì như vậy đó. Phải cô thấy trong mình... mấy mạch máu như đập… rần rần hông?
Thím Hương hơi há miệng ra như để thở cho đủ khí trời vừa đưa tay quẹt lau mồ hôi trán vừa lẩm bẩm đáp:
- Ở sao lạ quá thầy à... Da thịt gì như tăng tăng... trong mình trong mẩy gì sao bức rức kỳ quá... Hay là thầy có hốt lộn thuốc hông...
Ông Đạo thản nhiên ngồi xuống mép chõng làm cho thím Hương ngượng nghịu nhích mình vô trong và quơ lấy chiếc mền đỏ để sẵn gần đó đắp vội lên bụng.
Ông Đạo nhìn thím không chớp mắt như để canh mọi cử động, mọi phản ứng, thỉnh thoảng ông ta hỏi chừng chừng:
- Cô thấy trong mình ra sao cô?
Thím Hương quay mặt vô vách, muốn nhắm mắt lại ngủ nhưng không sao được.
Đầu óc thím bừng bừng và rất đỗi ngạc nhiên khi cuối cùng nhận ra sao mình háo hức một cách lạ thường. Cổ họng thím ráo bỏng như bị khát khô từ bao đời, lồng ngực phập phòng như đang hồi hộp, đang đợi chờ, đang khao khát một điều gì...
Thím có cảm tưởng như hàng chục, hàng trăm con mèo đang gào thét, đang cấu cào trong đầu, trong óc trên da, trên thịt! Tự nhiên thím đưa tay giựt phăng chiếc nút áo đầu khuy như muốn để được dễ thở hơn..
Thím đưa lưỡi liếm qua hai vành môi nóng bỏng run run.
Thím vớ lấy chiếc mền vo tròn lại để ôm ghì lấy...
Nhưng rồi thím lại duỗi chân ra và vói tay chụp lấy một đầu góc mền đưa lên miệng cắn nghiến.
Thím muốn ngồi nhỗm dậy chạy tuốt ra ngoài sân nơi có gió lộng nhưng tứ chi dường như rủ riệt.
Thím muốn quay mặt qua nhưng lại sợ phải nhìn thấy ông đạo Sáu đang ngồi rình chực ở ngoài mép chõng, sợ không kềm chế luồng khoái cảm đang như bật khóa khỏi nơi tù hãm, đang như bật nút khỏi nơi dồn ép để sẵn sàng tuôn chảy ùa ra ngoài...
Tiếng ông đạo Sáu vẫn đều đều vang đến bên tai thím
- Cô ơi, cô thấy trong mình ra sao hả cô?
- Cô ơi, cô ngủ hay thức đó cô?
- Cô ơi, cô day qua tui nói cái nầy cho nghe..
- Cô ơi... cô ơi...
Những tiếng gọi, những lời nói của ông đạo Sáu như xuất khởi từ một thứ... dĩa nhựa hát, trước còn quay chầm chậm, quay đều đều để rồi một lúc mỗi gia tăng tốc độ, để rồi mỗi lúc mỗi khuếch đại âm thanh.
Những tiếng gọi, những lời nói ấy của ông đạo Sáu trước còn rủ rỉ như van lơn, như mời mọc, sau trở thành rền rền như hối thúc, như... xua gom.
Một bàn tay đặt nhẹ lên đầu vai thím khẽ mơn vuốt..
Thím Hương chợt nín thở, nhắm nghiền mắt lại... để nghe rõ thêm luồng khoái cảm như đang chạy rần rần trong từng thớ thịt, trên từng làn da, như đang chạy vòng khắp nơi trong đó để bực ra tìm một lối thoát...
-Cô ơi, cô day qua tui hỏi thăm cái nầy một chút!
Vừa nói, ông Đạo Sáu vừa níu chặt vai thím Hương kéo lật về phía mình.
Thím Hương chỉ cự lại trong một thoáng rồi buông xuôi cho than mình nương theo cái đà tay lôi kéo ấy mà nằm ngửa lại.
Thím chớp mắt mấy cái như để lấy lại sự tỉnh táo.
Bên ngoài trời đã tối hẳn từ bao giờ.
Một ngọn đèn dầu bé nhỏ lờ mờ soi gian nhà chật hẹp. Mùi nhang thơm nồng nực như quyện dính lấy không khí và những lá bùa dài thượt rủ rượi khắp đó đây càng làm cho thím Hương thêm bấn loạn.
Thím khẽ liếc nhìn ông Đạo. Phản chiếu chút ít ánh sáng của ngọn đèn, mặt ông ta loang loáng ướt mồ hôi, mắt ông ta rực lên như hai hòn than hồng như cặp mắt chó ngao trong một chuyện quái đản.
Thấy thím Hương nhìn mình, ông Đạo mỉm cười rất tươi dịa dàng hỏi:
- Chi đó cô?
Thím Hương ngó ông ta; không chớp mắt:
- Nè thầy phải nói thiệt.. Thầy cho tôi uống thứ thuốc gì mà …kỳ quá vậy? Hay là…
Ông Đạo ởm ờ lên tiếng:
- Hay là sao hả cô?
Thím Hương hỏi gặng lại:
- Là sao thì thầy biết á! Thầy hốt thuốc gì mà như... không để trị bịnh vậy hả? Hay thầy chơi cái lối bỏ thuốc bậy bạ, bỏ bùa bỏ ngải gì đó hại đàn bà con gái đó hả? Thầy phải nói thiệt rồi tôi mới tính được. Tôi không phải còn là thứ con gái mười lăm mười sáu tuổi bơ vơ chẳng biết gì hết đâu nghen thầy!
Ông đạo cười mơn:
- Cô sao khó tánh quá! Tui nói thuốc… cảm mà! Thôi mà cô, cô thân phận đàn bà tứ cố vô thân lỡ đường lỡ xá thì tạm tấp vô đây cũng chẳng … lỗ lã gì mà!
Thím Hương, tuy trong người như sắp mê sảng nhưng cũng còn đủ chút tỉnh táo, cười khẫy để đáp lại:
- Hứ, vậy mà tôi tưởng thầy là người tu hành có nhơn có đức lắm, chớ có dè đâu là một thứ… đạo chuối đạo xôi trong chùa San Hậu...
Ông Đạo đưa tay vuốt lướt qua má thím
- Tầm bậy hoài hè! (nhưng rồi ông ta làm mặt nghiêm nói tiếp). Tui đúng thiệt là quới nhơn độ mạng cho cô đây. Nói không phải khoe chớ tui đủ sức, dư sức bao cho cô sống phủ phê trọn đời mãn kiếp. Mà nếu cô chê ở đây quê lậu thì tui sẵn sàng bỏ hết nơi đây để mình dắt nhau lên xứ khác mần ăn.
- Thầy tính chuyện đời sao dễ quá!
Giọng ông Đạo trở nên dịu dàng hơn:
- Mà nói cùng, chắc cô nhứt định hổng chịu cũng hổng được, chắc cô dư biết trong mình cô ra sao! Thôi cô à, tui có quý có chuộng cô tui mới dám làm như thế đó và trước hay sau gì thì... cũng vậy. Thuận chèo mát mái với nhau thì nó vui vẻ hơn và nói thiệt ra đây mà nghe thì cô có mất mát cái gì đâu hả?
Tui nghe nói đời cô cũng ba chìm bảy nổi lắm keo rồi, bây giờ có thêm chút nữa cũng chẳng sao. Tôi thề có ba cậu làm chứng nếu sau nầy cô thấy … hạp ý với tui thì mình sẽ tính chuyện bền vững với nhau, bằng không, qua nội một đêm nay cho đến sáng ngày mơi là tui sẵn lòng để cô đi liền. Và xin hứa chắc là sẽ đưa cô đi tới nơi tới chốn và sẵn lòng cung ứng một số tiền lộ phí nữa…
Thím Hương bật cười lớn:
- Thầy nói bộ tui ham lắm! Thầy gặp tay tôi không phải vừa đâu! Tánh tôi kỳ lắm: hễ ai ưng ý thì không đợi nói đến tiếng thứ hai...
Ông đạo nói chen vô liền:
- Còn tui đây không hạp nhãn cô sao? Tui có đui què mẽ sứt gì đâu hả?
Thím Hương lại cười to mà không trả lời và tiếng cười dòn tan ấy làm cho ông Đạo như điên cuồng.
Ông tà cười gằn, nhốm người cởi phăng chiếc áo dà ra quăng lên đầu chõng rồi nhào xuống vồ lấy hai vai của thím Hương ấn mạnh...
Thím Hương còn ráng cười mỉa:
- Tôi chấp hết thứ thuốc mê thuốc lú của thầy! Đáng lẽ thầy sắc cả ấm cho tôi uống cũng chưa phỉ…
Nhưng bỗng thím đâm ra líu lưỡi và muốn cựa mình, muốn quơ tay đập chân nhưng toàn thân sao như đơ cứng.
Đến phút nầy thím mới đâm ra hốt hoảng: thím giương mắt trừng trừng nhìn lên vẻ mặt đầy những nét căng thẳng của một người đàn ông đang vào cái lúc không còn biết đất trời gì nữa.
Thím có cảm tưởng như mình sắp sửa bị ngấu nghiến từng khúc, từng đoạn để rồi tan biến ra thành hơi lâng lâng ở giữa khoảng không...
Thím chỉ còn đủ sức thở hắt ra từng hơi dồn dập như một con cá bị đem lên khỏi mặt nước, trong lúc chút ít sáng suốt, chút ít tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong đầu óc thím bắt đầu nhòe dần, nhòe dần...
Ông Đạo nghiến răng nghe kèn kẹt, lúng túng giật mạnh cái khuy áo chót.
Bàn tay đang ngon trớn của ông ta bỗng chạm phải vật gì cứng cứng nằm vắt ngang qua phần bụng nóng hôi hổi ấy.
Ông ta chụp lấy nó rồi hấp tấp nắn bóp suốt vòng quanh và khi nhận ra đó là chiếc ruột tượng dày cộm, ông ta ngồi phắt dậy liền.
Sực tỉnh, thím Hương ngơ ngác nhìn ông ta.
Ông Đạo lại hầm hừ chụp chiếc ruột tượng níu cứng lấy như là sợ nó biến mất, rồi quắc mắt hỏi thím:
- Cói gì đây hả? Tại sao cô giữ nó trong mình mà không cho tui biết trước hả?
Thím Hương hốt hoảng định ngồi dậy thì bị ông ta lấy chân ngáng nơi cổ kềm cho nằm xuống như cũ.
Thím vội đưa tay giữ chiếc ruột tượng, miệng lấp bấp kêu lên:
- Cái nầy của tôi mà! Thầy hổng được mó tới nó.
Ông Đạo cười khanh khách:
- Cái gì nữa tui còn rớ tới chớ đừng nói chi, cái thứ thuộc vòng ngoài nầy. Cô buông tay ra để tui mở nó ra cho... nhẹ mình hơn để mình còn...
Thím Hương cấu mạnh vào tay ông ta nhưng ông ta chỉ hơi xuýt xoa rồi vội vã cởi đầu mối dây buộc chiếc ruột tượng
- Thiệt tui không dè mình trúng cái mối độc đắc, phen nầy tình tiền gì có đủ hết. Thôi hai đứa mình nhập vốn vô mần ăn nghen cô!
Thím Hương bỗng trở nên tỉnh táo khác thường: bao nhiêu tiền của thím chắt chiu giữ từ hồi nào tới bây giờ và bao nhiêu máu đã đổ, bao nhiêu ước mộng đã tan vỡ vì nó thì có lẽ nào thím nhắm mắt buông tay cho ông đạo đoạt lấy một cách dễ dàng như vậy được!
Thím giận run lên. Trong lúc, tưởng là nạn nhân hết phương chống cự, ông Đạo hớn hở lần mở từng gúc dây buộc chiếc ruột tượng, miệng lẩm bẩm một cách hí hửng:
- Buộc chi mà thắt gút dữ vậy nè! Thiệt mấy bà mấy cô kỳ quá, của quý khác thì giữ sơ sài, còn tiền bạc thì lại ôm khít đeo trong mình...
Thím Hương nằm yên và khi nhận thấy chỗ thất thế trong điệu ngồi của ông đạo (ông ta ngồi cheo leo nơi mép chõng, một chân lại gác chặn lên cổ thím), thím liền vận hết sức mình, bất thần rút một chân lên đạp mạnh vào giữa ngực ông ta.
Ông đạo chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc té ngã ngửa ra khỏi chõng, đầu và cả phần vai vạm vỡ спа ông ta đập mạnh và xô lệch một góc bàn thờ làm đồ đạc trên ấy đổ rớt tứ tung.
Liền theo đó thím Hương chỉ nghe ông ta “hự” lên một tiếng rồi im bặt.
Thím Hương ngồi rột dậy, hấp tấp buộc sơ lại mấy mối dây ở đầu chiếc ruột tượng đã bị ông Đạo mở tuột ra được, đoạn cài nhanh lại mấy khuy áo rồi bước xuống chõng chạy a đến chỗ bàn thờ.
Thím hoảng hốt khi nghe tiếng ông ta rên hừ hừ nhưng nằm ngay đơ không cựa quậy gì hết.
Thím liền vói tay bưng cây đèn dầu còn đứng vững nguyên trên bàn thờ xuống soi qua mặt mũi ông Đạo.
Thím buột miệng kêu trời và bước lùi lại: máu me chảy ướt đẫm chiếc đầu lổm chổm tóc của ông ta.
Thím lập cập đặt cây đèn trả lại chỗ cũ, từng từng bước tránh mấy “ông tướng” gỗ rớt nằm nghiêng ngửa, mấy lá bùa rách bứt đang bay lăn lóc trên mặt đất theo cơn gió đêm thổi ùa vào…
Không nghĩ ngợi gì nữa, thím Hương bước nhanh ra khỏi cửa rồi nhắm chừng về phía có thôn xóm gần nhứt mà ông Đạo đã chỉ cho lúc ban chiều, cắm đầu cắm cổ lội càn xuống ruộng.
Thím lo sợ ông Đạo sẽ tỉnh dậy đuổi theo nên càng ráng sức chạy bừa tới, bất kể những tàng lá cứng bén cứa chém vào cổ, tay và nông sâu của đất ruộng…
Lội được một khoảng xa, thím ngừng lại trông chừng về phía sau lưng, tất cả đều im vắng, ngọn đèn chong nơi am của ông Đạo chỉ còn chập chờn sau tàn gừa rậm rạp buồn bã xa dần….
Yên tâm, thím cúi xuống, bụm hai bàn tay lại khoát nước ruộng tóe lên mặt cho đỡ mệt và đở nóng, vì thật ra đến phút nầy thím vẫn còn ngây ngất vì chất thuốc báo hại của ông Đạo
Xong xuôi, thím uể oải sấn bước tới...
... Đi được một đổi, thím phải dừng chân lại thở dài. Trước mặt thím, một con rạch nhỏ chảy băng ngang cánh đồng. Nói là nhỏ chớ thật sự, mặt nước cũng khá rộng mà thím Hương chỉ mới biết lội chập chỏm.
Thím đành men đi lần theo bờ để tìm chỗ nào mà, khúc rạch hẹp hơn để ráng sức và liều mạng lội đại qua chớ chẳng lẽ cứ lóng ngóng ở đó đợi đến sáng sao!
... Thím buộc tréo hai vạt áo cho gọn lại, vo sát quần lên rồi đi lần lần ra mặt rạch để đợi cho đến lúc nào mực nước lên ngập tới ngang ngực mới phóng người lội rút qua bờ bên kia.
Vừa đúng lúc ấy, thím bỗng nghe có tiếng xuồng bơi rào rào m?