PHẦN THỨ VII
THÍM HƯƠNG về tới Cần Thơ tìm đến nhà thầy Năm ‘‘phạm nhe’’ thì mới hay, sau khi hồi cư được vài tháng thầy đã xin đổi về Saigon làm trong một bịnh viện công trên ấy.
Thằng Long con Hạnh và cả con Lụa nữa cũng theo luôn với thầy. Từ ngày ông Sáu Giò bị bịnh trở lại rồi chết, thầy đem con Lụa về cho ở chung với thằng Long, con Hạnh và hết lòng chăm lo cho ba đứa nó như là ba đứa con ruột thịt.
Thím Hương định quay trở về trong Tân Thới để nghỉ ngơi ít lâu nhưng rồi thím phải bỏ ý định ấy khi nghe một vài người quen biết thuật rõ về tình hình còn ‘‘lộn xộn’’ trong vùng đó.
Quá chán chê cảnh giặc giã cùng kiếp sống nổi trôi, thím hết muốn đi đâu hết và chỉ muốn kiếm đem hai con về gầy dựng lại cuộc đời bình thản, khép kín lại mọi sự sôi nổi của lòng mình.
Do đó, sau khi hỏi thăm hỏi nom về đường đi nước bước, thím nhứt định dông tuốt lên Saigòn tìm nơi làm
việc của thầy Năm để xin cho hai đứa nhỏ được trở về với thím...
Tờ mờ sáng hôm sau, thím đã ngồi yên trên băng của một chiếc xe đò bắt đầu rời khỏi bến bắc Cái Vồn...
Gió sớm lồng lộng thổi vào xe khiến thím có một cảm giác dễ chịu, và ước mong cho xe chạy cho mau tới nơi tới chốn.
Mỗi lần xe ngừng lại trước đồn bót, trông thấy mấy tên lính Tây hoặc da đen gạch mặt xông ra hầm hừ lục xét hoặc xì xồ soát hỏi giấy tờ, thím đâm ra mất hồn mất vía lo sợ rằng bọn lính sẽ chận giữ xe lại vì một duyên cớ bất thường nào đó...
Nhưng khi xe chạy khỏi bắc Mỹ Thuận một đổi thì phải ngừng lại và đậu dồn cục sau nhiều chiếc xe khác nữa. Hỏi ra mới biết một khoảng đường khá dài ở phía trước bị đào phá và đấp mô trong đêm.
Hành khách trên xe lớp ngồi dựa ngửa dựa nghiêng ngủ đỡ, lớp tuôn xuống hai bên lề đường kiếm mua quà bánh lót dạ do mấy người bán hàng ở Cầu Bắc mang lên.
Gần ba mươi chiếc xe vừa xe hàng vừa xe đò đậu dài theo lộ với số hành khách đông đảo đã tạo thành một cảnh huyên náo khác thường cho quãng đường vốn nỗi tiếng là nguy hiểm nầy.
Thím Hương ngồi trên xe một hồi thấy bực bội và bồn chồn, nên lần ra phía cửa xe bước xuống đường.
Một đứa nhỏ bưng một xề bánh mì lạp xưởng, chim rô-ti chạy а đến tranh mời thím mua: thím mỉm cười khẽ lắc đầu làm cho thằng nhỏ tỉu nghỉu. Mấy đứa khác, với các thứ bánh ú bánh tét, chuối khô, bánh phồng khoai, ổi xá-lị... bu lại nhao nhao mời ép thím mua nhưng cũng đều bị từ chối luôn.
Thím vừa bước vội lại phía có bóng mát để đứng nghỉ cho đỡ tù túng chân tay vì từ suốt sáng phải ngồi bó rọ trên xe thì bỗng nghe có tiếng đàn bà kêu giựt ngược lại:
- Nè cô ơi, cô đi đâu đó?
Thím tưởng là họ kêu ai nên cứ lầm lủi bước tới nhưng tiếp theo đó một bàn tay có đeo hai ba chiếc cà rá vừa bằng vàng vừa nhận hột nắm lấy một bên tay thím giữ kéo lại.
Thím Hương ngạc nhiên nhìn qua: đó là một bà tuổi cỡ sồn sồn vóc vạc hơi bề xề, ăn mặc khá sang trọng đang cười nheo mắt nhìn lại thím như là...quen biết nhau từ đời ‘‘cố lũy’’ nào vậy!
Thím Hương rụt rè lên tiếng:
- Dạ thưa bác, có chuyện chi vậy bác?
Bà kia vòn vã nói một hơi:
- Dữ hông, qua thấy... cô em bước xuống xe, qua kêu muốn hụt hơi mà cô em đi miết tới hè!
Thím Hương ấp úng đáp:
- Dạ… chắc bác... lầm...
Bà kia trề môi lắc đầu
- Hổng có đâu!
Rồi bà ta mỉm cười hỏi ngang:
- Có phải cô em đi trên chiếc xe Đại Phước hông?
Thím Hương gật đầu liền:
-Dạ phải... Mà sao bác biết?
Bà kia cười xòa:
- Thì qua cũng đi cùng một chuyến xe với cô em chớ đâu. Chắc tại qua ngồi hàng ghế phô tơi đằng trước nên cô em hổng thấy chớ gì!
Thím Hương thở ra
- Dạ... chắc vậy.
Bà kia thân mật cặp lấy tay thím Hương kè đi tới chỗ có bóng mát:
- Thôi trước lạ sau quen mấy hồi hén cô em! Bây giờ mình lợi đằng nầy kêu bánh mì lại mua ăn đỡ đi!
Thím Hương hơi rị lại
- Dạ, cám ơn bác. Tôi hổng đói...
Bà kia chắc lưỡi:
- Bậy nà! Mình phải kiếm một vài khúc bánh mì dằn bụng chớ hông thôi xe nó kẹt cái điệu nầy dám đói rả ruột lắm chớ chẳng phải chơi! Qua lên xuống con đường nầy hà rằm nên qua rành mấy cái vụ nầy lắm mà!
Thím Hương lo lắng hỏi lại:
- Dạ, bộ còn lâu xe mới chạy được sao bác?
Bà kia thản nhiên đáp:
- Cái điệu nầy dám tới ba bốn giờ chiều mới đi được lận. Cô em nghĩ coi: đường xá người ta cán đá thẳng băng và bằng trơn như vầy mà mấy cha nội tui đem đào xỉa qua xỉa lại, rồi lớp đấp mô lớp chất chà dài hàng cây số chớ bộ ít ỏi gì sao.
Thím Hương chép miệng thở dài:
- Trời ơi, nếu vậy thì mình bị kẹt lâu lắm!
Như không chú ý đến lời than thở của thím Hương, bà kia hăng hái nói tiếp:
- Bây giờ, Tây nó kéo xe tăng thiết giáp tới đi ruồng bố bắt dân ra phá mô, lấp đất. Thiệt nghĩ tội nghiệp cho đồng bào ở miệt nầy, ban đêm thì bị mấy cha chú ở trỏng, ban ngày lại gặp ba ông Tây ngoài nầy.
Thím Hương rụt rè hỏi chen vô:
- Dạ, có khi nào họ sửa đường sớm sớm hơn nữa hông bác?
Bà kia vênh mặt lên:
- Hứ, sớm sao được. Qua nói tới ba bốn giờ chiều đó là may chớ nhiều khi còn phải quay về ngủ dồn ở bắc Mỹ Thuận nữa!
Thím Hương ngó mong về hướng Saigon, mặt hiện rõ nét lo âu:
- Cha, cái điệu nầy tới trển trễ rồi tôi làm sao đây!
Bà kia lôi tuột thím đi:
- Hổng quen biết nhau thì thôi, chớ bây giờ cô em đừng lo gì hết ráo! Trước hết, cô em với qua lợi đằng nầy kiếm cái gì dằn bụng thủ phần chắc, rồi thủng thỉnh mình nói chuyện sau chẳng muộn mà!
Rồi không để cho thím chối từ gì nữa, bà ta liền miệng gọi mua thứ nầy món nọ mời ép thím ăn.
Xong xuôi đâu đó, bà ta nheo mắt tò mò nhìn thím Hương từ đầu đến chân rồi dịu dàng hỏi:
- Nếu qua đoán không lầm, chắc cô em là người miệt vườn bị lộn xộn ở không được nên tính lên Saigon kiếm bà con, hay kiếm công ăn việc làm gì phải không?
Thím Hương thẹn thùa nhìn xuống bộ quần áo của mình: một chiếc quần vải hột dền đen với chiếc áo bà ba cũ mà thím đã mượn của người quen ở Cần Thơ bận đở, chớ chưa kịp may mặc gì hết. Thím chỉ mua thêm một chiếc khăn bàn lông để đội đi đường.
Biết rằng cách ăn mặc sơ sài của mình đã làm cho bà kia xét đoán sai lầm một phần nào, những thím cũng trả lời cho xuôi theo
- Dạ... đúng như vậy. Tôi nóng lòng lên Saigon tìm người quen chớ ở dưới nầy chẳng còn bà con thân thích gì hết.
Bà kia chép miệng thở than:
- Cơ khổ dữ hông! Qua thấy em là qua biết liền mà! (đoạn bà ta thấp giọng hỏi tiếp)... Vậy chẳng hay cô em còn chồng con gì hông mà lại đi một mình hay là gia đạo xào xáo sao đó hả cô em?
Thím Hương xẻn lẻn đáp:
- Dạ đâu có... Ba sấp nhỏ mất sớm nên tôi phải gởi chúng nó ra ở Cần Thơ ăn học, kế đến tản cư mẹ con thất lạc nhau... Bây giờ tôi được tin chủ nhà sắp nhỏ ở đậu đổi lên Saigon nên tôi tức tốc lên kiếm rước sấp nhỏ về vậy thôi...
Bà khách lạ thoáng cau mày, rồi buông hai tiếng ‘’vậy hả’’ chán ngắt.
Thím Hương lo ngại hỏi lại bà ta:
- Sao đó bác?
Bà kia vồn vã trở lại:
- Không. Qua hơi lo cho tình cảnh của cô em. Cái điệu nầy xe lên tới trển thì trời đã tối mò, quá giờ làm việc thì làm sao cô em kiếm hỏi thăm cái ông gì đó được… Rồi láng cháng tới giờ giới nghiêm, cô em biết ngủ nhờ vào đâu...
- Đó bác, tự nãy giờ tôi rối ruột rối gan về cái chuyện ấy đó! Phải tôi dè như vầy tôi nán ở lại Cần Thơ để nhắn tin lên trển trước rồi đi lên sau thì được vững bụng hơn.
Bà kia thân mật vỗ vai thím:
- Thôi có qua đây chi cô em. Đằng nào cô em cũng đi lỡ rồi. Một khi lên tới trển qua xin bảo lãnh hết. Cô em cứ lại nhà qua nghỉ đỡ một đêm, rồi chờ đến sáng mai hãy đi tìm ông đó. Qua tính như vậy có gọn hông?
Thím Hương cảm động nhìn bà ta:
- Thiệt tôi may mắn quá mới gặp được bác… chớ nếu không thì cũng chẳng biết tính làm sao… Từ hồi nào tới giờ tôi có lên tới Saigon lần nào đâu, mà nghe nói ở trển người ta hổng được thiệt thà như người dưới mình... tôi ngán quá.
Bà kia cười xòa:
- Cô em nói vậy chớ ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu... Riêng phần qua thì từ hồi Đồng-Minh thả bom Saigon rồi tới lúc giặc giã, qua lo tu hiền, ăn chay niệm Phật được phần nào đỡ phần nấy … Bởi vậy nên qua thấy tình cảnh của em qua thương hết sức...
Thím Hương không biết nói sao đành đứng im và trân trối đưa mắt nhìn bà khách lạ với một vẻ đầy cảm phục và biết ơn…
Chiếc xe đò Đại Phước cập bến Saigon vừa lúc đèn điện ngoài đường bật sáng.
Thím Hương còn đang bỡ ngỡ trước lời mời mọc của mấy anh xích-lô đạp chen nhau vây quanh phía sau xe đò, thì bà khách lạ đã tất tả chạy đến lách mình qua mấy anh phu xe, níu tay thím lôi đi:
- Đi theo qua cô em!
Chợt thấy thím Hương hơi có vẻ lựng khựng, bà ta hỏi liền:
- Bộ cô em còn đợi lấy đồ đạc gì nữa phải hông?
Thím Hương mỉm cười lắc đầu:
- Không bác à. Tôi chỉ có cái mình trơn...
Bà kia vui vẻ đẩy nhẹ thím đi tới
- Vậy thì càng tốt. Để về tới nhà, qua sẽ lo sắm sửa bộ vận cho cô em đầy đủ hết chớ lôi thôi lếch thếch như vầy coi sao được!
... Thím Hương rón rén theo bà ta vào nhà.
Đó là một căn phố ngói khả sang trọng ở đường Colonel Grimaud khoảng gần xóm Sáu Lèo.
Từ trong buồng, hai cô con gái còn trẻ măng, môi son má phấn vẻ chân mày, tóc uốn quăn, quần sa tanh trắng láng, áo tay cúp bó eo và mỏng teo chạy ùa ra reo lên:
- A, mà Tư đã về! Vậy mà tụi con tưởng má còn ở nán dưới đó chớ!
Bà Tư (tức là bà khách lạ đã đưa thím Hương về đây) bước lại vuốt má hai cô gái ấy rồi hỏi một hơi:
- Tao đi vắng ở nhà có gì lạ hông? Công việc làm ăn vẫn đều chớ? À, có mấy thằng cô hồn các đảng hôm trước lai đáo phá phách gì nữa hông? Tụi nó có tới hai đứa bây kêu lính phú lít thộp đầu nó cho tao!
Thím Hương ngơ ngác đứng nép bên góc cửa, hết nhìn nhà bà ta đến liếc chừng hai cô gái tự xưng ‘‘con” một cách ngọt xớt với bà “má Tư” ấy.
Chợt thấy hai cô gái lặng thinh đưa mắt nhìn về phía thím Hương như để dò hỏi, bà Tư quay lại chắc lưỡi, níu tay dắt thím bước lên:
- Vô đây cô em! Cô em đừng ngại ngùng gì hết, mấy đứa nhỏ nầy là con nuôi của qua chớ có ai xa lạ đâu. Đây nè, con nhỏ roi roi nầy là con Ngọc Anh, còn con tròn trịa kia là con Thu Nguyệt đó!
Rồi bà ta day qua hai cô con gái nuôi, giới thiệu luôn:
- Nè bây, cô em nầy đây... tao mới làm quen trên xe đò. Người ta ở dưới tỉnh mới lên lỡ đường, lỡ xá nên tao dẫn về đây... (rồi bà ta dằn giọng xuống). Chị của tụi bây đó nghen! Hổng có mặt tao thì tụi bây phải ráng lo săn sóc đàng hoàng cho người ta, chớ đừng thấy người ta mới lên trên nay rồi bép xép hỏi bậy hỏi bạ chết đa nghen!
Hai cô kia đồng thanh dạ một tiếng thật dài, nhưng mắt thì vẫn liếc chừng người mới tới.
Bà Tư dịu dàng hối thúc thím Hương:
- Cô em theo hai đứa nó vô trong tắm rửa đi rồi lựa quần áo của đứa nào vừa thì mặc đỡ rồi mai mình mới đi chợ sắm sửa được.
Vào trong buồng, thím Hương chọn chiếc quần lãnh đen và cái áo bà ba tuy bó eo nhưng cũng còn đỡ hơn mấy bộ quần áo kiểu xẩm khiến thím khó thể che giấu kỹ được chiếc ruột tượng đựng tiền và nữ trang vẫn còn đeo chặt quanh bụng.
Sau đó, khi thím Hương đã tắm rửa, chải gỡ xong xuôi bước trở ra nhà ngoài, bà Tư hớn hở chạy а lại đứng trước mặt thím, nheo mắt ngoẽo đầu trầm trò luôn miệng:
- Ý cha, cô em mới sửa soạn sơ sơ mà qua coi ăn đứt hai con nhỏ kia! Vậy mà chồng con chưa có, hay là chưa bước thêm một bước nữa thì uổng quá đỗi!... Sao cô em, quần áo của tụi nó cô em mặc đỡ có được hông? Mà hai con Ngọc Ánh, Thu Nguyệt lại đưa cho cô em cái bộ quần áo mắc toi mắc dịch từ đời cố lũy nào mà rộng thùng thình kỳ vậy!
Ngọc Anh đứng gần đó vội nói chen vô:
- Dạ chỉ lựa lấy đó à má.
Thím Hương xẻn lẻn lên tiếng đẩy đưa theo:
- Dạ phải đó bác... Cái áo nầy mà tôi còn thấy chật bó...
Vừa lúc ấy có tiếng xe xích-lô đậu phía lề đường rồi tiếng giày cồm cộp khua bước vô phía cửa nhà.
Thím Hương dáo dác đưa mắt nhìn ra rồi hấp tấp bảo nhỏ bà Tư:
- Mấy ông nào vô kìa bác.
Bà Tư giơ tay ra hiệu cho thím ngồi yên, đoạn tất tả bước ra cửa chận đón hai ông khách mới bước trờ tới và ló đầu vô nhà.
Chợt thấy thím Hương, một ông đứng trố mắt nhìn rồi quay qua tủm tỉm cười hỏi bà Tư:
- Bộ mới điền về hả?
Bà Tư đứng chặn nơi lối vô và cự nự lại ông ta:
- Bậy nà! Con cháu tui dưới tỉnh mới lên đó nghen.
Ông kia nháy mắt:
- Cha coi bộ mặn mòi quá há!
Bà Tư vừa xô nhẹ hai ông kia ra, vừa thì thầm:
- Bữa nay hai thầy chịu khó qua bên nhà dì Sáu đỡ đi rồi tui biểu hai con Ngọc Anh, Thu Nguyệt chạy qua... Ở bển không có ai hết nên êm hơn...
Một ông cười bảo:
- Bộ bà tính đuổi khéo tụi nầy hả?
Bà Tư dẫn hai ông khách ra đường:
- Ý trời ơi, chỗ quen biết lâu ngày mà ai dám đuổi mấy thầy. Nhưng bữa nay bị có cô đó mới lên...
Một ông chận ngang
- Ở đâu mà bà bắt về ngon lành quá vậy?
Bà Tư chắc lưỡi:
- Thầy đừng nói bắt bớ tổn âm đức đó! Tui thấy cổ cù bơ cù bấc, tui thương nên dắt về đây. Thiệt khổ công nhọc sức lắm chớ bộ mấy thầy nói dễ lắm sao!
Rồi bà ta dịu giọng lại:
- Hai thầy cảm phiền một chuyến nghen... Bị có cô đó... còn mới, còn nhát đèn nên tui phải... о bế kỹ một chút... Để khi nào xong xuôi rồi tui xúp-lê cho hai thầy biết liền!
... Chờ cho hai ông khách leo lên xích-lô chạy rồi, bà Tư mới tất tả đi vô nhà.
Thím Hương đứng dậy hỏi liền
- Ai vậy bác?
Bà Tư cười đáp:
- Ối quen hết, mấy thầy... dưới Ca-ti-na đó mà! Cô em ngồi đó chơi để qua chạy vô dặn hai đứa nó một chút rồi qua trở ra liền.
Nửa phút sau, hai cô Ngọc Anh và Thu Nguỵệt mặc áo dài xách bóp đầm hấp tấp bước ra, cùng liếc nhanh về phía thím Hương rồi đi thẳng ra cửa.
Bà Tư sẽ lén ngồi xuống bên cạnh thím Hương, làm thím giật mình day qua gượng cười hỏi:
- Dạ... hai cô đi đâu giờ nầy đó bác?
- Ối, hai thầy hồi nãy tới đây mời qua với hai đứa nó đi coi cải lương, mấy thẩy tính mời luôn cô em nữa nhưng vì thấy cô em đi đường còn mệt cần nghỉ ngơi, với lại qua cũng chưa sắm sửa gì cho cô em hết thì đi sao tiện.
- Vậy bác hổng đi với hai cổ...
Bà Tư gạt ngang:
- Coi, qua đi rồi một mình cô em vò võ ở nhà sao được!
- Thiệt tôi làm phiền bác nhiều quá...
Mới tờ mờ sáng, thím Hương đã thức dậy và ra ngồi thơ thẩn một mình ở trên đi văng phòng ngoài.
Tiếng xe thổ mộ chạy lốc cốc ngoài đường khiến thím như nhớ nhung khoắc khoải một cái gì xa xăm lắm...
Mãi đến tám giờ sáng người trong nhà mới lục tục thức dậy. Bà Tư vừa bước lẹt xẹt ra, vừa bới tóc và khi thấy thím, bà ta kêu lên:
- Cô em ra ngoài nầy mà qua hết hồn tưởng là cô em đi đâu chớ!
Thím Hương gượng cười đáp:
- Dạ, tôi có biết đường sá trên nầy đâu là đâu mà dám đi càn... và nếu tôi có đi thì cũng phải thưa trước với bác...
Bà Tư gật đầu ra vẻ vừa ý, đoạn bà ta hỏi lại thím:
- Hồi tối, cô em ngủ có yên giấc hông?
- Dạ... vì hơi lạ nhà lạ cửa nên tôi cũng trằn trọc hoài, tới chừng mỏi mệt quá ngủ mê đi được một giấc nên thấy khỏe lại đôi chút.
Bà Tư thân mật trách móc:
- Vậy sao cô em không ngủ nướng thêm một vài giờ nữa chớ tội tình gì mà thức sớm quá vậy?
- Dạ tôi quen tánh thức sớm rồi, với lại tôi cũng nóng lòng trông cho mau tới sáng để đi hỏi thăm về mấy đứa nhỏ.
Bà Tư gạt ngang:
- Bề nào em cũng phải đợi tới giờ làm việc mới có ông chủ nhà của mấy cháu lại sở được (rồi bà ta làm ra vẻ ngập ngừng để hỏi thêm)... À còn cái gì nữa... qua quên hỏi kỹ lại cô em... chẳng hay cô еm đi đường như vầy rồi có đem theo giấy tờ gì hông?
Thím Hương vừa vỗ nhẹ vào túi áo vừa sốt sắng đáp:
- Dạ có chớ! Tôi có giấy ‘‘lách xê’’ xin ở Cái-Răng… Tôi tản cư về tới Cái-Răng là tấp vô xin giấỵ liền rồi mới dám ra Cần Thơ.
Bà Tư khẽ lắc đầu:
- Thứ giấy ở quận ở làng đó lên trên nầy không ăn thua gì. Cái điệu nầy qua cũng phải chạy lo giấy tờ cho cô em đàng hoàng mới được... (liếc thấy thím Hương có vẻ lo lắng bà ta chêm luôn một câu nữa)... Lóng rày, không biết ông cha gì bắt mà tụi Tây nó dắt ‘‘bao bố’’ đi nhìn mặt lung tung, cô em lớ ngớ đi ra đường cũng đáng ngại lắm.
Thím Hương hoảng sợ hỏi liền:
- Ý trời, còn cái vụ ‘‘bao bố’’ gì nữa đó bác? Sao ở trên nầy... có nhiều thứ dễ ớn quá vậy?
Bà Tư thản nhiên kể sơ cho thím nghe các vụ vây bắt có dẫn người được trùm kín trong một chiếc bao bố và chỉ chừa có hai lỗ nhỏ nơi mắt ra để tiện nhìn mặt những ai bị bố ráp.
Cố nhiên là ba ta cũng không quên thêm mắm dậm muối để cho câu chuyện trở nên ‘‘rùng rợn’’ hơn.
Thím Hương nghe xong mặt mày buồn xo:
- Như bác nói đó thì làm sao tôi dám đi hỏi thăm để tìm cho ra thầy Năm phạm-nhe!
Bà Tư làm ra vẻ không bằng lòng:
- Vậy chớ qua ở sờ sờ đây làm chi! Cô em cứ yên tâm ở nhà, để qua chạy đi hỏi thăm dùm cho. Ở nội Saigon Chợ-lớn, hang ngách nào qua cũng rành hết nên qua xông xáo dễ và mau hơn cô em.
- Dạ phiền bác quá...
- Cô em đừng nói lôi thôi gì nữa hết, vậy chớ thầy gì đó làm việc ở nhà thương nào cô em có biết hông?
- Dạ thầy Năm phạm-nhe… Ở dưới Cần-Thơ người ta nói thầy làm việc ở nhà thương Chú-Hỏa.
- Ôi tưởng trên non dưới biển gì thì khó tìm, chớ nếu cô em biết rõ là ở nhà thương Chú-Hỏa thì qua phăng ra thầy mấy hồi. Thôi để qua đi sửa soạn một chút rồi mình đi uống cà phê. Xong xuôi đâu đó, cô em ở nhà chơi để qua đi kiếm thẩy liền nội buổi sáng nay.
Lối mười giờ trưa hôm ấy, bà Tư mới quay trở về.
Nghe có tiếng xe xích lô đậu trước cửa, thím Hương hấp tấp chạy ra và hỏi liền:
- Sao bác? Bác có gặp thầy Năm hông bác?
Bà Tư chẳng nói chẳng rằng đi tuốt vô nhà, quăng một gói đồ lên đi-văng, cởi phăng áo dài ra vắt trên vai, ngồi phịch xuống ghế phô-tơi rồi hướng vào trong nhà réo gọi:
- Đứa nào ở trỏng làm ơn làm phước ra vặn cái quạt máy dùm tao một chút coi! Tao mệt hết hơi đây nè!
Cô Ngọc-Anh tất tả chạy ra mở quạt máy.
Bà Tư vẫy tay đuổi cô ta vào trong:
- Mầy vô trỏng đi để tao nói chuyện riêng với chị hai mầy một chút.
Chờ khi cô Ngọc-Anh mới quay lưng đi, thím Hương lo lắng hỏi bà Tư liền:
- Có chuyện chi đó bác? Chắc bác gặp thầy Năm rồi chớ?
Bà Tư thở dài sườn sượt:
- Phải kiếm được thầy thì còn nói gì nữa!
Thím Hương tái mặt, lập cập hỏi thêm:
- Bộ ổng không có ở đó sao bác?
Bà Tư khẽ gật đầu:
- Hổng có cô em à?
- Sao... lạ vậy cà?
Bà Tư chép miệng thở ra:
- Hồi sáng, sau khi để cô em ở nhà, qua đi thẳng lại nhà thương Chú Hỏa, qua hỏi nát nước hết mà chẳng có ai biết thầy Năm, Thầy Tư gì ráo. Qua leo hết mấy từng lầu, lục lọi hổng biết mấy trăm căn buồng mà cũng ăn trét. Cuối cùng qua vô đại phòng ông chánh ở nhà thương và ở đó họ cho biết là thầy Năm có làm tại đó thiệt...
Thím Hương sốt ruột hỏi chen vô:
- Nhưng sao bác nói không gặp?
- Thì để qua nói hết: thầy có làm ở đó nhưng cách đây hai ba tháng gì đó thầy đổi đi chỗ khác rồi cô em à.
- Vậy bác có hỏi thăm coi thẩy đổi về đâu không hả bác?
- Có chớ sao không, nhưng người ta nói thầy đổi đi đâu trên miệt lăng ta xông Lộc-Ninh, Hớn-Quản gì đó.
Thím Hương lo lắng hỏi liền:
- Ở đó... có gần đây hông bác?
- Bộ em hổng biết chỗ đó sao? Ý trời ơi, miệt ấy ở tít mút trên rừng sâu nước độc, nơi có mọi cà răng căng tai Bù-Hốc, Bù-Đốp gì đó qua cũng hổng rành nữa!
- Nói vậy, tôi không có cách nào kiếm ra thẩy hay sao? Dầu xa hay gần gì tôi cũng phải đi...
- Thì cố nhiên là như vậy rồi! Và qua đã lo mọi mặt cho cô em hết, qua có nhờ mấy thầy ở đó lên Sở chánh tra giấy tờ sổ sách coi thầy Năm đổi chắc về nhà thương nầo…
Thím Hương rơm rớm nước mắt:
- Trời ơi, không biết thầy đổi chi lên tới trên rừng thiêng nước độc như vậy! Hổng biết mấy đứa nhỏ lên trển rồi làm sao mà sống nổi!
Bà Tư cũng thở dài:
- Tội nghiệp sấp nhỏ quá, qua hỏi thăm hổng đi tới đâu hết, qua cũng rầu thúi ruột.
Thím Hương ngước mặt lên ngó bà Tư:
- Thiệt tôi làm bác nhọc công mà chẳng ích lợi gì hết, nhưng dầu sao tôi cũng phải lên cho tới trển để tìm cho ra thầy Năm.
Bà Tư sốt sắng đáp:
- Thì cố nhiên là phải như vậy rồi! Nhưng cô em cũng phải đợi qua hỏi thăm lại cho chắc chỗ sở làm mới của thầy và đợi qua lo cho xong giấy tờ của cô em thì đi mới vững bụng được.
Thím Hương có vẻ lo lắng:
- Như vậy... không biết có lâu hông bác?
- Đối với người khác thì cả tháng cũng chưa xong, nhưng có qua đây thì trễ lắm là một tuần lễ hay mười bữa là qua lo xong mọi thứ cho cô em hết.
Liếc thấy thím Hương ngồi ủ rũ, bà ta vội đứng dậy bước lại gần đi-văng, cầm gói đồ lên trao cho thím và ân cần vỗ về:
- Thôi đằng nào mình cũng phải chịu như vậy, cô em có lo buồn cách mấy đi nữa cũng chẳng làm gì được. Đây qua có ghé vô chợ Bến Thành lựa mua cho cô em một ít hàng vải để cho cô em may đỡ vài cái quần, vài cái áo, chớ cô em ăn mặc lôi thôi lếch thếch quá cũng không tiện. Đâu cô em mở ra xem coi có vừa ý không?
Thím Hương ngượng nghịu đỡ lấy gói hàng:
- Bác mua chi cho tốn tiền, tôi mượn đỡ quần áo của mấy cô ở đây được rồi...
- Ậy, cô em nói vậy sao được! Quần áo của tụi nó chật bó mà! Cô mở đại ra coi… toàn là hàng Bom-bay mới qua kỳ nầy đó!
Thím Hương đành miễn cưỡng mở gói hàng ra, và gượng cười nói:
- Bác mua chi mấy thứ hàng bông hoa màu tươi quá…
- Cô em còn trẻ và nước da lại trắng thì mặc thứ gì cũng dễ coi hết. Đó là qua lựa thứ vừa vừa thôi chớ không dám lấy mấy thứ bông lớn và màu chói quá. Để lát nữa qua dẫn cô em qua tiệm may kế đây may cho kịp bận nghen cô em!
Thím Hương ‘‘dà’’ một tiếng xụi lơ...
Một tuần lễ sau, thím Hương vẫn còn tạm trú tại nhà bà Tư và hễ mỗi lần thím có ý nhắc về chuyện đi tìm thầy Năm thì bà ta tìm cách nói cho ăn trớt hết.
Suốt trong tuần lễ ấy, bà Tư săn sóc thím у như là một người khách quý, hết dẫn đi chợ Bến-Thành mua sắm thứ nầy thứ nọ; đến đưa thím đi xem cải lương, chiếu bóng hoặc đi ăn ở cao lầu trong Cholon.
Lần nào bà ta cũng mời ông nầy ông nọ đi kèm theo để giới thiệu thím Hương và để cho mấy ông nầy chi tiền một khi cần đến.
Ở ru rú mãi trong nhà cũng buồn nên thím Hương, ban đầu còn lựng khựng không chịu đi, nhưng riết rồi cũng thấy giải khuây được phần nào trong những cuộc đi ăn uống và xem hát xướng đó.
Một bữa nọ, nhân thấy thím vui vẻ khác hơn mọi ngày, bà Tư bèn thân mật kéo thím xuống bên cạnh và thu thỉ bảo:
- Nè cô em, hôm nay qua có một việc… rất cần nầy muốn bàn riêng với cô em...
Thím Hương lo lắng hỏi lại:
- Bộ bác được tin tức gì về thầy Năm hả bác?
Bà Tư có vẻ phật ý:
- Hổng phải đâu. Nếu có được tin gì của thẩy thì qua cho cô em hay liền... Chuyện nầy khác...
Thím Hương hơi cau mày:
- Có chuyện chi nữa bác? Hay là tôi ở đây lâu ngày có điều gì bất tiện...
Bà Tư vui vẻ gạt ngang
- Ý không đâu! Thử thời cô em ưng ở luôn tại nhà qua trọn đời mãn kiếp qua cũng sẵn sàng bao hết nữa.
Nói đến đây, bà ta hạ thấp giọng xuống:
- Chắc qua khỏi nói, cô em cũng dư rõ là qua lo cho tương lai của cô em ghê lắm. Cô em ở long chong như vầy... hổng phải qua sợ tốn hao gì, nhưng qua lo là lo cho thân phận của cô em. Cô em, dầu sao cũng còn trẻ, đường đời còn dài... chẳng lẽ cô em ở như vầy hoài sao! Làm thân đàn bà con gái ở thời buổi nầy khó lắm, nhứt là ở chốn phồn hoa đô thị rắc rối như Saigon nầy... Theo qua nghĩ trước hay sau gì cũng vậy, cô em cần phải tìm chỗ nào kha khá để mình có thể nương tựa được trong những lúc mưa nắng thất thường. Qua nói như vậy cô em nghe có phải hông?
Thím Hương cười đáp:
- Trời ơi, chuyện nhà chuyện cửa tôi còn mê mênау chưa thấy đâu là đâu hết...
Bà Tư nghiêm mặt lại:
- Hông... qua nói thiệt mà em. Qua thương em lắm nên mới ôm lấy chuyện của thiên hạ để lo như vậy. Nhưng trước hết, cô em để qua nói cho hết... chỗ nầy người ta là người đàng hoàng lắm và lại có căn cơ làm ăn bề bộn dữ lắm, ông chủ Hồng-Phát lại mời qua với cô em đi coi cái lương và đi Chợ Lớn ăn hoài, cô enn còn nhớ hông?
Thím Hương cười đáp:
- Dạ nhớ. Nhưng...
- Nhưng sao? Bộ cô em… ngại chỗ người ta hơi trọng tuổi hả?
Thím Hương lắc đầu:
- Dạ hông. Tui như vầy mà còn dám chê ai...
Bà Tư ngồi nhích lại gần thêm một chút nữa:
- Người có tuổi một chút họ mới đàng hoàng cô em à. Đời bây giờ mà cô em rớ tới mấy thứ lấc ca lấc cấc thì hổng bền đâu! Người ta trọng tuổi thì mới quý, mới chuộng mình. Cô em hổng biết chớ trước đây, thiếu gì người làm mai làm mối cho ổng có mười sáu, mười bảy tuổi nhưng ổng đều gạt ra hết... Hổng biết sao, lần đầu tiên ổng thấy cô em là ổng ưng ý liền. Ổng nói với qua năm lần bảy lượt, nhờ qua giúp ổng đánh tiếng cho em hay, nhưng qua dụ dự hoài... Hôm nay thấy cô vui vui qua làm gan nói đại, chớ hông thôi ổng hối thúc ngày một ngày hai thì qua chịu hổng nổi! Cô em nghĩ kỹ lại đi, chớ bỏ lỡ cái đám nầy cũng uổng lắm.
Thím Hương gượng cười:
- Cám ơn bác có lòng lo cho tôi. Nhưng chẳng giấu gì bác, bây giờ tôi ngán trân cái chuyện chồng con. Tôi chỉ mong sao kiếm rước hai đứa nhỏ về để mẹ con sống bên nhau là mãn nguyện rồi.
Bà Tư chắc lưỡi:
- Thì ai có cấm cô em kiếm sắp nhỏ về nuôi đâu. Chính vì qua nghĩ tới hai đứa con của cô em nên qua mới giới thiệu cái đám nầy. Tụi nó một ngày một lớn thì mình phải lo kiếm chỗ đàng hoàng để có nơi nương tựa cho chúng nó ăn học đến nơi đến chốn với người ta chớ.
Thím Hương ấp úng tìm cách nói lảng ra:
- Bác nói như vậy rất phải, nhưng tôi xin bác... để thủng thỉnh tôi lo cho xong chuyện mấy đứa nhỏ... Nhờ bác giúp vô thì chuyện ấy cũng có lâu lắc gì...
Bà Tư thở dài:
- Thôi em nói vậy qua cũng chẳng dám ép, miễn là dầu sớm hay muộn gì cô em đừng để qua... thất lời với ông chủ đó là được rồi.
Thím Hương có vẻ chưng hửng:
- Bộ bác đã hứa hẹn điều gì với người ta rồi sao?
Bà Tư cười giả lả:
- Thì... ông chủ ổng tốt quá nên qua... cầm lòng hổng đậu. Với lại người ta như vậy, em như vầy... thì qua hỏi mình còn đòi trời đòi trăng gì nữa! Phải qua như em qua... ừ liền!...