Chương 10
Mị không thể chờ đợi hơn. Sự kiên nhẫn của một con người, dù to lớn đến đâu, cũng phải có hạn của nó. Đã hai tháng liền, bặt tin của Chất. Mị sống những ngày bàng hoàng trong nỗi dằn vặt về câu chuyện xẩy ra quá khiếm nhã của ba Mị và thái độ tự ái nóng nảy của Chất. Mị không dám trách ba, vì đó là quyền của người, nhưng Mị chỉ đau đớn ở chỗ, Mị không ngờ, một người có học như ba lại hành động thiếu cân nhắc như vậy. Mị cũng không trách cứ Chất. Chàng còn trẻ quá, chàng chưa đủ cái khôn khéo bình tĩnh nhẫn nhục để chịu đựng. Cuối cùng Mị biết chỉ có Mị là khổ. Chỉ có Mị là phải chịu cảnh trên đe dưới búa.
Mấy hôm nay, anh T. từ Quảng Ngãi trở về chờ khám sức khỏe chuyển sang L.L.Đ.B. đơn của anh đã được chấp thuận. Ba má không hay biết gì hết. Anh ấy cũng yêu cầu Mị dấu cho đến phút chót.
Đêm đầu tiên anh T. trở về, Mị đã được một bữa khóc no. Mị kể lại chuyện xẩy ra cho anh T. nghe. Vừa kể Mị vừa khóc. Anh T. bảo để anh T. liên lạc với gia đình Chất ở đường Trần Hưng Đạo xem có tin tức gì không. Kết quả, Mị không biết anh chị Quỳ nói thật hay đấy cũng là một hình phạt dành cho Mị, dành cho kẻ đã để người yêu của mình bị nhục nhã và giờ không biết sống chết ra làm sao. Anh chị Quỳ bảo từ ngày nó đi Trung không có thư từ gì về gia đình hết. Mị bàn với anh T. hay là nhắn tin cho Chất trên radio và trên báo. Anh T. không muốn nhắn tin trên báo, nhưng cuối cùng, cũng chìu lòng em, anh T. làm theo lời Mị.
Tất cả những cố gắng kia lại tuần tự rơi vào im lặng. Cái im lặng gợi khêu ở Mị, mặc cảm tội lỗi, lòng trắc ẩn, và cay đắng về cuộc tình mở đời quá chua chát của mình.
Mị biết hơn ai hết, là đời Mị đã hết kể từ sau ngày Chất ra đi. Mị không muốn rêu rao, không muốn nhiều lời về quyết định đó. Mị chỉ biết với chính mình là Mị sẽ không thể lấy ai, vì không thể yêu ai ngoài Chất. Mặc dù cuộc tình giữa Mị và Chất mới chỉ như một bông hoa chớm hé. Mặc dù Mị chưa từng một lời thề thốt với Chất. Mị không nghĩ là mình có lãng mạn quá hay không. Không bao giờ. Mị đặt thành vấn đề đó. Mị chỉ biết Mị sống thực với lòng mình, với quan niệm bất di dịch của đời mình. Yêu ai, Mị chỉ biết người đó. Và chỉ có một người đó mà thôi.
Anh Chất, anh đã hái đi lượng nguồn sự sống trong em. Anh đã mang theo anh trái tim em, tâm hồn em. Em không thể mãi sống như một nhánh cây héo khô thế này. Anh, anh biết không. Em đang tìm kiếm cho em một lối thoát, một giải pháp đây. Chất, Chất ơi. Sao Chất không một dòng, một chữ báo tin cho Mị biết Chất ở đâu? Chất sống ra làm sao? Chất còn yêu em không? Hay chuyện xảy ra, đã làm nguội lạnh tình yêu trong Chất. Chất khinh bỉ em, gia đình Mị nhiều lắm phải không Chất?
-Chất, Chất cứ nguyền rủa, cứ thù oán Mị đi. Chất, Chất cứ quên Mị đi. Mị xứng đáng phải nhận chịu tất cả mọi hình phạt, mà Chất dành cho Mị đáng để phải chịu tất cả mọi nhục nhã có trong đời sống này. Số phận em, thôi, nó đã thế. Nó đã thế rồi, Chất ơi.
Mị lại dàn dụa nước mắt, Hầu như không ngày nào Mị không khóc. Nhìn vào đâu, thấy cái gì, bất cứ cái gì, vật gì cũng gợi Mị liên tưởng tới Chất, và nước mắt lại chạy quanh. Anh, anh biết không? Em khổ quá. Chắc rồi em sẽ phải rời khỏi căn nhà này em không thể sống mãi trong một cảnh tượng mà vật gì, cái gì, nơi nào, cũng gợi nhớ đến anh. Anh, anh sao anh lại không trở về với Mị. Sao anh không một lần nữa ngang qua nhà Mị. Anh tự đày đọa thân mình, đời mình như vậy, anh biết không, anh khổ một thì em người. Em không thể chịu đựng lâu hơn sự im lặng này, nỗi dằn vặt này. Ừ mà ngay bây giờ, nếu anh có gặp em, chắc anh không nhận ra em nữa đâu. Ai cũng bảo em trong tiều tụy quá. Em gầy hơn xưa nhiều. Tóc em cũng đã cắt ngay sau khi anh đã đi. Một khi anh đã không còn ở bên cạnh em. Anh Chất ơi.
Vẻ tiều tụy trông thấy của Mị đã là đầu mối của những xung đột bắt đầu giữa ba và má Mị. (Bà Hai mỗi lần nhìn thấy con gái lại đau lòng và cằn nhằn ông Hai. Trước tất cả những lời đay nghiến của vợ, ông Hai không trả lời tiếng nào, nhưng đôi khi, không dằn được, ông Hai lại nổi cơn đánh đập vợ.)
Tình cảnh này làm Mị đau khổ hơn nữa. Nhưng Mị không biết phải làm sao hơn. Bề ngoài, lúc nào Mị cũng một mực kính trọng ba. Nàng không tỏ lộ một dấu hiệu hờn oán nào. Nhưng hiển nhiên là nàng cũng không thể nói chuyện nhiều với ba như trước nữa. Suốt ngày nàng ở trong phòng riêng lấy cớ lo học thi, nhưng chính ra là để khóc thầm, khóc vụng. Bà hai biết điều đó, nên thường xuyên ở bên cạnh con gái, an ủi, khuyên can. Mị lại một mực chối không nghĩ gì về chuyện xẩy ra hết.
Những ngày anh T. về, là những ngày mà ý định gởi mình vào một tu viện tới thời kỳ nẫu chín trong Mị, những ngày cuối cùng của một đời con gái.
Mị tự gia hạn cho mình thêm một thời gian để kiếm tìm và ngóng chờ tin tức của Chất. Sau thời gian ấn định thêm đó, Mị sẽ thực hiện kế hoạch đã vạch sẵn.
Anh T. tỏ dấu phiền muộn về những dự tính của Mị. Nhưng anh hiểu, có can ngăn Mị, chỉ khiến Mị thực hiện nhanh thêm, những dự tính đó mà thôi.
Chính anh, anh cũng chán nản cái không khí âm u của căn nhà. Cái không khí phẳng lặng bụi phủ, hiếm từ một tiếng cười; đến một ánh mắt reo vui. Những ngày khám bịnh chờ chuyển binh chủng là những ngày anh đi chơi suốt khuya anh mới về. Và anh thường về với mùi rượu nồng nặc.
Mị lắng nghe tiếng động chung quanh. Nàng len lén mở cửa phòng, bước ra ngoài. Ngọn đèn còn sáng, cửa sắt đã kéo, tuy nhiên vẫn có thể nhìn qua kẽ hở, vào con đường thẳm đen, trong bóng tối. Anh T vẫn chưa về. Hôm nay, anh ấy bảo sẽ trở lại nhà Chất một lần nữa, cho Mị, xem có tin tức gì của Chất không.
Mị ngồi xuống chiếc ghế sau quầy. Trong chiếc ghế này, Mị đã gặp Chất. Chất đã nhìn thấy Mị, lần đầu tiên ở đó. Trên chiếc ghế này, cuộc tình tôi đã sáng, cuộc tình tôi đã lụn, khung cảnh này, con đường kia, những dấu tích nghìn năm đó, tham dự, đã chứng giám cuộc tình tôi non yếu.
Mị gục đầu trên quầy hàng. Mị cố tìm trong không khí, một chút hơi quen thuộc đã mất. Nhưng thời gian không để lại cho chúng ta gì hết. Nó mang theo nó, cả người mình yêu dấu nữa.