Chương 9
Chuyến xe đò ì ạch lên dốc đèo Rọ Tượng. Nắng trưa bưng cao bụi đỏ xấp qua nhưng khe cửa sổ hẹp của chiếc xe cũ.
L.H. đỏ rừ hai má. Cái nắng của miền núi, cũng như những cơn mưa không giống cái nắng và những cơn mưa ở đồng bằng. Cái nắng ở đây là cái nắng cháy da, cái nắng xám thịt, cái tung những lớp bụi đỏ lên, cuốn theo sau xe, thổi luồn vào những vuông cửa sổ hẹp rỉ sét của chuyến xe đò chật ních khách hàng.
Chất ép sát mình vào thành xe để L.H. có thể ngồi rộng rãi hơn. Chất nhớ lại là chàng đã phải mất công năn nỉ bao nhiêu ngày L.H. mới nhận lời đi chơi Nha Trang với chàng.
Quàng một tay qua vai L.H. Chất thở nhẹ từng hơi thở phà vào mái tóc L.H. chạy xuống chiếc cổ trắng nõn. Chiếc xe lắc lư, như chiếc võng ru L.H. thầm thầm đi vào giấc ngủ chập chờn pha lẫn mệt mỏi. Lúc đầu L.H. còn cố gắng ngồi ngay ngắn, sau L.H. ngả dần đầu vào vai Chất. Chất thẳng lưng chịu, không nhúc nhích để L.H. có thể yên tâm ngủ.
Xe đổ dốc đèo. Nắng vẫn chói chang. Xe đến cửa Tháp Chàm qua cầu, vào thành phố L.H. nhỏm dậy reo vui hệt như đứa trẻ lần đầu tiên được ra tỉnh. Những giây phút bên L.H. giúp Chất lãng khuây được phần nào ám ảnh đau đớn về chuyện Mị.
Xe vào bến. Chất gọi một chiếc xích lô ra bãi biển. Ngồi nhìn L.H. bậu môi giữ những ngụm nước dừa, dưới tàn dừa xanh ngát. Chất không khỏi trạnh lòng nghĩ đến Mị. Tưởng khi đã vùi đầu vào cuộc đắm say sôi nổi nhất thời với L.H. Chất sẽ quên được Mị, hay ít nhất, cũng quên được Mị trong những giây phút bên L.H. Nhưng sự thực không hề đúng như chàng ao ước.
Mị vẫn luôn là hình ảnh của hàng đầu. Mị vẫn như một ngọn lửa muôn năm bùng sáng trong Chất. Muốn hay không thì ngọn lửa khởi kiếp kia cũng đã cháy trong tâm trí Chất, dù Chất có không nghĩ tới, cũng không có nghĩa là nó đã tắt. Không bao giờ, một đời anh yêu em. Một đời anh khổ lụy tình em. Em Mị, em biết thế không?
Chất cũng đem chuyện Mị kể lại cho L.H. nghe, một buổi chiều khi chàng về Hòn Khơi thăm gia đình L.H. L.H. không tỏ dấu ghen hờn, nhưng nàng buồn rũ rượi. H. bảo, em biết em không thể là những con sóng có đủ sức xóa tan ngôi nhà mà anh đã xây (dù là xây trên cát). Em không dám mơ tưởng đến điều to tát. Em chỉ mong, em chỉ xin, với lòng chân thành, với tất cả tâm hồn em, yêu anh, em sẽ đem đến cho anh ít nhiều phút lãng khuây. Em chỉ mong, rõ hơn, là chiếc bóng mờ, chiếc bóng bé nhỏ, bên chiếc bóng sừng sững, vĩ đại của chị Mị. Anh, anh hiểu cho em là em thương anh, em không nghĩ gì hết. Em cũng không đòi hỏi gì nơi anh hết. Em chỉ xin, chỉ xin anh đừng lừa dối em. Em trước sau gì cũng chỉ là một cô gái quê chất phác. Em khờ khạo, em ngu ngơ em dễ tin lắm. Em không nghi ngờ, không thắc mắc trước tất cả mọi lời nói của anh. Anh, anh thương em mãi nhá.
Nghe L.H. nói, Chất đã ghì xiết lấy nàng. Chất hôn lên mặt, lên môi L.H. như hôn lên mặt, lên môi một đứa em gái nhỏ. Không, không bao giờ anh lừa dối em đâu. Ai nỡ đang tâm lừa dối một cô gái ngây thơ nhẹ dạ như em.
Thấy Chất hiền lành, nhu mì, ba má L.H. tỏ dấu rất hài lòng. Buổi đầu tiên đến chơi, ông cụ đã bắt Chất phải ngồi cụng ly ăn cơm cùng ông cụ. Ông cụ kể lại đời ông, say sưa, thân mật như đã quen biết Chất từ lâu. Chất cảm động bao nhiêu trước những săn sóc thiết tha của ba L.H. thì chàng lại hờn oán ông Hai bấy nhiêu. Chất đã nhất định chỉ bước chân trở lại nhà Mị, khi ba nàng đã mất. Tự ái và danh dự của Chất không cho phép Chất làm khác hơn.
Chất miên man với những ý nghĩ vẩn vơ, vụn vặt, trong khi L.H. tụt chân khỏi giầy, vò vào lòng cát khô. Những hạt cát nhỏ bám dính trên bàn chân nàng, lóng lánh, những mảnh vụn như dát kim loại. L.H. ngước nhìn lên, thấy Chất đăm chiêu L.H. phụng phịu:
-Anh chả thèm nhìn em gì hết. Anh nghĩ ngợi gì đâu không à.
Chất cười, nhìn xuống đôi chân thon nhỏ của L.H.:
-Thì nào, anh nhìn em đây. Nhìn một lát em lại mắc cở ngay bây giờ ấy chứ, làm bộ hoài.
L.H. cười sung sướng:
-Mà em thích vậy đó. Em không muốn đi bên em lúc nào anh cũng nghĩ đến người khác. Em đã nói em không đáng gì so với chị Mị, nhưng ít ra em cũng phải có một chỗ nào đó, dù khiêm nhường trong đời sống anh chứ. Không người con gái nào muốn mình là trái độn hay bị đồng hóa trong một người con gái khác.
Chất nắm tay H. kéo nàng ngã vào lòng mình, chiếc ghế bố sắt ngả nghiêng chao đi, L.H. bẽn lẽn giựt tay về.
-Anh, đừng. (Nàng nhìn ra ô con lộ. Hai hàng dừa soi râm đoạn đường êm ấm dưới nắng trưa). Mình đi phố đi anh.
Chất gật đầu, gọi bồi tính tiền:
-Ừ, mình dạo phố một lát xong kiếm cái gì ăn. Em đã đói bụng chưa?
L.H. lắc đầu. Mái tóc ngắn, cắt theo kiểu Nhật Bản của nàng nhẩy đập một cách ngúng nguẩy.
-Chưa anh, em chẳng thấy đói chút nào hết. Sao kỳ ghê vậy đó. Hễ ở bên anh rồi là em chả còn thiết gì nữa.
Chừng thấy mình lỡ lời L.H. liếc nhìn Chất. Chất chăm chăm ngó thẳng vào đôi mắt L.H., L.H. chớp mắt, cấu cánh tay Chất.
Chất cười ròn, đỡ L.H. đứng lên.
Bữa cơm qua trong ánh mắt nhìn nhau đắm đuối. Chất gọi xe về đường Yersin. Chiếc xích lô đạp quay từng vòng bánh ngon lành trên đường đầy lá bàng ối đỏ.
L.H. giật lùi khi nhìn lên tấm bảng thấy để chữ khách sạn T.H. Chất làm bộ thản nhiên, lập nghiêm:
-L.H. em đừng làm vậy. Người ta nhìn mình kỳ lắm!
-Không. Em sợ lắm.
-Thì em cứ vào đây, nghỉ vài tiếng qua buổi trưa này, rồi mình về.
Vừa nói, Chất vừa nắm tay L.H. kéo đi.
L.H. trùng nhũn như một sợi thun dãn hết. Nàng bước những bước của một kẻ say rượu trên những bậc thang đưa lên cao.
Căn buồng rộng thênh thang với màu xanh dịu dịu. Chất tìm công tắt mở quạt.
Chàng reo mình xuống nệm L.H rụt rè ngồi mí bên mép giường. Chất nhỏm dậy, với tay, kéo L.H. ngã xuống cùng chàng.
L.H. khóc. Hỏi Chất có thực tình yêu L.H. không? Chất không trả lời.
Chàng gắn liên tiếp những nụ hôn lên đôi môi ướt đỏ của L.H.
Gió biển đem theo tiếng sóng vỗ về căn phòng Chất, L.H. xanh rớt như một cánh lá dâm bụt. Chất không một phút lơi tay xiết ghì thân thể L.H.
L.H. khóc, khóc tấm tức cho đến lúc Chất bấm chuông gọi bồi đem nước trà lên.
Sau cơn yêu dấu, L.H. không dám nhìn thẳng vào mặt Chất. Nàng luôn tìm cách lẩn tránh tia nhìn của Chất bằng cách nép nép, dấu mặt vào ngực chàng. Chất nghe lòng mình mềm lả một nỗi thương yêu chua xót.
Chàng không thể phân biệt được tâm trạng mình lúc đó. Đúng hơn. Chất, không muốn nhìn rõ mình. Chàng cũng đang tìm cách lẩn trốn chính con người thực của mình. Chàng không muốn giáp mặt với một sự thực nào khác hơn sự thực còn đẫm máu tươi của cuộc tình chàng và Mị. Chàng cũng không dám ngó thẳng vào tình cảm của mình, trong trường hợp, với L.H. Chàng chỉ nhận rõ một điều chàng cảm thấy yên tâm, thấy hài lòng và thấy rõ, kể từ phút này, chàng đã có trách nhiệm đối với L.H. Ít ra thì sự gần gũi thể xác này, một cách cụ thể, đã bật lên tư cách người vợ, ở L.H. Tư cách người chồng, ở Chất. Tối thiểu thì cũng trong thời gian mà hai người còn nhìn thấy nhau, còn gặp mặt nhau.
Chất đưa H. ra bến xe, lúc trời chạng vạng. Những chuyến xe đò đã hết. Chỉ còn dăm ba chiếc xe lô nằm bến. H. hoảng hốt, run rẩy.
Chất đi tìm chủ xe, điều đình bao cả chuyến về Ninh Hòa.
Sau có thêm ba hành khách trễ xe khác, cùng chịu tiền với Chất bao xe về.
Dọc đường. L.H. không nói một tiếng nào. Đôi mắt nàng luôn luôn chỉ chực sẵn sàng để khóc.
Chất phải cất lời dỗ dành L.H.
Đêm đó, Chất thuê phòng ngủ lại Ninh Hòa, sớm hôm sau mới trở về ấp.
Xuân đón Chất ở cổng ấp, nháy mắt cười hóm hỉnh:
-Mệt hả? Xuân hỏi.
-Không. Chất làm bộ tỉnh táo. Đêm qua có gì lạ không?
-Không. Xuân theo chân Chất về lều của chàng. Chất đem chiếc mũ sắt ra nhà dân xin nước rửa mặt. Nước lạnh cho Chất cảm giác vừa được hồi sinh.
Chất ném tung chiếc nón sắt vào lều rồi đi ăn sáng với Xuân.
Xuân bảo:
-Chiều hôm qua, tao có ra Ninh Hòa.
Bà chủ bảo L.H. đi chơi với mày ở Nha Trang.
Chất ngạc nhiên:
-Sao bà ấy biết, L.H. đâu có nói.
-Làm gì không biết. Mày đứng đợi L.H. ở gần cổng quận đường. Cả phố nó thấy chứ không phải một người mà thôi đâu.
-Ừ. Còn ai nói gì nữa không?
Xuân vỗ vỗ điếu thuốc xuống mặt bàn gỗ.
-Ai nói gì, điều đó không quan trọng bằng cái vụ thằng trung úy Trúc B.Đ.Q.
Mới nâng ly cà phê lên nửa chừng. Chất vội đặt xuống mặt bàn:
-Thằng nào. Sao?
Xuân bí mật:
-L.H. không nói cho mày nghe sao?
-Không.
-Nó tên là Trúc.
-Ừ, Trúc mà sao mới được chứ?
-Nó theo L.H. từ hai năm nay! Xuân nói nhanh.
Chất sững sờ:
-Sao mày biết?
-Kim nói chuyện tao nghe.
-Kim có phải là cái con chiêu đãi viên õng ẹo đó không?
-Thì nó chứ ai.
-Mày tán nó đấy hả?
-Chứ bộ tao ra chơi khơi khơi sao?
-Đến đâu rồi?
-Chưa tới đâu hết. Em đòi, xây dựng làm tao hãi quá.
Chất cười, nhấp một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài hàng rào tre mũi nhọn đan xéo quanh khu vực cửa ấp.
-Đứa con gái nào không vậy. Nó muốn xây thì cứ xây. Mình không xây thì thôi có sao.
Xuân giận, xẳng:
-Nói như mày ấy.
Chất vẫn cười:
-Tao chán tất cả từ lâu rồi. Ngay cả đời tao, tao cũng không còn thiết gì.,. A, sao mày nói tiếp vụ thằng Trúc cho tao nghe đi.
-Thì nó để ý L.H. trong khi đó, mày lôi L.H. đi, nó biết. Nó có vẻ căm lắm. Nó hỏi bà chủ rằng mày là thằng nào.
Chất cười phá lên:
-Ghen hả?
-Đã hẳn.
-Thế bà chủ nói sao?
-Bà ấy bảo không rõ lắm. Chắc tại có mặt tao ở đó, nên bà ấy không muốn nói nhiều. Coi bộ bà ấy không ưa mày.
-Tao có làm gì đâu.
-Còn làm gì nữa. Con cháu người ta đang bán hàng như một thứ ruồi để câu khách, mày là thằng cha căng chú kiết ở đâu tới, ẵm đi, họ không bực sao được. Vừa mất người làm, vừa mất khách.
Chất ra chiều tư lự. Chàng nghĩ nhanh trong đầu, hay thôi không gặp L.H. nữa, không ra Ninh Hòa nữa. Nhưng rồi Chất lại tự gạt phắt ngay tư tưởng đó. Không. Phải ra chứ. Bộ mình làm gì sao mà phải sợ. Chất cố moi óc để hình dung lại tên trung úy B.Đ.Q. mà Xuân mới nói. Tuy nhiên, chàng làm sao nhận ra được y trong khi chàng rất ít đến quán và có đến, cũng chẳng bao giờ, chàng nhìn ngó ai hết.
-Mày có rõ gì về thằng trung úy đó không Xuân?
-Nghe Kim nói, thì đâu nó cũng là một thằng đáng sợ lắm! Ngày mới ra trường nó làm văn phòng, sau ba gai sao đó, bị tống ra tác chiến, và nó tình nguyện đi B.Đ.Q.
-Tao đang buồn cũng muốn có vài trò vui.
Xuân ngơ ngác không hiểu ý Chất, hỏi lại, Chất lắc đầu bảo:
-Thôi mày để ý làm gì lời tao nói.
Chất đứng dậy, trả tiền trở về lều lo mấy công việc thường lệ.
Buổi trưa, cơn mưa bất thần lại xối xả trút xuống. Giữa lúc đang ăn cơm. Chất được một anh lính báo tin có người nhà cần gặp ngoài cổng ấp.
Chất nghĩ ngay tới L.H. nhưng vẫn ngạc nhiên, không hiểu ai chỉ đường cho L.H. lần mò vào tới tận trong này được. Chất buông đũa, khoác vội tấm áo mưa, chạy ra.
L.H. Đúng L.H. L.H. đang đứng co ro trong tấm áo mưa mỏng. Nước từ tóc nàng chảy xuống dàn dụa cả mặt. Chất kéo vội L.H. vào một ngôi nhà ở gần đó.
L.H. rét lạnh nhưng cũng cố gượng cười. Chất âu lo nhìn L.H.
- Có chuyện gì gấp không mà em lặn lội mưa gió thế này? A, em ăn gì chưa đã.
H. cởi áo mưa, nhìn quanh gian nhà đất. Gia chủ là một góa phụ, có hai đứa con gái lớn, một đã có chồng ở xa, một đi làm rẫy chưa về. Bà ta cũng đã lui vào chái nhà sau khi rót cho hai ly nước nóng.
- Có anh. Em ăn rồi. Ăn xong ở quán rồi em mới đến đây. Em phải đi giờ này vì giờ này vắng khách lắm. Để trễ quá, khách đông em đâu có đi được.
Chất rút khăn lau nước mưa trên mặt cho L.H. hỏi Chất đang làm gì, Chất bảo đang ăn cơm, tuy nhiên cũng vừa ăn xong.
H, nói cho Chất nghe về chuyện thằng trung úy Trúc. Sáng nay nó trở lại quán nữa, uống rượu say rồi đòi giết L.H. và Chất. L.H. bảo nó sẽ không dám làm gì L.H đâu. Nhưng L.H. sợ cho Chất. L.H. bảo Chất thôi đừng ra ngoài quán nữa, để thỉnh thoảng L.H. vào đây thăm Chất, còn không nữa nếu Chất có muốn đi hãy về Hòn Khói hay ra Nha Trang, nhớ đừng lang thang ở Ninh Hòa.
Chất chăm chú nghe L.H. nói Chất mới hỏi:
-Thế liên hệ giữa em và hắn ra làm sao?
L.H. nhìn thẳng vào mặt Chất:
-Em biết hắn theo em từ lâu lắm rồi. Nhưng em không chịu. Với những người con gái khác, có thể họ thấy cái lon trung úy là to, nhưng với em thì không. Nó đeo lon trung úy nó tưởng nó đi đến đâu tán tỉnh ai cũng được. Không dè gặp em. Và thế là nó tức.
Chất cười:
-Chỉ có thế thôi à?
L.H. không bằng lòng:
-Anh còn muốn thế nào giữa em và nó nữa.
Chất đứng lên, bước lại sau lưng L.H. quàng tay qua cổ nàng:
Không, anh đùa đó mà. Anh tin em. Anh biết con người của em lắm chứ, L.H.
L.H. ở lại với Chất trong ấp đến gần bốn giờ chiều mới về. Trời vẫn mưa. Chất bảo để ngày mai Chất ra Ninh Hòa chơi: Anh muốn ra đó như thường, không có gì để phải sợ hết.
Chất tiễn H. ra đến lộ chính. Nhìn theo chiếc xe lam bỏ mui, như một con bọ hung xám, xăm xăm lao vào cơn mưa ùn ùn phía trước,Chất thương L.H. hơn bao giờ. Rồi. L.H. sẽ khổ, rồi em sẽ khổ sở, sẽ nhục nhã lắm, một khi anh đi khỏi nơi đây, em biết không L.H. ơi, một ngày nào.