Chương 5 & 6
Tạp chí Người Đương Thời, tháng 12 năm 2014
WOLFE - KHÁT KHAO NHƯ LOÀI SÓI?
Silvia Pattinson không quản ngại chốn lao tù, đã vào tận Trại giam Parkhurst để gặp ông Wolfe tai tiếng.
Hamish Wolfe nhận được hơn một trăm thư mỗi tháng, hơn 90 phần trăm trong số người gửi là phụ nữ. Đa phần những người trao đổi thư từ với anh ta, Wolfe kể với tôi khi tôi gặp anh ta ở Trại giam Đảo Wight (Parkhurst), đều tin rằng anh ta là nạn nhân của một vụ xử oan.
“Đôi khi sự thật rất rõ ràng.” Anh nói. “Chỉ những người có lợi ích riêng béo bở mới mù lòa trước nó mà thôi.”
Khi đặt câu hỏi về phạm vi mà chúng ta có thể tin cậy ý kiến của những người chưa từng gặp Woife với tư cách cá nhân, những người chưa bao giờ nghiên cứu vụ án này và các bằng chứng một cách chi tiết, những người có thể - tôi chắc chắn mình đỏ mặt khi nói ra điều này - bị vẻ ngoài của anh ta tác động nhiều hơn là công lý hay bất kỳ sự thật nào, anh ta phủ nhận rằng các phẩm chất cá nhân của mình là vấn đề gây tranh cãi.
“Khi có những người tin điều gì đó là đúng, thì thường là vì nó đúng. Tôi là nạn nhân của một cuộc điều tra quả nhỏ hẹp về phạm vi, quá chi li về kinh phí, dẫn tới một đáp án quá dễ và rõ ràng.”
Khi tôi hỏi lý do tại sao anh ta không kháng cáo, anh ta trả lời rằng mình hoàn toàn có ý định làm điều đó. “Đôi khi cát bụi cần lắng xuống. Tôi đang suy nghĩ hết sức cẩn thận về người mình muốn làm việc trong tương lai. Tôi muốn luật sư của mình là người giỏi nhất và tôi hoàn toàn có thể chờ đợi. Tự do của mình rất quan trọng, không thể vứt bỏ nó chỉ vì nóng vội xin phúc thẩm được.”
Trong khi chờ đợi, anh ta không hề thiếu phụ nữ vây quanh. Với những người phụ nữ đó, họ chỉ giúp anh ta giết thời gian thôi cũng đã thấy hạnh phúc ngây ngất tột cùng. Các quý bà quý cô gửi tiền cho anh ta, viết thư động viên, đề xuất kế hoạch vượt ngục và thậm chí là cầu hôn. Ai cũng cho rằng mình mới là người duy nhất quan tâm đến anh ta, rằng anh ta hẳn phải cô đơn lắm, hàng ngày khát khao chờ đợi những lá thư của mình.
Tôi ngỏ ý rằng cuộc phỏng vấn này có thể làm lộ những bí mật đó, nhưng anh ta chỉ nhún vai. Tôi có cảm giác, anh ta chẳng hề mảy may xúc động trước lòng ngưỡng mộ của những phụ nữ mà có lẽ anh ta sẽ chẳng bao giờ gặp mặt. Anh ta hồi âm rất ít, chỉ trả lời cho những ai mà anh ta thấy là thông minh và nhạy cảm, và thường cũng chỉ cảm ơn họ vì những lời chúc tốt đẹp mà thôi. Nhiều bức thư khác, anh ta đưa cho các bạn tù, nhất là những người háo sắc hơn.
Khi tôi hỏi về vấn đề đạo đức khi làm như vậy, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sắc Iẹm. Đôi mắt màu xanh lá cây của anh ta nhíu lại và lần đầu tiên tôi nhớ ra rằng mình đang hiện diện trước mặt một can phạm giết người.
“Nếu một người đàn ông gửi cho chị quần đùi của anh ta.” Wolfe nói. “Gửi kèm một tờ giấy nói rằng anh ta đã mặc hai ngày liên tiếp và đã thủ dâm trong đó, chị sẽ làm gì?”
“Ném vào sọt rác.” Tôi đáp. “Vứt chúng đi.” Tới đó, tôi thấy có đôi chút lo lắng. Wolfe và tôi đang ở một mình trong một căn phòng không có cửa sổ. Anh ta bị còng vào bàn nhưng anh ta là một người đàn ông to khỏe lực lưỡng và đang ở ngay sát bên cạnh tôi.
“Tôi đã làm như vậy đấy.” Anh ta bảo với tôi. “Cánh đàn ông ở đây bắt đầu lục lọi chúng, thế nên bây giờ tôi chỉ giúp họ đỡ mất công mà thôi.”
Tôi hỏi anh ta phải chăng đa phần các bức thư anh ta nhận được đều có nội dung gợi dục như thế. “Nhiều lắm.” Anh ta thừa nhận. “Một số trong đó muốn biết tôi đã làm gì với nạn nhân. Đó là những lá thư phiền hà nhất, nếu phải nói thật. Những phụ nữ này không quan tâm liệu tôi có tội hay không. Họ đang thực sự mong tôi là một kẻ dâm ô và tôi có thể kể cho họ những chi tiết dâm tiện đó. Những người khác thì hỏi Nhà tù Parkhurst có “phòng hạnh phúc” hay không. Nhân tiện, ở đây không có. Đa phần, những phụ nữ viết thư cho tôi đều cô đơn, thậm chí ngay cả khi họ đã có gia đình. Họ khao khát muốn được liên lạc với ai đó, để có được một mối liên kết đặc biệt. Họ coi tôi là người dễ mủi lòng. Tôi chẳng tiến tới đâu cả.”
Nói tới đó, Wolfe mỉm cười với tôi, và đột nhiên tôi còn thấy sợ anh ta hơn cả khi anh ta kém hấp dẫn hơn lúc này.
“Dù sao thì cũng không phải ngay tức khắc.” Anh ta kết luận.
(Maggie Rose: Hồ sơ số 00326/5 Hamish Wolfe)
Chương 6
Trại giam đảo Wight - Parkhurst - Đường Clissold - Newport
Người yêu dấu hỡi,
Anh thức giấc ngay giữa đêm khi nằm mơ thấy em; giấc mơ sinh động tới nỗi, trong vài giây mộng mị, anh đã nghĩ em đang ở đây, ngay bên cạnh mình. Anh đã mở mắt trước khi nỗi thất vọng ngoạm vào mình quá sâu và thấy căn phòng ngập tràn thứ ánh sáng leo lét đầy thần bí.
Anh đứng dậy và bước tới bên cửa sổ, chợt nhớ lại, có những đêm, cô chó nhỏ của mình cũng phấn khích đến kỳ lạ. Anh đi theo nó xuống cầu thang, xuyên qua căn nhà đầy ánh sáng bàng bạc lạ lùng và bước ra vườn để thấy, hóa ra, chẳng có con tàu vũ trụ ngoài hành tinh nào lơ lửng ngoài ấy cả, chỉ là khuôn trăng tròn vành vạnh. Nó chẳng hề có chút nhu cầu cấp bách, buộc phải ra ngoài ( anh sẽ không nhỏ tiếng để nhắc tới các chức năng cơ thể của chó đâu), nó chỉ muốn nằm dưới ánh trăng và ngắm các vì sao. Vì thế, hai bọn anh đã ngồi thưởng nguyệt, ngắm sao.
Anh đứng bên ô cửa sổ tối qua, ngắm mặt trăng kia, lòng nghĩ về cô chó anh yêu quý, và người phụ nữ anh yêu, thấm đẫm cảm giác về thời gian kéo dài vô tận, rằng buồn giam nhỏ này sẽ là thế giới của anh cho đến muôn đời, rằng ngày cả khi anh chết đi, địa ngục của anh cũng có hình dáng như thế, và những bức tường cáu bẩn bám đầy phân và chỗ thức ăn bị khạc đờm sẽ lại tiếp tục tồn tại, còn những hoài niệm về em sẽ trở thành một ánh sao hấp hối, sẽ chỉ là ký ức về một thứ ánh sáng khiến bóng tối trở nên quá sức chịu đựng mà thôi.
Hamish
Thuộc sở hữu của cảnh sát AVON và SOMERSET. Số tham chiếu: 544/45.2 Hamish Wolfe.