← Quay lại trang sách

Chương 7

ĐANG BUỔI SÁNG ngày làm việc mà Phòng Điều tra Hình sự của Sở Cảnh sát Portishead lại yên ắng khác thường, ấy là nhờ một vụ cướp có vũ khí và hai vụ trấn lột tại trung tâm thành phố Bristol đêm qua. Lúc này, chỉ có Pete, Liz Nuttall và Sunday Sadik, một người tròn trĩnh và hớn hở vô cùng, đang ở trong phòng.

Liz đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình. “Shane Ridley đã dìm chết vợ mình trong bồn tắm...” Cô nói.”...trước khi chặt xác nạn nhân ra thành từng khúc để đem đi phi tang. Bồi thẩm đoàn mất chưa đến một giờ để kết tội hắn. Tuy nhiên, Maggie Rose được cho là đã tìm thấy bằng chứng chứng minh Lara Ridley đã dan díu với một hoặc nhiều người khác, chưa rõ danh tính. Cô ta lập luận rằng một trong số những người tình đã giết chết người phụ nữ nọ.”

Từ ngay phía sau ghế Liz ngồi, Pete có thể nhìn thấy ảnh của vợ Ridley là Lara. Tuổi ngoài hai mươi, tóc vàng, xinh đẹp.

“Thế là, cô ta không chỉ bị sát hại, cả thế giới đang rỉ tai nhau rằng cô ta là một con phò.” Liz tiếp tục. “Kháng cáo của Ridley sẽ được thụ lý trong hai tháng và dự kiến sẽ thành công. Cha của Lara đã lên cơn đau tim vì căng thẳng vào tháng trước, còn mẹ cô ấy cũng đang dùng thuốc chống trầm cảm.”

Sunday, người chẳng bao giờ chịu nhấc mông đứng dậy nếu anh ta có thể né được việc đó, trượt trên chiếc ghế văn phòng có gắn bánh xe, tự phanh mình lại, cách Pete vài phân, trước khi tông vào chân anh ta.

“Steve Lampton đã đánh đập và siết cổ ba phụ nữ mà hắn đã gặp gỡ qua các trang web hẹn hò trên mạng.” Liz mở một màn hình khác. “Nhưng hắn vô tội, theo lời Maggie Rose, người giúp hắn được tự do năm 2007. Hắn đã nhận được gần nửa triệu tiền bồi thường, và theo tin đồn, luật sư của hắn cũng được hưởng 40% khoản tiền đó.”

“Cảnh sát Gwent cũng không tìm thấy kẻ tình nghi nào khác liên quan tới mấy vụ giết người này.” Pete nói thêm.

“Nigel Upton là thành công lớn thứ hai của cô ta.” Liz đang được đà. “Anh ta được ra tù năm 2008. Yêu cầu bồi thường của anh ta được giải quyết bên ngoài tòa án nhưng khoản đó cũng được cho là lớn lắm.” Cô ngoái ra phía sau qua vai. “Vậy, nếu có ai đó thắc mắc làm thế nào mà cô ta đủ khả năng chi trả cho ngôi nhà to tướng, chết tiệt đó của cô ta thì đây là câu trả lời nhé.”

Điện thoại bàn của Sunday reo vang. Anh ta lại đẩy ghế của mình về hướng đó và nhấc điện thoại lên.

“Cô ta đúng là ma cà rồng.” Liz nói.

“Cô ta đang ở quầy lễ tân đấy.” Sunday báo. “Muốn tôi ra đón cô ta không?”

Pete đứng dậy ngay lập tức. “Để tôi làm cho. Tôi báo cho Latimer trước đã.” Lúc bước ra khỏi bàn của Liz, anh đá phải túi của cô, làm vài món trong đó văng ra ngoài. Anh cúi xuống, nhưng Sunday đã nhảy ra khỏi ghế, phóng đến trước mặt anh.

“Có điều gì muốn kể với bọn anh không, Liz?” Tay Sunday cầm một cuốn tạp chí Cô dâu.

Má Liz đỏ bừng và mắt không dám nhìn vào Pete. “Cái đó để cho một đứa bạn thôi.” Cô nói. “Làm như tôi lại ngu thêm lần nữa ấy.”

Pete mở cửa phòng Chánh Thanh tra. “Maggie Rose đang ở đây.” Anh nói. “Cô ta đang ở quầy lễ tân.”

Ngài Chánh Thanh tra Tim Latimer đóng tập hồ sơ mà mình đang đọc lại và cất nó vào một ngăn kéo đang được kéo ra sẵn. Anh ta chuyển điện thoại sang chế độ trả lời tự động và chỉnh đi chỉnh lại góc nhỏ chỉ có hai món đồ trên bàn làm việc. Hai tấm ảnh. Anh ta đứng dậy, nhấc chiếc áo khoác choàng ở lưng ghế và giũ phẳng những vết nhăn tưởng tượng.

“Tốt nhất là đưa cô ta lên đây.” Cuối cùng, anh ta cũng nói. “Tôi đoán Brenda đã có mặt ở phòng họp số 3 rồi phải không?”

“Phải. Cùng với nhân viên FLO*”.

Family Liaison Offlcer, gọi tắt là FLO: Nhân Viên Liên Lạc Gia Đình, là nhân viên cảnh sát chuyên giúp những người mất thân nhân về các thủ tục cần tiến hành ngay sau vụ việc.

Latimer cao hơn Pete vài phân và có thói quen đứng hơi quá gần người khác, và nhìn xuống mũi của mình. “Đừng quên áo khoác của anh đấy.” Anh ta nói.

Có một cái gương nhỏ, hình vuông treo đằng sau cửa ra vào cửa Văn phòng Điều tra Hình sự. Nó vốn không phải là tiêu chuẩn dành cho Chánh Thanh tra và các vị tiền nhiệm ngày trước cũng không có, nhưng Latimer không bao giờ rời văn phòng của mình mà không liếc qua gương một lượt. Hài lòng khi thấy không một cọng tóc bạc ngắn ngủn nào nằm lệch chỗ, anh ta bước lên trước Pete, ra ngoài văn phòng chính. Lúc bước đi, đầu anh ta hết nghiêng bên này lại ngoẹo sang bên kia. Mặc cho chỉ thị không muốn nhìn thấy bất cứ thứ đồ trang trí nào cho tới thứ Sáu ngày mười một, hai tuần trước ngày trọng đại đó của anh ta, các chuỗi giấy và dây kim tuyến đã bắt đầu lan vào văn phòng, hệt như đám cỏ dại ở góc vườn bị bỏ bê.

Liz đang đợi ở bên cửa cùng áo khoác của Pete. Mái tóc ngắn màu râu ngô của cô - hiếm khi nào thẳng nếp trên đầu sau mười giờ sáng - trông hệt như vừa mới kinh qua một trận thư hùng trong kho cỏ. Cô giũ chiếc áo khoác của anh, theo kiểu dũng sĩ đấu bò và anh nhăn mặt.

“Đừng làm rối tung mọi chuyện lên đấy.” Cô bước ra phía sau để dễ choàng áo khoác lên vai anh hơn. Khi người họ khẽ chạm vào nhau, anh ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô. Và mùi mồ hôi của cô. “Chúc may mắn.” Cô nói với anh.

Ở hành lang, hai người đàn ông đi lối riêng: Latimer đến phòng họp, Pete xuống cầu thang tới bàn lễ tân.

Maggie Rose, người ủ trong một chiếc áo len có màu hệt như tên gọi của cô, ngước nhìn lên khi anh chỉ còn cách cô chừng một mét. Khi ra khỏi nhà, ăn vận cho phù hợp chỗ đông người, trông cô khác hẳn. Màu son của cô trùng với màu áo, làm cho khuôn miệng cô có vẻ đầy đặn mà anh chưa từng nhận ra trước đó, và cô dùng phấn mắt cùng màu nhưng dịu hơn, trên má có một chút ửng hồng. Sắc hồng tương phản mạnh mẽ với sắc xanh của mái tóc và đôi mắt cô, với vẻ tái nhợt của làn da cô. Trông cô giống như một nhân vật hoạt hình trong cuốn truyện của con gái anh.

“Thật tuyệt khi cô ghé thăm.” Họ bắt tay nhau.

“Không, không đâu.” Ngay cả khi đã đeo găng da, cô vẫn thấy lạnh buốt ở tay.

“Xin lỗi?”

Cô rụt tay lại, nhưng vẫn đứng gần. “Tôi đến đây một phần là vì làm phía cảnh sát không hài lòng chưa bao giờ là một ý tưởng sáng suốt cả, một phần bởi vì lần trước chúng ta gặp nhau, tôi chưa được lịch sự với anh cho lắm và tôi cảm thấy đôi chút có lỗi, và một phần vì tôi cũng mong “bánh ít đưa đi, bánh quy đưa lại”.

“À, vâng, cô đã nhắc tới chuyện đó. Cô có muốn trao đổi bây giờ luôn không?”

Cô đưa mắt nhìn quanh, thấy khu vực tiếp tân khá yên tĩnh. “Được. Nó đây. Tôi khá rõ tất cả chuyện này là như thế nào, và tôi biết mình sẽ không thích điều đó, vậy nên anh đã nợ tôi. Đồng ý không?”

“Nói chung là vậy.” Pete thận trọng đáp.

“Lần sau, tôi cần được nói chuyện với một điều tra viên, lần sau, khi tôi cần thông tin, anh sẽ phải nhận điện thoại của tôi.”

Anh giả vờ cân nhắc. “Được. Nhưng chỉ một lần duy nhất thôi. Sau đó, chúng ta sẽ nghỉ chơi.”

“Chúng ta sẽ xem xét.” Cô xắn tay áo lên để nhìn đồng hồ. “Chúng ta muộn mất rồi. Anh đang định trách tôi ư?"

Pete nghĩ về Latimer, đang đá gót chân mình trong phòng họp số 3 trên lầu. “Ồ, cứ tin tưởng ở tôi, bị khiển trách về chuyện này sẽ là niềm vinh hạnh lớn của tôi ấy chứ.”

“Cô Rose, tôi là Chánh Thanh tra Tim Latimer. Rất tuyệt khi cô ghé qua. Tôi là một fan cuồng đấy.”

Cô nghiêng đầu và nhìn anh ta tò mò. “Của cái gì cơ?”

Pete lượn ra ngưỡng cửa, quan sát cả hai người họ. Maggie bé tí xíu khi đứng trước Latimer, nhưng chẳng hiểu sao, thân hình ngày thường vẫn mang lại uy thế cho vị sếp giờ lại lu mờ đi khi đứng bên cạnh cô. Không phải chỉ vì sắc thái kỳ dị của cô, mà là vì vẻ trầm tính, điềm đạm của cô.

“Của các tác phẩm cô viết.” Latimer đáp.

Cô sẽ được hưởng toàn lực từ cái bắt tay dữ dội bằng cả hai bàn tay của anh ta ngay bây giờ, kiểu bắt tay chính trị nhã nhặn với hai cái vỗ lên mu bàn tay cô, kiểu bắt tay như muốn nói: tôi rất vui mừng và hài lòng với sự hiện diện của cô, nhưng tôi là người nắm quyền ở đây, chớ có quên điều đó. Cô vẫn chưa tháo găng tay.

“Tôi đã đọc tất cả các cuốn sách của cô.” Latimer vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Rất xuất sắc!”

Suốt sáu tháng qua, Pete chưa từng nhìn thấy Sếp mình đọc lấy một quyển sách.

Latimer cuối cùng cũng rời mắt khỏi Maggie. “Vào đi, Pete, tôi nghĩ anh sẽ ngồi cùng chúng tôi. Chúng ta làm chút cà phê chứ nhỉ?”

“Tôi không dùng đâu, cảm ơn anh. Anh muốn tôi ngồi vào chỗ nào đây?" Đôi mắt của Maggie, giờ đang quắc lên và đảo quanh bàn hội nghị. Chúng tạm dừng trước dáng vẻ căng thẳng của Brenda Sykes, ngó lơ các sĩ quan liên lạc gia đình ngồi bên cạnh cô và dừng lại ở Latimer.

“Tai sao cô không ngồi ở phía cuối nhỉ?” Anh ta nói.

Pete ồn ào kéo ghế ra và ngồi đối diện Brenda và nhân viên FLO. “Cô Rose.” Anh nói. “Đây là bà Brenda Sykes, mẹ của Zoe Sykes, nạn nhân đầu tiên của Hamish Wolfe.”

“Tôi biết.” Maggie nở nụ cười dịu dàng với Brenda. “Tôi đã nhìn thấy ảnh của chị trên báo. Tôi rất lấy làm tiếc về những gì xảy ra với con gái chị.”

Brenda nhắm mắt. Bà ta lẩm bẩm điều gì đó, có thể là “Cảm ơn cô.” Nhân viên FLO nhoài người ra và vỗ lên tay cô.

“Tôi không chắc cô đã biết được bao nhiêu về vụ sát hại Zoe, Maggie ạ.” Latimer bắt đầu. “Nhưng...”

“Tôi biết thi thể của Zoe chưa được tìm thấy, nhưng có nhiều điểm tương đồng giữa vụ của cô ấy và ba vụ giết phụ nữ khác, đủ để Cơ quan Công tố Hoàng gia truy tố Hamish Wolfe cùng với vụ sát hại cô ấy. Không thành.”

“Từ khi Wolfe bị kết án, Brenda đã cầu xin hắn ta cho biết nơi giấu thi thể của Zoe.” Latimer nói. “Việc đó không mang lại điều gì khác biệt cho hắn, hắn không thể bị phạt nặng hơn án chung thân, nhưng nó giúp khép lại những nỗi đau tinh thần cho Brenda và gia đình bà.”

“Có lẽ phải nói thêm rằng khu vực xung quanh hẻm núi Cheddar cũng đã được phía chúng tôi dốc hết sức tìm kiếm.” Pete nói. “Chúng tôi tin rằng cô ấy đang được giấu ở đâu đó trong quần thể hang động nơi đây, giống như những phụ nữ khác, nhưng có tới hàng dặm đường ngầm và hang hốc ở khu đó của vùng Somerset và Wolfe cũng biết rõ chúng như bất cứ ai. Chúng tôi đã nhờ tất cả các câu lạc bộ leo núi và khám phá hang động chuẩn bị sẵn sàng phòng khi có điều gì bất thường xảy ra nhưng, trừ phi tình cờ gặp may, chứ chúng tôi chẳng có hy vọng tìm được cô ấy nếu Wolfe không cho chúng tôi manh mối.”

“Tôi hiểu điều đó.” Maggie đưa đôi mắt xanh đến giật mình sang Pete. “Nhưng tôi không phải là người khám phá hang động cũng chẳng phải vận động viên leo núi, vậy chuyện này có liên quan gì tới tôi?”

“Brenda đã nhận được một bức thư từ Hamish Wolfe.” Latimer nói với cô.

“Cùng đội với nhau rồi đấy.” Biểu hiện của Maggie vẫn rất thân thiện. “Tôi nhận được bốn bức cơ.”

“Chúng tôi có một bản sao ở đây.” Latimer giơ thẳng tờ A4 ra trước mặt mình. “Tôi đọc nhé?”

Anh ta chờ câu trả lời không bao giờ đến của Maggie.

“Kính gửi bà Sykes.” Latimer thôi không chờ nữa. “Tôi quý con gái của bà. Có thể bà đã biết, cô ấy được chuyển đến chỗ tôi để kiển tra các nang cổ tử cung mà hóa ra là lành tính. Tôi đã nói chuyện với cô ấy khá lâu về tình trạng sức khỏe của cô ấy. Có khá nhiều vấn đề mà cô ấy vui vẻ trao đổi, nhưng một số khác, cô lại tỏ ra dè dặt hơn hẳn. Bà có thể thắc mắc về việc tôi thảo luận thông tin bệnh sử của cô ấy, và tôi thật sự không thể chia sẻ, thậm chí là với bà, nhưng không hiểu sao tôi nghi ngờ khả năng mình có thể gặp rắc rối nghiêm trọng hơn với Hội đồng Y khoa.

Tôi không chắc chắn rằng mình có thể giúp bà tìm được thi hài của cô ấy, nhưng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức, nếu bà có thể thuyết phục được Maggie Rose ghé thăm tôi ở Trại giam Parkhurst. Cô ấy chỉ cần ghé qua một lần thôi, nhưng cô ấy phải đến cùng một tinh thần cởi mở và sẵn lòng lắng nghe.

Trân trọng, Hamish Wolfe.”

“Tôi xem thử được không?” Tay Maggie đã sải ra trên bàn.

Latimer dành cho cô một vài giây để nhìn qua bản sao bức thư. “Rõ ràng, việc tìm kiếm Zoe là ưu tiên hàng đầu của chúng ta và nếu Wolfe sẵn sàng hợp tác, thì chúng ta phải cân nhắc kỹ càng vấn đề này. Nhưng còn một vấn đề khác chúng ta cần lưu ý là những lời lẽ này có thể cấu thành dấu hiệu ban đầu cho thấy Wolfe đang thay đổi lời biện hộ của mình. Thực tế, là thú nhận tội lỗi của mình.”

“Không có đâu.” Mắt Maggie vẫn không rời tờ giấy.

“Xin lỗi?”

“Anh ta không thú nhận tội lỗi của mình. “Tôi không chắc chắn rằng mình có thể giúp bà tìm được thi hài của cô ấy, nhưng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức”. Điều đó có thể chẳng mang ý nghĩa gì khác ngoài việc anh ta sẽ xem bản đồ và đưa ra vài cái hang mà các anh có thể tới tìm kiếm, dựa trên kinh nghiệm khám phá hang động của anh ta trước đây mà thôi.”

“Dù là vậy, chúng ta cũng phải thử.”

“Có thể. Nhưng tôi thì không.”

Có tiếng thở gấp phát ra từ Brenda và ánh mắt liếc ngang đầy căng thẳng của nhân viên FLO.

“Tôi hiểu rằng...”

Maggie chẳng hề cho Latimer lấy một cơ hội nào. “Hamish Wolfe không hề có ý định hợp tác với các anh. Anh ta không thể hợp tác mà không thú tội, và anh ta sẽ không bao giờ làm điều đó. Anh ta sẽ không bao giờ vứt bỏ cơ hội lật ngược án chung thân vào một ngày nào đó và anh ta chắc chắn sẽ không làm bất cứ điều gì gây phương hại đến việc kháng cáo mà tôi biết anh ta đang mưu tính.”

“Cô Rose, tôi có thể hỏi cô vài điều không?”, Chất giọng Somerset đặc sệt với cách phát âm “r” trong cổ họng của Brenda Sykes cất lên làm cả phòng ngạc nhiên.

“Dĩ nhiên rồi.” Gương mặt của cô lại nói điều ngược lại. Maggie không muốn liên quan gì tới Brenda Sykewt nếu cô có thể tránh được. Cô chỉ muốn kết thúc ngay chuyện này và rời khỏi đây.

“Cô có con không?”

Maggie mím chặt môi một giây trước khi đáp. “Tôi chưa làm mẹ.”

“Vậy thì cô không thể biết cảm giác khi có chuyện xảy ra với những đứa trẻ của mình như thế nào đâu.”

Zoe đã hai mươi bốn tuổi, không còn là trẻ con nữa, nhưng chẳng ai vạch ra điều đó. Giờ, Brenda quay sang nói chuyện với Latimer. “Thế còn anh? Anh đã có đứa nào chưa?”

Mắt Latimer dán xuống bàn. “Tôi mới có một đứa bé con.” Anh ta nói. “Một bé gái bốn tuổi. Nó ngày càng trở nên vô cùng quan trọng với tôi, vậy, vâng, tôi...”

“Tôi có một đứa con gái.” Pete đã không định thốt ra với âm lượng lớn đến thế. “Cũng bốn tuổi. Nếu có ai đó quan tâm.” '

“Tiếp tục đi, Brenda.” Nhân viên FLO nói. “Bà có chuyện muốn nói mà. Bà nên nói ra đi.”

“Tôi biết có chuyện đã xảy ra, vào tối thứ Sáu đó, khi nó không về nhà.”

“Tôi chắc chắn đó là khoảng thời gian vô cùng khủng khiếp.” Latimer e dè nói, nhưng Brenda làm ngơ, mọi chú ý của bà dồn hết cả vào Maggie.

“Tôi đã mất cả đêm tưởng tượng những gì xảy đến với bé con của mình. Tôi hình dung ra cảnh con bé khóc đòi mẹ, bởi vì tất cả chúng đều làm như thế, khi chúng sợ hay đau đớn, chúng vẫn muốn có mẹ bên cạnh, và tôi không thể làm gì. Tôi đã không thể giúp được nó.”

Bà ta dừng lại để thở và nhận một cái vỗ nhè nhẹ lên bàn tay từ nhân viên FLO.

“Tôi vẫn nghe thấy nó. Hằng đêm. Tôi thức dậy và tôi có thể nghe thấy nó kêu gào thảm thiết. Và bây giờ, tôi không chắc mình có thể đón một lễ Giáng sinh mà không có nó.”

Ngôn ngữ cơ thể của Maggie chỉ rõ cô sắp sửa đứng dậy và bước ra ngoài đến nơi. “Tôi rất lấy làm tiếc trước những gì bà đang gánh chịu, bà Brenda ạ, nhưng tôi không thể giúp được bà.”

“Có, cô có thể. Cô có thể tới gặp hắn ta. Cô có thể khiến hắn nói cho cô chỗ của con bé.”

“Anh ta sẽ không nói đâu. Tôi biết điều này rất khó lọt tai chị, nhưng chuyện này không nằm ở chị. Anh ta đang lợi dụng chị. Anh ta đang bày trò. Nhưng anh ta lại bày trò với tôi.”

“Cô? Cô là cái quái gì mà lại quá...”

Latimer ngắt lời Brenda. “Có thể cô nói đúng, Maggie ạ. Nhưng cô có thừa khả năng đối phó với Hamish Wolfe. Không đáng để thử sao?”

Maggie ngay lập tức rời mắt khỏi Brenda để ngó sang Latimer. “Để tôi kể cho anh biết điều tồi tệ nhất ở nhà tù đối với một kẻ như Hamish Wolfe nhé. Không phải ở điều kiện tù túng, chật hẹp, bẩn thỉu, chỗ thức ăn gớm guốc hay nguy cơ về bạo lực trong tù đang diễn ra ở đó đâu. Mà là nỗi tẻ nhạt. Anh ta không có quyền dùng máy vi tính, hoặc truy cập internet, anh ta đã đọc lại mọi thứ trong thư viện nhà tù tận hai lần, ti vi bị hạn chế và sẽ luôn luôn bị bật sang những kênh mà anh ta coi là nhảm nhí, rác rưởi. Anh ta đã ở trong tù hơn mười bốn tháng, cộng thêm vài tháng tạm giam trước đó, và anh ta sẽ phát điên vì cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt ấy. Cơ hội để giở trò với chúng ta, để chọc phá chúng ta, sẽ là một món quà tuyệt vời đối với Wolfe.”

Cô quay sang người phụ nữ ở bên trái mình. “Sẽ không có gì đưa Zoe trở lại được đâu, chị Brenda ạ. Tôi biết chị nghĩ rằng việc tìm ra xác của cô ấy và chôn cất cô ấy được tử tế sẽ xoa dịu nỗi đau tinh thần của chị và, chắc chắn là như thế ở điểm nào đó, nhưng nỗi đau và uất hận vẫn sẽ ở lại cùng chị. Nếu chị đủ mạnh mẽ, chị sẽ tìm ra cách đương đầu với chúng. Nhưng để cho Hamish Wolfe làm chị rối trí sẽ chỉ làm nỗi đau thêm dài, chừng nào mà chị chọn cách cho phép hắn làm thế. Hắn đang có thừa thời gian, tất cả thời gian trên thế giới này. Chị thì không. Chị còn phải sống cả cuộc đời phía trước.”

“Cô là một con khốn tàn nhẫn, cô có biết không?”

Maggie đứng dậy. “Kệ hắn đi. Quên hắn ta đi.” Cô nhìn xung quanh, và nói với tất cả bọn họ. “Đó là cách hiệu quả nhất mọi người có thể để trừng phạt hắn ta. Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp gì được.”

Pete đuổi kịp cô ở đầu cầu thang và cô để cho anh bước xuống bên cạnh mình. “Cô không giận tôi đấy chứ?"

Cô liếc sang nhìn anh. “Những người khác thôi, nhưng anh thì không. Anh không muốn tôi gặp Wolfe.”

“Không, không hề muốn.”

“Tai sao vậy? Bởi vì anh nghĩ rằng tôi có thể giúp anh thoát tội?”

Anh cố rặn ra nụ cười. “Bản án của Wolfe rất chắc chắn rồi. Tôi không muốn cô gặp hắn vì tôi hoàn toàn đồng ý với cô. Hắn đang tìm cách chơi cô, và chơi chúng tôi, để biến ta thành trò tiêu khiển cho hắn. Tôi không muốn hắn được thỏa mãn.-”

“Ngay cả khi ngoài kia bỗng dưng xuất hiện cơ hội cho ta tìm thấy Zoe sao?”

Có mấy người khác bước lên bậc cầu thang, vì thế, anh mới lùi lại phía sau cô, và nói với tấm lưng cô. “Tôi không tin hắn sẽ cho chúng tôi biết Zoe ở đâu.” Anh nói. “Và, thẳng thắn mà nói, chúng ta không cần phải biết. Brenda nghĩ bà ta phải biết điều đó, nhưng chúng ta thì không. Zoe đã chết, hắn đã giết cô ấy, và hắn đang phải ngồi tù. Có tìm được xác cô ấy thì tình hình cũng sẽ chẳng có gì khác biệt.”

Maggie đã xuống tới chân cầu thang. “Giống hệt những suy nghĩ của tôi đấy. Vậy đây là phiên bản đàn ông của “con khốn tàn nhan” đó à?”

Anh cười toe toét. “Chắc chỉ là một người đàn ông đơn thuần thôi. Cô có nhận được tin gì từ hắn nữa không?”

“Không.”

“Ta hãy hy vọng giờ hắn đã từ bỏ rồi.”

Những thắc mắc về giọng nói anh từng nghe thấy ở nhà cô đã trượt ra đến đầu lưỡi. Nhưng trước khi anh kịp mở miệng, Maggie đã dừng lại ở bên ngoài, cách ngưỡng cửa vài tấc. “Tại sao anh và Chánh Thanh tra Latimer không thích nhau vậy?”

“Rõ đến thế cơ à?”

“Anh ta ở sở này, coi nào, chưa đầy một năm nhỉ? Anh ta chẳng có vai trò gì trong việc tống Hamish Wolfe vào tù, nhưng đó là vụ hấp dẫn nhất mà cảnh sát tỉnh Avon và Somerset có thể xử lý trong thập kỷ này, quá rõ ràng, anh ta lại xía vào mỗi lần có chuyện gì đó xảy ra. Anh rất bực bội vì chuyện đó. Đây là vụ án của anh, anh muốn nắm quyền chỉ đạo.”

“Phải, phải rồi.” Anh lùi lại một bước, rồi một bước nữa, tránh xa khỏi cửa, tránh xa khỏi cô. “Cảm ơn vì cô đã đến. Tôi sẽ không quên đâu. Tôi nợ cô.”

“Cô bé bốn tuổi.” Maggie vẫn chưa thôi, thậm chí còn cao giọng hơn. “Cô bé ngày càng trở nên quan trọng với Latimer. Cô bé là con anh, phải không? Thế có nghĩa là anh ta...”

Đây không phải là chuyện nên trao đổi lớn tiếng như thế. “Dan díu với vợ cũ của tôi. Trong ngôi nhà cũ của tôi. Họ gặp nhau ở một hội thảo của cảnh sát. Trong lúc tôi ngồi nghe thuyết giảng, họ lại tìm cách khác để giết thời gian. Chuyện cũng dễ chịu hơn một chút, trước khi anh ta được thăng cấp và chuyển tới đây.”

“Tôi xin lỗi. Chuyện đó hẳn phải khó khăn lắm.”

Anh nhún vai, cố gắng tỏ vẻ chẳng phải chuyện gì lớn ra mặt. “Chúng tôi sống văn minh mà.”

“Nghĩa là, anh sống văn minh, và họ thoát tội”

Anh không muốn cô cảm thấy tội nghiệp thay cho mình. Anh bước đến bên cửa và kéo nó mở ra. “Tại sao cô không cho tôi biết nếu cô nhận được tin gì từ Wolfe nhỉ? Hoặc băng nhóm phát cuồng vì hắn.”

“Anh thực sự lo lắng việc Hamish Wolfe và tôi gặp nhau, phải không? Vụ này chắc hẳn phải có nhiều lỗ hổng hơn cả một cái sàng.“

“Vụ đó kín như bưng. Thành thực mà nói, cô mới là người tôi lo lắng. Wolfe bị điên. Nếu hắn ta cố lấy chứng nhận mình bị thần kinh, hắn ta hẳn đã có được nó rồi, theo tôi thấy là như vậy, nhưng điều đó có nghĩa là nhận tội và hắn ta sẽ không làm thế. Tôi đã tốn thời gian với gã này, Maggie ạ, và tôi biết mình đang nói cái gì.”

Cô bất giác nhoẻn miệng cười. Anh chắc chỉ đang nói đùa với cô. “Hai điều này dành cho anh đây, Pete ạ, mặc dù tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ còn nói chuyện lại sau chẳng bao lâu nữa. Thứ nhất: cô bé luôn luôn yêu anh nhất, miễn là anh cho phép.”

“Con gái tôi á?”

“Phải. Vợ của anh thì có thể đã vô phương cứu chữa rồi. Chánh Thanh tra Latimer rất đẹp trai và khá quyến rũ.”

“Cảm ơn. Điều thứ hai?”

“Nếu vụ Wolfe kín như bưng như anh nói, thì có một lý do khác giải thích tại sao anh hết sức ác cảm với anh ta. Anh có nghĩ rằng, ở một mức độ nào đó, anh thực sự nghĩ anh ta vô tội không?”