Chương 8
BẢN THẢO
WOLFE - SÓI GIÀ GIAN ÁC?
Ghi chú: Gần như chắc chắn đây là một tiêu đề cổ lỗ sĩ nhưng đáng để giữ làm tiêu đề tạm.
Tác giả: Maggie Rose
CHƯƠNG 1: VỤ MẤT TÍCH CỦA ZOE SYKESZoe Sykes là một trong những người bị mất tích của chúng ta. Cô được cho là đã chết, kẻ bị coi là thủ phạm giết cô đã bị bắt, bị xét xử và bị kết án nhưng chúng ta đã không, và có thể là không bao giờ, biết được chuyện gì đã xảy ra với cô vào tối thứ Sáu, tháng Sáu ba năm trước.
Zoe hai mươi bốn tuổi và chưa lập gia đình. sống cùng với mẹ là bà Brenda (bốn mươi chín tuổi) và em gái là Kimberly (mười sáu tuổi) ở Keynsham. Cô làm việc tại một thẩm mỹ viện ở trung tâm thị trấn và đã có bạn trai tên là Kevin, mối tình dài bốn năm. Đúng như mọi người nghĩ, Kevin là người đầu tiên bị nghi ngờ trong vụ Zoe bị sát hại. Vì nhiều lý do chính đáng, như chúng ta sẽ được theo dõi sau đây.
Lưu ý: Thực tế không có gì chắc chắn về Kevin ở giai đoạn này. Cần phải đào xới thêm một số vấn đề nữa.
Người ta thường rất thận trong khi mô tả hình thể nạn nhân, đặc biệt là lúc nói đến cỡ quần áo cô ấy mặc, nhưng khi vụ việc có dính tới kẻ giết người hàng loạt, các nạn nhân gần như luôn luôn thuộc cùng một tuýp, khiến cho việc xem xét “sự vừa vặn” của một cá nhân trở nên quan trọng. Nói cách khác, việc xem xét những đặc điểm về ngoại hình của Zoe quan trọng hơn hẳn những yếu tố nhạy cảm, thậm chí có chút xúc phạm nói trên.
Zoe Sykes béo. Tôi sẽ không hùa theo những tế nhị chính trị hay những mẫn cảm của các nhà nữ quyền bằng cách gọi cô ấy là “rất có da có thịt”, là “đậm người”, hay “đẫy đà”. Cô ấy nặng, theo ước tính của tôi, khoảng tám mươi hai cân rưỡi, khiến chỉ số cơ thể (BMI) của cô tận 32 và liệt cô vào danh sách béo phì.
Vào đêm cuối cùng của cuộc đời cô mà chúng ta đã biết, Zoe gặp bốn người bạn ở căn hộ ngay trung tâm thị trấn. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác da màu đen, một chiếc váy hoa đen-đỏ, quần tất đen và boot cao bồi đỏ.
Nhóm phụ nữ cùng nhau uống ba chai rượu trước khi ra ngoài, họ đến quán rượu Trout trên đường Temple, thị trấn Keynsham, vào khoảng chín giờ ba mươi tối.
Quán rượu đông dần và nhóm năm người bắt đầu bàn nhau chuyển qua một trong những hộp đêm ở thị trấn. Zoe không tham gia bàn bạc, nhưng đó không phải là điều bất thường. Bình thường, Kevin sẽ gặp Zoe trong quán rượu và cùng đi bộ hoặc lái xe đưa cô về nhà.
Bạn bè của Zoe, hầu như đều phản đối Kevin. Anh ta có tật thích kiểm soát người khác, lúc nào cũng thích ra lệnh cho Zoe phải mặc những gì, phải đi những đâu, thậm chí, phải cư xử như thế nào.
“Zoe luôn có vẻ bồn chồn lo lắng.” Một người bạn nói với cảnh sát. “Dường như lúc nào cô ấy cũng ngoài nhìn ra sau vai vậy.”
Kevin khai mình không gặp Zoe vào đêm thứ Sáu, ngày 8 tháng 6, lúc đó, anh ta đang ngồi ở một quán rượu khác, ở một thị trấn khác, cho đến tận quá nửa đêm. Theo lời họ khai, anh ta cùng một người bạn, sau đó đã quay trở lại nhà của người bạn nọ, và Kevin đã ở đó cả đêm, theo lời họ khai. Tới đây, chứng cứ ngoại phạm trở nên mỏng manh hơn. Người bạn bị say rượu và ngủ li bì ngay sau khi về đến nhà. Anh ta không thể làm chứng cho những hoạt động của Kevin từ nửa đêm trở đi.
Hình ảnh của Zoe vào tối hôm đó đã được ba chiếc camera đường phố khác nhau ghi lại và do đó chúng ta có thể giả thiết cô ấy rời quán rượu khoảng từ mười một giờ đến mười một giờ hai mươi phút, trước bạn bè mình một lúc. Cảnh sát không thể xác định được lý do tại sao Zoe lại về trước và đi một mình, cô ấy cũng không nói với bất kỳ người bạn nào về nơi cô định tới.
Lần cuối cũng thấy Zoe là mười một giờ bốn mươi lăm phút tối, lúc cô đang đi bộ ra hướng nhà ga tàu hỏa. Tuy nhiên, lại không có bằng chứng nào cho thấy cô ấy đã vào nhà ga, mua vé hay lên tàu. Chúng ta phải đưa ra giả thiết: cô đã không làm vậy.
Bây giờ, chúng ta đi tới thời điểm tử vong. Khoảng thời gian giữa lúc cô mất tích và thời điểm tử vong đã được xác định. Zoe biến mất ngay trước nữa đêm. Mẹ cô, bà Brenda, bắt đầu đi tìm cô vào mười giờ sáng ngày hôm sau. Chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra với cô trong mười tiếng đồng hồ đó.
Phía cảnh sát thuật lại các tình tiết này như sau: Hamish Wolfe, với ý định giết người lởn vởn trong đầu đã vô tình nhìn thấy Zoe lác đác bước về phía khu vực dừng đỗ taxi của nhà ga. Hai người không chỉ quen biết sợ. Mẹ của Wolfe, bà Sandra thường ghé qua salon nơi Zoe làm Việc và đáng chú ý hơn, Zoe trở thành bệnh nhân của Wolfe khoảng vài tháng trước. Cảnh sát lập luận rằng nếu Hamish ngỏ ý cho cô quá giang, cô chắc chắn sẽ nhận lời.
Đây là một suy đoán thuần túy và đơn giản. Không có bằng chứng nào cho thấy Hamish, hoặc xe của anh ta, ở gần khu vưc nhà ga Keynsham đêm hôm ấy cả. Trái lại, anh ta và mẹ mình, cả hai mẹ con đều khai rằng họ dùng bữa tối cùng nhau vào tối hôm ấy, và sau đó chính mẹ anh ta đã lái xe đưa anh ta về nhà. Tuy nhiên, khi không một ai trong nhà hàng có thể xác nhận điều này (họ đặc biệt bận rộn vào buổi tối hôm đó và thậm chí còn không được hỏi về việc đó mãi cho đến hơn một năm sau), chứng cứ ngoại phạm vì thế đã lỏng lẻo đi rất nhiều.
Có lẽ nào như thế? Nguyên tắc cơ bản trong luật pháp Anh là mọi người được giả định đều đã nói sự thật, cho đến khi có bằng chứng chứng minh điều ngược lại.
Theo cảnh sát và bên nguyên, Hamish đã tình cờ gặp Zoe đang mệt, say và lạnh - và ngỏ ý cho cô quá giang. Anh ta không đưa cô ấy về nhà, mà đưa cô tới một nơi khác và giết cô. Khung thời gian vẫn chưa xác định được một phần bởi vì xác của Zoe vẫn chưa được tìm thấy và một phần vì xác của ba phụ nữ bị sát hại khác lại đang trong tình trạng bị phân hủy, khiến cho kết quả kiểm tra pháp y gần như vô giá trị. Chúng ta không biết những gì đã xảy ra với họ trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời họ.
Đi tìm Zoe
Mười giờ sáng thứ Bảy, em gái của Zoe là Kimberly đã kể với mẹ cô rằng Zoe không về nhà từ tối hôm trước. Bà Brenda đã gọi ngay cho Kevin, anh ta bảo với bà rằng, mình không chỉ không gặp Zoe, mà theo như anh biết, cô cũng không ở lại căn hộ của anh đêm qua.
Một điều tra viên đã đến nhà của Sykes trong vòng hai giờ sau khi bà Brenda trình báo con gái mình bị mất tích. Zoe mang theo ví và điện thoại di động trong người. Đó là một chiếc điện thoại thông minh, có cài ứng dụng theo dõi lộ trình, nhưng khi được cảnh sát kích hoạt, họ thấy vị trí cuối cùng được liệt kê là quán rượu Trout vào tối ngày thứ Sáu. Vì lý do nào đó, Zoe đã tắt điện thoại khi ở trong quán rượu.
Đẩy mạnh tìm kiếm
Người ta dành những ngày tiếp theo để hỏi chuyện bạn bè, đồng nghiệp và người quen của Zoe. Sếp của cô ấy ở salon cho biết, cô là một nhân viên chu đáo và đáng tin cậy. Kevin Walker được thẩm vấn khá lâu nhưng vẫn kiên quyết khẳng định mình không biết Zoe ở đâu.
Cuộc tìm kiếm được mở rộng huy động toàn bộ Sở Cảnh sát tỉnh Avon và Somerset vào tối thứ Hai. Chương trình tin tức trên truyền hình địa phương cũng đăng thông báo. Suốt mấy ngày, vẫn không có tin tức gì.
Chiếc boot màu đỏ
Vào thứ Năm, ngày 14 tháng 6, một chiếc giày cao bồi màu đỏ đã được tìm thấy ngay bên ngoài một ngôi làng ở Cheddar, Somerset, chỉ cách hai trăm mét tính từ chỗ cái hang nơi xác Myrtle Reid được phát hiện, gần hai năm sau đó. Chiếc giày đã được mẹ của Zoe xác nhận. Các vết máu nhỏ bên trong giày cho thấy cô đã bị thương.
Đến lúc này, cuộc tìm kiếm của cảnh sát đã mở rộng đến cấp quốc gia. Tất cả các lực lượng cảnh sát ở Anh và xứ Wales đều được nhận ảnh của Zoe. Vụ mất tích của cô được phát lên sóng quốc gia và bà Brenda Sykes cũng lên truyền hình.
Hai tuần sau khi phát hiện ra chiếc boot, ba tuần kể từ lần cuối cùng người ta nhìn thấy Zoe, vết máu đã được khẳng định là của cô. Kevin Walker bị đưa vào đồn hỏi cung, nhà và vườn của anh ta bị lục tung lên để tìm kiếm, nhà của Zoe cũng vậy.
Chẳng có gì cả. Zoe đã biến mất như một trò ma thuật. Thời gian dần trôi, và không thể khác được, cuộc tìm kiếm của cảnh sát thu nhỏ phạm vi lại và Zoe được liệt vào danh sách những người mất tích. Nhiều người cho rằng, nên để cô ấy thế. Chẳng có chút bằng chứng nào cho thấy Hamish Wolfe, hay bất cứ người nào khác, đã giết cô ấy cả.
Maggie lưu lại bản thảo. Đó là tất cả những gì cô tìm được về Zoe Sykes. Khi không được tiếp cận các hồ sơ của cảnh sát, cô cũng chỉ có thể đi xa được đến thế.
“Vậy là cô đã quyết định rồi?”
Cô tắt cửa sổ word và mở email lên. “Chưa.”
“Quá nhiều việc cho một vụ mà cô có thể chẳng bao giờ nhận rồi đấy. ”
“Chỉ là sắp xếp lại các ý tưởng của tôi thôi.” “Tôi mà là con bạc thì...”
“Cô đâu phải.”
“Tôi sẽ chơi lớn bây giờ luôn. Cược mười ăn một, Hamish Wolfe sẽ là khách hàng của cô trước cuối năm nay.”