Chương 9
GẦN CHÍN MƯƠI HAI MÉT trên mực nước biển, trên các ngọn đồi, các mỏ đá và những dòng sông, trên cả những cánh rừng và đồng cỏ của vùng ngoại ô tỉnh Somerset, sừng sững một chòi canh bằng thép. Những người đã trèo lên đài bát giác trên đó có thể nhìn thẳng xuống hẻm núi lởm chởm với tên gọi hẻm Cheddar và thấy rõ dáng hình hẻm núi ngoằn ngoèo, quanh co uốn qua những khối đá vôi của rặng đồi Mendips.
Chòi canh cũ kỹ rỉ sét cọt kẹt và rên rỉ từng cơn. Không phải vì gió, bởi hôm nay trời lặng, mà vì sự thiếu kiên nhẫn của người đàn ông cứ leo lên những bậc thang của chòi quá thường xuyên, nhưng người đó chưa bao giờ đến để quan sát cả. Người đàn ông đứng yên như chính chiếc chòi canh, mắt nhắm chặt lại.
Thượng sĩ Điều tra Pete đã đứng ở đây rất nhiều lần.
Vào mùa xuân, gần như anh có thể ngửi thấy cả thế giới rùng mình thức dậy; mùi ngọt ngào phì nhiêu của đất khi bị lũ giun ngọ nguậy đùn lên, khi những cây thân củ được vùi bên dưới bắt đầu trổ rễ. Vào những tháng mùa hè, khi gió lùa ngang qua các tầng chòi, gió mang theo mùi mặn đắng của đại dương. Những ngày thu, cây cối ở khu rừng gần đó thi nhau lan tỏa mùi hương của chính mình, mùi thơm như xạ hương ấy làm anh nhớ đến mùi tóc của người vợ cũ. Có điều, ngày hôm nay, không khí dường như quá lạnh mà biếng lười chuyển động và anh chẳng thể ngửi thấy gì ngoài hơi thở của chính mình.
Nếu Pete khôn ngoan hơn, anh hẳn đã đeo găng tay và mặc chiếc áo khoác dày trước khi thực hiện chuyến đi lên chòi canh ngay giữa mùa đông, nhưng hình như anh chưa bao giờ ăn mặc tử tế khi giết thời gian ở đây. Có lẽ anh nghĩ vật lộn trong nghịch cảnh sẽ đưa anh đến gần Zoe hơn, giúp anh dễ dàng linh cảm được cô đang ở đâu hơn. Bởi vì Pete đến chòi canh này là để tìm Zoe.
Mỗi khi đến đây, anh lại đứng im, mắt nhắm tịt, nói với chính mình rằng, khi mở mắt ra, anh sẽ nhìn thẳng được vào nơi mà Zoe nằm.
Điện thoại của anh rung trong túi áo khoác, báo cho anh biết có tin nhắn tới. Coi đó là dấu hiệu, Pete mở mắt ra. Không ổn. Anh đang nhìn chằm chằm vào vách đá phía bắc, khu vực xung quanh động Rill nơi Myrtle được tìm thấy, và khu vực đó đã được lùng sục hết sức kỹ lưỡng.
Cô đang ở đâu, Zoe?
Anh quay lại, hai tay thọc sâu vào trong túi áo, và nhìn ra hướng đông bắc, ra một hẻm núi đá vôi gọi là Thung lũng Burrington và một cái hang tên là Suối ngầm Sidcot - nơi từng là mộ phần của Jessie Tout.
Chưa có ai giải thích nổi Hamish Wolfe đã nhét xác của Jessie Tout vào nút thắt cổ chai Suối ngầm Sidcot như thế nào và anh ta vẫn chưa làm sáng tỏ điều ấy cho thế giới, nhưng bằng cách nào đó, anh ta đã làm được, bởi lẽ đó là nơi cô được tìm thấy, gần bốn tháng sau khi cô biến mất.
Cách nơi Jessie nằm không xa là động Goatchurch, một hang động nổi tiếng với những lính mới trong lĩnh vực thể thao. Các cậu trai của một trường chuyên ở phía đông bắc đã tới khám phá động này vào hồi tháng Giêng, gần năm tháng sau khi Chloe Wood biến mất. Một nhóm nhỏ rời cung đường chính để thám hiểm một cung đường hẹp hơn và đã tìm được thứ bất ngờ hơn những gì các cậu mong đợi rất nhiều.
Động Rill, động Goatchurch, Suối ngầm Sidcot. Đội của Pete đã tốn hàng giờ liền cắm mặt vào các bản đồ giao thông đường bộ, bản đồ của hãng Ordnance Survey, bản đồ hang động và cả Google Earth, họ nghiên cứu các hình mẫu, họ tìm điểm thứ tư - điểm có thể là nơi Zoe nằm. Họ tiếp quản sau khi Chloe được tìm thấy, sau khi Myrtle được tìm thấy, và họ lặp lại các công đoạn khi Latimer đến và tưởng tượng rằng mình là người đầu tiên nảy ra ý tưởng đó.
Chẳng có hình mẫu nào rõ ràng. Chẳng có dấu hiệu gì biểu lộ nơi giấu xác Zoe. Và đôi khi Pete cảm thấy, nếu anh không tìm được cô, có khi anh sẽ dành cả đời để tìm.
Vậy là Pete tới đây và hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ sực nảy ra ý tưởng. Rằng một ngày nào đó, từ vị trí thuận lợi của mình trên chòi canh, anh sẽ theo con đường của người lữ hành đơn độc như người ấy ngay lúc này, trong chiếc áo khoác màu trắng và mũ màu xanh lam, người đang leo qua thác nước nhỏ để sang vách núi phía bắc rồi trong khoảnh khắc xuất thần, chợt nhận ra nơi Zoe đang nằm.
Người leo núi mặc áo khoác trắng dừng lại để thở và kéo mũ xuống. Cô vén tóc ra sau, xoăn thành một búi lỏng ở cổ, trước khi trùm chiếc mũ len lên lại.
Pete nhanh chóng di chuyển. Anh không thể chạy ngay xuống bốn mươi bảy bậc thang kim loại của chòi canh được và chắc chắn anh không thể chạy xuống hai trăm bậc thang được đẽo vào mặt đá để trở lại con đường nhựa dưới chân đồi. Nhưng anh sẽ đi xuống hẻm núi và trở lại phía bên kia một lần nữa nhanh nhất trong khả năng cho phép vì mái tóc được giấu trong chiếc mũ mà anh đã nhìn thấy có màu xanh.
Maggie Rose đang leo lên vách núi phía bắc, hướng về phía động Rill.