← Quay lại trang sách

Chương 11

Maggie đứng bên miệng động Rill, lắng nghe thanh âm của nước chảy và tiếng nhỏ giọt đều đều, tiếng nhỏ giọt của quá trình hình thành nên thạch nhũ. Nơi cửa động lạnh căm, bởi mặt trời tháng Mười hai nằm rất thấp trên tầng trời. Những chiếc bóng đổ dài, và những tia sáng nhạt nhòa, yếu ớt chẳng thể nào vươn tới vách núi phía bắc được nữa. Bên trong sẽ ấm hơn.

Bên trong động này có thực vật sinh trưởng, dẫu có vẻ lạ. Những cụm bọt biển bám vào các mặt đá thẳng đứng, những lá dương xỉ trông như nấm ngoi ra từ các kẽ đá, những vách đá ẩm ướt hơn lại nhuốm màu xanh sáng của tảo lục. Có chút ánh sáng cũng chen chúc vào đây, len qua các kẽ nứt trên đá, chui xuống từ các khe núi thông thẳng lên thế giới bên ngoài, tạo điều kiện cho những sinh vật xa lạ, dị hình này tồn tại.

Thêm một bước và cô bị trượt chân. Cô bật đèn pin lên, lia chùm ánh sáng quanh các vách đá. Có một cái gì đó rất xác thịt, đáng sợ, tới mức sởn gai ốc ở những khối đá vôi xung quanh cô. Chỗ cong cong của tảng đá ở bên trái có thể là phần đùi của một con vật. Ở bên phải cô, lủng lẳng những khối hình có diện mạo của bộ da khô. Ngay phía trước, vòm hang sà dần xuống và cô sẽ phải cúi thấp người để sang một hốc khác mà cô biết còn ở xa.

Maggie chui vào một lối hẹp, thấp, cô biết rõ có những khối đá đồ sộ ở ngay trên đầu, nhưng quay lại trong không gian chật chội này sẽ đưa lại một cảm giác tồi tệ hơn là tiếp tục đi thẳng tới trước, và vì vậy, cô cố đi nốt những bước cuối cùng.

Đột nhiên, vòm hang lởm chởm đá thấp lè tè biến mất và thế vào đó là một khoảng không vô tận. Maggie soi đèn pin lên trên và rọi ra xung quanh, nhưng tia sáng của chiếc đèn không đủ mạnh để lên đến nơi cao nhất hay ra tới chỗ xa nhất. Hang đá này rộng mênh mông, cứ như toàn bộ vách núi nơi đây đều rỗng, và những tảng đá xung quanh cô trông vẫn hệt như thịt sống. Cô thấy mình như đang nằm trong bụng của một sinh vật khổng lồ nào đó, và khi cô vươn tay ra, chạm vào vách đá, chúng sẽ ấm nóng, sẽ lõm vào ở chỗ những ngón tay cô đặt vào, sẽ đập thình thịch cùng với máu.

Một tiếng rào rạt vang lên ở cao trên đầu cô và theo phản xạ, cô hạ đèn pin xuống, bởi làm náo động lũ dơi cư trú nơi đây là trái pháp luật. Cô đi về phia con sông, ngang qua một vũng nước bên trên một mỏm đá, với những mỏm đá vôi đâm sâu xuống đáy. Mấy tảng đá nằm dưới mặt nước lóe lên những tia màu và những đường vân trông như đá quý.

Mạch suối ngầm chảy theo hướng đông, nối khoang hang này với những hang khác gần đó, tạo ra một quần thể hang động và các lối đi. Cuối cùng, con suối cũng chạy ra được ngoài từ đồi Mendip và chảy qua các tầng đất vùng Somerset để tới eo biển Bristol.

Có tiếng động phía sau, to hơn những tiếng róc rách, tí tách và lạo xạo - thanh âm của hang động. Không đắn đo, Maggie tắt ngay đèn pin và cái hang chìm dần vào bóng tối.

Cô chờ đợi, nghe tiếng rì rầm nhỏ nhẹ của nước, tiếng tí tách đều đều của giọt thạch nhũ. Trong bóng tối vây quanh hang động, cô có thể trốn ở đây mãi mãi. Bất cứ ai đang tới cũng sẽ không bao giờ tìm thấy cô ấy.

“Maggie?”

Một tia sáng xuất hiện và cô nhanh chóng đứng dậy, cảm thấy xấu hổ về bản năng đã làm mình sợ hãi. Bật đèn pin trở lại, cô nhìn thấy hai bàn chân, rồi một đôi chân mặc quần tây sẫm màu và một cái đầu, với mái tóc nâu ngắn. Anh ta đã đến cuối đường, ra khỏi chỗ vòm đá lởm chởm và đứng thẳng người dậy. Đèn của anh ta sáng yếu hơn của cô, chỉ là ánh sáng phát ra từ đèn led điện thoại di động.

“Đây không thể là một trùng hợp ngẫu nhiên.” Cô nói.

Pete lắc đầu, có hơi giống một con chó đang cố gắng giũ mấy giọt nước ra khỏi bộ lông. “Tôi đã nhìn thấy cô vào trong này. Và tôi không thể không thắc mắc tại sao.”

Cô cảm thấy tội lỗi, và không chỉ vì bị bắt gặp. Anh ta sẽ biết cô quan tâm đến vụ án của Wolfe mà Pete Weston vốn không muốn cô tham gia vào vụ Wolfe này chút nào.

“Tò mò thôi, tôi nghĩ thế.” Cô nói. “Wolfe đã bị ép vào màn hình ra-đa của tôi. Khi điều đó xảy ra, tôi phải đào sâu hơn một chút.”

“Cô có tìm thấy gì không?” Anh nhìn xung quanh, căng mắt vào bóng tối mà chiếc đèn tí xíu của anh không len qua được.

“Anh mong tôi tìm được gì nào? Tôi nghĩ anh cũng đã kiểm tra rồi. Anh sẽ biết nếu Zoe có ở đây.”

“Cô ấy không có.” Anh cẩn thận bước ngang qua cô. “Đội thợ lặn của cảnh sát chúng tôi, cùng sự trợ giúp của các nhà thám hiểm hang động địa phương dày dạn kinh nghiệm, đã soi đến từng phân trong động này. Chúng tôi thậm chí còn cho thợ lặn mò ở sông. Hoặc mò mẫm hết ở những chỗ có thể tiếp cận được rồi.”

Maggie bước tới mép nước cùng anh. “Cô ấy có thể đã bị nước cuốn ra rất xa.” Cô rọi đèn pin của mình tới chỗ mạch nước biến mất ở dưới đá. “Bị mắc kẹt vào cái gì đó chẳng hạn.”

“Có thể lắm. Hoặc trong hang động này, hoặc ở một trong số hàng chục hang khác của vùng. Nhưng tới khi nào Wolfe cho chúng tôi biết chỗ để tìm, chúng tôi mới có hy vọng tìm ra cô ấy.”

“Myrtle ở đâu vậy?” Cô hỏi anh.

Anh hất đầu về phía một dải đá vụn, giả như bãi biển. “Nửa trên cạn, nửa dưới nước.” Anh nói với cô. “Chắc bị dạt vào, bởi vì hang này có nhiều người tới tham quan lắm và nếu cô ấy đã nằm ở đó từ lúc bị mất tích, cô ấy phải được tìm thấy từ sớm hơn rất nhiều rồi. Vậy, Maggie này, cô sẽ nán lại đây lâu, hay cô có muốn đi uống cà phê không?”

Maggie mở miệng định nói mình phải về nhà, rằng mình còn vài việc để làm. Nhưng, nhìn xung quanh mình lần cuối, cô nói: “Tôi xong việc ở đây rồi. Cà phê có vẻ hay đấy.”