← Quay lại trang sách

Chương 12 & 13

BẢN THẢO

WOLFE - SÓI GIÀ GIAN ÁC

Tác giả: Maggie Rose

CHƯƠNG 3: CHLOE WOOD SẬP BẪY

Chloe Wood trở thành người phụ nữ đẫy đà thứ ba bị mất tích vào thứ Tư, ngày 11 tháng 9 năm 2013. Vụ mất tích của cô đã đưa cuộc điều tra lên hàng a truy tìm tay sát nhân hàng loạt.

Chloe 32 tuổi, nhà thiết kế đồ trang sức tự do, là chủ một doanh nghiệp nhỏ, khá phát đạt ở quê nhà tại ngoại ô vùng Glastonbury.

Cô sống cùng người bạn trai tám năm của mình, Jeremy, một luật sư. Theo lời mọi người xung quanh, cặp đôi rất hạnh phúc và Jeremy chưa bao giờ là nghi phạm số một cả.

Không đậm người bằng ba người kia, Chloe có mái tóc nâu vàng dài và một làn da rất đẹp. Bức ảnh được phía cảnh sát sử dụng thường xuyên nhất trong cuộc tìm kiếm là bức ảnh chụp cô trong một chiếc váy màu xanh cổ vịt bồng bềnh. Danh sách các sở thích của cô có môn đi bộ nhanh và yoga. Cô còn ăn chay. có vẻ như Chloe là một bằng chứng sống của câu được người ta lập đi lặp lại suốt ngày: “Béo khỏe - béo đẹp”.

Vài tháng trước khi biến mất, Chloe đã "trò chuyện'', đầu tiên là qua trang web của cô và sau đó là qua email với một phụ nữ tên là Isabelle Warner, Giám đốc Điều hành của JustoffMainstreet.com, một công ty phân phối đồ trang sức muốn sản xuất số lượng lớn và phân phối các sản phẩm trang sức của Chloe trong các cửa hàng lớn và những điểm bán lẻ cao cấp, bắt đầu ở vùng Tây nam, nhưng có tiềm năng mở rộng ra toàn quốc. Nếu đó là sự thật, đây sẽ là một bước ngoặt quan trọng với doanh nghiệp nhỏ của Chloe.

Hai người phụ nữ hẹn gặp nhau vào thứ Tư, ngày 11 tháng 9 tại thư viện công cộng ở Gheddar. Địa điểm gặp mặt này có vẻ là một lựa chọn kỳ quặc, nhưng theo bạn trai của Chloe, họ có kế hoạch đi từ đó đến trụ sở công ty.

Bạn trai cô trình báo cô mất tích ngay tối hôm đó. Viên cảnh sát trực ban quen biết rằng Hạ sĩ Điều tra Weston đặc biệt quan tâm tới mối liên kết khả dĩ trong các vụ án của Zoe SykeE và Jessie Tout nên “ăng-ten” của anh ta nhanh chóng nhận tín hiệu. Anh gọi ngay cho Weston và cuộc truy tìm tung tích Chloe đã được tổ chức với tốc độ khẩn trương.

Tại thời điểm đó, xin nhớ cho, xác của Zoe hay của Jessie đều chưa được tìm ra. Họ vẫn chỉ là những người mất tích.

Máy tính của Chloe bị đưa đi phục vụ điều tra, và chỉ trong vòng vài phút, phía cảnh sát đã truy được ra các email gửi cho Chloe từ “Isabelle Warner” cũng được gửi từ cùng máy chủ với tài khoản Facebook “Harry Wilson”. Hai người phụ nữ đã sập bẫy cùng một kẻ thủ ác.

Thi thể của Chloe được tìm thấy vào tháng 1 năm 2014, trong động Goatchurch, một hang động nổi tiếng của vùng Mendip.

Chương 13

QUÁN CÀ PHÊ HỌ CHỌN có sàn làm bằng kính cường lực, nhìn rõ lòng sông róc rách chảy ngay bên dưới.

“Cùng một con sông thì phải?” Maggie ngắm dòng nước nô đùa trên đá cuội dưới lòng sông, trong lúc Pete nhấc cốc double espresso* của mình và cốc flat white* của cô ra khỏi khay. Trước đó, họ đã giành nhau trả tiền cà phê một lúc. Anh thấy thích khi cô không coi hành động ga-lăng của anh là điều hiển nhiên. Và vì thế mà cô để cho anh thắng.

Espresso (cà phê được xay thật mịn, pha bằng áp lực của hơi nước trong nửa phút) với lượng cà phê nhiều hơn gấp đôi.

Cà phê đen và sữa pha ở áp suất cao.

“Có thể là một nhánh sông khác.” Anh giũ áo khoác. “Cách duy nhất để biết chắc chắn là cô quay trở lại hang động và thả một con thuyền đồ chơi xuống. Tôi sẽ chờ nó trôi qua đây.”

Anh đợi nụ cười của cô. Đôi mắt ngọc bích của cô tương phản tới giật mình với vẻ nhợt nhạt trên gương mặt cô.

“Anh quê ở Somerset à?” Cô phá vỡ bầu không khí im lặng đang khiến cả hai không thoải mái.

Anh gật đầu, ngụm cà phê trong miệng bị nuốt xuống quá nhanh. “Sinh ra và lớn lên ở vùng này. Trưởng thành ở Weston-super-Mare. Nhưng giọng của cô tôi thấy có vẻ giống người ở vùng phía bắc. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Mấy từ lạ.”

“Cha tôi là người Yorkshire, nhưng chúng tôi chưa bao giờ sống ở đó cả. Ông từng phục vụ trong quân ngũ. Chúng tôi sống ở nước ngoài lúc tôi còn nhỏ.”

“Vậy điều gì đã đưa cô đến đây vậy?”

“Hồi xưa, tôi có chút tư tưởng New Age. Những điều về Glastonbury thu hút tôi. Điểm hội tụ của các đường ley*, đại loại thế.”

Nguyên văn là “Ley Lines”,thuật ngữ do nhà sưu tầm đồ cổ nghiệp dư Alfred Watkins đặt ra vào những năm 1920, khi ông quan sát thấy các địa danh linh thiêng ở Anh nằm đúng trên một chuỗi các đường thẳng liên kết với nhau.

“Tôi chưa bao giờ đoán ra. Giờ trông cô lại rất truyền thống.”

Có một nụ hoa hàm tiếu ẩn ngay bên dưới vẻ điềm tĩnh băng giá đó. Cô đặc biệt giỏi giấu nụ cười.

“Tôi đã mè nheo với bố mẹ hàng tháng trời để ông bà cho tôi đi lễ hội âm nhạc lúc tôi mười bảy tuổi.” Cô nói. “Bố mẹ cuối cùng cũng nhượng bộ và tôi không bao giờ dám nói với họ là tôi ghét cái lễ hội ấy. Nhưng tôi thích nơi này.”

“Cô có nghe tin gì từ Hamish Wolfe hay nhóm fan cuồng của anh ta chưa?”

Cô đưa chót lưỡi hồng hồng khẽ liếm bọt cà phê dính trên môi. “Có mấy email của nhóm đó. Họ sẽ họp mặt tối nay ở Minehead. Họ có bảo tôi tới dự.”

“Tôi thành thật khuyên cô không nên. Nhưng nếu cô định đi, đừng đi một mình.”

“Tôi từng gặp những người giống họ trước đây rồi, anh biết mà.”

Anh biết. Cô vào thẳng trong tù, trò chuyện với mấy tên tội phạm kinh khủng nhất. Cô không cần anh canh chừng cho cô.

“Tôi có thể hỏi cô điều này được không?” Anh nói.

“Anh có thể hỏi tôi bất cứ điều gì anh thích.”

“Cô bảo với tôi rằng cô sống một mình.”

Cô không đặt cốc xuống, chỉ hé mắt qua miệng cốc, nhìn anh. “Không, tôi không nói thế.”

“Hôm tôi đến nhà cô, khi chúng ta nói về nhóm fan cuồng của Wolfe, tôi đã hỏi...”

“Và tôi coi đó là một lời đe dọa úp mở. Tôi đã không trả lời câu hỏi của anh.”

“Đúng vậy.” Anh bắt đầu lại. “Vì thế, tôi đã cho người kiểm tra. Hóa ra, cô sống một mình thật.”

Khuôn lông mày hoàn hảo nhướn lên.

“Khi tôi ra khỏi phòng, tôi nghe thấy cô nói chuyện với ai đó.”

Nụ cười dường như không có trong danh mục của người phụ nữ này, nhưng cô có cách làm ánh mắt dịu đi để cho người ta biết mình đang cười thầm. “Có lẽ lúc đó tôi đang nói chuyện điện thoại.”

Anh lắc đầu. “Không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”

“Tôi gọi cho người ta.”

“Trong khi tay cảnh sát tọc mạch đang ở trong nhà vệ sinh dưới gầm cầu thang của cô ư? Và, cô biết không, nghe thực sự không có vẻ như đang có người nói chuyện điện thoại. Cao độ của giọng nói hoàn toàn khác. Cao. Rõ hơn. Để truyền được qua đầu dây bên kia. Cô đã nói chuyện với ai đó ở trong phòng.”

“Nếu đúng thế thì sao?”

Anh bỏ cuộc. “Sao cũng được. Tôi không có quyền tra khảo. Bệnh nghề nghiệp một chút thôi.”

“Để khi nào tôi biết anh rõ hơn, tôi sẽ nói thì sao nhỉ? Thế nghe có công bằng không?”

“Được.”

“Bây giờ tới lượt tôi. Tôi đã đọc một chút về vụ án. Không phải vì tôi quyết định nhận vụ đó - tôi vẫn khá chắc chắn rằng mình sẽ không nhận - nhưng nó thật sự làm tôi thấy thú vị, phải thú thật như thế. Tôi có chút thắc mắc ở cái tên này. Nó được nhắc tới hai lần. Nhưng lại không được giải thích rõ. Tôi tự hỏi liệu anh có cho tôi biết được không.”

“Cứ nói đi.”

“Vòng hoa cúc là cái gì thế?”

Anh thấy cột sống mình dựng thẳng lên và thầm hy vọng cô không nhìn thấy. “Cô nghe thấy cái đó ở đâu vậy?”

“Nó được nhắc tới trong một cuốn sách về Wolfe. Chi tiết vớ vẩn thôi, vì thế tôi không chắc nên để tâm nó tới mức nào. Nhưng anh rõ ràng đã nghe nói về nó, vậy hãy tiếp tục đi, nó là cái gì vậy?”

“Thành thật mà nói, chúng tôi không biết. Nó chỉ là một mẩu bằng chứng theo lời đồn đại vậy thôi. Chúng tôi chưa bao giờ tìm ra nó cả.”

“Nhưng tìm cái gì cơ?”

“Khi Wolfe bị tạm giam và chúng tôi bắt đầu tìm hiểu vụ này, chúng tôi đã nói chuyện với những người quen biết anh ta hồi trẻ.”

Maggie nhoài hẳn người lên phía trước, bỏ găng ra để lộ đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng bệch với bộ móng sơn màu hồng.

“Chúng tôi lúc ấy đang cố gắng để hình dung sơ bộ về cá tính của hắn. Có một số dấu hiệu cho thấy hắn có tiền sử bạo lực. Hay, ở bất kỳ trường hợp nào đi nữa, đã có những hành vi không bình thường.”

“Hành vi lạm dụng đầy thú tính hay đại loại vậy ư?”

“Chính xác. Chính xác là những cô gái ghé thăm khoa cấp cứu quá mức thường xuyên chỉ nhằm tìm kiếm sự an ủi.”

“Anh có tìm được gì không?”

Anh lắc đầu. “Chẳng có gì liên quan đến bạo lực cả. Nhưng những gì chúng tôi phát hiện được thực sự nói lên rất nhiều về... tôi nên nói thế nào nhỉ... sở thích tình dục của hắn.”

“Nó có liên quan đến sở thích những cô gái đậm người của hắn không?”

“Có một hội kín, lúc hắn còn học đại học, người ta nói thế. Được gọi là Hội Béo. Một nhóm bốn, năm sinh viên nam gì đó hẹn hò với phụ nữ béo và thú vị ở đây là cảnh làm tình của họ đã được quay lại.”

Đôi lông mi đen tuyền của cô nhắm tịt. “Các cô ấy biết chứ?”

Pete lắc đầu. “Không. Các cuộc giao hoan được quay lén. Vấn đề là, những người được cho rằng đã tham gia vào cái hội gọi là Hội Béo đó rất kín miệng. Chúng tôi đã thẩm vấn họ vô số lần. Chẳng thu hoạch được gì cả. Chỉ là một vài người ngoài cuộc đã nói với chúng tôi về điều đó thôi. Một cậu cùng lớp, một cô bị coi là một trong số các nạn nhân. Rắc rối ở chỗ, tất cả đều chỉ là tin đồn. Không có bằng chứng gì cả.”

“Thế tin đồn ấy như thế nào?”

“Rằng năm tên nọ cố ý nhắm vào những cô gái mập mạp, thường xuyên dụ dỗ họ bằng cách chuốc rượu, có thể là cho cả thuốc kích thích nữa, đưa họ rơi vào trạng thái mà sự kiềm chế không còn duy trì được nữa, và sau đó, chúng quay lại các cảnh làm tình.”

“Hấp dẫn đấy.”

“Chính xác. Nhưng chuyện còn tệ hơn thế nhiều. Bởi các băng sex đó không chỉ để xem riêng tư. Nghe đồn, chúng còn được bán ra ngoài, thông qua một số kênh chợ đen, dưới nhãn Mây mưa với Gái Béo. Cũng theo lời đồn, chúng đã bán được rất nhiều bản, kiếm được rất nhiều tiền.”

“Và không có băng chứng nào về chuyện này?”

“Cũng gần hai mươi năm trước rồi mà. Mấy cửa hàng chợ đen chuyên bán phim con heo đã dẹp tiệm từ lâu lắm. Và có chuyện gì đó đã xảy ra. Chúng tôi không biết chính xác là chuyện gì, nhưng tôi đoán, đã có một số phụ nữ phát hiện ra sự việc và khiếu nại lên trường đại học. Có lẽ vài phụ huynh cũng đã ra mặt. Dù sao, trò chơi đã kết thúc và các băng sex đã bị tiêu hủy. Không một dấu vết nào còn sót lại. Chỉ là tin đồn và giả thuyết mà thôi.”

“Và Vòng hoa cúc là một trong các cuộn băng đó?”

“Nghe đồn là thế. Một trong những cuộn kinh nhất.”

“Sao lại thế?”

“Nhân vật chính là Hamish và một sinh viên trẻ tên là Daisy, người rõ ràng rất duyên dáng.”

“Thế còn chuỗi vòng*?”

Nguyên văn là “in chains”. Trong tiếng Anh, cụm từ này có nhiều nghĩa, Vừa có nghĩa là chiếc vòng, chuỗi vòng, vừa có nghĩa là xiềng xích.

“Vâng, cũng có quay trong đó. Được cho là như vậy. Một số người cho rằng đây là băng sex “nặng”, có các trò thống dâm và bạo dâm, mà trong đó, Daisy đã bị thương. Có một người nọ thậm chí đã đi xa hơn và phỏng đoán rằng đó là băng khiêu dâm quay cảnh giết người thật; và rằng Daisy cuối cùng đã chết. Tất cả đều là những bằng chứng không đáng tin cậy bởi vì đã từ quá lâu rồi, các chàng trai luôn say xỉn khi xem mấy băng sex đó, và cũng chẳng rõ họ có thực sự xem không, hay chỉ nói chuyện với những người đã xem mà thôi. Những gì chúng tôi biết là cô Daisy đang được nói đến đây- xin lỗi, không nhớ nổi họ của cô ấy - đã bỏ học khi chuyện vỡ lở và không ai biết cô ấy đã đi đâu. Cô ấy đã biến mất.”

Hình như Maggie trầm ngâm trong giây lát. “Anh có nghĩ cô ấy có thể là nạn nhân đầu tiên của anh ta không?”

“Ai mà biết?” Pete nói. “Cá nhân tôi nghĩ đã có chuyện gì không ổn trong lúc quay video Vòng hoa cúc. Có lẽ đã xảy ra tai nạn, có lẽ hắn ta bị kích động. Tôi nghĩ cuối cùng Daisy đã chết và hắn đã cố xoay xở để che đậy vụ việc. Có thể có hoặc không có sự giúp đỡ từ bạn bè. Tôi nghĩ rằng, ban đầu, hắn đã xấu hổ về nhưng gì mình làm, thề sẽ không bao giờ lặp lại, cố gắng quên nó đi và tập trung tạo dựng sự nghiệp một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc.”

“Nhưng giang sơn để đổi, bản tính khó dời?”

“Có thể dời được ư?”

Đôi mắt cô mở to. “Con chó của anh ta tên là Daisy.”

“Tôi biết. Và điều đó thực sự làm tôi lạnh người. Bởi vì hắn ta đã nhận nuôi con chó đó ngay trước khi bắt đầu giết chóc trở lại.”