Chương 14
BẢN THẢO
WOLFE - SÓI GIÀ GIAN ÁC
Tác giả: Maggie Rose
Chương 4: MYRTELE REID - CÂU CHUYỆN THẦN TIÊNHÓA THÀNH KINH DỊ
Myrtle Reid, hai mươi ba tuổi, ít tuổi nhất và cũng đẫy đà nhất trong số bốn nạn nhân. Sống chung một nhà với mẹ, bốn anh chị em, và người cha dượng thứ năm (nhưng tôi không chắc mẹ cô có thực sự kết hôn hay không). có lẽ cũng không quá lời khi nói cuộc sống của cô không đặc biệt hạnh phúc hay trọn vẹn.
Không đặc biệt sáng dạ ở trường, chẳng có tài năng nào rõ rệt, Myrtle sẽ không bao giờ trở thành một người thành đạt được. Bỏ học ở tuổi mười sáu, cô làm một loạt các công việc có mức lương thấp, và không thể trụ lại với bất kỳ công việc nào được vài tháng.
Điểm nổi bật nhất ở Myrtle có lẽ là mái tóc đen, dài và dày của cô. Nhưng khi mái tóc đó đi kèm với một làn da xấu, một cặp kính gọng đen sì, nặng trịch và hàm răng khắp khểnh thì lại là một vấn đề khác. Theo những gì chúng ta biết, cô ấy chưa bao giờ có bạn trai, và khả năng cô ấy có bạn trai là không.
Niềm đam mê lớn nhất của Myrtle, gần tới mức ám ảnh, là Disney. Trang Facebook của cô không có gì mấy. Nhưng trang Tumblr của cô lại đăng tải hàng ngày các bài viết ngắn, sai chính tả, nói về những bộ phim mà cô đã xem, những bài báo viết về các công viên giải trí mà cô đã đọc và cảm nghĩ của cô về các nhân vật, trang phục, thậm chí là mối quan hệ của các nhân vật đó.
Ảnh đại diện của cô trên Facebook, chụp từ vài năm trước, là ảnh Myrtle ở Disneyland Paris, đeo bờm tai chuột Mickey, đứng cạnh Mickey và Minnie. Ảnh bìa là ảnh phòng ngủ của cô ở nhà, hệt như một bảo tàng ghi lại những sự kiện đáng nhớ của Disney.
Myrtle đã nướng tất cả số tiền dành dụm của mình vào các món đồ chơi Disney, quần áo, poster và tranh ảnh. Đó là nỗi ám ảnh đã khiến cô phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Cô chỉ có một vài người bạn ngoài đời và cũng có ít bạn bè thực sự trên Facebook. Hầu hết những người mà cô tương tác là những người cùng chung sở thích, những người cô đã gặp trên các trang mạng liên quan đến Disney. Một trong số những “bạn” này tự xưng là bà ngoại tuổi bảy mươi hai, tên là Anita Radcliffe. Nếu độ nhanh nhạy của Myrtle cũng ngang bằng độ đam mê mà cô dành cho mọi thứ của Disney, đáng ra, cô đã phát hiện Anita Radcliffe là tên của một nhân vật trong phim “101 chú chó đốm”.
Anita Radcliffe cũng lại là một nhân thân giả mạo. Cảnh sát nhanh chóng phát hiện ra các bài viết của “bà” đều đến từ cùng một máy chủ với các tài khoản email Harry Wilson và Isabelle Warner. Harry Wilson và Anita Radcliffe thậm chí còn là “bạn bè” trên Facebook - rối rắm chưa?
Vào ngày 12 tháng 2 năm 2013, Myrtle thấy Anita Radcliffe đăng một bài lên tường của mình. Anita đã vào xem toàn bộ các tấm ảnh của Myrtle và đã bị thu hút trước bức ảnh chụp Myrtle trong trang phục nàng Bạch Tuyết.
“Đứa cháu gái lớn nhất của bà cũng cỡ người với cháu, và nó đang điên cuồng tìm kiếm trang phục nàng Bạch Tuyết để đi dự tiệc. Cháu có phiền nếu bà hỏi cháu chỗ mua bộ này không?"
Hai người bắt đầu trò chuyện. Nhìn lại mới thấy, Myrtle bị đưa vào tròng dễ như thế nào. Vào ngày sinh nhật của Myrtle, Anita đã dáng một tấm thiệp Disney trên trang cá nhân của cô và viết:
“Cầu chúc một ngày tuyệt vời đến với người bạn mới của tôi ở Disney. Ngập tràn niềm vui nhé. cô bạn nhỏ ngọt ngào của tôi!”
Khi Myrtle đăng một bình luận khá ngẫu hứng về mối quan hệ giữa chú cá hề Marlin và con trai, trong phim Finding Nemo, Anita đã khen ngợi về cái nhìn sâu sắc của cô.
“Xem Finding Nemo tới hàng triệu lần rồi, LOL. Muốn hét vào mặt Marlin là hãy để cho thằng bé lớn lên, Xì...”
“Khá sâu sắc đấy, Myrtle ạ. Bao bọc con cái quá mức sẽ dẫn đến tình trạng đồng phụ thuộc không lành mạnh, sau này rất khó để khắc phục. Bà cảm nhận được rằng, từ sự trưởng thành và mạnh mẽ của cháu, cháu lớn lên trong một đại gia đình, mà ở đó, mọi người đều được khuyến khích phải tự mình đứng lên từ khi còn rất nhỏ. Bà nói có đúng không?”
“Quá đúng ạ, bà thông thái. Năm anh chị em bọn cháu sống cùng một nhà + mẹ và Garry. Chẳng có lúc nào yên.”
Anita bắt đầu cái bẫy. Cứ mỗi vài ngày, bà ta lại gửi một bức ảnh chụp quà tặng kỷ niệm hằng năm của Disney, do là bà ta mua nhiều năm trước cho cháu. Bà ta bắt đầu bóng gió rằng tất cả đều đang hỏng dần trên gác xếp, bám đầy bụi và chiếm diện tích. Một số món bà ta cho cô xem còn khá hiểm, được bán với giá hơn 100 bảng trên eBay. Lòng tham của Myrtle trỗi dậy.
Cùng lúc đó, sự quan tâm mà Anita dành cho cô như sự sẵn lòng trò truyện, lắng nghe và hỏi ý kiến của cô đã đánh thức lòng tự trọng của một cô gái trẻ vốn thiếu thốn những điều đó.
Trong số tất cả các nạn nhân, Myrtle có lẽ là con mồi dễ nuốt nhất.
Vào ngày 19 tháng 10, Anita gửi một tin nhắn cho Myrtle.
“Myrtle thân yêu, bà cảm thấy chúng ta đã thực sự trở thành bạn bè và, ngay cả khi những gì bà sắp nói đây là không thể chấp nhận được với cháu, bà vẫn hy vọng và cầu mong cháu sẽ không thấy giận, cô bạn thông minh, vui tính của bà ạ. Bà đã quyết định, sau nhiều lần tự vấn lương tâm, bà sẽ rời nhà và chuyển tới chỗ khác nhỏ hơn.
Lý do bà viết thư này cho cháu là để hỏi liệu cháu có thích bộ sưu tập Disney của bà không? Mấy đứa cháu của bà không dùng đến chúng nữa. Tất nhiên, bà biết bà có thể đem bán và thu về được khá nhiều tiền từ bộ sưu tập, nhưng bà không cần tiền. Bà không nói khoác đâu, bà biết cháu cũng rõ điều đó, bà chỉ nói sự thật bởi vì bà muốn cháu hiểu được ước muốn của bà, rằng bộ sưu tập này sẽ được dành lại cho ai đó biết quý trọng nó.”
Có vẻ như không cần thiết phải ghi lại hồi âm của Myrtle. Tất nhiên cô ấy muốn có bộ sưu tập Disney. Anita để cho cô chờ đợi thêm vài tuần nữa, nhưng cuối cùng, vào ngày 4 tháng 11, họ đã đồng ý gặp mặt nhau. Anita ngỏ ý đón Myrtle tại bến xe buýt ở vùng ngoại ô thị trấn.
Và lại một cô gái trẻ khác bước vào trang sách của chúng ta.
Một vài ngày sau khi Myrtle mất tích, cảnh sát đã gặp may mắn đầu tiên trong vụ án này. Thu ngân tại một trạm xăng của Esso trên đường Bridgwater (A38), cách Gheddar vài cây số về phía bắc, đã phát hiện ra điều không bình thường ở sân trước. Chủ sở hữu một chiếc BMW màu đen đã dừng lại để kiểm tra áp suất lốp và người thu ngân đã vô tình trông thấy anh ta mở cốp xe. Người thu ngân mô tả những gì xảy ra tiếp đó là “một kiểu hỗn chiến”.
Có lẽ chúng ta không bao giờ biết được những gì có thể xảy ra nếu anh ta kiểm tra cảnh đó ngay lập tức và gọi cho cảnh sát. Anh ta đã không làm vậy. Trạm xăng khi ấy rất đông, anh ta không hoàn toàn chắc chắn về những gì mình đã nhìn thấy, và vẫn chưa biết gì về vụ mất tích của Myrtle.
Ba ngày sau, anh ta đọc được một bản tin và thấy chột dạ, rồi quyết định báo cáo lại sự việc cho một nhân viên cảnh sát mà anh biết - Lại là Hạ sĩ Điều tra Pete Weston.
Những gì Weston và nhân viên thu ngân nhìn thấy khi xem cảnh quay trên camera là một nhân vật mặc quần áo tối màu, cẩn thận mở cốp xe, sau đó phóng lên trước và đóng cốp lại. Bên trong buồng lái quá tối, không nhìn thấy gì, nhưng khi chiếc xe đã được lái đi, có cái gì đó trông như vải thò ra ở sau cốp.
Kết quả của cuộc tìm kiếm ở các khu đất xung quanh trạm xăng là một chiếc tất da chân bị vứt bỏ. Sau đó, nhờ DNA và các tế bào da, nó đã được kết luận có liên quan đến Myrtle.
Hạ sĩ điều tra Weston ngay lập tức lần ra được chiếc BMW màu đen là của ông Hamish Wolfe, bác sĩ hội chẩn. Wolfe đã bị bắt.
Máy tính của anh ta bị tịch thu. Nếu các điều tra viên từng hy vọng tìm được địa chỉ IP quen thuộc nọ, họ đã phải thất vọng. Nhưng Wolfe dù sao cũng đã phạm một sai lầm lớn. Anh ta đã đăng, chỉ một lần, lên Facebook của Jessie Tout bằng tài khoản Harry Wilson. Đây là một bằng chứng cốt yếu khác để định đoạt số phận của anh ta.