← Quay lại trang sách

Chương 15

THEO NHƯ TRÊN TRANG WEB, khu tập kết lữ hành Minehead là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất của vùng Somerset. Các bức ảnh trên trang web thể hiện những “tổ ấm” sơn màu trắng sữa, với những cọc rào gỗ và những khu vườn sạch đẹp. Những bức ảnh chụp lại cảnh những gia đình đang thả bộ dọc theo những con đường đầy lau sậy để tới “bờ cát trắng dài hàng cây số”, hệt như những vỏ ốc bị vứt ra từ mấy chiếc xe tải có mui lớn gần nhất.

Không có bức ảnh nào trong đó được chụp vào đầu tháng Mười hai, vào lúc sáu giờ ba mươi chiều, khi bầu trời tối sầm lại và gió khát khao được mạnh lên như bão.

Maggie chờ đợi, động cơ xe của cô đã tắt, ở ngay lối vào khu tập kết. Thanh chắn rùng mình, nâng lên và, trong khoảnh khắc, chuyển động ma quái đó làm cô ớn lạnh. Rồi cô trông thấy chiếc camera an ninh gắn trên nóc lều canh. Có ai đó đã biết cô ở đây và điều đó đáng lẽ phải khiến cô vững dạ, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thấy thế. Cô lái xe về phía trước và thanh chắn đóng lại ngay sau lưng cô.

Con đường xụyên qua ngôi làng hút khách men theo bờ biển trước khi uốn mình vào sâu bên trong thềm lục địa, hướng về phía cơ quan hành chính và hội trường công cộng. Ở cự ly gần, cô có thể nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ và đám đông nhiễu loạn trong khu hội chợ.

Mép đường bị cát xóa mờ. Cát nằm trên bậu cửa sổ, Vòng xuống nơi mái nhà, túm tụm ở các góc. Sau một, hai phút, cô trông thấy vài ánh đèn mờ đục, như ngầm bảo đây là tòa nhà của cơ quan hành chính. Lẫn trong các bảng hiệu neon mùa hè mời chào những Sàn nhảy, Ca nhạc, quán Bar có cấp phép có thể nhìn thấy được từ phía bên kia Eo biển, nhưng tối nay không có biển hiệu nào trong số đó sáng đèn cả.

Nhà khách tiền sảnh nồng nặc những mùi bia, dầu mỡ nấu ăn và mùi thảm ẩm. Có một đống ghế kim loại xếp dồn vào một bức tường. Những gói khoai tây chiên và bánh kẹo nhàu nhĩ nằm lăn lóc giữa những nhúm bụi ở góc nhà. Một cái chổi cọ sàn rộng đầu bị vứt chỏng chơ dưới đất, lông chổi bám đầy rác bẩn và tóc.

Phòng khiêu vũ gần như tối om, nhưng đèn báo sự cố gửi tới chút ánh sáng màu lá cây leo lét trên tường khi Maggie tìm đường bước tới nơi mà giờ cô đã có thể nghe được tiếng người. Ngay trước mắt cô khi ấy là một sân khấu, được che rèm nhung đỏ sậm. Lần đầu tiên, cô bắt đầu hối tiếc vì đã không nhận lời đề nghị đi cùng của Pete.

Cô sẽ không được chào đón ở đây khi đi cùng Pete.

Tiếng nói im bặt và cô có cảm giác có người ở đây, chỉ quanh quẩn ở góc quầy bar, đang lắng tai nghe tiếng cô bước tới. Cô bước lại gần hơn và đã có thể nhìn thấy những đôi vai, phần phía sau của những cái đầu. Cùng một lúc, những cái đầu quay lại, đối diện cô.

Giờ cô đã có thể nhìn thấy tất cả. Khoảng một tá người, đa số ngồi, một số thì đứng, cạnh một quầy bar trống trơn. Cô nhìn thấy Sandra Wolfe ngồi lẫn trong đó, cạnh một cô gái trẻ với mái tóc đen rất dài.

“Maggie?”

Một người đàn ông tiến đến gần cô. Ông ta nhỏ thó và gầy gò, với một mảng chàm quanh cổ nom đầy giận dữ và vài vết xước khi cạo râu.

“Tôi là Mike Shiven.” Ông ta chìa bàn tay nhỏ xíu về phía cô. Cô cố kìm cơn rùng mình khi bàn tay ấy nằm thẳng đuột và bất động trong tay cô. Đứng gần như thế, cô còn trông thấy một lớp vảy bám quanh lông mi của ông ta, và khi ông ta buông tay ra, cô có cảm giác dường như ông ta còn để lại một mảng da trong tay mình.

“Cô tới thật tốt quá.” Ông ta nói. “Chúng tôi rất cảm kích.”

Mọi người ai cũng nhìn cô chằm chằm, thậm chí còn không thể giấu được cơn tò mò của mình. Có một bà trông luống tuổi, vài người chỉ mới tuổi ô mai. Hầu hết là nữ giới. Tất cả bọn họ, bây giờ, khi tới gần hơn nữa, cô mới thấy, đều cài hoa giấy ở khuyết áo.

“Đây là anh Andy Bear.” Shiven trỏ một người đàn ông khổng lồ theo sau mình từ chỗ quầy bar. “Anh ấy là người quản lý làng nghỉ mát. Nhờ anh ấy mà chúng ta mới có thể gặp nhau ở đây.”

Cố hết sức trấn tĩnh, Maggie chìa tay ra cho Bear, người có phần bụng lông lá lồi ngay dưới gấu áo nỉ. Anh ta mặc một chiếc quần nỉ thể thao dáng rộng, nhưng phần đàn hồi của vải đã sờn bung nơi đầu gối và phần chỉ trông đã mỏng đi nhiều quanh đũng. Bàn tay anh ta lạnh cóng và nhớp nháp, cô nhanh chóng thả bàn tay ấy ra.

“Chúng ta ngồi chứ?” Với một tay đỡ ở nơi thắt lưng cô, Shiven đưa cô ra chỗ ghế ngồi đã được xếp thành vòng tròn. “Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta đều muốn chào đón cô Maggie Rose ở đây tối nay.” Có tiếng vỗ tay miễn cưỡng lộp bộp vang lên. “Cô Maggie, cảm ơn vì đã đến. Chúng tôi ở đây vì cô. Cô có muốn nói điều gì với chúng tôi không?”

“Tôi có thể đề xuất chúng ta nên bắt đầu bằng cách các bạn giới thiệu mình với tôi được không?” Maggie nói. “Chúng ta sẽ đi theo vòng. Nói cho tôi biết các bạn là ai, các bạn có quen biết Wolfe ngoài đời không, và tại sao các bạn tin rằng anh ta vô tội.”

“Tên anh ấy là Hamish.” Người phụ nữ ngay bên trái Sandra Wolfe nói, cô ta có mái tóc đen dài và đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Maggie.

Maggie nhìn trả lại. “Tại sao bạn không bắt đầu trước nhỉ?” Cô nói.

Mắt Đen lẩm bẩm điều gì đó.

“Sirocco, bác mong cháu đừng nói như thế nữa!” Giọng Sandra chém ngang bầu không khí lạnh căm tựa như một ngọn gió thậm chí còn lạnh hơn thế. “Đó là mấy điều vớ vẩn chỉ tổ khiến Hamish xấu hổ thôi.”

“Nhắc lại tên bạn lần nữa đi?” Maggie đề nghị.

“Sirocco.” Người phụ nữ ngồi thẳng lại trên ghế, giống như một con mèo đang chuẩn bị đưa chân lên liếm. Quần áo của cô toàn một màu đen, rủ và không rõ kiểu cách.

“Giống tên xe hơi ấy à?” Maggie nói.

Người phụ nữ lắc mái tóc dài. “Giống gió* cơ. Tôi là Sirocco Silverwood. Hamish và tôi là tri âm tri kỷ.”

Sirocco nghĩa là gió nóng thổi từ châu Phi sang nước Ý.

Khó mà đoán được tuổi của Silverwood. Trang phục, tóc tai, lối trang điểm thể hiện cô đang quãng giữa hai mươi nhưng làn da cô lại mang vẻ thô ráp thường chỉ xuất hiện sau tuổi ba mươi. Cô trông có vẻ mảnh mai, nhưng khi ta mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, không rõ hình dáng như vậy thì khó mà biết chắc được.

“Anh ta có biết không?” Maggie hỏi.

Một cái lườm sắc lẻm. “Tất nhiên.”

Sandra gần như nhảy dựng lên trên ghế vì bất mãn. “Chúng chưa bao giờ gặp nhau cả. Sirocco nói linh tinh thôi.”

Thân thể cô gái tóc đen căng cứng, như thể cô muốn nhảy bổ lên người mẹ của Hamish. “Bọn cháu lúc nào chả viết thư cho nhau? Lý do duy nhất khiến cháu không gặp được anh ấy là vì bác tranh hết các suất thăm nuôi mà thôi.”

Sandra trông chẳng có vẻ gì là nao núng. “Nó muốn gặp gia đình, chứ không phải mấy đứa con gái ngu ngốc đầu óc treo ngược cành cây!”

Maggie quay lưng lờ hai người phụ nữ đang cãi nhau ỏm tỏi, hỏi một người đàn ông: “Mike này, sao ông không bắt đầu màn giới thiệu đi nhỉ? Chúng ta sẽ giới thiệu lần lượt theo ngược chiều kim đồng hồ.”

Họ bắt đầu lại và lần này, màn giới thiệu theo vòng không bị gián đoạn. Chưa được một phần ba trong số những người này đã từng gặp mặt Wolfe. Những người phụ nữ nói về việc bị những tấm ảnh của anh ta cuốn hút, về cảm giác anh ta đang gọi họ, về niềm tin đầy bản năng vào sự vô tội của anh ta. Tất cả đều khẳng định mình thường xuyên, đều đặn viết thư cho anh ta.

Ngay bên phải Maggie là một người đàn ông mặc áo khoác nhung kẻ sọc màu đỏ thẫm và đội mũ quả dưa. Bên cạnh ông, chỉ vừa đủ nhìn thấy, là một phụ nữ thấp nhỏ, tròn lẳn. Hai người họ thuộc về nhau, điều đó thể hiện rõ ở trang phục kỳ dị họ mặc trên người, ở những huy hiệu và ghim cài dính trên áo khoác và mũ của họ, ở chỗ bùn bám trên hai đôi ủng, ở mùi quần áo chưa giặt và mùi cơ thể chưa tắm thoang thoảng bốc lên từ cả hai. Họ là những lữ khách.

Người phụ nữ này tên là Odi.

“Tôi gặp Hamish hồi tôi bị viêm phổi.” Odi nói nhỏ đến nỗi. tất cả mọi người trong vòng tròn, kể cả Maggie, đều phải nhoài hết về phía bà ta. “Tôi được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Bristol và cậu ấy là bác sĩ trực. Tôi sẽ không bao giờ quên cậu ấy đã tốt với tôi như thế nào. Cậu ấy biết tôi là người nay đây mai đó, thế mà việc ấy không hề ảnh hưởng tới cách cậu đối đãi tử tế với tôi. Tôi không thể tin nổi một người tốt như cậu ấy lại có thể xuống tay sát hai phụ nữ.”

Sau khi nói xong phần mình, Odi lại co người, lùi sâu hơn vào chiếc ghế đang ngồi. Maggie vẫn chưa kịp nhìn thấy điều gì khác ngoài chỗ quần áo màu mè, sờn cũ bà ta mặc.

“Tôi là Broon.” Người đàn ông mặc áo khoác nhung đang nắm chặt tay Odi. “Tôi không biết anh chàng này. Tôi ở đây vì cậu ta, bởi lẽ người phụ nữ của tôi muốn vậy.”

Một người đàn ông tên là Rowland, với bàn tay run rẩy của một kẻ nghiện rượu, nói về mình còn nhiều hơn về Hamish. Ông ta là một nhà văn trinh thám có bốn tiểu thuyết đã được xuất bản. Lúc nghiên cứu cuốn sách mới nhất của mình, ông nảy sinh mối quan tâm đến vụ án Hamish Wolfe. Ông ta không muốn giẫm chân lên lĩnh vực của Maggie, dĩ nhiên, nhưng ông ta nghĩ rằng câu chuyện sẽ làm nên một bộ phim dựa trên sự kiện có thật tuyệt hay và hiện đang viết kịch bản.

“Ông có nghĩ anh ta có tội không?” Maggie hỏi.

Để ngay bên cạnh chân ghế của Rowland là một lon bia. Rowland cúi người xuống nhưng để tay lơ lửng. “Không.” Ông ta đáp. “Quá nhiều chỗ không nhất quán ở các bằng chứng.”

“Không nhất quán chỗ nào?”

Rowland, nhìn quanh nhóm có đôi chút khó chịu.

Shiven nhảy dựng lên. “Sao không để tôi trình bày cho?” Ông ta quay sang Maggie. “Tất nhiên chúng tôi đã tổng hợp được những quan điểm chung trong những lần chúng tôi họp mặt. Chúng ta sẽ chia sẽ điều đó chứ?"

“Bằng mọi giá.”

“Có thể cô sẽ muốn ghi lại đấy.”

Trong khi Maggie không có vẻ nhúc nhích để lấy giấy hay bút ra khỏi túi, Shiven bước vào giữa vòng tròn. “Vấn đề đầu tiên mà chúng tôi gặp phải với phía Công tố Hoàng gia trong vụ Hamish là bên khởi tố chưa bao giờ giải thích làm thế nào mà cậu ấy đưa được xác các nạn nhân vào mấy cái hang cả. Tôi nói có phải không?”

Cả nhóm gật đầu.

“Những kỳ công mà Hamish bị vu cho được coi là chuyện hầu như không thể thực hiện được, ngay cả đối với những người chuyên thám hiểm hang động khỏe mạnh sung sức và biết rõ hệ thống hang ngầm.” Anh ta quay gót để trỏ tay vào Maggie. “Công tố viên lập luận rằng Hamish biết rõ các hang động đó. Rằng, là một bác sĩ, cậu ấy có thể lấy được các loại thuốc an thần, và cậu ấy đã quá quen với các loại dây thừng và ròng rọc. Nếu ai cũng làm được điều đó, họ tuyên bố, thì Hamish Wolfe chắc chắn làm được. Họ khẳng định như thế nhưng vấn đề là ai có thể làm được điều ấy chứ?"

Câu hỏi treo lửng lơ trong không khí. Shiven nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, như thể đang lắng nghe tiếng nói thẳm sâu bên trong.

“Điều tiếp theo không có nghĩa lý gì với chúng tôi hết.” Mắt Shiven đột ngột mở ra trở lại. “Và chúng tôi rất biết ơn anh Rowland vì đã chỉ ra điều này, đó là sự không nhất quán trong việc giấu xác. Cậu ta đã giấu giếm xác Zoe vô cùng hoàn hảo, nhưng Jessie, Chloe và Myrtle lại được tìm thấy tương đối nhanh chóng, bởi vì cả ba đều bị bỏ lại ở những điểm mà các nhóm thám hiểm hang động thường xuyên ghé thăm. Điều này quá mâu thuẫn với Hamish. Nếu cậu ấy muốn những thi thể ấy không bao giờ được tìm thấy, cậu ấy đã buộc vật nặng vào mấy cái xác và ném xuống hầm chất thải rồi. Cậu ấy cũng có thể ném xác vào những cái hang chưa từng được khám phá. Tôi nói có phải không ạ?”

Mọi người có vẻ đều nghĩ như thế.

“Tôi cũng từng có cùng suy nghĩ như vậy.” Maggie nói. “Rất có thế đã có một sự tính toán trong việc giấu xác ba nạn nhân sau nhằm đảm bảo họ được phát hiện sớm và để che giấu mối liên hệ cá nhân giữa kẻ giết người và nạn nhân đầu tiên. Nếu đúng như vậy, không phải điều đó nhằm thẳng vào Hamish hay sao? Zoe là nạn nhân duy nhất mà anh ta quen biết.”

“Nó đã ở bên tôi khi cô ấy mất tích.” Tất cả mọi người đều quay sang Sandra. “Tại sao không ai tin tôi?"

Shiven hẵng giọng. “Ok, điểm tiếp theo. Từ đâu, chính xác là như thế kẻ giết người được cho là đã rình rập Jessie, Chloe và Myrtle trên mạng? Kẻ giết người này, tôi sẽ không gọi kẻ đó là Hamish, xin cảm ơn.” Hai tay ông ta xòe rộng ra đằng trước. “Có ai ở đây muốn tôi gọi hắn là Hamish không? Không, đúng không? Cám ơn các bạn. Tên giết người này đã dựng ra ba nhân vật hoàn toàn giả mạo: bác sĩ Harry, trùm buôn đồ trang sức Isabelle, và Anita, bà già mê Disney.”

Khi Shiven nêu ra từng biệt hiệu, ông ta lại xòe tay ra đếm. “Cái máy tính hắn ta dùng để làm việc đó chưa bao giờ được tìm thấy. Trong năm năm qua, không có hồ sơ nào ghi lại việc Hamish Wolfe mua máy tính mà cảnh sát không lần ra được. Hamish không hề qua lại với những người phụ nữ đó trên mạng.”

“Nhưng có một bài trên Facebook của Jessie Tout thực sự do Hamish đăng lên.” Maggie nói. “Nó đã được truy ra là anh ta gửi lên từ máy tính ở nhà. Một bài viết là đủ để kết nối với nhau rồi.”

Lại một cuộc tranh cãi nữa nổ ra và Maggie nghe thấy những từ “giả mạo ”, “dàn dựng”. Nếu họ cứ nương theo thuyết âm mưu, cô sẽ về nhà sớm hơn dự định.

“Rowland cũng đã chỉ ra một vấn đề nữa trong vụ này.” Shiven nói. “Rowland, anh vui lòng trình bày điểm đó chứ?"

Rowland cố nén tiếng ợ hơi và lắc đầu.

“Thôi được.” Shiven chỉ thấy mừng húm vì được tiếp tục phát biểu mà thôi. ”Chúng tôi biết suốt tháng 2 và tháng 3 năm 2013, tên sát nhân đang ra sức “chăn dắt” ba nạn nhân tiếp theo của mình. Nhờ Rowland và hiểu biết sâu sắc của ông về mẫu hành vi của những kẻ giết người hàng loạt, chúng tôi biết rằng sự lựa chọn nạn nhân này hoàn toàn không điển hình. Rình rập cả ba người cùng lúc đưa lại một cảm giác quá mức phấn khích, điều đó không phù hợp với bản chất của những kẻ giết người dạng này theo như chúng tôi biết.”

Thực ra, điều đó có lý.

“Vậy cô nghĩ sao, Maggie? Chúng tôi có thuyết phục được cô chưa?”

Những khuôn mặt xung quanh cô ngập tràn một niềm tin mù quáng về sự đúng đắn trong những lập luận của họ.

“Chưa đâu.” Maggie nói. “Các bạn chẳng đưa ra được một lý do chính đáng nào để nghi ngờ kết quả điều tra vụ án của Wolfe cả. Bồi thẩm đoàn đã nghe bà Sandra nói tất cả chứng cứ ngoại phạm của Hamish vào cái đêm Zoe biến mất. Họ đã nghe các suy luận về những khó khăn, trở ngại trong việc đưa những người phụ nữ đó vào hang, nhưng cuối cùng vẫn kết luận hoàn toàn hợp lý rằng Hamish có khả năng là thủ phạm như bất cứ ai. Và, tôi có thể hiểu những điều này nghe chừng trái ngược với các bạn, nhưng những gì các bạn nêu ra ở đây đều đã được đưa lên bàn cân với những bằng chứng thép trong vụ này, cụ thể là những cọng lông và sợi thảm được tìm thấy trên thi thể Jessie, tút Facebook đăng từ máy tính của Hamish và hình ảnh chiếc xe của anh ta tại trạm xăng bị camera ghi lại tối hôm Myrtle Reid mất tích. Tôi chẳng nghe được gì mới ở đây cả và trước khi tôi chớm nghĩ tới việc nhận vụ này, tôi sẽ cần vài điều mới mẻ hơn.”

“Chúng tôi có vài điều mới mẻ đây.”

Broon nói nhỏ tới nỗi chỉ có mỗi Maggie mới nghe được tiếng ông ta.

“Gì cơ?”

Dường như đang có một cuộc trao đổi không lời giữa Broon và Odi. Bà ta đang lắc mạnh đầu và Maggie thoáng thấy một khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, húp lên, đóng khung lại trong mớ tóc ngắn màu xám.

Cả vòng tròn nhốn nháo.

“Là gì vậy, anh Broon?” Shiven hỏi; “Anh và Odi đã biết gì đó nhưng chưa chia sẻ với chúng tôi chăng? Bởi lẽ trung thực tuyệt đối là tôn chỉ của nhóm chúng ta.”

“Broon?” Sandra như chực nhảy ra khỏi ghế. “Odi, chuyện này là sao?”

Broon dường như đã ra được quyết định cuối cùng. “Hamish đã bị bắt vào ngày 4 tháng 12 năm 2013. Trước khi thi thể của Chloe Wood và Myrtle Reid được phát hiện.”

“Broon, đừng!”

Maggie làm ngơ trước phản ứng của Odi. “Đúng rồi. Họ đã được tìm thấy vài tháng sau đó. Lúc bấy giờ, thi thể đã bị phân hủy khá nhiều.”

“Chúng tôi đã trông thấy một người nào đó vào động Rill hồi tháng Tư năm sau. Odi và tôi. Chúng tôi thấy có người đã vác theo cái gì đó rất nặng.”

“Chỉ có em thôi, Broon. Lúc đó, anh đang ngủ.”

Tim của Maggie đập nhanh hơn, cô đơn giản không thể kìm được. Cô nhoài người về phía trước để nhìn người phụ nữ được rõ hơn. Odi lớn tuổi hơn cô nghĩ. Mái tóc ngắn, thắng của bà ta đã ngả màu xám hoàn toàn. Chỉ là nhờ khuôn mặt múp míp lấp đầy những nếp nhăn mà bà ta trông trẻ hơn. “Bà đã thấy ai đó khiêng xác Myrtle Reid vào động Rill?”

“Không, không, đó không phải là một cái xác.” Odi mắt không rời nổi sàn nhà "Trời lúc đó tối rồi, chúng tôi lại cách đó cả một quãng xa. Tôi chỉ thấy có người, với một ánh đèn nhỏ. Cô biết đấy, giống như một người cầm đèn thợ mỏ ấy? Gắn ở trên đầu ấy? Không có gì rõ ràng cả, chỉ là một bóng người đen ngòm, với một cái đèn.”

“Tôi biết rồi.” Maggie nói. “Người ta mua loại đèn đó để đi cắm trại. Đôi khi để chạy bộ.”

“Chà, Odi đã nhìn thấy có người đội một cái đèn kiểu như thế.” Broon nói. “Và mang theo một thứ gì đó, đi vào trong động.”

“Vào lúc nào?” Maggie phớt lờ Broon, mắt cô dán chặt vào Odi.

“Đêm.” Người phụ nữ kia nhún vai. “Có lẽ khoảng tầm mười một giờ. Có thể là nửa đêm.”

“Nam hay nữ? Trẻ? Hay già?”

“Tôi không biết được. Họ ở quá xa.”

“Bà có báo với cảnh sát không?”

Im lặng. Odi vẫn dán mắt vào chân. Broon lặng lẽ nhìn bạn gái mình.

“Odi!” Sandra không thể im lặng được nữa. “Tôi không thể tin được rằng chị chưa từng kể với chúng tôi điều này trước đây. Tôi không thể tin được rằng chi đã không báo với cảnh sát. Hamish đã bị đi tù gần hai năm rồi đấy!”

“Này, đừng chỉ trích người phụ nữ của tôi. Chúng tôi đã gia nhập nhóm này. Chúng tôi đã làm những gì có thể cho Hamish.”

Sandra tức giận. “Các người đã không làm gì cả! Các người có bằng chứng có thể giúp nó và thậm chí các người còn không nói với chúng tôi.”

Odi đánh liều ngước lên nhìn Sandra. Mắt bà ầng ậng nước. “Chúng tôi đã có đủ rắc rối với cảnh sát lắm rồi. Họ sẽ bảo rằng chúng tôi ở cách đó quá xa, rằng đó có thể là bất cứ người nào đi khám phá hang động, tất nhiên, người đó sẽ mang theo trang thiết bị cần thiết. Những gì tôi nhìn thấy không nhất thiết phải dính dáng đến Myrtle.”

“Và một điều nữa, khi Odi nhìn thấy những gì cô ấy đã nói, chúng tôi không nghĩ nó có ý nghĩa gì cả.” Broon lên giọng. “Tôi không chắc chúng tôi thậm chí đã biết chuyện những phụ nữ bị mất tích nữa cơ. Hoặc chuyện Hamish bị bắt. Chúng tôi không xem tờ Thời báo hàng ngày. Lúc đó là vài tuần trước khi xác của Myrtle được tìm thấy.”

“Và khi ông bà biết nó có thể rất quan trọng, thì thời gian đã trôi qua, trí nhớ của ông bà dù sao cũng không rõ ràng được nữa.” Maggie nhìn xéo sang Sandra. “Bác không đổ lỗi cho Odi được. Rất có thể một công tố viên cứng tay nghề sẽ đập tan tành những lời khai của bà ấy trên vị thế nhân chứng. Ấy là nếu bên luật sư biện hộ nghĩ rằng bà ấy đủ tin cậy để đưa ra tòa làm nhân chứng ngay từ đầu.”

“Nhưng...”

Maggie quay lưng lại với Sandra, cắt ngang lời bà “Bà đã ở đâu, Odi? Khi trông thấy người đó ấy?”

“Chúng tôi ở trên hẻm núi. Trong hang Gossam. Chúng tôi thường ngủ trong đó nếu thời tiết không quá xấu. Rất nhiều người lữ hành vào ngủ ở các hang động vào mùa hè. Tôi chỉ nghĩ rằng đó là một người lên đó trú đêm.”

Maggie tặng cho người phụ nữ nọ thứ mà cô thầm mong là một nụ cười trấn an. “Có thể lắm.”

“Nhưng...” Sandra khó lòng ngồi yên một chỗ.

“Mặt khác, nếu người mà bà nhìn thấy hôm đó là Myrtle, vậy thì người vác theo cô ấy không thể là Hamish, vì anh ta lúc bấy giờ đã bị tạm giam.”

“Chính xác.” Sandra đứng bật dậy, Daisy ư ử bên cạnh bà. “Odi, chúng ta phải báo cảnh sát. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Tôi sẽ chở chị đi.“

“Không.” Odi nhảy dựng lên, Broon bắt chước y hệt bà ta liền một giây sau đó. Ông ta theo bạn gái mình bỏ ra khỏi phòng.

“Vậy cô nghĩ sao?” Shiven hỏi lại. “Cô sẽ nhận vụ án này chứ?”

Maggie nhìn khắp nhóm người này, những người có mặt ở đây chỉ vì sự việc rất giật gân, những người đang kiếm cho mình một cái cớ - bất kỳ cái cớ nào, những người đến dự họp chỉ bởi vì đó là việc mỗi tháng làm một lần, bởi vì điều đó cho phép họ tự dối lòng rằng mình cũng có bạn bè.

“Tôi xin lỗi.” Cô đáp. “Tôi không thể giúp các bạn được. Ở đây chẳng có việc gì để tôi làm cả. Tôi để mọi người tiếp tục cuộc họp nhé.”

Maggie lùi xe ra khỏi tòa nhà, chầm chậm, vì khu này tối om om và cô không thể nhớ được có những gì ở phía sau. Khi cô sang số, cửa ghế khách bật mở, làm không khí ẩm ướt và lạnh lẽo ùa vào trong xe. Cô gái tóc bù xù, mắt đen, Sirocco, leo lên và đóng sầm cửa lại.

Nhìn gần, gương mặt cô ta lộ vẻ căng thẳng khó chịu, và mặc cho làn da thô ráp, lối trang điểm đậm, cô ta có nhan sắc, nhưng Maggie không nhận ra lúc còn ở trong nhà. Đôi mắt huyền của cô ta to và sáng, đôi gò má cao, khuôn hàm cân đối rất đẹp. Cô ta nhìn thẳng vào Maggie. “Tôi xin lỗi vì đã chỉ trích cô. Tôi biết cô chỉ cố giúp thôi.”

Maggie kéo phanh tay. “Thực ra, không có đâu. Tôi sẽ chỉ tham gia nếu tôi thấy đó là chuyện đáng làm. Cô không cần phải xin lỗi tôi.”

“Ai cũng nói, nếu có người đưa được anh ấy ra, thì đó chính là cô. Cô phải thử. Anh ấy không thể ở lại trong đó được. Anh ấy cần mọi người bên cạnh.”

Maggie liếc ra sau vai. “Có vẻ như anh ta có khá nhiều người bên cạnh đấy chứ.”

Sirocco phẩy tay. “Cô nghĩ cái đám đó biết, hoặc quan tâm, chuyện anh ấy đã giết người hay không à? Sandra không quan tâm có bao nhiều phụ nữ bị anh ấy giết, bà ấy chỉ muốn con mình được ra khỏi tù. Những người còn lại thì cóc cần để tâm đến cái khỉ gì hết, họ theo vụ này chỉ vì nó nêm chút gia vị vào cuộc sống tẻ nhạt của họ mà thôi. Nếu Hamish thình lình bước vào cửa ngay lúc cuộc họp ngớ ngẩn này đang diễn ra, khéo tất cả bọn họ sẽ bỏ chạy tán loạn và hét váng lên như mấy đứa trẻ con bị ông kẹ dọa cho chết khiếp ấy chứ.”

Dẫu thấy vô cùng phiền phức, có cái gì đó ở hình ảnh Sirocco ví von làm Maggie thích thú. “Nếu những người còn tới đây vì sức hấp dẫn, thế động lực của cô là gì vậy?”

“Tôi đã nói với cô rồi, tôi yêu anh ấy. Anh ấy yêu tôi. Hamish và tôi là tri kỷ, được sinh ra là để dành cho nhau.”

“Dù hai người chưa bao giờ gặp nhau sao?” Cô gái này là một kẻ điên loạn. Hy vọng rằng kẻ điên này vô hại, vì bây giờ chỉ có hai bọn họ với nhau.

“Cô không biết đâu. Cô chỉ biết những gì Sandra nói với cô thôi.”

“Sirocco, chuyện nghe hay lắm đấy, nhưng giờ muộn rồi, và tôi còn một cuộc hẹn nữa. Vậy, trừ khi cô có chuyện gì thực tế để nói với tôi, không thì tôi sẽ phải mời cô xuống xe.”

“Cho tôi đi nhờ đến trung tâm Minehead đi, chúng ta có thể nói chuyện trên đường đi.”

“Tất nhiên là không. Mời cô ra khỏi xe.”

Sirocco ngồi nguyên trên ghế khách, hai tay khoanh lại, ngôn ngữ cơ thể của cô ta cho thấy cô ta sẽ không đi đâu cả. Maggie có thể trông thấy gương mặt của người phụ nữ kia in bóng trên kính chắn gió sẫm màu. Mắt họ nhìn nhau qua ảnh phản chiếu trong gương. Ồ, chuyện quái gì vậy? Maggie bắt đầu nổ máy.

“Thực ra, tôi sống cách đầu kia Minehead vài cây số, cô định đi đâu?”

“Trung tâm Minehead, và cô mau ra ngoài, không lằng nhằng gì nữa hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát.” Thanh chắn nhấc lên và Maggie lái xe ra khỏi công viên, suýt nữa thì tông phải hai người đang đi bộ, tay trong tay, dưới lòng đường. Cả hai đều đeo ba lô lớn. Cô nhấc chân ra khỏi chân ga.

“Hai người quái đản kia sẽ làm cho xe cô bốc mùi cho mà xem.” Sirocco cũng nhìn thấy họ, cô ta đang ngoái nhìn lại qua cửa xe phía sau. Hai kẻ lữ hành nọ đến gần hơn và Maggie hạ cửa xe.

“Tôi mời hai người quá giang tới Minehead nhé?” Cô ngỏ ý.

“Thật là thảo...” Broon bị ngắt lời bằng một cái kéo tay. Ông ta quay lưng lại, có tiếng lầm rầm trò chuyện, và rồi ông ta cúi xuống.

“Cảm ơn cô, nhưng chúng tôi thích đi bộ hơn. Chúc buổi tối tốt lành.”

Trục đường chính dẫn vào Minehead vắng lặng như tờ, thời tiết đã giam chân hầu hết mọi người trong nhà. “Sirocco, trông cô có vẻ là một người thông minh.” Maggie nói. “Tại sao cô lại phải mất thời gian với những người đó? Tại sao cô lại bám dính lấy một người rất có thể sẽ phải dành nốt phần đời còn lại của mình trong tù chứ? Và, làm ơn đi, đừng nói với tôi những điều vô nghĩa. Cô thậm chí có quen biết gì Hamish từ trước khi anh ta bị bắt không đấy?”

“Chúng ta không chọn được người chúng ta yêu đâu, Maggie ạ. Cô đã yêu bao giờ chưa?”

“Cô không thể yêu một người mà mình chưa bao giờ gặp, một người mình sẽ không bao giờ gặp, bởi vì anh ta sẽ không bao giờ ra được khỏi Parkhurst.”

“Hamish sẽ không bị giam lâu hơn nữa đâu. Anh ấy đã có kế hoạch rồi.”

“Kế hoạch? Anh ta định làm gì, đào hầm à?"

“Anh ấy không nói với tôi toàn bộ kế hoạch. Không phải anh ấy không tin tôi, chỉ là cẩn tắc vô ưu thôi. Nhưng, có một điều tôi biết rõ. Cô là một phần trong đó.“