Chương 16
Tờ Điện Báo Chủ nhật, Chủ nhật, ngày 9 tháng 11 năm 2014
NHỮNG CÔ GÁI ĐEM LÒNG YÊU QUÁI VẬT
Fiona Vermeer thắc mắc tại sao phụ nữ lại yêu những gã đàn ông xấu xa nhất.
Cứ cách mỗi thứ Bảy, Helen Rayner lại thức dậy lúc bốn giờ ba mươi phút sáng để đón chuyến tàu hỏa sớm, xuất phát từ nhà cô ở vùng đông bắc. Điểm đến của cô là Nhà tù Wandsworth, với mục đích thăm đức ông chồng hai năm của mình, Stephen Rayner, mà đa số chúng ta biết tới hắn dưới biệt hiệu “Kẻ bóp cổ vùng Stevenage”.
Từ năm 1998 đến năm 2001, Rayner đã cưỡng dâm và bóp cổ ba phụ nữ ngay trong nhà họ ở vùng Stevenage. Công tố viên tại phiên tòa xử hắn ta đã mô tả tội ác của hắn là “một trong những vụ giết người dã man và tàn bạo nhất” mà anh ta từng gặp. Rayner đang phải chịu án chung thân, điều đó có nghĩa hắn sẽ không bao giờ được ra khỏi nhà tù, nhưng hắn vẫn lập gia đình, với một người vợ luôn tuyên bố rằng mình rất yêu chồng.
Helen bắt đầu viết thư cho Rayner mười tám tháng sau khi hắn bị kết án. Hắn đã hồi âm. Cô ấy sau đó đã nói, về bức thư đầu tiên đó. “Nó đã làm thay đổi điều gì đó trong tôi. Tôi biết đây là người đàn ông mà số phận đã định tôi phải dành cả cuộc đời mình cho anh ấy.”
Một quyết định, tôi mường tượng, hẳn rất khó giải thích đối với người chồng mười ba năm và những cậu con trai đang tuổi thiếu niên của cô, nhưng với cô, có lẽ lại rất dễ hiểu, vì cô đã bắt đầu vào tù thăm Rayner ngay sau lần thư từ đầu tiên. Cô và chồng ly hôn vào năm 2003 và cô kết hôn với Rayner ba tháng sau đó.
Cuộc hôn nhân đó chưa bao giờ trọn vẹn. Nhà tù Wandsworth không có phòng hạnh phúc và cặp vợ chồng chưa bao giờ được ở một mình. Ở bề nổi, khó mà nhìn thấy những gì cô nhận được qua cuộc đánh đổi to lớn này. Hai cậu con của Helen xa cách mẹ, nhiều người trong gia đình và những người bạn cũ của cô không còn muốn liên hệ gì với cô nữa. Cuộc hôn nhân đó ghìm chặt cuộc sống của Helen. Có thể, chuyện sẽ vẫn tiếp tục như vậy trong nhiều năm tới.
Helen không phải là người duy nhất. Người ta tin rằng phải có tới vài trăm can phạm giết người đang ngồi tù ở Anh kết hôn với những phụ nữ mà họ gặp kể từ khi vào tù. Số lượng những mối tình lãng mạn, bền vững còn lớn hơn. Tại Hoa Kỳ, con số này lại còn cao hơn nhiều.
Những mối quan hệ tình cảm trong dãy xà lim tử tù tương đối phổ biến ở Hoa Kỳ, nơi án tù treo lơ lửng lại là chất xúc tác làm mối tình nơi tù ngục càng thêm bội phần say đắm và cháy bỏng. Mặc cho những cơn cuồng loạn hết sức kinh hoàng của mình, cả Richard Ramirez lẫn Ted Bundy đều thu hút hàng đoàn các cô đem lòng ái mộ cho tới tận thời điểm hai tên tội phạm phải trả giá bằng cái chết.
Dẫu người ta rất dễ vội vàng kết luận, những người phụ nữ nọ hẳn đều là người ít học và dễ bị quyến rũ, nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại. Các tù nhân kết hôn với luật sư, bác sĩ tâm lý của mình, với cảnh sát và quản giáo. Toàn những người phụ nữ mà bạn sẽ nghĩ rằng, họ phải sáng suốt hơn.
Sức hấp dẫn của mối quan hệ tình cảm đối với một người đang ngồi tù thực ra không khó hiểu. Một người vợ, hoặc bạn gái lâu năm, sẽ là người biện hộ cho vụ tố tụng của anh ta, thúc đẩy tiến trình kháng án. Một mối quan hệ bền vững, và kèm theo đó là một địa chỉ thường trú, được coi là lợi thế lớn khi xem xét khả năng tạm tha. Người thăm nuôi thường xuyên sẽ đem tới tiền bạc, đồ ăn thức uống và những món hấp dẫn theo yêu cầu khác. Thư từ và các cuộc điện thoại đưa lại khoảng thời gian nghỉ vô cùng cần thiết cho cuộc sống đơn điệu nơi nhà tù. Một tù nhân có bên mình một người phụ nữ, nhất là người có ngoại hình, sẽ tự động chiếm được vị thế trong nhà tù, và trong khi thăm nuôi, luôn luôn xảy ra những ái ân vụng trộm.
Nhưng phải giải thích sức hấp dẫn của mối quan hệ đó về phía người phụ nữ như thế nào? Tại sao lại có những phụ nữ dâng hiến tình cảm và thậm chỉ sẵn lòng chịu ràng buộc về pháp lý với một người đàn ông mà cô ta không thể cùng chung tay xây dựng tương lai? Tại sao cô phải hy sinh cho một người đàn ông sẽ chẳng bao giờ ngủ thiếp đi bên cạnh mình, chẳng bao giờ có mặt vào lễ Giáng sinh và những dịp lễ, người không thể cho mình những đứa con? Nhà tâm lý học nổi tiếng Emma Barton giải thích, đó là phiên bản hiện đại của tình yêu kiểu hiệp sĩ thời trung cổ. “Tình yêu kiểu hiệp sĩ không phải là tình yêu đích thực.” Bà cho biết. “Đó là một dạng lý tưởng lãng mạn. Tình lang hoàn hảo say mê người phụ nữ của mình, dâng cho nàng tình yêu vô điều kiện và lòng tận tụy của mình, và không cần đáp lại.”
Không đòi hỏi người kia đáp lại có vẻ chính là điểm mấu chốt. Người phụ nữ không cần phải nấu ăn, tắm giặt cho người ở tù. Anh ta sẽ không đánh rắm trên giường, không nhậu nhẹt say khướt đến sáng sớm mới về hay lừa dối cô ấy. Anh ta sẽ không bao giờ bạc đãi cô, bởi vì các quản giáo chẳng bao giờ cho anh ta tiến tới đủ gần cô. Cô ấy không được hưởng niềm vui chăn gối, nhưng lại dạt dào ẩn ức tình dục, và đối với nhiều phụ nữ, chính rung cảm háo hức của mong đợi, chứ không phải bản thân hành động, mới là khoái cảm. Ham muốn không bao giờ thay thế được bởi những kiểu trả bài nghĩa vụ.
Trường hợp của Hamish Wolfe, kẻ gần đây vừa bị kết án giết người hàng loạt, lại thỏa mãn một nhu cầu khác, theo Barton. “Wolfe là một trai đểu siêu cấp nổi tiếng.” Bà nói. “Nhóm các em gái mới lớn và các cô gái trẻ thư từ qua lại và gửi cả những bức ảnh trần trụi cho hắn ta rõ ràng không cưỡng nổi nhu cầu được nổi loạn cùng người bạn trai không tương xứng. Những cô gái si mê Hamish có thể làm cha mẹ sốc khi biết rằng, trừ khi có một cuộc vượt ngục ở Parkhurst, họ hoàn toàn được an toàn. Những phụ nữ lớn tuổi hơn bị anh ta quyến rũ lại thấy bản chất độc ác của anh ta là một tổn thương lầm lạc. Anh ta lạc lối; họ có thể giúp anh ta quay về.”
Tính ái kỷ phi thực tế nằm ngay ở bản chất mối quan hệ giữa một người phụ nữ và một kẻ máu lạnh. Điều quan trọng không phải là đã có bao nhiêu người bị anh ta bạc đãi; trong suy nghĩ méo mó của cô, cô sẽ khác những người còn lại.
Sue Van Morke nghi ngờ khả năng khao khát một dạng lãng mạn lý tưởng có thể giải thích hoàn toàn được cơn si mê dành cho kẻ giết người... Đối với cô, động cơ thường u tối hơn nhiều. Trong cuốn sách của mình, Tình yêu u tối, cô cho rằng nhiều trong số những phụ nữ này bị nghiện bạo lực. Cô viết “...Nhiều cô dâu chốn lao tù có tình sử nhuốm màu bạo lực. Ràng buộc với một kẻ bị kết án giết người cho phép họ thỏa mãn cơn nghiện này, mà vẫn được tương đối an toàn.”
Đi lại với một kẻ giết người khét tiếng có thể mang đến ảo giác về một vị thế méo mó cao hơn hẳn trước đây cho những phụ nữ luôn tự đánh giá thấp mình. Một người đàn ông giết chóc là một người đàn ông mạnh mẽ. Khi trở thành người phụ nữ của hắn ta, người phụ nữ đó được tiếp nhận một chút sức mạnh này.
Đâu là đáp án thỏa đáng cho câu hỏi tiếp theo: Bản thân những phụ nữ này trong sạch đến đâu? Một người mắc chứng Hybristophiliac (hay Luyến ái với tù nhân) là một người bị kích thích tình dục bởi những bạo lực xảy đến với người khác. Một số phụ nữ bị thu hút bởi những tay đàn ông bạo lực có thể không chỉ là những người quan sát thụ động. Bản thân họ có thể là người phạm tội, hoặc những người tiềm tàng khả năng phạm tội.
Những thứ giống nhau sẽ hút nhau, Van Morke hỏi.. “Bạn chỉ cho tôi một người phụ nữ bị thu hút bởi một kẻ bạo lực, tôi sẽ cho bạn thấy một người có tiềm năng rất lớn trong việc sử dụng bạo lực. Phải cư xử với những người phụ nữ này hết sức cẩn trọng. Có lẽ là nên tránh xa hoàn toàn.”
(Maggie Rose: Hồ sơ 0035 7/4 Hamish Wolfe)