← Quay lại trang sách

Chương 24 & 25

Email

Từ: Chuyên gia tư vấn tâm lý Denis Prince

Đến: Viện trưởng Viện Công tố, ngài Stephen Bachelor

Cc: Thượng sĩ Điều tra Pete Weston, Sở Cảnh sát tỉnh Avon và Somerset

Ngày: 12.6.2014

Tôi rất tiếc, vì sau cuộc gặp gần đây của tôi với Hamish Wolfe tại Nhà tù Wandsworth, nơi anh ta hiện đang bị tạm giam, tôi không thể tiếp tục nhiệm vụ này.

Tôi không soạn báo cáo nào. Những trao đổi giữa chúng tôi, tạm gọi là thế, chỉ đơn giản là không thích hợp để ghi lại thành biên bản chính thức.

Nếu được phép, tôi xin đề xuất: nếu buộc phải tiếp tục, có lẽ nên để nam giới thực hiện công việc lập hồ sơ sức khỏe tâm thần của Hamish Wolfe.

THUỘC SỞ HỮU CỦA CẢNH SÁT AVON VÀ SOMERSET.

Số tham chiếu: 544/45.2 Hamish Wolfe.

Chương 25

Đường a39 kẹt cứng vì một chiếc xe tải trắng bị trượt do băng đóng trên đường và lật nhào, Pete buộc phải đi vòng đường làng, qua vùng Avalon Marshes. Trời đã tối sầm đi kể từ khi anh rời nhà Maggie, những đám mây sà xuống thấp hơn, đánh lừa đám thú hoang rằng hôm nay hoàng hôn buông sớm hơn bình thường. Khi Pete đến gần bãi sậy, nơi hàng trăm ngàn con sáo đá đang ngủ đêm, một đám mây đặc quánh đang lừ lừ bò tới trên bầu trời trước mắt anh. Đen đúa hơn mây tuyết, những phân tử của nó quay cuồng như một cơn bão bụi khổng lồ, đây là một khung cảnh diễm lệ mà đáng sợ hệt như trong phim Hitchcock. Đàn sáo đá đông nghìn nghịt thường ngày đang chuẩn bị sà xuống đầm lầy nghỉ chân.

“Anh nghĩ cô ta đã kể hết mọi chuyện với mình chưa?” Giọng Latimer vang lên từ điện thoại làm anh giật mình. Trong một giây, Pete đã quên khuấy mất anh vừa gọi cho sếp mình.

“Khó mà biết chắc lắm. Cô ấy không thích tôi nhìn ngó xung quanh. Tôi nghĩ cô ấy cho một người nữa sống cùng ở đó và không muốn thừa nhận điều này vì một lý do nào đó.”

Đám mây đen cao vút trên đầu và Pete cứ ngỡ các tầng trời mở ra và đón dòng sông chim đổ vào.

Latimer hỏi: “Vụ đột nhập tối qua là thế nào vậy?"

“À, đó là một chuyện khác. Cô ấy thừa nhận đây không phải là lần đầu tiên có kẻ vào nhà mình ban đêm. Cô ấy đã nhìn thấy có người lảng vảng xung quanh cách đây vài đêm. Có lẽ lúc bấy giờ, họ không vào được trong nhà.”

“Chà, cô ta làm việc với mấy kẻ chẳng ra gì. Nếu anh định đùa với lửa...”

“Tôi đã sắp xếp cho đội phụ trách hiện trường ghé qua rồi, nhưng một vụ đột nhập không xảy ra mất mát lại không phải là ưu tiên hàng đầu. Maggie đã hứa sẽ đổi ổ khóa ngay hôm nay và chú ý vấn đề an ninh hơn nữa.”

“Vậy, anh có nghĩ cô ta sẽ đi gặp hắn không? Là tay Wolfe, ý tôi đang nói về hắn đấy.”

“Có thể lắm. Hình như cô ấy cho rằng, nếu cô ấy chịu gặp hắn ta một lần, và thấy thậm chí chẳng có gì để bắt đầu cả, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Cô ấy sẽ làm tất cả những gì đội cổ động nhỏ bé của hắn có thể đòi hỏi và rồi họ sẽ để cho cô ấy yên.”

“Nhưng họ đâu chỉ muốn mỗi việc cô ta tới gặp hắn.” Latimer nói. “Họ còn muốn cô ta giúp hắn thoát được án tù.”

Đường đi giờ thẳng băng và Pete đã có thể tăng tốc. “Như chính miệng cô ấy nói thì Wolfe không hề nài cô ấy nhận vụ của hắn. Cô ấy chỉ nhận được duy nhất một lá thư của hắn, và tất cả những gì hắn viết trong đó là cảm ơn cô ấy vì đã cứu con chó cưng của hắn.”

“Nói lại xem nào?”

“Chuyện dài lắm. Mà này, sóng bắt đầu yếu quá rồi. Hẳn xe đang đi vào mấy đường ley. Gặp lại anh sau nhé.”