Chương 27
Mới sang tới tuần thứ hai của tháng Mười hai mà buồng giam số 43, hành lang 2, chái H của Trại giam Parkhurst đã ngập không khí hội hè hệt như gian hàng giáng sinh ở chuỗi cửa hàng Poundland, và cũng lòe loẹt y như thế. Các chuỗi dây xích bằng giấy chăng từ bóng đèn giữa nhà đến bốn góc phòng và quấn lên các thanh cửa sổ như những dây leo. Dọc thành hai cái giường kê trong đó còn dính nhiều chuỗi giấy hơn và trần nhà thì lủng lẳng mấy quả cầu trang trí bằng giấy. Một người đàn ông tên là Phil James đang ngồi chồm hỗm ở góc phòng, gấp và dán các dải giấy nhỏ, dài màu đỏ và màu lá cây.
“Được rồi, ông Sahid.” Wolfe đứng dậy, nhìn xuống người đàn ông Pakistan đang nằm trên giường. “Tôi cần kiểm tra phía sau lưng ông.”
Tròng trắng trên mắt Sahid đã ngả màu vàng, da ông ta trông như đang lão hóa. Ông ta đã giữa ngũ tuần, mà cũng có thể còn già hơn thế một thập kỷ. Ông ta đã ở đây năm năm. Có lẽ, ông ta sẽ chẳng bao giờ rời khỏi đây.
“Tốt hơn hết là cậu chớ nên thử cái gì cả.” Sahid không nhúc nhích. Hai đàn em của ông ta, cơ thể rắn chắc như cánh cửa mà họ đang canh gác, không rời mắt khỏi đại ca lấy một giây.
“Tôi sẽ cố kiềm chế.” Wolfe bước một bước là đến chỗ bồn rửa và lấy xà phòng rửa tay. Khi hắn quay lại, Sahid vẫn không hề đổi tư thế.
“Tùy thuộc hoàn toàn vào ông thôi, ông Sahid ạ. Tôi chắc chắn tuần tới ông sẽ được đưa đi gặp bác sĩ Evans.”
“Cậu nghĩ cuộc gặp gỡ đó là vì cái gì?”
“Tôi không suy đoán, ông S. ạ, tôi chỉ chẩn đoán thôi. Tôi sẽ để những người khác chờ nếu ông đổi ý. Có bao nhiêu người ngoài kia hả, Phil?”
Bạn cùng buồng giam của Wolfe rời mắt khỏi chuỗi dây xích giấy, ngẩng lên nhìn. “Bảy, theo như lần cuối tôi kiểm tra, thưa Bác sĩ. Mấy thằng bé bên chái C lại đang chơi cần sa.”
Wolfe lắc đầu. “Hãy tiếp sức cho con!” Hút cần sa là mốt mới nhất vừa ập vào nhà tù. Mấy thằng phạm nhân choai choai tự quay lại cảnh chúng tẩn nhau, theo một kiểu lễ nghi bệnh hoạn, chúng cắn răng chịu đấm vì sẽ có được phần thưởng là những điếu cần sa. Chúng mang những chiếc mũi gãy dập, những đôi môi rách toác tới gặp Wolfe để chữa trị.
“Nếu ông không cho tôi xem phần mông của mình, ông S., tôi sẽ chúc ông một buổi sáng tốt lành. Khi ông gặp bác sĩ Evans, hãy nói với anh ấy rằng tôi không hài lòng về màu vàng trong màng cứng mắt ông. Nếu ông nghiện rượu, tôi sẽ sợ gan bị tổn thương. Còn như thế này, chẩn đoán chính xác nhất mà tôi có thể đưa ra là sỏi mật.”
Mấy cuộc phẫu thuật hàng ngày này làm vị bác sĩ ở tù thấy phiền hà muốn chết!
Người đàn ông nhỏ nhắn, mảnh dẻ, chắc có lẽ là người quyền lực nhất và được nể sợ nhất trong Trại giam Parkhurst, gườm gườm nhìn. “Không ai được vào.” Ông ta truyền lệnh cho hai tay lính canh của mình, hai kẻ lập tức quay lưng lại và gồng người lên để chắn toàn bộ lối cửa ra vào.
Phil cũng quay lưng lại gã dành một lòng tôn trọng hoàn toàn lành mạnh đối với Sahid và bè phái của hắn “Những chàng trai Hồi giáo” để nhìn ra khoảng không xám xịt nặng nề bên ngoài ô cửa sổ nhỏ xíu. Wolfe, bị bất ngờ, cũng làm theo y như vậy và thấy như lãnh trọn một cú đâm thật lực đầy hoảng loạn mà bấy lâu hắn vẫn hằng chịu đựng mỗi khi nhìn thấy bầu trời.
“Kéo quần xuống, chổng mông lên.” Hắn tập trung vào người bệnh, bởi vì ngay cả ở chỗ này, đây là điều hết sức bình thường, đây là chính hắn.
“Cứ thử hết đi và cậu sẽ là một xác chết.”
“Ông thực sự không phải gu của tôi đâu, ông Sahid.” Wolfe chỉnh lại góc đèn và cúi người xuống, cố gắng không hít vào quá sâu. Hậu môn chỉ là hậu môn thôi mà. Mặc dù mùi có nồng hơn khi việc tắm rửa bị hạn chế.
“Có thay đổi nào đáng kể trong việc đi nặng, ngoài chuyện máu mà ông đã nói lúc trước không?” Hầu như chẳng còn tí thịt nào ở phần sau của Sahid. Nước da nâu đã mờ dần thành một màu nhờn nhợt, khô sần và đóng vẩy. Điều này không chỉ vì chế độ ăn uống kém và năm năm không có ánh nắng mặt trời. “Đi vệ sinh thường xuyên hơn? Phân lỏng hơn? Đau khi đi nặng chẳng hạn?”
“Không có gì đặc... Nhân danh Đức Chúa Trời cậu đang làm cái gì đấy?”
“Giữ nguyên tư thế, làm ơn đi, thả lỏng xem nào. Tôi đang kiểm tra chỗ sưng ngay bên trong hậu môn. Ok, ta xong rồi. Ông có thể mặc quần lại được rồi.”
Phil lại đổ đầy nước vào chậu, rót thêm nước nóng mà gã phải mang lên từ dưới bếp. Nước từ vòi không bao giờ nóng sau tám giờ sáng.
“Cảm ơn nhé, anh y tá.” Wolfe nói, như đôi khi hắn vẫn làm thế.
“Ngậm hết mồm vào cho tao.” Phil đáp, và quăng cho hắn một cái khăn. Wolfe quay lại với Sahid, người đã mặc quần lại, ở trên giường.
“Tôi thấy hình như ông sụt cân đấy.”
Sahid mím môi cười. “Cân trong phòng tắm của tôi hỏng mất rồi. Khó nói lắm.”
“Thấy quần lỏng hơn không?”
Một cái gật đầu miễn cưỡng. “Một chút.”
“Có ngứa tí nào không?”
Một cái nhún vai. Nhưng thế có nghĩa là rất ít. Vệ sinh quá kém thì ngứa ở vùng sinh dục ít nhiều gì cũng là bình thường. Có vài tên phạm nhân dường như không bao giờ cho tay ra khỏi quần. Những chuyển động liên hồi dưới đó có thể là vì gãi; rất ít người muốn hỏi.
“Ông có thấy ngon miệng không?”
“Chúng nó cho ăn phân thì ai mà thấy ngon được?”
Wolfe rùng mình nhớ lại bát cháo mà hắn được phát vào tuần đầu tiên của mình ở đây, với phân thật ở trong đó. Hắn đã hớp đầy một mồm trước khi nhận ra mùi bốc lên từ đâu. “Nếu may mắn, ông Sahid, ông chỉ bị trĩ thôi. Tôi không nhìn thấy được gì, và tôi không có thiết bị để thăm khám bên trong, nhưng rất có thể các mạch máu bên trong trực tràng của ông bị phình ra. Chúng sẽ gây ra xuất huyết như ông đã nói, làm ông bị ngứa, và còn gây khó chịu nữa, đặc biệt là khi đi ngoài.”
Sahid nhìn đám lính canh của mình. “Hai thằng mày, ra ngoài.” Ông ta không thèm nhìn Phil, chỉ lên giọng một chút. “Cả cậu nữa.”
Họ tuân theo ông ta. Họ cũng chẳng dám nghĩ tới việc bất tuân. Cánh cửa đóng lại.
“Còn nếu tôi không may mắn?"
Không có lý gì lại không nói thẳng với ông ta.
“Các triệu chứng ông mô tả với tôi từ nãy tới giờ có thể là dấu hiệu của ung thư ruột.”
Wolfe để ông ta yên vài giây. Không ai muốn nghe từ đó. Và nếu tin Sahid đang bị bệnh nặng lan ra ngoài, vị trí đứng đầu nhóm Những chàng trai Hồi giáo, băng đảng mạnh nhất ở Trại giam Parkhurst của ông ta sẽ lụi tàn. Và luôn luôn có một băng nhóm khác chầu chực cơ hội để soán ngôi.
“Nhưng đây không phải là chẩn đoán. Ông cần tới gặp bác sĩ Evans, nhờ anh ấy thăm khám cẩn thận. Nếu anh ấy từ chối, hãy nhắc nhở anh ấy rằng theo Đạo luật Nhà tù, ông có quyền yêu cầu được chăm sóc y tế.”
“Trong thời gian đó tôi có được làm gì không?”
Người đàn ông nọ đang sợ hãi. Thực sự chẳng có nhà chủ trương công bình xã hội nào được như bệnh ung thư. “Cứ cho đó là bệnh trĩ đi. Nói với mọi người rằng ông bị trĩ. Tăng chất xơ trong khẩu phần ăn uống lên, nếu được, và uống thật nhiều đồ lỏng, nhất là nước. Tránh các thuốc giảm đau có chứa codeine, nó có thể làm ông đi táo nặng hơn.”
Sahid đứng dậy. ”Cảm ơn cậu, bác sĩ.” Ông ta ghé mắt nhìn chỗ thuốc men mà Wolfe không được phép có, tất nhiên, nhưng vẫn được chấp nhận vì những cuộc phẫu thuật hàng ngày không chính thức này giúp giữ gìn sự bình yên trong khu. Và phần nào đó còn giúp giải quyết hậu quả ở những chốn không được bình yên.
“Tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra sáng nay.” Sahid nói. “Ý tôi là vụ trong nhà vệ sinh. Tôi hy vọng cậu biết vụ đó không liên quan gì đến người của tôi.
“Không hề hấn gì đâu.” Wolfe đáp, mặc dù hắn vẫn toát mồ hôi khi nghĩ lại.
“Cậu có cần gì không?”
Sahid và nhóm liên lạc của ông là những nhà cung cấp chính của Wolfe. Khi ma túy, tiền bạc và điện thoại được lén lút đưa vào nhà tù, một gói aspirin hay một cuộn băng y tế cũng thường được tuồn vào theo.
Wolf và Phil đã đi kiểm tra kho dự trữ. “Chúng tôi sắp hết paracetamol, hệt như mọi khi. Ibuprofen cũng tốt. Băng gạc thì lúc nào cũng cần. Bất kỳ đóng góp nào cũng được đón nhận với lòng biết ơn. Miễn là đừng tuồn vào bằng cách đút vào đít ai là được.”
“Tôi sẽ hỏi xem bên Superdrug có thể đưa vào được không.”
“Còn cái bản đồ mà tôi nhờ ông thì sao?”
“Đã xử lý rồi.” Người đàn ông kia gật đầu đứng dậy.
Cửa bật mở. Có tiếng ồn ào và mùi thuốc sát trùng để quá lâu xộc lên từ ngoài hành lang. Ở đâu đó gần đấy, có chuyện đang bắt đầu diễn ra. Bên buồng giam kế bên, nhạc bắt đầu mở, âm lượng cực đại. Nhóm Những chàng trai Hồi giáo của Sahid đã cấm mở những thể loại nhạc ngoài nhạc Hồi giáo ở chái này, nhưng khi để át tiếng đánh nhau, điều đó được chấp nhận.
Wolfe ra chỗ cửa sổ. Hắn không nên làm thế, điều đó chẳng bao giờ kết thúc tốt đẹp cả, nhưng đôi khi, sức cám dỗ của việc nhìn ra thế giới bên ngoài, dù chỉ qua một ô vuông nhỏ, cũng trở nên khó cưỡng. Mùi thuốc lá và mùi chân thối nói với hắn rằng Phil đã trở lại.
“Ai tiếp đấy?”
“Stan bên chái H. Thằng đần ấy lại tự cắt vào người mình. Tao nói với nó là mày sẽ không chịu gặp nếu nó không đưa hàng của nó cho tao.”
Wolfe nhắm tịt mắt và tự nhủ với lòng, đây là một ngày hết sức bình thường, hắn có một sáng vất vả ở Bệnh viện Đa khoa Bristol, với hàng giờ liền đứng phẫu thuật. Chiều hôm nay cũng sẽ tệ cho mà xem, hết hội chẩn lại tới họp hành, xong việc thì đã muộn, nhưng rồi hắn đã có thể lái xe về nhà và đưa con chó cưng của mình đi chạy bộ trong rừng.
Hắn ngước lên mái vòm xanh màu lá, nhìn ánh sáng nhảy múa xuyên qua những kẽ lá. Hắn nghe được tiếng những cành con bị gãy vụn ngay dưới chân mình, tiếng lá khô loạt soạt trong những hốc cây. Đằng sau hắn là tiếng bước chân êm nhẹ của chó cưng.
Và Daisy. Hắn cố không nghĩ về Daisy lúc ban ngày, nhưng đôi khi, nàng vẫn lặng lẽ tới, hiện diện ngay trước mặt hắn, trước khi hắn kịp tôi cho lòng mình trở nên sắt đá để cấm cửa nàng. Tia sáng lấp lánh trong mắt nàng, nét cong lạnh lùng nơi nụ cười nàng. Daisy, sau ngần ấy năm, nàng sẽ chẳng bao giờ rời bỏ hẳn.
Hắn hít một hơi thật sâu. Một hơi nữa. Cơn hoảng loạn dịu dần. Hắn tiếp tục được. Thêm một ngày nữa. Hắn gật đầu với Phil, kẻ giờ đã quen thuộc với hắn. “Đưa nó vào đi.”