Chương 30
Đây là lệnh đóng cửa lần thứ ba trong tháng. Ai cũng cáu bẩn, hệt như những con chó bị nhốt chung trong một cái chuồng quá nhỏ. Những bất bình nhỏ nhất, dù có thật hay không, cũng được xả ra ngoài theo lối kinh khủng nhất. Vụ này bắt đầu trong buồng tắm, như họ vẫn thường làm, khi họ không khơi mèo trong phòng ăn, phòng chơi game, trong sân tập thể dục, hay thậm chí là cả trong nhà nguyện. Ai cũng có chuyện cần thanh toán. Một nắm đấm được tung ra. Một cú đá được nhắm chuẩn xác. Hai thằng người lao ầm vào nhau và ngã vật xuống đất. Một giây sau, nơi này thành xứ quỷ.
Wolfe ngồi trên giường, gấp rồi lại tháo một tờ giấy nhỏ, mỏng, hình chữ nhật.
“Chỗ này trông như cái hang động giáng sinh ngớ ngẩn ấy nhỉ?” Sedge, người Scotland, mới ngoài hai mươi một chút, vừa bị Phil kéo vào buồng giam, bởi lẽ, nếu bạn tha thẩn ngoài hành lang quá lâu trong thời gian giới nghiêm, bạn sẽ bị cuốn vào những trận đòn thù. Kẻ tham gia hay người đứng hóng, một khi dùi cui đã vung lên thì chẳng có gì khác nhau hết. Nó nhìn sang Wolfe: “Ông kia đang làm cái quái gì thế?”
“Ornithology - Điểu cầm học.” Phil không bao giờ nhớ nổi từ “origami”, và Wolfe cũng đã phát nản với việc chỉnh lại cho gã. Ornithology, nghĩa là môn Khoa học chuyên nghiên cứu về chim, thật ra cũng không hẳn sai. Bởi lẽ, thường hắn vẫn hay gấp chim gấp cò. Nhưng không phải hôm nay. Hắn cũng không gấp thêm quả cầu trang trí Giáng sinh nào nữa. Trên trần nhà đã treo đầy ra rồi.
“Nó làm được đủ thứ từ giấy màu đấy. Nhìn mà xem.” Như một người cha với đầy vẻ tự hào, Phil lái sự chú ý của vị khách ra khỏi gờ cửa số bằng kim loại. “Cứ như có thêm bồn hoa gắn dưới bậu cửa sổ ấy.”
Wolfe lại thường hay gấp hoa hơn. Hình dạng đơn giản, sắp xếp đều đặn của những bông hoa khiến chúng trở thành một trong những hình dễ gấp nhất và hắn cũng chỉ là lính mới trong bộ môn nghệ thuật gấp giấy Nhật Bản này. Dùng những tờ giấy màu mẹ gửi, hắn biến hóa thành những hoa hồng, hoa tulip, hoa cúc và hoa ly, trong tâm trí hắn, điều đó dường như chỉ tô đậm hơn vẻ buồn tẻ, bẩn tưởi nơi buồng giam, nhưng lại làm cho Phil thích thú. Những tù nhân khác trong khu bắt đầu bắt chước hai người họ làm các món trang trí Giáng sinh, họ cũng gấp các chuỗi xích giấy cho riêng mình, làm cái đó tương đối đơn giản, và năn nỉ Wolfe dạy gấp quả cầu trang trí, cái này thì lại không hề dễ. Có tin đồn giám thị trại giam bắt đầu lo lắng đến nguy cơ hỏa hoạn, và dọa gỡ hết những đồ trang trí thủ công trong trại. Điều này khiến Wolfe lo lắng. Những chuỗi xích và mấy quả cầu trang trí hắn làm rất quan trọng với hắn và Phil.
“Mấy quyển này viết gì thế?” Sedge không ngồi yên được một lúc. Nó ra đứng dưới giá sách của Wolfe, nhìn lên dãy bìa mềm, bảy trong số đó được viết cùng một tác giả. “Ném chiếc chìa khóa ra xa.” Sedge đọc từng từ thật chậm. “Câu chuyện có thật về công lý tàn nhẫn, tác giả Maggie Rose.” Nó lấy cuốn sách ra khỏi giá, chẳng hề nhận ra Wolfe đang gườm gườm nhìn đầy vẻ khó chịu, và giở sách ra, ngay trang được đánh dấu bằng một tờ giấy nhớ màu vàng. “Phân..., phân...” Nó cố gắng rặn.
“Phân từ”. Giọng Wolfe làm Phil phải nhíu mày lo lắng.
“Cô ấy dùng quá khứ phân từ của từ chìm là sunk, trong khi thực sự cần phải dùng thể quá khứ, là sank. Đó là lỗi phổ biến.”
Sedge lật nhanh một lượt các tờ giấy nhớ gắn chòm ra ngoài rìa cuốn sách. “Vậy là ông anh, kiểu như là, bới hết cả quyển sách lên để soi lỗi à?”
Wolfe đáp. “Thế cho qua ngày đoạn tháng.”
Bên ngoài hành lang, đã có kẻ bị thương, nhưng không quá nặng đến mức không còn sức để chửi thề và đe dọa các cảnh sát trại giam đang cố gắng kìm hắn lại. Rồi kẻ nọ im bặt, và có lẽ giờ hắn đang bị tấn nhiệt tình và bị thương nặng hơn.
“Tôi chịu, không thể nhét nối mấy cái này vào đầu được.” Sedge đã chán mấy cuốn sách và chuyển sang đống thư từ của Wolfe để trên chiếc bàn hẹp. Nó lật một lượt xấp thư và ảnh chụp đủ màu sắc, thậm chí còn được tẩm hương lên đó. “Của mấy đứa con gái thần kinh hay gì đây?”
Wolfe khá chắc chắn khả năng đọc của Sedge chỉ giới hạn tới mấy trang tranh truyện hết sức cơ bản. Không phải hắn quan tâm. Hắn chỉ thấy không cần phải bảo mật thông tin của những phụ nữ mà mình sẽ không bao giờ gặp. “Mày có thể gọi đó là rối loạn tâm thần.” Hắn nói. “Nhưng điều này khá phổ biến với mọi phụ nữ trên thế giới.”
“Gì cơ?” Sedge nói.
“Tất cả mọi phụ nữ đều bị những gã đàn ông xuất chúng thu hút.” Wolfe quay lại với tờ giấy gấp dở và xoắn lại. “Họ không dừng được. Những người tài giỏi hơn, những người nữ quyền, sẽ phủ nhận điều đó, nhưng bằng chứng lại chống lại họ.” Hắn ngước lên nhìn Sedge, không thấy dấu hiệu chút ánh sáng tri thức nào. “Đó là bản năng.” Hắn cố thêm lần nữa. “Những người đàn ông to vạm vỡ, mạnh mẽ, thông minh hơn sẽ bảo vệ phụ nữ và con cái của mình tốt hơn. Họ sẽ mang về nhà nhiều thức ăn hơn. Một người đàn ông có khả năng giết chóc là người có thể mang đến sự an toàn tuyệt đối.”
“Ấy, nhưng, kiểu như là...” Sedge nảy ra một ý trong đầu, và cố vật lộn để nói ra được thành lời. “Ông anh không thể bảo vệ được bất kỳ ai trong số họ. Ông anh thậm chí còn không mang được về nhà một chiếc bánh pizza, ông anh bị quấy ở đây, thế làm sao mà nó có tác dụng được?”
“Có tác dụng còn mạnh hơn ấy chứ. Nó biến tao thành một hình mẫu kỳ ảo. Họ có thể mơ mộng về sự đen tối và nguy hiểm của tao, mà đời thực lại không có cơ hội chen chân vào. Họ sẽ không bao giờ phát hiện ra rằng, cũng như hầu hết những thằng đàn ông khác, tao là một thằng chẳng ra gì.”
Phil ngước lên. Đây là điều mà gã và Wolfe đã từng trao đổi trước đây. Phil vẫn chưa tin. “Phải, nhưng kiểu như là, bà xã tao ấy, mụ sẽ không để ai xử tệ với mình đâu, nhất là tao. Tao chỉ không hiểu những gì mày nói về mấy con bé luôn thầm mong bị người khác đè đầu cưỡi cổ. Nó ngược hẳn với những gì xảy ra ở nhà tao.”
“Úi chà, em này ngon đấy chứ!” Sedge kéo ra một bức từ xấp ảnh trên bàn. Wolfe liếc qua. Đó là một bức ảnh tự chụp trong phòng ngủ. Cô gái đó khỏa thân từ thắt lưng trở lên.
“Con bé trông như mới mười lăm.” Wolfe giật lấy tấm ảnh và bỏ nó vào thùng rác. “Nếu tao rảnh, tao sẽ gửi ngược nó về cho ông bà bô con bé. Mà chúng ta đang nói chuyện ảo mộng ở đây, nhóc ạ. Chỉ là về mấy bộ phim khiêu dâm hoặc sách kể về một con bé trẻ măng, ngây thơ bị một thằng đàn ông nguy hiểm chế ngự. Tất cả mọi phụ nữ đều thầm mong mình bị chế ngự.” Hắn tự cười toe toét một mình. “Đặc biệt là bởi một chàng trai ngon nghẻ và đẹp mã. Đó là lý do tại sao tao nhận được chỗ thư đó, thằng ngốc Scotland ạ, còn mày thì không.”
“Ôi ngon chưa kìa, nhìn bộ ngực này này!” Sedge chắc không buồn nghe. Nó đưa một bức ảnh khác ra cho Phil, gã gật đầu, công nhận. “Hamish, ông anh này, sao ông không bảo mấy ẻm vào thăm?”
“Tao hỏi nó thế suốt.” Phil đột ngột lên tiếng. “Nó nên tìm một cô nhìn ưng mắt, viết thư cho cô ả vài lần và lập tức có ngay một mối tình. Thế có tốt hơn suốt ngày chỉ được bà già tới thăm không?"
“Phải đấy, ông anh ạ, tại sao lại không chứ? Ông không thích đàn bà à?”
Hamish tự mỉm cười và liếc lên tấm lịch trên tường. “Có lẽ tao đang chờ người phụ nữ thích hợp.”
Bông hoa đã được hoàn thành. Wolfe vân vê nó giữa ngón trỏ và ngón cái.
“Đẹp đấy.” Phil đã thôi hóng chuyện ngoài hành lang và quay lại chiêm ngưỡng bông hoa. “Muốn tao gắn nó lên bậu cửa sổ không?”
“Không, cảm ơn ông bạn cùng buồng. Tao sẽ giữ cái này.”
“Hoa gì đấy?”
Wolfe nhìn xuống hàng tá cánh hoa nhỏ màu trắng, nhụy ở giữa màu vàng, và nâng nó lên môi.
“Hoa cúc đấy.”