← Quay lại trang sách

Chương 31

Sao tóc cô lại màu xanh da trời?”

Đứng trước Maggie là một cô bé chừng sáu tuổi.

“Đó là màu cô thích nhất.” Maggie trả lời cô bé.

“Của cháu là màu hồng.”

“Kelsey, đừng quấy cô, con!”

Kelsey thậm chí còn không nhìn mẹ lấy một cái.

“Cô cũng thích màu hồng.” Maggie đáp. “Cô suýt mặc áo khoác màu hồng hôm nay đấy.”

“Thế sao cô lại không mặc ạ?”

“Cô không biết nữa, chỉ là cô thấy hôm nay mặc áo trắng hợp hơn. Cháu đã bao giờ gặp những ngày mà phải là một chiếc áo khoác hoặc một bộ váy nào đó mới khiến cháu vui chưa?”

Kelsey nhìn trân trối.

“Ở chỗ này thì nó không trắng được lâu đâu.” Người phụ nữ, ngồi cách đó vài ghế, chừng ngoài ba mươi nói. Mái tóc vàng trông như mới nhuộm và kiểu trang điểm hợp với trong hộp đêm hơn ở nhà tù. Ngồi trong lòng cô ta là một em bé chừng mười tám tháng. “Chưa thấy cô ở chỗ này bao giờ. Lần đầu tiên à?”

Maggie gật đầu. Nếu cô chấp nhận Hamish Wolfe làm thân chủ, cô sẽ có quyền thăm viếng hợp pháp, như thế sẽ linh động hơn và cuộc gặp sẽ được tiến hành riêng tư. Cho tới lúc đó, cô chỉ là khách thăm tù như bao người khác.

“Mẹ con nhà tôi cứ nửa tháng lại đến. Tốn một khoản lớn ra phết đấy: Ngủ đêm với ăn sáng ở Southampton, rồi cả ba lại dắt díu nhau lên phà. Mùa hè thì không tệ, mấy đứa nhỏ được ra bãi biển chơi, nhưng thời tiết này thì đúng là không thể chịu nổi.”

“Chị đi thăm chồng à?”

Người phụ nữ nhăn mũi. “À, nói đúng ra thì không hẳn là chồng. Chúng tôi chưa lấy nhau. Khi nào anh ấy ra mới cưới. Con anh ấy đấy, cả hai đứa. Chúng tôi là một gia đình đàng hoàng!”

“Anh nhà sẽ được về sớm chứ?”

“Năm năm. Nếu cải tạo tốt.”

“Với tôi thì thế là lâu lắm đấy. Chắc phải rất khó khăn.”

Người phụ nữ kéo gấu váy lên và gãi khoeo chân. “Vâng, đó không phải là những gì cô mong muốn, đúng không nào? Tôi thiếu tiền, rõ ràng, mặc dù chưa bao giờ có tiền đều đặn cả, và tôi không bao giờ thực sự biết tiền đấy ở đâu ra. Nhưng chủ yếu là tôi thèm chuyện ấy thôi. Có người bên cạnh vào ban đêm. Nó cũng khó cho anh ấy, nếu cô hiểu ý tôi.”

Maggie ngại ngùng liếc sang cô bé sáu tuổi. Đôi mắt màu xanh nhạt của cô lướt từ người phụ nữ này sang người khác.

“Tôi nên ngồi gần hơn nhưng mà người tôi đang bốc mùi lắm.”

Căn phòng ám đầy mùi khói và mùi thuốc tẩy. Maggie có thể ngửi thấy mùi nước hoa, mùi cà phê hòa tan, mùi bánh mì trắng rẻ tiền. Nhưng cô không thể ngửi thấy mùi người đàn bà ngồi cách đó vài ghế.

“Tôi không rửa ráy gì hết khi tới đây. Cũng phải bốn hôm rồi. Nếu tôi chịu được nữa thì năm. Jason nhà tôi thích mùi của tôi lắm. Mùi thật của tôi, anh ấy bảo thế, chứ không phải mùi khi xịt nước hoa.”

Maggie không biết phải đáp lại ra sao.

“Mà...cô đến thăm ai thế. “

“Hamish Wolfe.” Maggie đáp.

Cô đang tưởng tượng, hay tiếng xì xầm từ những cuộc chuyện trò đã im bặt rõ ràng? Phải chăng bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn hết về phía cô?

“Cô là bạn gái nó à?”

“Luật sư.”

Mẹ Kelsey mở miệng định nói gì, nhưng có tiếng loảng xoảng thu hút sự chú ý của họ. Cửa dẫn vào sảnh chính của nhà tù đã mở và một viên cảnh sát đứng ở ngưỡng cửa, ra hiệu cho mọi người di chuyển tới phía trước. Đến lúc rồi.

Các tù nhân ngồi ở những chiếc bàn kê trong một sảnh lớn ngập mùi mồ hôi và mùi dầu máy đã lâu ngày của hệ thống sưởi cổ lỗ sĩ. Maggie là một trong những người cuối cùng bước vào trong. Những người khác đã nhanh chóng lao về phía trước, và tìm thấy ngay người đàn ông mình tới thăm. Vài đứa bé nằm gọn trong vòng tay cha, rên rỉ trong vòng ôm không mấy quen thuộc, vài đứa khác thì lùi lại, cảnh giác. Hầu hết mọi người đã ngồi ngay ngắn, say sưa trò chuyện. Có vài cặp dường như đang giận dỗi nhau.

Maggie đứng ở ngay bên trong ngưỡng cửa, nhìn khắp một lượt, cố tìm người mà cô đến thăm.

Có người đang nhìn cô. Bản thân chuyện đó không có gì quá bất thường, một người phụ nữ không thể có vẻ ngoài giống như cô mà lại mong người khác không nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cái nhìn này lại rất khác. Cái nhìn đó có vẻ gì dữ dội, thậm chí là đôi chút như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô nhìn khắp căn phòng, cảm giác gai người khi bị nhìn chòng chọc khiến những sợi lông măng trên cổ cô dựng đứng, cô biết lẫn trong đám đông này, Wolfe đã đưa cô vào tầm ngắm.

Hắn đang đứng đó. Ngay bên dưới cửa sổ, ánh sáng nhòe mờ xuyên qua ô cửa làm dịu đi màu tóc tối sầm của hắn. Khi mắt họ chạm nhau, hắn vẫn đứng im như những bức tường đang cầm tù mình, nhưng cô có linh cảm trong đầu hắn đang diễn ra một biến động cực kỳ to lớn. Hắn soi kỹ cô, gạn lọc thông tin, chuẩn bị tâm thế. Cô cũng phải làm như vậy, nhưng cứ như đã có một thanh chắn được hạ xuống. Tất cả năng lực nhận thức thông thường của cô đã rời bỏ cô. Tất cả những gì cô có thể thấy chỉ là những điều hiển hiện rõ ra bên ngoài.

Cô biết hắn ta cao, nhưng hắn lại ngồi rất thẳng, quá thẳng trên ghế của mình, tới mức gây ra ấn tượng hắn còn cao hơn thế nhiều. Cô biết hắn đẹp trai, nhưng cô không ngờ đến phản ứng của mình khi nhìn thấy hắn.

Dù sao thì hắn cũng sáng sủa, sinh động hơn, những đường nét cơ thể hắn sắc sảo hơn, so với môi trường xung quanh.

Bốn mắt cố bám lấy nhau giữa căn phòng đông nghịt người và sặc mùi cũ mốc, cũng hệt như khi đứng sát mép một hồ nước lớn, căng mắt nhìn sang bờ bên kia và trong lòng ngập những giục giã, thôi thúc muốn qua bên ấy ngay lập tức. Bơi, chèo, hay để nước cuốn đi, bất cứ cách nào. Hoặc, giống như khi đứng trên vách đá, nhìn xuống thung lũng hoàn hảo nhất mơn mởn và xanh tươi, và muốn đến được nơi đó hơn bất cứ điều gì trên đời, nhưng lại biết rõ, cách duy nhất là nhảy xuống.

Maggie bắt đầu bước về phía hắn, cô đi vòng qua những chiếc bàn, tránh những đứa trẻ. Cô có thể nhìn rõ mồn một mắt hắn đến từng chi tiết. Đôi tròng mắt có màu xanh lá cây, mà có lẽ là màu nâu lục. Cô thấy đôi lông mày của hắn nhướn lên, một bên khóe miệng hắn căng ra cười thận trọng. Giờ hắn đứng dậy, nở một nụ cười hoàn chỉnh, hàm răng trắng và hoàn hảo. Da hắn quá tái, màu da của kẻ hiếm khi được tiếp xúc với ánh mặt trời trong suốt hai năm ròng. Những tiếp xúc thân thể là được phép, cô vẫn nhớ, vào lúc mở đầu và kết thúc phiên thăm hỏi. Nếu hắn chìa tay ra, cô sẽ phải bắt tay hắn.

Nhưng hắn không. Hắn đợi đến khi cô đến bàn hắn ngồi và rồi hắn lướt mắt qua gương mặt, mái tóc, thân thể cô. Trên bàn là một hình origami.

“Xin chào.”

Giọng hắn trầm hơn cô nghĩ, như thể cuộc sống trong tù đã làm nó trở nên thô ráp và cứng rắn hơn. Hắn mặc quần jean xanh và áo nỉ khổ lớn cũng màu xanh da trời.

“Chào anh, Hamish. Anh khỏe chứ?”

Giọng cô mới điềm tĩnh, mới lãnh đạm làm sao. Chẳng hề giống như đôi bàn tay cô nâng lên đang run bần bật.

“Mời cô.” Hắn trỏ vào chiếc ghế trống. Cô ngồi xuống. Hắn cũng ngồi, và giờ, trông họ chỉ còn cách nhau có vài phân. Hình xếp được gấp bằng giấy màu bạc trắng nhưng cô không muốn nhìn. Đôi vai rộng ẩn dưới tấm áo. Hắn là một gã đàn ông cường tráng.

“Tôi lấy cho anh thứ gì nhé?” Cô nói. “Trà? Cà phê? Hay đồ ăn gì đó?” Ngay cả ở đây, ở nơi khủng khiếp này, những quy phạm xã hội vẫn chứng minh mình rất mạnh.

“Không, cảm ơn cô.” Hắn không bị còng, dẫu đôi phần cô đã mong như vậy. Có một vài chỗ xước trên tay phải hắn.

“Chuyến đi của cô ổn chứ?” Hắn hỏi.

Cô đã phải lái xe qua những đụn tuyết trong bóng tối mịt mùng trước bình minh, vùng Solent thì gập ghềnh, phà thì lạnh và không thoải mái. “Vâng, cảm ơn anh.” Cô đáp, và trộm nghĩ sao họ lại lịch sự với nhau đến thế, kẻ giết người và chính xác thì là gì nhỉ?

Rồi đột nhiên, hắn lại cười, như thể đắm chìm trong khoảnh khắc vui vẻ ấy, và cô thấy răng cửa của hắn dài hơn những chiếc răng còn lại. Chúng làm hỏng sự cân xứng hoàn hảo của khuôn miệng hắn. “Tại sao tóc của cô lại có màu như thế?” Hắn hỏi cô.

Câu hỏi mà cô chưa bao giờ trả lời thành thực ấy mang lại một hiệu ứng thư giãn kỳ quặc. Và cô đã có câu trả lời được chuẩn bị từ trước. “Hồi tôi 13 tuổi, trường tôi tổ chức đi xem vở Giấc Mộng Đêm Hè ở Stratford on Avon. Nhân vật Titania có mái tóc màu xanh dương. Tôi nghĩ nó thật là đẹp, nhưng dĩ nhiên là làm gì có chuyện mẹ tôi đồng ý cho tôi nhuộm tóc, thế nên tôi phải chờ đến lúc lớn.”

Hắn không nói gì, nhưng vẫn nhìn vào mắt cô và một nụ cười nhẹ phớt trên gương mặt. Hắn thấy thú vị với câu chuyện mái tóc màu xanh.

“Nhưng khi tôi bắt đầu thì dường như nó lại không chuẩn mực với nghề luật sư. Lạy Chúa tôi! Những người đó xem trọng bản thân lắm, vì vậy tôi phải chờ lâu hơn một chút nữa. Và rồi tôi cũng gặp may.”

“Cô đã trở thành một luật sư độc lập nổi tiếng và họ được phép chơi trội à?”

“Tôi bị bạc tóc sớm. Không phải bạc trắng như tuyết dễ thương đâu, buồn thay, mà là kiểu hoa râm màu xám đen kim loại kìa. Tôi phải nhuộm phủ bạc. Rồi thời khắc màu tóc xanh da trời ấy trở lại.”

“Tôi không gọi cô là Titania được.”

“Maggie thì được.”

“Tôi có thể đi thẳng vào vấn đề luôn không, Maggie?”

“Vâng, mời anh.”

“Cô tin tôi có tội?”

“Phải.” Cô thấy mắt hắn giật nhẹ, dường như hắn đang khó chịu.

“Vậy sao cô còn tới đây?” Hắn hỏi cô.

Cô nhìn xuống dưới hình gấp giấy trên bàn. “Cái này cho tôi à?” Đó là một con cáo, giờ cô mới thấy. Một con cáo Bắc Cực.

“Nếu cô thích.”

Cô đưa ngón trỏ vuốt nhẹ xung quanh viền hình gấp. “Tôi sẽ cất nó vào cùng với những hình origami khác anh gửi.”

Hắn nhướn đôi lông mày nhưng không ngước lên. Cô đã đẩy câu chuyện lên ư? Có lẽ chưa. Cô có thể cảm nhận được mọi người xung quanh đang lén lút quan sát, căng tai ra để nghe những gì cô và Wolfe đang nói với nhau. Giọng của cô, lúc nào cũng khẽ, thậm chí giờ cô còn cố nói nhỏ hơn, buộc cô phải nhoài về phía hắn cho gần hơn một chút. “Anh muốn gì ở tôi?” Cô hỏi.

“Thành thật ấy hả?” Hắn ngả người ra sau, và cái gì đó mơ hồ trong cô nhớ nhung lúc còn gần gũi với hắn.

“Dĩ nhiên.” Cô không hy vọng hắn nói thật. Nhưng cô sẽ biết nếu cô không nhận được những lời thành thật.

“Tôi muốn gặp cô.”

Thực ra, lời hắn nói có vẻ thật.

“Tại sao chứ?”

Đầu hắn ngả sang một bên. “Ồ, thôi nào. Cô cũng muốn gặp tôi còn gì?”

“Anh đã giết tới bốn người phụ nữ. Sao lại có phụ nữ muốn gặp anh kia chứ?”

Hắn hít một hơi thật sâu và thở ra thật lớn tiếng. “Đôi khi có cảm giác như mọi phụ nữ ở Anh đều muốn gặp tôi vậy. Chúa biết hết những bức thư cô viết cho tôi đấy.” Sau đó, hắn ngồi thẳng lên, gương mặt hắn tươi tỉnh lại, dường như có ý nào đột ngột nảy ra trong đầu hắn. “Và có ba người thôi. Cô không tính Zoe vào được. Cô ấy có khi thậm chí còn chưa chết.”

“Tôi muốn đặc biệt trao đổi với anh về Zoe.”

Vẻ tự tin của hắn lung lay. “Tôi không viết là thư đó cho mẹ cô ấy.”

“Tôi biết. Nhưng mẹ cô ấy đang đau khổ tột cùng. Chuyện đó có thể không có gì với anh, nhưng với bà ấy thì có ý nghĩa vô cùng to lớn, nếu bà ấy có thể tìm được xác và chôn cất cho con gái tử tế. Tôi hứa với bên cảnh sát rằng tôi sẽ nhờ anh.”

Hắn cau mày. “Nhờ tôi cái gì?”

“Nói cho họ biết cô ấy ở đâu.”

Nụ cười thẳng thắn và trung thực giờ đã biến mất. Thay vào đó là một cái nhếch mép xảo quyệt thuần túy. “Và đổi lại, họ sẽ cho tôi cái gì?”

“Họ không cử tôi tới đây với đề nghị nào cả. Anh phải hỏi họ thôi.”

“Cô sẽ chuyển lời giúp tôi chứ?” Hắn vô cùng nghiêm túc. Tim cô, vốn đang đập nhanh hơn bình thường, lại tăng thêm một nhịp.

“Nếu anh muốn.”

“Tôi sẽ chỉ cho họ biết Zoe ở đâu, để đổi lấy hai giờ trên bãi biển. Cùng với cô.”

Trong một khoảnh khắc, cô không tin chính mình đã nói. “Anh biết cảnh sát sẽ không bao giờ đồng ý mà. Và anh là một tên sát nhân. Sao tôi lại muốn dành thời gian bên cạnh anh chứ?”

“Điều đó sẽ giúp mẹ Zoe, người cô đang giả vờ quan tâm tới. Và chuyến đi sẽ phải ổn cả thôi. Nếu trời mưa, chúng ta sẽ hủy và chuyển sang một ngày khác. Và sẽ chỉ có hai chúng ta thôi. Cảnh sát và cảnh vệ phải ở ngoài tầm nghe.”

“Không có chuyện bãi biển đâu. Nhưng có phải anh đang thừa nhận mình đã giết những phụ nữ đó? Anh có biết Zoe ở đâu không?”

Hắn quàng tay ra sau đầu, thở hắt ra thành tiếng. “Tất nhiên là không. Tôi không biết Zoe ở đâu. Nhưng tôi có thể cho mấy gã trai mặc đồ màu xanh lam làm một vòng quanh các hang động vùng Cheddar. Tôi thậm chí còn có thể trốn thoát. Tôi biết rõ những hang động đó.”

“Anh sẽ phải trốn chạy suốt cả quãng đời còn lại.”

Hắn lừ mắt ra xung quanh, tỏ ý xua đuổi và vài cặp mắt tò mò phải quay đi. “Hẳn phải tốt hơn là chết già ở đây. Và có lẽ tôi sẽ chứng minh sự trong sạch của mình. Trở lại làm người tự do một lần nữa. Nếu tôi làm thế, có thể cô và tôi có thể gặp nhau một cách bình thường.”

Cuộc trò chuyện đã bắt đầu xoáy ra khỏi vòng kiểm soát. Cô cần phải kìm lại. “Để tôi giải thích một chút về cách tôi làm việc. Tôi theo dõi mọi vụ án mạng, mọi vụ bạo lực nghiêm trọng gây chấn động hoặc có phán quyết gây nhiều tranh cãi trong thẩm quyền xét xử ở khu vực này. Tôi thực hiện một số nghiên cứu, một chút đào xới, về tất cả những gì khiến tôi quan tâm. Tôi ghi chép lại và chúng giúp hình thành nên bản khởi thảo của cuốn sách. Hiện tại, tôi có khoảng hai chục đầu sách đang được tiến hành. Hầu hết trong số đó không dài hơn hai hoặc ba chương vì tôi nhận rất ít vụ.”

“Tôi thì sẽ được bao nhiêu chương?”

Sự thẳng thắn và vẻ tự phụ của hắn làm cô khó chịu. “Nửa tá.” Cô đáp, dù cô viết nhiều hơn thế.

“Tôi được ưu ái ghê nhỉ? Nhưng làm ơn hãy nói với tôi rằng tiêu đề không có ám chỉ ngớ ngẩn nào đến tên tôi đi.”

Cô cảm thấy gương mặt mình hình như rực hơn một chút. “Tôi nghĩ chúng ta đã thấy đủ những màn chơi chữ liên quan đến sói suốt hai năm qua rồi. Điều tôi muốn dẫn ra ở đây là, trừ khi tôi bị thuyết phục rằng đã xảy ra oan sai nghiêm trọng trong vụ của anh, tôi nhất định sẽ không dính vào chuyện này. Hơn thế nữa, và quan trọng với tôi hơn cả công lý, là niềm tin tôi có thể giành chiến thắng. Tôi không phí công vô ích vào bất cứ chuyện gì hết.”

“Đó là lý do tại sao người đó phải là cô.”

Có cái gì đó quá ư thân thuộc trong câu nói đơn giản ấy. “Đặt hy vọng vào tôi thì quả là rất ngốc nghếch đấy.”

“Hẳn cô phải thắc mắc vì sao tôi không kháng cáo. Những người khác thắc mắc lắm. Và họ đi đến một kết luận sai lầm rằng, đó là vì tôi chấp nhận sự công minh của bản án. Điều đó hoàn toàn khác xa với sự thật. Tôi chỉ chờ đúng thời điểm mà thôi.”

Hắn ngả người về phía trước. Hắn định chạm vào cô. Cô chờ có người nào đó bước vào. Những tiếp xúc thân thể chỉ được phép xảy ra vào lúc bắt đầu và kết thúc phiên thăm hỏi chứ không phải bây giờ, không phải...

Không ai vào cả. Tay cô duỗi thẳng, để nguyên trên bàn, như thể chúng bị đóng đinh vào đó. Những đầu ngón tay của hắn khẽ đặt trên tay cô.

“Tôi đã chờ cô suốt bấy lâu nay.”