← Quay lại trang sách

Chương 32

Pete đứng ngay ngưởng cửa nhà bếp của Maggie, quan sát đội phụ trách hiện trường làm việc. Một người chụp ảnh. Người khác thì lấy dấu vân tay. Người chụp ảnh ngừng lại một giây. “Chúng ta được quyền ra vào mọi căn phòng trong nhà và nhà để xe, nhưng không được vào hầm rượu. Chủ nhà nói rằng nó bị khóa vĩnh viễn và chỉ có duy nhất một lối vào. Đã nhiều năm rồi không có ai vào đó, và cầu thang xuống cũng không được an toàn, cô ấy nói thế.”

Đó lại chính là nơi mà Pete muốn xem. “Cô ấy có để lại chìa khóa không?”

“Chúng tôi không thấy.”

“Tôi lên tầng xem qua được không?”

“Được, chúng tôi xong việc trên đó rồi.”

Lúc đi dọc hành lang, Pete xem đồng hồ. Thời gian thăm tù ở Parkhurst đã bắt đầu cách đây nửa giờ. Trừ trường hợp thiên tai, Maggie và Wolfe đang ở cùng nhau.

Cầu thang cao và dốc, cuối cầu thang là một chiếu nghỉ rất rộng. Những chậu phong lan trắng, bông nhợt nhạt và mong manh y hệt Maggie, đặt trên những chiếc kệ hẹp kê dọc hành lang. Năm cánh cửa. Đánh liều đến phòng ngủ của Maggie để nhìn ra phía trước nhà, anh rẽ sang trái và đi ngang qua một cánh cửa mở. Có một kỹ thuật viên bên trong, đang ngồi ở bàn làm việc của Maggie. Anh ta thậm chí không thèm ngẩng lên nhìn. Đeo đôi găng cao su vào, Pete đẩy nhẹ cánh cửa kế bên.

Anh không biết trên đời có bao nhiều sắc trắng.

Các bức tường có màu như tuyết trên nền rừng, phần gỗ xung quanh cửa sổ và cửa ra vào sơn màu sáng hơn, như ánh mặt trời trên tuyết. Rèm cửa và vỏ chăn gối mang sắc xám nhạt nhất. Giường màu bạc, đồ nội thất bằng gỗ bạch dương. Đây phải là phòng của cô. Phòng ngủ dành cho khách không bao giờ đẹp được thế này. Tuy nhiên, ngoài những sắc trắng khác nhau nhiều như vô tận, anh không thấy thứ gì mang bản chất của Maggie.

Hầu như không nhận ra mình đang làm gì, anh cởi giày, để thấy tấm thảm dưới chân thật dày và mềm mại. Anh kiểm tra tủ kê cạnh giường, bàn trang điểm.

Tủ quần áo kê dọc một bên tường. Cô thích quần tây và áo len, nhưng cũng có vài bộ váy bó, được may theo số đo, tất cả đều dài tay và gấu cũng dài. Cô mặc cỡ số 8. Có vài chiếc áo khoác len, bao gồm cả chiếc áo khoác màu hồng sậm với hàng cúc đen mà cô đã mặc hôm ghé sở cảnh sát. Tất cả quần áo trong tủ đều có màu sáng, đậm hoặc đủ sắc trắng và kem. Không có món trang phục nào màu xanh lá cây, nâu hay be.

Không có thứ gì hợp với một người đàn ông.

Có tiếng động làm anh giật mình, anh ra mở cửa buồng tắm ở ngay trong phòng và thấy tấm lưng của một người đàn ông đang chòm ra dưới gầm bồn tắm.

“Có tìm thấy gì không?" Anh hỏi.

Sunday chui ra và ngồi chồm hổm. “Hệ thống bơm nước cần chú ý một chút. Ngoài ra, không có gì cả.”

Khi một nửa người Sunday lại lọt thỏm bên dưới gầm bồn tắm, Pete mở tủ phòng tắm. Đồ trang điểm, kính áp tròng, tất cả các “sản phẩm dành cho nữ giới” thông thường. Trong cái tủ bên dưới bồn rửa là mấy cuộn giấy vệ sinh, chất tẩy rửa và mấy lọ kem peroxide cỡ lớn.

Anh quay người bước ra và khi đã ra tới giữa phòng ngủ thì nghe tiếng Sunday trong phòng tắm.

“Nầy!”

Pete dừng lại. “Anh thấy cái gì à?”

“Không chắc. Chờ tôi một phút. Tôi sẽ ra tìm anh sau.”

Bỏ Sunday lại, Pete lại đi dọc chiếu nghỉ. Anh thấy một phòng ngủ không sử dụng với tủ đựng đồ trống không và một chiếc giường chưa dọn, một căn phòng nhỏ hơn được dùng làm nơi cất đồ đạc.

Căn phòng ở cuối hành lang sàn lát gỗ trơn, và hầu như chẳng kê một món đồ nội thất nào. Chỉ một chiếc ghế da đơn, cũ, đơn giản, thoải mái, và một bàn cà phê nhỏ trên có bảy quyển sách bìa cứng. Chúng đều là sách Maggie viết; những quyển viết về các vụ án có thật và bán chạy nhất của cô, mỗi quyền kể về một tên tội phạm giết người mà cô đã bào chữa. Không còn gì khác trong phòng cả, ngoại trừ những thứ đã được ghim chặt vào tường.

“Giống như phòng trưng bày bảo tàng ấy nhỉ?”

Liz đứng đằng sau anh, ngó qua vai anh để nhìn những bức ảnh, những mẩu tin cắt từ báo, ảnh chụp màn hình trên internet và những tài liệu về các vụ án đã được xếp xung quanh các bức tường trong phòng.

“Không phải là dạng bảo tàng mà cô muốn đưa bọn trẻ con đến thăm đâu.” Pete nói. Anh vẫn không rời khỏi ngưỡng cửa.

Các tấm bảng ghim to tướng được treo quanh phòng, mỗi tấm ghim thông tin về một thân chủ của Maggie.

“Trông cứ như phòng điều tra ấy.” Pete nói. “Ngoại trừ việc, có một chút, tôi không biết nữa...”

“Hoan hỉ hả?” Liz gợi ý, cô đã lách vào trong và tới đứng trước tấm bảng ghim thông tin của Shane Ridley. Maggie, với tư cách là luật sư của Ridley, đã được tiếp cận các hồ sơ của cảnh sát, và vài tài liệu quan trọng, bao gồm cả ảnh chụp hiện trường, tất cả đều có ở đây. Chỉ có ba phần thi thể của Lara Ridley được tìm thấy; một trong số đó, đầu của nạn nhân, được một đội hướng đạo tìm thấy trong rừng. Liz đứng xem tấm ảnh chụp cái đầu đó, hai hốc mắt trống rỗng, lẫn trong đống lá mùa thu, trân trối nhìn vào ống kính máy ảnh.

“Cô ta thực sự tự hào về công việc của mình, đúng không?” Liz nói.

“Cô ấy rất giỏi.” Pete bước đến gần bức ảnh chân dung của Ridley, lấy ra từ ảnh chụp hồi cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Tóc hắn ẩm và rối tung vì gió, cát dính ở một bên má. Vai để trần.

Kế đến là một bảng dành riêng cho chiến công lớn đầu tiên của Maggie. Tay sát nhân đã giết ba người liền Steve Lampton đã được trả tự do vào năm 2007, sau năm năm thụ án chung thân. Hắn giờ cũng đang nhìn xuống Pete, xung quanh là những bức ảnh kinh hoàng chụp thi thể những phụ nữ trẻ mà hắn ta đã giết.

Tiếp theo là Nigel Upton, người đã giết đôi thanh niên nam nữ ở “đường tình nhân” nổi tiếng gần Buxton, Derbyshire. Upton cũng vậy, được trả tự do sau khi được Maggie can thiệp.

Ở một bên ô cửa sổ lớn, không gắn rèm che là Niall Caldwell, kẻ đã đập mẹ ruột mình cho đến chết để được hưởng tài sản thừa kế sớm hơn. Bên còn lại của ô cửa là Russell Mulligan, người đã bắn chết nữ giám đốc bưu điện làng trong một vụ cướp có trang bị vũ khí - một vụ cướp sau đó đã trở nên vô cùng thảm khốc. Tiếp đến là Bill Fryer. Có thể nói, Bill Fryer là kẻ kinh tởm nhất trong số đó. Hắn là kẻ duy nhất hãm hại những em nhỏ.

“Cô ấy treo cả ảnh của những đứa trẻ bị giết trên tường.” Pete không chịu nổi. Anh đã nhìn thấy vài thứ trong đời, nhưng...

Tấm bảng cuối cùng trong phòng được dành cho Hamish Wolfe. Hắn đang nhìn chằm chằm vào họ.

“Cô ta quái đản thật đấy, anh Pete ạ.” Liz ở ngay bên cạnh anh. “Tôi biết anh luôn nghĩ tôi có thành kiến với cô ta. Tôi biết cô ta phải làm việc của mình, nhưng nhìn cái bàn đi.”

Trong tất cả những thứ có khả năng thu hút sự chú ý trong căn phòng này, Pete sẽ không đặt cược vào chiếc bàn cà phê, nhưng anh vẫn làm theo lời Liz. Mặt bàn bừa bộn, đầy những cặn bẩn hình tròn dây ra từ đáy cốc cà phê và đáy ly. Lớp da bọc ghế đã cũ, sờn và có một chiếc ly đặt bên cạnh chồng sách. Anh nhấc nó lên và ngửi thấy mùi Scotch.

“Cô ta ngồi đây, nhâm nhi cà phê và rượu Scotch và ngắm những người vô tội bị sát hại một cách kinh hoàng cùng những con quái vật mà cô ta dang tay giúp đỡ.” Liz nói. “Loại phụ nữ nào lại đi làm như thế?”

Pete không nghĩ được gì để nói. Anh quay người bỏ đi. Nhưng Liz, dường như không muốn đi theo anh. “Nhưng anh biết cái gì mới làm tôi thực sự thấy hãi hùng không?” Cô hỏi.

Pete dừng lại ở ngưỡng cửa. “Gì?”

“Nhìn những gã đàn ông này mà xem. Nhìn Ridley, Caldwell, Mulligan thì không hẳn nhưng Fryer ấy. Và đặc biệt là Hamish. Chỉ cần nhìn mặt mấy tay ấy thôi.”

Pete nghe theo, và đã thấy chính xác những gì Liz muốn nói.

“Nếu cô ta chỉ đơn thuần quan tâm đến công lý.” Liz nói. “Vậy sao cô ta lại chỉ nhận những vụ mà hung thủ có ngoại hình đẹp mà thôi?”

“Pete ơi!” Giọng ai đó vọng lên từ bên dưới. “Anh phải thấy cái này!”

Rời căn phòng nhỏ của Maggie, anh và Liz đi xuống cầu thang, vào trong bếp, nơi anh suýt giẫm phải chân một người. Một cảnh sát trong đội điều tra hiện trường đang nằm ngửa dưới sàn, quan sát mặt dưới của chiếc bàn bếp. Mấy chiếc ghế đã bị kéo ra xa.

“Anh tự xem đi này.

Pete cũng nằm xuống, sàn gạch men lạnh toát ngay dưới lưng anh, và anh chui đến gầm bàn. Nhân viên điều tra hiện trường rọi đèn pin lên.

“Chúa ơi!”

“Phải. Có nghĩ cô ta đã thấy rồi không?”

Pete thầm nghĩ. “Cô ấy đã nói gì đó, mình chắc chắn. Là gì nhỉ, không phải là...”

“Máu à? Không, chúng tôi không nghĩ thế. Mặc dù gần như chắc chắn họ định gây ấn tượng đó là máu. Chắc chỉ là mực bút dạ màu đỏ thôi. Chúng ta cần chụp vài tấm ảnh.”

Nhân viên điều tra hiện trường trườn ra ngoài, để Pete nhìn chằm chằm vào dòng chữ dưới đáy bàn bếp nhà Maggie. Chỉ có bốn từ.

“ANH ẤY YÊU TÔI.”