← Quay lại trang sách

Chương 33

Sảnh thăm càng lúc càng ồn ào làm Maggie và Wolfe phải ghé sát nhau hơn nữa mới nghe được người kia nói gì.

Chắc chắn phải là nàng.

Cô ước phải chỉ mình có món gì đó để uống. “Thôi được, hãy cho tôi chút thông tin để làm việc đi nào. Nói cho tôi biết kẻ nào có thể đã giết những phụ nữ đó.”

Wolfe lắc đầu. “Tôi không biết nhiều hơn cô đâu.”

“Giải thích các dấu vết để lại, về chiếc xe của anh, được dùng để chở xác Myrtle Reid, rồi các bài đăng trên Facebook từ máy tính của anh nữa.”

Bàn tay thâm tím của hắn nhấc lên khỏi mặt bàn. “Có người lẻn vào nhà tôi. Chấp nhận sự thật đơn giản đó thì tất cả những điều khác trở nên dễ giải thích vô cùng.”

Ai đó đã vào nhà hắn. Lấy chìa khóa xe, có lẽ đã đem chìa đi đánh thêm một bộ. Nhặt một ít lông chó. Dùng máy tính của hắn.

“Ai có chìa khóa nữa, ngoài anh ra?”

“Mẹ tôi, cô dọn dẹp, vợ sắp cưới. Cá nhân tôi không nghi ngờ bất cứ ai trong số họ, nhưng dĩ nhiên cũng phải điều tra.”

“Có ai trong số họ báo mất chìa khóa không? Anh đã bị mất chìa khóa bao giờ chưa?”

“E là chưa. Tôi giữ một bộ chìa dự phòng trong nhà, nhưng tôi không nhớ nó đã mất bao giờ chưa. Tôi có kiểm tra hằng ngày đâu.”

“Kẻ đột nhập này, nếu người đó tồn tại, cũng vào được máy tính của anh. Vậy suy ra máy không đặt mật khẩu à?” '

Hắn nhăn mặt. “Có, nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến chuyện đăng xuất khi sáng ra đi làm cả. Tôi thường về nhà và thấy máy hãy còn mở. Một khi đã vào được nhà, vào được máy tính là chuyện rất dễ dàng.”

“Ok, tôi thừa nhận khả năng này. Nhưng kẻ nào lại đột nhập vào nhà anh trong khoảng thời gian dài đến như vậy để vu anh giết người chứ?”

Cô nhận được sự đồng tình. “Chính xác. Chắc chắn hắn muốn nhắm vào tôi. Nếu kẻ giết người chỉ đơn giản muốn tìm một vật tế thần, hắn sẽ không chọn tôi. Hắn sẽ chọn ai đó ít có khả năng chống đỡ hơn. Người nào đó không quá nổi bật, có thể là một người ít học. Người nào đó với lai lịch có vấn đề.”

Cô để gương mặt mình lộ ra một nét hoài nghi. “Ai đó muốn đặc biệt hãm hại anh?”

“Đúng rồi.”

“Anh có kẻ thù nào không?”

“Hàng ngàn ấy chứ. Cô có thấy mấy bài viết về tôi trên Twitter chưa?”

“Tôi muốn nói trước đây cơ. Bệnh nhân phật ý? Thư ký y khoa hoặc y tá đã bị anh sa thải?”

Hắn lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ bị kiện vì phạm sơ suất khi hành nghề cả. Cũng chưa bao giờ chính thức khiển trách đồng nghiệp cấp dưới nào. Mọi người thường hợp tác khá tốt với tôi.”

“Cái tên Sirocco Silverwood có ý nghĩa gì với anh không?”

Hắn nhướn mày. “Cô ta là một nhân vật trong truyện người lớn à?”

“Cô ấy là người thật đấy. Cô ấy tuyên bố rằng anh và cô ấy có mối liên hệ khăng khít.”

Nét mặt hắn nói rằng hắn ta không có ấn tượng gì cả. “Nhiều phụ nữ viết thư cho tôi lắm, vài người trong đó hình như còn nghĩ rằng chúng tôi đang yêu đương hò hẹn nữa ấy. Tôi sợ là mình không giữ những lá thư kiểu đó.” Hắn ngừng lại, vẫn mông lung suy nghĩ. “Thực ra, tôi nghĩ mẹ tôi hình như đã nhắc tới cái tên đó. Cô ấy có phải là thành viên nhóm ủng hộ đó không?"

“Đúng thế đấy. Anh đã gặp cô ấy bao giờ chưa?”

Hắn lắc đầu. “Chưa.”

“Kể cho tôi về Hội Béo đó đi.”

Hắn đột nhiên sững lại. “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”

“Phụ nữ từng bị khinh rẻ nhớ dai lắm đấy. Có tin đồn rằng anh đã làm vài chuyện hết chỗ nói hồi xưa.”

Mắt hắn tối sầm lại mỗi khi tức giận. “Dụ dỗ một phụ nữ vào trong hang rồi cắt cổ cô ta là chuyện hết chỗ nói. Để cô ta chảy máu cho đến chết trong bóng tối, trên nền đá lạnh là chuyện hết chỗ nói. Tôi cũng nghe những tin đồn đó, và để tôi nói cho cô hay, việc quan hệ tình dục với bạn học khi cả hai bên đều đồng thuận rất bình thường đối với tôi. Dù cô ấy có mặc váy cỡ nào đi chăng nữa.”

Sự quả quyết của hắn làm cô khó chịu. Cô không muốn thấy hắn tuyệt vọng, hay bi lụy, nhưng sự bình tĩnh của hắn có vẻ cũng không đúng. “Anh đã quay phim lại. Mà các cô gái không biết.” Cô chờ hắn phủ nhận điều đó. Rằng việc bán các băng khiêu dâm chỉ là lời đồn đại. Hắn vẫn trân trân nhìn vô cảm.

“Anh và bạn bè anh giả vờ thích những cô gái đó, anh hẳn đã chuốc họ bằng mấy thứ rượu rẻ tiền để việc được dễ dàng hơn. Anh nghĩ chuyện đó hài lắm. Anh chuyền mấy cuộn băng cho đám bạn xem, để tất cả các anh đều có thể trố mắt nhìn ngắm thân hình các cô gái đó và cười nhạo bình phẩm về ngoại hình xấu xí kinh khủng của họ.”

Wolfe đập tay xuống mặt bàn. Không to, nhưng đủ mạnh để thu hút thêm vài cái nhìn khác. Vài cặp ngồi cạnh đã thôi giả vờ trò chuyện riêng với nhau.

“Xin phép cô, Maggie ạ.” Hắn nói. “Đừng đưa ra giả thuyết rằng tôi chuốc các cô ấy say rượu để làm tình với họ. Sinh viên vẫn thường uống rượu bia. Họ uống và họ làm tình, không có chuyện cưỡng hiếp trong đó. Và, cô biết không, thậm chí khi những tin đồn đáng buồn này là thật - và tôi không thừa nhận nó đúng đâu nhé - thì đó cũng là một bước nhảy vọt rất lớn từ việc hành xử như một thằng khốn nạn ở trường Y đến việc giết tận bốn người.”

Maggie chờ đợi. Hắn nổi khùng thật quá tốt. Khi nổi giận, con người rất hay lỡ miệng.

“Còn mười phút, thưa quý ông quý bà. Bắt đầu kết thúc đi thôi.”

Wolfe có vẻ hơi chán nản. “Tôi nghĩ đã đến giờ quyết định rồi luật sư Rose ạ. Cô và tôi có thể hợp tác với nhau được không?”

Maggie đưa cả hai tay lên. Đó là điệu bộ thể hiện sự vô vọng. “Anh có đưa được thông tin gì cho tôi đâu. Có người đã đột nhập vào nhà anh và đánh cắp xe của anh. Bản thân những chuyện như thế không phải là không thể xảy ra, nhưng lại không chứng minh được. Có người cố đổ tội giết người cho anh nhưng anh lại không biết là ai...“

Hắn ngả người về phía trước. “Cô đã bao giờ chợt nghĩ rằng cuộc trò chuyện giữa Hạ sĩ Điều tra Weston với nhân viên ở trạm xăng nọ là một dịp may đáng ngờ chưa?”

“Xin lỗi, cái gì cơ?”

“Maggie này, chẳng lẽ cô không nghĩ một kẻ mang ý định giết chóc trong đầu, kẻ đang nhốt một phụ nữ bị trói và hoảng sợ trong cốp xe của mình, sẽ kiểm tra áp suất lốp từ lúc trước khi hắn ra khỏi nhà hay sao?”

Tất nhiên. Cô cũng từng nghĩ y như vậy. “Gặp tai nạn trên đường. Mọi thứ trở nên tệ đi. Có thể anh đã cán phải một mảnh kính khi đi trên đường tối hôm đó.”

“Hoặc kẻ đã lái xe của tôi cần người ta nhìn thấy chiếc xe. Cần phải được camera ở đâu đó ghi lại hình ảnh và trước đó đã tới kiểm tra trạm xăng nọ bởi vì trạm xăng nằm ở địa điểm thuận lợi và nó có thiết bị bơm hơi chẳng hiểu sao lại bị dỡ ra khỏi tòa nhà chính. Chúng ta thậm chí còn không biết chắc chắn Myrtle có ở trong xe hay không, chỉ có mỗi chiếc tất chân của cô ấy được tìm thấy trong bụi rậm một thời gian sau đó. Cô không có cảm giác vụ này được sắp đặt hay sao?”

Một người lính canh đi vòng quanh các bàn gặp gỡ, nhắc các phạm nhân đứng dậy và vào lại trong trại.

“Mấy vụ giết người đã kết thúc rồi.” Maggie nói. “Khi anh bị cách ly khỏi xã hội, chuyện giết chóc đã dừng lại.”

“Tôi đã nói tất cả là để nhắm vào tôi mà.”

Cô lắc đầu. “Không. Dàn dựng đổ tội, tôi có thể chấp nhận, nhưng ý nghĩ có người giết tới bốn phụ nữ để đẩy anh vào vòng lao lý thì... Thật điên rồ.”

Người canh gác giờ đã tới rất gần và cô đứng dậy. Hamish không nhúc nhích. “Maggie, nếu vụ này dễ, tôi sẽ không cần đến cô.”