Chương 34
Có chiếc xe tuần tra đậu ngay trước nhà tôi.”
“À, cô về rồi. Mười phút nữa tôi có mặt nhé.”
“Không, tôi không nghĩ... Ôi, vì Chúa!”
Maggie chỉ nghe thấy một khoảng lặng. Mười phút ư? Weston không thể lái xe từ Wells tới đây trong mười phút, anh ta chắc chắn phải rình mò ở đâu đó gần đây. Chết tiệt. Cô đang muốn đi tắm, rồi cuộn tròn trên giường, cô cần thời gian để đầu óc tỉnh táo trở lại. Dành thời gian cho Wolfe đã làm cô kiệt sức.
“Vậy, cô không cần Điều tra viên Pete nữa ư?”
“Tôi đã bao giờ cần đâu.”
“Cô bắt đầu thích anh ta rồi.”
Maggie khóa cửa sau. “Chín giờ rồi còn gì. Tôi lạnh lắm. Tôi đói nữa. Và tôi biết anh ta đến chỉ để hỏi tôi chuyện hôm nay thôi.”
Nhà bếp nồng nặc mùi của những kẻ xâm nhập. Mùi cơ thể, mùi thức ăn đựng trong những hộp cơm trưa họ mang theo, mùi thuốc lá họ hút ở bên ngoài cửa sau nhà cô. Mùi của tò mò, của những cái nhìn tọc mạch vào tủ và ngăn kéo nhà cô. Mùi của những lời bình luận về cô mà họ nói với nhau, mùi của những cung kính giả tạo và những giễu cợt thiếu tôn trọng của họ.
Cô nghe thấy tiếng chuông cửa khi mới bước ra khỏi buồng tắm, một lần nữa khi cô đang mặc quần áo. Nó lại rung lên lần thứ ba khi cô bước xuống bậc cầu thang cuối cùng. Tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết bám trên tóc Pete, và đậu trên vai áo anh.
“Ta có thể giải quyết chỗ này nhanh được không?” Cô hỏi.
“Tùy thuộc vào tốc độ ăn của cô thôi.”
Lủng lẳng trên cánh tay của Pete là một chiếc túi màu trắng. Cô ngửi thấy mùi thơm của tỏi, gừng, thức ăn nóng sốt. Đáng lẽ cô phải thấy khó chịu trước vẻ ngạo mạn ấy, thấy bực bội vì bị quấy quả. Tất cả những gì cô thấy bây giờ là đói. Cô mở cửa rộng ra một chút, im lặng đồng ý để anh vào. “Món Tàu à?" Cô hỏi.
“Món Thái.” Anh bước vào bên trong, mang cả hơi lạnh u ám của màn đêm vào cùng.
Cô vội đóng cửa lại, nhưng vẫn không đủ nhanh. Cô vẫn có thể nhìn thấy không khí lạnh đang lẻn vào nấp dưới góc hành lang nhà mình.
“Bộ dao nĩa ở trong ngăn kéo bên cạnh bồn rửa ấy.” Cô bảo với anh, khi cả hai đều đã được ấm áp trong nhà bếp. “Thậm chí có khi tôi còn có đũa nữa đấy. Nhưng đừng mất công dọn chỗ cho cá voi nhé!”
Câu đó khiến anh phì cười. Anh không lấy đũa, mà tìm dao và nĩa, dẫu hai dụng cụ này không hợp với đồ Thái cho lắm. Cô tráng đĩa dưới vòi nước nóng và lấy chai rượu trắng vẫn còn một nửa trong tủ lạnh ra.
“Vậy ta tiếp tục nhé.” Anh nói. “Cô và Wolfe có hợp ý nhau không?”
“Anh phải hỏi anh ta nghĩ gì về tôi nữa. Còn phần tôi, tôi nghĩ anh ta lịch sự. Thông minh. Ngon nghẻ, cả thể chất lẫn tinh thần.”
Pete nhướn mày.
“Tôi nên nói là tình trạng sức khoẻ tốt thì chuẩn hơn. Cuộc sống trong tù vẫn chưa đánh bại anh ta. Nhưng sẽ như thế thôi. Cuộc sống trong đó sẽ kết thúc tất cả.”
“Hắn có quyền lực kha khá ở chái đó đấy. Hắn ban phát những lời khuyên về y tế. Những tay có số có má coi sóc hắn ta, bảo vệ hắn ta, đủ thứ. Và hắn ta cũng là một tay có sức. Hắn có thể tự lo được.”
“Tôi cũng thấy anh ta rất điềm tĩnh.”
“Điềm tĩnh á?”
“Vâng. Và cũng không phải là điềm tĩnh nhờ thuốc đâu. Anh ta không uống cái gì cả, tôi chắc chắn điều đó. Không hề có chút lo lắng, nài nỉ, quýnh quáng nào mà tôi vẫn thường mong đợi khi gặp những người tin rằng họ bị oan. Anh ta thậm chí còn không tức giận. Nghe có vẻ lạ, nhưng rõ ràng anh ta rất thoải mái khi ở trong tù.”
“Điều đó có khiến cô nghĩ hắn vô tội thật không?”
Cô lại quay ra chỗ tủ lạnh. “Không. Không hề.”
Pete xếp dao nĩa thẳng thóm.
“Anh đã bao giờ nghĩ đến khả năng Wolfe bị gài chưa?” Cô ngoái đầu ra sau vai, hỏi ngược lại Pete và nhận thấy nét mặt anh thể hiện rõ: anh biết cô sẽ hỏi như vậy.
“Dĩ nhiên.” Anh đáp. “Lời biện hộ đầu tiên và duy nhất của hắn là thế mà. Vấn đề là, hắn chưa bao giờ đưa ra được dù chỉ một nhân vật đáng nghi cả. Bản thân hắn thú nhận, và cả tìm hiểu từ phía chúng tôi nữa, hắn không hề có kẻ thù.”
“Và anh đã sẵn sàng tin rằng anh chàng dễ mến đó hoàn toàn có khả năng giết bốn người phụ nữ nọ?”
“Tôi có thể nêu ra cho cô tên của một số kẻ giết người hàng loạt hết sức quyến rũ.”
Cô rót rượu, tiếng kêu róc rách của rượu chảy vào ly làm tâm trạng dịu đi. Anh gỡ nắp các hộp thức ăn. Họ ngồi xuống và cô thoáng thấy có chút tiếc nuối khi cô và Pete Weston sẽ không bao giờ thành bạn.
“Nhưng anh có thừa nhận chuyện đó hoàn toàn có khả năng không?” Cô nói. “Cứ nói thế này nhé, cô quét dọn nhà anh ta vừa đeo tai nghe, nghe nhạc vừa làm việc. Khi cô ấy lau dọn ở trên tầng, tạo một cơ hội vô cùng thuận lợi cho kẻ gian lẻn vào ở tầng dưới, lục tìm bộ chìa dự phòng, đem chúng đi đánh và trả lại chỗ cũ vào tuần sau đó.”
“Cũng có thể là mẹ anh ta, tuýp người độc đoán, hay ghen tị, có vấn đề nghiêm trọng trong việc kiểm soát người khác, đã quả quyết rằng để thằng con đằng sau song sắt sẽ quản nó được dễ hơn. Rất có thể, chỉ là khó xảy ra thôi.”
“Kể tôi nghe làm sao mà anh với nhân viên bơm xăng đó lại có dịp trao đổi với nhau được đi.”
Anh nhìn cô chòng chọc, đủ lâu để cô hiểu anh bị bất ngờ vì câu chuyện đột ngột đổi hướng, rằng anh đang bị thẩm vấn. “Tôi tới đó đổ xăng rất nhiều lần. Tôi vẫn thường bông đùa với Ahmed. Anh ấy hỏi tôi vụ án thế nào rồi, tôi đã kể với anh ấy rằng chúng tôi đang thực hiện mấy cuộc điều tra. Anh ấy nói “kể tôi nghe chút đi, Pete, cô gái bị mất tích đó như thế nào, có phải cô ấy mặc áo khoác màu xanh không". Tôi nói “hình như thế, mà làm sao”. Anh ấy nói “đợi ở đây chút nhé”, rồi biến ra đằng sau. Cô thích thịt bò hay thịt gà hơn? Hay mỗi thứ một ít nhé?”
“Mỗi thứ một ít. Cảm ơn anh, trông ngon ghê! Thế... tiếp tục đi nào. Áo khoác rồi sao nữa?”
“Anh ấy đã để ý chiếc BMW với người lái xe kỳ quặc và sau đó, khi thời sự đưa tin Myrtle bị mất tích, anh ấy đã kiểm tra CCTV. Đúng lúc anh ấy đang ậm ừ không biết có nên báo với cảnh sát hay không thì tôi lại tới đổ xăng.”
“Và đó là manh mối đưa anh tới thẳng chỗ Hamish. DNA của con chó và các sợi thảm đã chỉ ra mối liên hệ giữa anh ta và Jessie. Vụ án đã sắp được phá.”
Miệng đầy những thức ăn, anh gật đầu xác nhận.
“Liệu có bao giờ anh chợt nghĩ mọi chuyện lại may mắn tới mức đáng ngờ không? Ý tôi là, vụ án đang chẳng đi đến đâu cả không có ý xúc phạm đâu - và rồi, thật bất ngờ, kẻ giết người bị camera ghi lại, ngay trong trạm xăng ưa thích của anh.”
Anh còn đói hơn cả cô, anh nhét đầy thức ăn vào miệng, nhồm nhoàm nói. “Hoàn toàn nhờ may mắn mà bắt được Kẻ đồ tể xứ Yorkshire đấy thôi.”
“Làm gì có bãi đậu xe chuyên dụng nào ở nhà Hamish Wolfe. Không có đường lái ô tô vào nhà, không có garage ô tô nào dọc con đường đó. Mọi người ai cũng đỗ xe ở trên đường cả, nhưng họ tranh nhau chỗ đỗ xe kinh lắm. Anh ta thường phải đậu xe ở chỗ cách nhà mình khá xa.”
“Phải, hắn đã nói thế.”
“Vì vậy, người có bản sao chìa khóa xe của anh ta có thể đã lấy xe đi trong đêm, rồi tới bơm lốp xe ở trạm xăng mà họ đã biết từ trước đó là trạm vị phụ trách điều tra của vụ án ghé tới thường xuyên. Anh không có bằng chứng chứng minh kẻ mặc áo trùm đầu trên đoạn băng ghi được thực sự là Hamish Wolfe.”
“Ngoài việc y lái xe của Hamish, cô nói đúng, chúng tôi không có bằng chứng. Nhưng chúng tôi cũng không có kẻ tình nghi nào khác có thể đã làm việc đó.”
“Anh chưa tìm thấy chiếc máy tính mà hầu hết các bài trên Facebook đã được đăng lên từ đó, phải không?”
Đĩa của Pete đã sạch trơn. Anh lấy hộp thịt bò. “Chưa. Facebook thì hợp tác với mấy bên nữa, nhưng khi chúng tôi liên lạc với Công ty Viễn thông Anh quốc để liên kết địa chỉ IP tới địa điểm trên thực tế, chúng tôi vẫn không tìm được gì.”
“Bởi vì kẻ sở hữu chiếc máy tính đó cài đủ các thiết bị kỹ thuật để ngăn việc chiếc máy bị lần ra dấu vết?”
“Tôi nhớ hình như đã có lúc người ta nhắc tới đường truyền qua Đông Âu. Chuyện đó không phải vấn đề. Chúng tôi thấy một bài viết được đăng lên từ máy tính của Wolfe đã là quá đủ.”
Cô dồn thức ăn trên đĩa của mình gọn lại một chỗ và nhấp một ngụm rượu. “Vậy...” Cô nhìn quanh bếp. “Hôm nay có tìm được gì thú vị không?”
Có chứ. Cô có thể đọc được từ tia sáng lóe lên trong mắt anh. Anh đã tìm thấy thứ gì đó trong nhà cô. Nĩa của cô va vào đĩa kêu lanh canh.
“Các anh đã tìm được gì thế?”
Anh móc điện thoại ra và đưa cho cô xem một bức ảnh lưu trong đó. Một tấm bảng gỗ. Một dòng chữ, viết băng mực đỏ, gằn bút đầy giận dữ, với những chữ cái in hoa sắc nhọn.
“ANH ẤY YÊU TÔI.”
Nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Điều này không liên quan gì đến cô, đến căn nhà của cô. Rồi thì.
“Ôi!” Cô đẩy chiếc ghế ra sau và quỳ xuống sàn.
“Tôi có thể cho rằng đó không phải do cô làm không?” Anh cũng cúi xuống, nhìn lên mặt dưới chiếc bàn cùng với cô.
Cô đưa tay lên và miết vào dòng chữ. Phần gỗ mặt dưới bàn xù xì, không được đánh bóng, và những cái dăm đâm vào đầy tay cô, nhưng cô nhổ nước bọt lên ngón tay và cố chùi lại lần nữa.
“Chờ đã nào.” Pete tiến tới gần hơn.
Cô có thể cạy mấy từ phản cảm đó ra, tước bỏ mấy sợi gỗ bằng móng tay của mình.
“Ôi không, đừng!” Tay Pete đã đặt ngay dưới vai cô, kéo cô ra. “Tôi có giấy nhám ở trong túi áo đấy. Tôi có cảm giác cô rất muốn tống khứ dòng chữ này đi. Bên hiện trường đã có mọi thứ họ cần rồi và tôi có thể giúp trước khi ra về.“
“Cảm ơn anh.” Cô để anh đỡ cô dậy. “Tôi ổn, cảm ơn anh. Tôi xin lỗi, anh cứ ăn nốt đi.”
Pete ngồi xuống và cầm nĩa lên mà vẫn không rời mắt khỏi cô.
“Thế có nghĩa là gì?” Anh hỏi cô.
“Tôi không biết.”
“Cô rất bực bội với những thứ không có ý nghĩa gì cả.”
Cơn mệt mỏi làm cô sẵng giọng với anh. “Họ có thể đã viết hẳn cả một công thức làm bánh sô cô la và tôi sẽ rất bực. Ai đó đã làm điều này trong lúc tôi đang ngủ. Họ còn làm những gì nữa?”
“Không thể biết được. Không có dấu vân tay nào khác trong nhà ngoài dấu vân tay của cô. Cô tạp vụ cô thuê giỏi thật đấy.”
“Tôi không thuê cô hay anh tạp vụ nào cả.”
“Bây giờ hãy nói cho tôi biết sự thật: khi cô trông thấy dòng chữ, ai là người cô nghĩ tới đầu tiên?"
Cô lắc đầu. “Thế thì ngu ngốc lắm.”
“Cứ nói đi nào.”
“Sirocco. Anh biết đấy, người phụ nữ mà tôi đã kể cho anh nghe rồi ấy? Cô ta luôn mồm nói cô ta và Hamish là tri âm tri kỷ. Tôi nghĩ cô ta đầu óc có chút rối loạn, nhưng về cơ bản, cô ta vô hại. Và như chính anh đã chỉ ra với tôi, đám người đó biết tôi sống ở đâu.”
“Còn ai khác nữa không?”
“Không, tất cả bọn họ đều rất kỳ quặc, nhưng cô ta là người duy nhất tuyên bố Hamish yêu cô ta. Và cô ta có thể lấy bông hoa hồng bằng giấy đó từ chỗ bà Sandra. Anh có tìm thấy dấu vân tay nào trên đó không?”
“Vẫn chưa có kết luận gì. Một số có thể là của Wolfe, nhưng dấu vân tay rất khó lưu lại rõ ràng trên giấy. Một số khác chắc chắn không phải là của Wolfe hay của cô, nhưng lại không hề xuất hiện trên hệ thống của chúng tôi.”
“Hôm nay tôi đã nhắc đến chuyện đó, khi tôi gặp anh ta. Đáng lẽ tôi nên thúc ép anh ta hơn một chút.”
Anh giơ nĩa lên. “Cô hoàn toàn thành thật với tôi khi khẳng định cô sống ở đây một mình chứ?”
“Dĩ nhiên là thế rồi.”
“Chúng ta đã quen biết nhau đủ sâu chưa nhỉ?”
Thoạt đầu, cô không biết anh có ý gì. Rồi cô nhớ lại. Anh muốn biết cô đã nói chuyện với ai, khi cô nghĩ mình hoàn toàn chỉ có một mình. Cô nói: “Anh sẽ nghĩ tôi bị điên cho mà xem.”
Anh ấy có một nụ cười thật đẹp, cô tự nhủ. Dễ mến hơn, ít phức tạp hơn của Wolfe. “Cô có mái tóc màu xanh.” Anh nói. “Tôi đã nghĩ cô bị điên từ giây phút đầu tiên để mắt tới cô rồi.”
“Thế thì có gì khác nữa đâu cơ chứ? Tôi đã có một người chị em sinh đôi. Chị gái. Chị ấy mất rồi.”
Nụ cười của anh vụt tắt. “Tôi xin lỗi.”
“Đã lâu lắm rồi. Tôi chưa bao giờ biết chị ấy cả, thực sự là không. Ngoại trừ chính tôi. Tôi biết chị ấy cũng hệt như biết chính bản thân mình và tôi cảm nhận được nỗi mất mát của chị ấy mỗi ngày. Có những lúc, khi không có chị ấy, tôi cảm thấy mình chỉ còn một nửa.”
“Và cô trò chuyện với cô ấy? Biến cô ấy thành đối tượng để trao đổi những chuyện mà cô thường sẽ nói với bạn của mình?”
Cô không nghĩ anh lại hiểu nhanh đến vậy. “Tôi trò chuyện với chị ấy và chị đáp lại lời tôi. Tôi nghe thấy giọng nói của chị, rõ ràng như tôi nghe thấy giọng anh vậy.”
Đôi mắt anh nhíu lại. “Cô không nghe thấy tiếng ai khác nữa trong đầu đấy chứ?”
Cô cười. “Không. Chỉ có chị ấy thôi.”
“Cô có nghĩ đến chuyện nuôi con gì cho vui không?”
Cô đột ngột nghĩ tới hình ảnh một con chó. Một con chó đốm, chạy đuổi theo cây gậy bị quăng xuống biển, sủa nhặng lên với sóng, chếnh choáng vi vui sướng.
“Anh có nói chuyện với người không hiện diện trước mặt mình không?” Cô hỏi.
“Có. Tôi nói chuyện với con gái tôi. Tôi hiểu cảm giác nhớ nhung một người như thế nào mà.”
Cô giờ đã bình tĩnh hơn. Pete uống cạn ly của mình. “Nếu được phép thì... xin hỏi cô định làm gì với vụ Hamish Wolfe?”
Cô thấy có một thôi thúc muốn làm hài lòng người đàn ông này, rất bất hợp lý và thật không ngờ. “Không có gì cả.” Cô nói. “Wolfe có tội. Anh ta nên ở lại nơi anh ta đang ở bây giờ.”
Maggie chầm chậm bước lên tầng khi Pete đã về. Cô cần ngủ ngay bây giờ, ngủ và không nghĩ ngợi gì hết, hàng giờ liền.
“Chị em sinh đôi hả? Nghiêm túc đấy chứ?”
“Điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi ấy.” Trong phòng ngủ, Maggie nhìn quanh để tìm áo choàng tắm.
“Nếu anh ta lại kiểm tra nữa thì sao?”
“Không đâu.” Cô nhếch mép cười thật gọn. “Tôi nghĩ anh ấy có đôi chút hơi dại gái.”
Cô cởi quần áo và bước vào phòng tắm. Mắt cô rất đau vì đeo kính áp tròng quá lâu. Cô gỡ kính ra, đánh răng và bước lên chiếc cân đặt trong phòng tắm.
“Có người đang phá rối cô đấy.”
Trước khi ra về, Pete đã giữ đúng lời mình hứa, anh bò xuống gầm bàn, dùng giấy nhám đánh sạch dòng chữ bí ẩn nọ, để nó không còn chễm chệ ở đó nữa.
“Tôi biết.” Cô lại sụt cân nữa rồi.
“Người phụ nữ đó thuộc Nhà Wolfe à? Sirocco à?”
“Có thể lắm. Vấn đề là... tại sao?”