← Quay lại trang sách

Chương 35 & 36

Wolfe cảm nhận được từng cú đấm được tung ra ở Hội Đánh đấm. Hai tay đấu va vào tủ sắt và hắn thấy cú đấm như giáng vào thận của mình. Hắn thấy da tuột khỏi khớp ngón tay khi cú đấm giáng vào một bên hàm.

Hắn nhắm mắt, cố mường tượng ra làn da nhợt nhạt của Maggie, những ngón tay thuôn nhỏ, mỏng manh, dịu dàng ửng hồng của cô. Hắn cố nhớ lại hương thơm cô đã mang vào nhà tù cùng với mình, một sự hòa quyện kỳ lạ của áo len ấm áp và những hóa chất lạnh lùng. Hắn cố, nhưng không thể tự thoát khỏi cảnh bạo lực tàn khốc, lạnh lùng ở nơi đây, ngay lúc này.

Hắn gần như cảm thấy máu bắt đầu chảy, cái nóng ấm, dinh dính của máu lăn xuống mặt hắn. Có thể đó là vì hắn biết chính xác mức độ thương tích trên thân thể mà hai kẻ say máu kia đang gây ra cho nhau, hoặc có lẽ vì hắn sẽ phải mất công chữa cho chúng sau đó. Những chấn thương gây ra trong Hội Đánh đấm hiếm khi được thăm khám bởi bác sĩ nhà tù, bởi vì tất cả các thương tích, dù nhỏ đến đâu, đều phải báo cáo lên trên, và nếu những người có thẩm quyền của nhà tù nghe phong thanh về Hội Đánh đấm, sẽ có các biện pháp được thực thi để đóng cửa hội vĩnh viễn. Vì vậy, mấy lính canh được hối lộ, những bạn tù ở gần, đủ để nghe thấy chuyện đang xảy ra đều bị hăm dọa để giữ im lặng và các máy CCTV trong phòng tập gym bị dán giấy đen để che đi.

Tiếng la hét vọng trong đầu Wolfe hệt như cơn đau nửa đầu. Tiếng răng rắc của xương giáng vào xương là thanh âm hắn đang cảm nhận được một cách rõ rệt. Hắn nhìn xuống, nơi sàn phòng tập trầy xước, mòn cũ và cố nhớ lại giọng nói của Maggie. Nhỏ nhẹ nhưng trầm. Thận trọng, như thể cô cân nhắc kỹ từng từ trong đầu trước khi cô nói. Hắn cố tưởng tượng cô nói điều gì đó thật dễ thương. Một điều gì đó đáng yêu và vô nghĩa. Thay vào đó, hắn chỉ nghe thấy những tiếng làu bàu và chửi rủa.

Xung quanh phòng tập, những cặp mắt dán chặt vào hai kẻ đang quay cuồng ở trung tâm. Thanh niên người Hồi giáo đang thắng thế. Gã ta nhỏ hơn nhưng nhanh hơn, những cú đấm của gã nhắm vào phần ngay bên dưới xương sườn đối thủ. Một cú đấm được ngắm chính xác vào vị trí ấy có thể ngăn một tay đấu chống lại ngay lập tức. Thụi liên tiếp vào đó sẽ khiến bất cứ tay đấu nào cũng phải ngã gục. Đối thủ của gã, người da trắng, nặng hơn, xăm trổ, đang vật lộn để làm được điều gì đó khác hơn là cố tránh đòn.

Ở góc phòng tập, cất kín đằng sau mấy chiếc golf tôm mà mãi đến mùa xuân mới được lôi ra dùng là một túi vải đựng dụng cụ có màu y hệt tóc của Maggie. Tóc xanh ư? Hắn không nghĩ tới điều đó. Hắn không nghĩ cô đẹp tới như vậy.

Một làn sương màu đỏ mỏng như tơ phụt lên khoảng không ngay phía trên hai tay đấu. Gã Hồi giáo lảo đảo.

Đám khán giá ré lên như những con linh cẩu diễu chung quanh con mồi và cả hai tay đấm ngã vật vào chỗ mấy chiếc golf tôm. Wolfe nhìn quanh, lo lắng.

Tiếng ồn mỗi lúc một ầm ĩ hơn. Những tù nhân đang ngồi trong buồng giam của mình tuy không nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra nhưng cũng hò reo khích lệ theo. Nhiều kẻ sẽ chơi cá độ kết quả, ngay cả khi không thể vào xem. Ở cuối hành lang, nhóm lính canh tù trực đêm cuối chăm chú ngó vào màn hình TV và tăng âm lượng lên. Wolfe nhìn đồng hồ. Ba phút mười hai giây. Dài hơn nhiều cuộc thi đấu khác. Hai bên đã hòa. Trận đánh sẽ kéo dài lâu hơn nữa. Thương tích có thể sẽ nằm ngoài khả năng chữa trị của hắn.

Maggie là một trong những người cuối cùng rời khỏi sảnh thăm. Hắn ngồi lại và nhìn cô cất bước, vai cô căng ra, biết rõ mình đang bị quan sát nhưng không hề ngoái lại nhìn. Cô biến mất, như một ngọn lửa trắng thoáng xuất hiện nơi ngưỡng cửa, và hắn ngộp thở trong cảm giác hắn sẽ không bao giờ được gặp lại cô. Chuyến thăm đó chỉ để thỏa mãn trí tò mò của cô.

Gã Hồi giáo lại đè được lên trên đối thủ. Gã đang túm tóc tay da trắng, đấm thật lực vào cằm y. Tay da trắng tung cước, nhưng không trúng. Những thớ thịt trên mặt y nẩy lên bần bật vì những cú đấm. Nó đã đỏ ửng, sưng tấy lên, như thể phần bên trong chuẩn bị bục qua da.

Đám đông đã ngửi thấy mùi chiến thắng đang ở rất gần. Mắt của nhà cái nheo lại. Tay da trắng nằm vật dưới sàn gạch bẩn. Y giơ tay lên. Trận đấu đã kết thúc. Y lãnh một cú đá cuối cùng từ đối thủ, một tràng chửi rủa từ những kẻ bị mất tiền vào y, và sau đó, tất cả cùng trở về buồng giam của mình.

Người chiến thắng lảo đảo đến góc phòng, nơi những người ủng hộ gã chăm sóc cho gã. Wolfe quỳ xuống bên kẻ thua cuộc. Thằng nhóc, ít tuổi hơn hắn nghĩ, đã mất ý thức. Wolfe kiểm tra hơi thở và mạch của nó.

“Tyler.” Wolfe tìm một chỗ không có vết bầm trên má thằng nhóc và tát nó. “Nói gì đi, Tyler, có nghe thấy gì không?”

“Đúng dậy đi, bác sĩ. Chúng ta phải đưa nó ra khỏi đây.”

“Tôi không biết nó bị thương nặng tới đâu. Các anh không được di chuyển nó đâu.”

Nhưng họ làm được, và họ phải làm. Ba người đàn ông xốc thằng nhóc dậy và lôi nó ra ngoài. Wolfe và Phil theo sau, mang theo khăn, xô và băng y tế.

Đằng sau họ, cửa phòng tập đóng và bị khóa lại. Chẳng ai ngoái lại nhìn, vì không nên biết những lính canh nào dính vào vụ này và những ai đã cho phép Hội Đánh đấm được hoạt động.

Hành lang vắng tanh. Tyler và những người ủng hộ đã biến vào một buồng giam nào đó. Tìm họ chẳng hề khó. Tất cả những gì Wolfe và Phil cần làm là đi theo vết máu.

Chương 36

Văn phòng Luật sư MAGGIE HOSE Nhà Dưỡng đường, phố Norton, Somerset

Thứ sáu, ngày 11 tháng 12 năm 2015

Kính gửi anh Wolfe,

Tôi không thể giúp gì được cho anh. Vụ kiện chống lại anh hoàn toàn có cơ sở vững chắc giống như những vụ tôi đã gặp và ngày hôm qua, anh cũng không cung cấp thêm được thông tin nào cho tôi, ngoài những điều mà nhóm vận động trả tự do cho anh đã liên tục suy diễn một cách vô ích bấy lâu nay.

Những nỗ lực đó, tôi chắc chắn anh biết rõ, được lèo lái bởi sức hút từ bản thân anh chứ không phải bởi niềm tin vào đó.

Tôi không tin điều này sẽ làm ảnh bất ngờ. Hôm qua, tôi không có cảm giác anh nghiêm túc trong cuộc gặp với tôi. Tôi chỉ là một trò tiêu khiển của anh, một cuộc vui thoáng qua. Tôi không trách móc gì anh cả, nhưng tôi e rằng mình không có mong muốn hay có thời gian để chiều theo ý anh được nữa.

Trân trọng,

Maggie Rose