Chương 37 & 38
Trại giam đảo Wight - Parkhurst - Đường Clissold Newport
Thứ Bảy ngày 12 tháng 12 năm 2015
Thân gửi Maggie,
Cách đây hai năm, không hề được báo trước, cuộc sống của tôi đã bị tước đoạt khỏi tay tôi. Tôi mất hết tất cả mọi người và mọi thứ tôi quan tâm. Tôi bị bao quanh bởi những kẻ sẵn sàng giết chết mình chỉ trong vòng một giây; và ở thế giới ngoài kia, những người không căm hận tôi như một con quái vật thì lại khinh miệt tôi, coi tôi như một kẻ điên bệnh hoạn.
Nếu cô đã từng thắc mắc không biết địa ngục ra sao, hãy để tôi cho cô hay. Đó là lúc cô biết rằng cú đấm cuối cùng sẽ kết liễu mình, và cô dành quãng thời gian còn lại của mình chỉ để chờ cú đấm đó tung ra.
Phải chăng, tôi học cách dựng lên rào cản là một điều lạ?
Những gì cô thấy vào thứ năm hôm ấy là chiếc mặt nạ tôi đeo để bảo vệ chính mình khỏi cú đấm cuối cùng. Tôi biết cô có khả năng ban ra cú đấm ấy. Đã có lúc, sau khi nhận được bức thư của cô, tôi đã nghĩ hoàn toàn có thể.
Tôi xin lỗi nếu cô cảm thấy tôi đang làm tốn thời gian của cô, nếu cô nghĩ tôi đang bày trò với cô.
Hãy đến thăm tôi một lần nữa, cùng với mười câu hỏi. Tôi sẽ trả lời ngay lập tức và hoàn toàn trung thực. Tôi cũng có mười câu dành cho cô. Như thế mới công bằng, cô có nghĩ vậy không? Nếu tôi đặc niềm tin vào cô trong suốt quãng đời còn lại, tôi nên biết về cô rõ hơn chút nữa.
Một cơ hội cuối cùng, được không Maggie? Một cơ hội thật sự?
Kính thư,
Hamihs
Chương 38
“Cô ta lại đến.”
Tấm kính rung bần bật trong khung cửa khi Latimer không ngừng sải bước, hùng hổ xông vào chỗ Pete và dằn mạnh tờ giấy lên bàn. Liz, đang ngồi ghé trên mép bàn, tụt xuống và lùi ra xa.
Pete cầm tờ giấy lên. Trên đó in nội dung bức email của một người trong đội quản lý Trại giam Đảo Wight báo cho Latimer biết Hamish Wolfe lại gửi một phiếu mời thăm nữa tới Maggie Rose.
“Không có nghĩa là cô ấy sẽ nhận lời.” Góc bên kia phòng, Liz liếc sang nhìn Pete.
“Cô ta nhận rồi đấy.” Latimer vo viên tờ giấy, quăng vào thùng rác nhưng ném trượt. “Ai đó nhặt lên đi.”
“Anh nói: chỉ thăm một lần rồi thôi.” Latimer nói với Pete như thể anh phải nhận hoàn toàn trách nhiệm vụ này. “Anh nói: chỉ chiều ý cái hội kia một lần rồi thôi.”
Pete giơ cả hai tay lên. “Tôi có thể nói gì đây? Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy nghĩ hắn ta có tội. Rằng hắn phải yên vị ở nơi hắn đang ở bây giờ. Và cô ấy nói thế sau hôm đi gặp hắn ta.”
“À, vậy là kiểu gì hắn cũng đã làm cô ả có chút cảm giác rồi đấy. Thế tức là ta phải chơi lại thôi. Tất cả chúng ta.” Latimer nhìn quanh phòng, rồi quay lại nhìn Pete. “Xem lại hồ sơ vụ này lần nữa đi. Hãy nghĩ theo cách của cô ta ấy. Thứ hai, đoán xem cô ta sẽ làm gì. Nói trắng ra là anh hãy đăng ký gặp phạm nhân đi. Vào đó gặp hắn đi.”
“Sao lại là tôi? Liz phụ trách liên lạc cho hắn cơ mà?”
“Anh biết tại sao lại là mình. Anh biết hắn ta.” Latimer quay lưng và bước về phía cửa. “Hăng hái lên đi, mọi người. Tôi không mất niềm tin vào vụ này đâu.” Ở đầu kia phòng, Liz mím môi, khẽ nhếch mép. “Thưa Sếp...” Cô gọi. “Khi nào cô ta đến gặp Wolfe?"
“Hôm nay. Giờ chắc cô ta đang ở với thắng khốn ấy rồi.”