Chương 39 & 40
Lần gặp này, Maggie thấy bồn chồn hơn. Hơi thở của cô quá gấp, miệng cô quá khô, và bụng dạ cô đang cố đánh tung những thứ không có trong đó lên, bởi cô vẫn chưa ăn gì suốt hàng giờ liền. Lần này, cô đã nhìn thấy hắn ngay giây đầu tiên bước vào sảnh thăm. Hắn cười. Cô thì không.
“Cô khỏe chứ” Hắn nói, khi không còn gì khác, ngoài một mẩu gỗ tiện nằm giữa hai người.
“Tôi ổn. Còn anh?” Cô nhìn rõ những lỗ chân lông nở rộng trên viền hàm của hắn, cho thấy hắn vừa mới cạo râu trong khoảng một giờ để lại. “Tôi lấy gì cho anh nhé?” Cô liếc về phía cửa phục vụ, mấy thứ đồ uống linh tinh và bánh kẹo rẻ tiền. “Cà phê? Hay đồ ăn gì nhé?”
“Thôi, cảm ơn cô. Cô vừa đi một chuyến dài xin...” Hắn ra hiệu cho cô ngồi xuống. Hắn sẽ không nhận được gì từ cô, và sự ga lăng của hắn trái ngược hẳn với lệ thường của những cuộc thăm tù. Mọi tù nhân khác mà cô từng ghé thăm đều vô cùng háo hức muốn được nhồi đầy bụng mình với bánh và sô cô la. Cô ngồi xuống, kiểm tra ghế trước. Lần này, cô không mặc đồ trắng, mà chọn một chiếc quần màu xanh hải quân được cắt may rất nam tính. Hôm nay, cô vén mái tóc xanh sang một bên, trông cô đúng kiểu một luật sư và ý nghĩ đó giúp cô trấn tĩnh.
“Anh nhận được thư tôi rồi chứ?” Cô hỏi. “Và anh đồng ý với điều kiện của tôi chứ? Tôi cho rằng anh hẳn phải đồng ý, bởi vì phiếu mời thăm đến rất nhanh.”
“Tôi đồng ý.” Hắn chậm rãi ngồi xuống. “Năm trong số mười câu hỏi, ta có thể yêu cầu người kia trả lời chi tiết hoặc giải thích rõ câu trả lời.”
“Tôi không lặn lội tới đây chỉ để nhận về mười câu trả lời mà câu nào cũng chỉ có một từ.”
“Tôi cũng vậy.” Hắn lại mỉm cười và, một lần nữa, cô cố tìm ra mưu đồ ẩn đằng sau nụ cười đó. “Và tôi chỉ phải đi xuống một nhịp cầu thang thôi.”
“Vậy ai sẽ bắt đầu trước?”
Hắn đưa tay ra hiệu cô trước. ”Ưu tiên người đẹp.”
“Chuyện gì đã xảy ra với em gái anh vậy?” Cô nói, và ghi chép lại với vẻ hài lòng, và một chút tội lỗi, vì cô đã làm hắn bất ngờ và tổn thương. Hắn không muốn nói về em gái mình.
“Nó chết rồi.” Hắn đáp.
“Nói rõ hơn đi.”
Mặt hắn đanh lại, mắt nhắm nghiền, nhưng đây là trò chơi của hắn và hắn sẽ chơi đúng luật. “Gia đình chúng tôi cùng nhau đi nghỉ mát ở xứ Wales. Bố, Sophie và tôi đã đặt một buổi leo núi ở một trung tâm hoạt động ngoài trời. Sophie và tôi nặng ngang nhau nên chúng tôi leo lên cùng nhau, bố leo cùng một người đàn ông khác, nhưng họ quanh quẩn gần hai anh em tôi. Chúng tôi dễ dàng leo lên đến đỉnh, vách núi đó không hề khó leo, và sau đó Sophie đã leo xuống trước.”
Hắn dừng lại, hít một hơi, nuốt khan. “Đáng lẽ đã không có chuyện gì xảy ra. Nếu như con bé không lấy nhầm dây. Một sai lầm dễ mắc, sợi dây rất giống với sợi của con bé, nhưng nó ngắn hơn sáu mét.”
Maggie không có kinh nghiệm thực sự nào về bộ môn leo núi. “Có nghĩa là?”
“Có nghĩa là nó không xuống được đến nơi. Và không có nút buộc nào hết. Nó bị văng xuống dưới. Còn tôi chỉ biết đứng trên đỉnh và nhìn xuống.”
Hình ảnh hắn gợi lên quá sức sống động và khủng khiếp, nhưng đã quá muộn để nói lời xin lôi. “Cô bé có bị văng quá xa không?”
“Chưa đến bốn mét rưỡi nhưng cú tiếp đất đó rất tệ. Nó bị gãy cổ.”
“Tôi xin lỗi. Tội nghiệp bố mẹ anh.”
“Họ đã mất cả hai đứa con. Bố chỉ mới sắp bỏ cuộc còn mẹ thì... Chà, cô đã thấy mẹ tôi thế nào rồi đấy. Bà ấy rất khác hồi chúng tôi còn nhỏ.” Hắn run rẩy. “Đến lượt tôi. Điều gì đã khiến cô thay đổi ý định và đến thăm tôi vậy?”
Ngần ngừ là phạm luật. Ngần ngừ là cách câu giờ cho người ta đặt chuyện.
“Tôi đến ngay khi anh mời tôi.” Cô nói.
Mắt hắn nheo lại. “Rõ hơn đi.”
Cô mỉm cười nhớ về nửa tá thư, rõ ràng là giả mạo, được gửi đến trước khi cô nhận được lá thư thật của hắn. Cô đã biết, vào ngày cô gặp mẹ hắn, người phụ nữ đau khổ, tinh thần bất ổn đó là người có nhiều khả năng đã viết chúng nhất. “Tôi đã nhận được rất nhiều thư từ những phạm nhân ở trong tù.” Cô nói. “Tôi có thể nói chính xác thư nào không phải là thật. Tôi biết anh đã không viết những lá thư đầu. Chúng là giả mạo, tôi nghĩ đa số mọi người sẽ không nhận ra sự khác biệt, nhưng tôi thì có.”
Nụ cười giờ có vẻ rất thật. “Nên tất cả những gì tôi phải làm là hỏi. Nhân tiện, không phải là một câu hỏi nhé.”
“Như chính anh nói đấy, tôi muốn gặp anh. Hàng ngàn phụ nữ thầm muốn gặp anh. Kẻ sát nhân có sức hấp dẫn làm chúng tôi bị mê hoặc. Nhưng chớ nên quá tự phụ vào điều đó. Lần đầu, tôi tới đây vì tò mò. Sau đó là anh khẩn nài lòng tốt của tôi. Lần thứ ba thì anh sẽ phải vất vả hơn nhiều đấy. Đến lượt tôi chứ?”
Hắn gật đầu.
“Anh nhớ cái gì nhất?” Cô hỏi hắn.
Hắn cụp mắt xuống. Cô sắp phải nhắc hẳn về luật trả lời ngay tức khắc thì hắn lên tiếng. “Em chó của tôi.” Hắn ngước lên và mắt hắn sáng hơn một chút.
“Chỉ là với mọi thứ khác, tôi có thể tái tạo lại ở một phạm vi nào đó. Tôi vẫn được gặp bố mẹ mình. Tôi có bạn có bè, đại loại vậy. Tôi biết đọc. Tôi có thể nhắm mắt lại và tới thăm đủ mọi nơi trong tưởng tượng. Tôi có thể mơ rằng tôi đang leo núi, đang chạy bộ, đang lái máy bay của mình, nhưng tôi có thể sẽ không bao giờ được gặp em chó của mình một lần nữa.”
“Tại sao anh lại gọi nó là Daisy?”
Hắn không ngần ngừ. “Bởi vì em ấy thật ngọt ngào, trung thành và xinh đẹp. Và bởi vì em ấy rất yêu tôi. Và xong lượt của cô rồi nhé. Cô lấy bằng luật ở đâu vậy?”
Cho đến giờ, hắn vẫn đang rất dễ chịu với cô. “Thật ra là như thế này. Bằng đầu tiên của tôi là ở lĩnh vực khoa học cơ. Tôi học thêm văn bằng nghề sau tốt nghiệp môn Luật và sau đó là Khóa Đào tạo Nghiệp vụ Luật sư tranh tụng tại Đại học Luân Đôn. Và thực tập ở Grey’s Inn.”
“Nhưng cô chưa bao giờ xuất hiện ở tòa mà?”
“Đó có phải là câu hỏi thứ ba không?” Cô hỏi.
“Không. Câu hỏi thứ ba của tôi là tại sao cô không ra tranh tụng ở tòa? Tại sao cô tránh ánh hào quang?”
Một tù nhân khác đi ngang qua bàn của họ, buộc cô phải nhấc chiếc túi đặt dưới sàn lên, và cô được thêm vài giây. “Các tác giả có sách bán chạy nhất toàn là những người nổi tiếng vô danh.” Cô nói. “Tôi thích như thế. Đối với tôi, đời tư rất quan trọng và xuất hiện tại tòa ở những vụ kiện được dư luận quan tâm sẽ gây ảnh hưởng đến điều đó.”
Hắn nhoài người về phía trước. “Cô đang cố giấu điều gì vậy?”
Cô nhìn trả hắn. “Anh thực sự tin rằng những người coi trọng sự riêng tư thường có cái gì đó để giấu giếm à?“
“Đây có phải là câu hỏi thứ năm của cô không?”
“Không, cũng không phải câu hỏi thứ tư của tôi.” Cô liếc xuống và tìm tờ giấy cô chủ ý mang theo. Đó là một bản photo. Bản photo của một bài báo trên tạp chí mà cô lưu trong hồ sơ ở nhà. Cô đặt nó lên bàn và xoay nó về phía hắn. ”Câu hỏi thứ tư của tôi là, anh cảm thấy thế nào khi thấy cái này?”
Chương 40
Tạp chí Xin chào, tin tháng 9 năm 2015
CLAIRE VÀ TOM ĂN MỪNG TIN VUI
Claire Coie rạng rỡ trong hạnh phúc và tràn trề nhựa sống khi khoe tổ ẩm ở Chelsea mà cô chung sống cùng vị hôn phu Tom Fiannigan. Chỉ vài ngày sau khi công bố tin Claire mang thai, họ đã chào đón phóng viên của tạp chí Xin chào! tới căn hộ penthouse có hướng nhìn thẳng ra sông tuyệt đẹp và đầy phong cách của mình ở khu Chelsea Embankment.
Em bé (cặp đôi giữ bí mật về giới tính) sẽ chào đời vào tháng Ba, và bậc phụ huynh tương lai mong muốn ngày làm bố được suôn sẻ, không biến cố tại Lindo Wing, Bệnh viện St Mary, Paddington, lý tưởng nhất là không bị trùng ngày có trận đầu.
“Tháng Ba là thời điểm giữa mùa giải của Tom.” Claire nói, một tay bám chặt lấy người đàn ông mà cô vô cùng ngưỡng mộ, tay kia nhẹ nhàng đặt lên nơi bụng đã thấy rõ. “Vậy nên chúng tôi cứ phải bắt chéo ngón tay cầu mong em bé không đòi ra ngoài ngay giữa trận đấu quan trọng. Tôi không biết José sẽ cảm thấy thế nào khi mất tiền đạo siêu sao của mình chỉ trong tức khắc.”
Niềm hạnh phúc mới đến của siêu mẫu tương phản rõ rệt với giai đoạn khó khăn sau vụ hủy hôn trước đây của cô với bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng Hamish Wolfe. “Sự phản bội của Hamish gần như đã làm tôi tan nát.” Như cô từng thú nhận trước đó. “Sau hai năm bên nhau, thật đau lòng khi nhận ra mình hoàn toàn không hay biết gì về con người thật của anh ấy.”
Những ngày đen tối đó đã ở lại phía sau cô. Ánh mắt Tom hiếm khi rời khỏi vị hôn thê xinh đẹp của mình. Tương lai của gia đình trẻ này xem ra rất vững chắc.
(Maggie Rose: Hồ sơ 062/118 Hamish Wolfe)