← Quay lại trang sách

Chương 51 & 52

Gió chẳng bao giờ lặng nơi này. Thậm chí, vào những ngày nóng nực nhất, những cơn gió nhẹ ướp hương biển cả cũng sẽ ăm ắp ngoài đồng vắng, ve vuốt những ngọn cỏ cháy. Những ngày dịu mát hơn, gió trên đồi Black Down, ngọn đồi cao nhất dãy Mendips, say sưa trong vũ điệu xoay vòng như vị tu sĩ đạo Hồi, quay tít quanh kẻ đang thả bộ, hoặc đua cùng người tập chạy.

Wolfe là một người mê môn chạy bộ, hắn chạy một mình, vì lúc ấy hãy còn sớm lắm và những chiếc bóng vẫn còn đỗ dài, vắt những sọc đen lên đám dương xỉ. Chốc nữa, dòng người tham quan sẽ đổ về đây, để leo lên khu vực di tích thời kỳ Đồ Đồng trên đỉnh Down, nhưng lúc này, chỉ có một mình hắn, lũ choi choi, gà rừng và thoảng có mấy chú thỏ chạy vụt qua. Hắn đạp lên một bụi cây và mùi thơm ngọt ngào của quả mâm xôi bị giẫm nát đã kịp níu hắn lại trước khi hắn bước ra quá xa.

Khi lên đến đỉnh Beacon Batch, lời thì thầm của những kẻ bị chôn vùi sâu trong lòng đất từ tận xa xưa văng vẳng bên tai hắn.

Nhanh lên, Hamish, nhanh hơn nữa. Có cái gì đang tới và cậu phải chạy ngay bây giờ.

Chạy đi, Hamish, chạy đi, nó đã sát lắm rồi.

“Wolfe! Có khách!”

Wolfe mở mắt. Phil đang nằm trên giường của mình, lơ đễnh cắt dán một chuỗi xích bằng giấy màu xanh và vàng đồng. Chẳng mấy chốc, gã sẽ lại chìm vào cơn gà gà gật gật, dở thức, dở ngủ, mà rất nhiều phạm nhân vùi mình cả ngày trong đó. Ấy là khi gã không xem đi xem lại Grange Hill. Gã đã ngấy đến tận cổ mấy trò tập tành của Wolfe từ lâu.

Cánh cửa buồng giam mở tung và một viên cảnh sát ngó vào trong, mặt không biểu lộ chút bất ngờ. Wolfe chuyển sang chạy chậm và nhìn đồng hồ. Hắn đã chạy được bốn mươi phút. Hắn đặt mục tiêu chạy một tiếng mỗi ngày. Sau đó là hai mươi phút chống đẩy, gập bụng, kéo xà và squat*.

Squat la bài tập đứng lên ngồi xuống, có dùng tạ hoặc tay không, và sử dụng nhiều nhóm cơ khác nhau trên cơ thể như đùi, hông.

“Wolfe! Tôi không nhắc lại nữa đâu.”

“Là ai vậy, thưa ông?” Hắn chỉ hỏi vì khó chịu. Hắn biết quá rõ người tới gặp mình là ai.

“Tôi không phải là thằng thư ký ngu ngốc của anh, Wolfe ạ. Ra ngoài ngay đi.”

“Cho tôi chút thời gian rửa ráy được chứ, thưa ông? Có lẽ là thay cả quần áo nữa?” Câu này cũng vậy, chỉ để làm trò. Cả hai đều biết hắn sẽ để nguyên như thế mà đi, mặt đỏ gay và mồ hôi đọng từng vệt.

“Nhìn anh kinh quá!” Người áp giải hắn lắc đầu khi Wolfe gặp ông ta ở ngưỡng cửa. “Còng.” Wolfe đưa tay ra. Họ đi bộ dọc hành lang và bước xuống tầng thang đầu tiên. Rồi đến tầng thang thứ hai.

“Tin vui cho anh đây, Wolfe. Anh sắp được chuyển sang làm thư viện đấy.”

Đối với Wolfe, đây chẳng phải tin vui. Hắn đã làm việc ở xưởng cơ khí được sáu tháng. Công việc ấy phù hợp với hắn. Hắn không hề muốn chuyển đến thư viện.

“Tại sao vậy, thưa ông?”

Họ đã xuống đến bậc cầu thang cuối cùng và đi thẳng tới phòng gặp riêng.

“Giám thị cho rằng đưa người biết đọc đến làm ở thư viện sẽ tốt hơn.” Mặt người lính canh chẳng có vẻ gì là đùa cợt, nhưng khó mà khẳng định được chắc chắn. “Và để tù nhân phạm tội giết người làm ở xưởng cơ khí là đi ngược lại với chính sách của nhà tù. Nguy cơ tiếp cận với những công cụ có khả năng dùng làm vũ khí, anh không thấy sao?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cả. Khi nào tôi sẽ bị chuyển?"

“Vài tuần nữa. Đầu năm tới. Phù hợp với ngài chứ, thưa ngài?"

Wolfe mỉm cười với chính mình. “Cũng hợp với tôi đấy, cảm ơn.”

“Weston! Dạo này thế nào, anh bạn?"

Pete Weston đang đợi hắn ở phòng khách. Anh mải mê cắm mặt vào điện thoại khi Wolfe được dẫn vào và không hề ngẩng lên nhìn, không hề chào hỏi Wolfe dưới bất kỳ hình thức nào. Viên cảnh sát đi kèm, anh chàng da đen trẻ tuổi, hơi mập, không phải là người Wolfe biết.

Wolfe ngồi xuống và chờ đợi. Viên cảnh sát điều tra có vẻ không được thoải mái, mắt lướt từ Wolfe sang Nỗi đau bất chợt làm hắn sững người và hắn ngoác miệng cười, đột ngột, ngớ ngẩn, để che giấu. “Chưa bao giờ khỏe hơn, anh bạn ạ. Tôi thấy hình như công cuộc bỏ thuốc không kéo dài được lâu?”

Hắn chỉ đoán chơi, nhưng cái cau mày đầy bực bội trên gương mặt Weston lại nói cho hắn biết, hắn đã trúng phóc. Weston đã hút thuốc lá suốt mấy năm ròng. Mỗi năm qua, anh lại cố bỏ thuốc và lại thất bại. Giờ anh ngó sang người canh tù. “Chúng tôi sẽ ổn thôi, cảm ơn anh. Tôi sẽ la lên nếu tôi cần anh giúp.”

Người lính canh gật đầu đáp lại và quay gót, rời khỏi phòng.

“Giờ thì...” Weston nói, khi cánh cửa được đóng lại và bị khóa trái bên ngoài. “Chúng ta ngồi nói chuyện đi.”

Chương 52

Trong căn bếp được bật sưởi quá nóng, với ánh đèn dìu dịu, mới hơn bảy giờ tối, Maggie ngồi chờ đợi. Thức ăn đã sẵn sàng, rượu và bia cất sẵn trong tủ lạnh. Cô có một danh sách những điều cần chuẩn bị để không quên bất cứ thứ gì. Hai danh sách. Mỗi danh sách dành cho một vị khách.

Một trong số đó đã muộn hai mươi tư phút; người còn lại sáu phút nữa sẽ tới.

Cô gần như, nhưng cũng không hẳn, kiểm tra đường dây điện thoại nhà mình. Hệ thống đặt cuộc gọi không chạy nổi đúng giờ. Không phải ở trong tù.

Hai mươi bảy phút bốn mươi hai giây sau giờ đặt lịch, điện thoại đổ chuông. Cô nhấc điện thoại lên và đi tới cửa sổ.

“Maggie Rose nghe.”

“Nghe nói cô có hẹn ăn tối?”

Cô không kìm nổi mà liếc sang nhìn cái nồi gốm đang đặt trên chiếc bếp hiệu Aga, nhìn ổ bánh mì cô vừa lấy ở lò bánh cách đây mười phút, nhìn chiếc bàn ăn dành cho hai người. Wolfe hẳn đã ăn từ hai giờ trước, mấy món lõng bõng, vô vị, chẳng ra hình thù gì đó đã là quá tươm tất đối với thức ăn trong tù.

“Hôm nay, tôi đến nhà hàng đó và đã trò chuyện đôi chút với chủ nhà hàng.” Cô nói. “Tôi hỏi liệu anh ta có sẵn lòng liên lạc với các khách hàng thân thiết của mình, để hỏi thử xem có ai còn nhớ mình đã đến nhà hàng ăn tối vào hôm Zoe mất tích hay không.”

“Và?”

“Anh ta hứa sẽ suy nghĩ. Thực tế thì, anh ta rất bận, nên chuyện hỏi han khó mà thực hiện vào dịp Giáng sinh này được. Tôi cũng có thể cho đăng một mẩu rao vặt trên báo địa phương và khơi gợi một chiến dịch truyền thông xã hội. Tuy nhiên, sẽ mất rất nhiều công sắp xếp, và tôi không thể nào không băn khoăn việc này sẽ có tác dụng tới đâu. Anh không bị buộc tội giết Zoe, nhớ chứ?”

Hamish hẵng giọng. “Nhắc tới Zoe, Thượng sĩ Điều tra Weston hôm nay có hỏi tôi một câu này. Cô sẽ trả lời gã đó thay tôi chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.” Cô không thích hắn biết Pete sẽ đến nhà tối nay. Cũng không thích hai người họ không bàn luận về mình, mặc dù cô biết đó là điều không thể tránh khỏi.

“Xin hãy nói giúp với gã đó câu trả lời là không. Tôi không biết thi thể của Zoe Sykes ở đâu cả. Có cho tôi xem bao nhiều cái bản đồ hệ thống hang động Somerset thì cũng vậy thôi, so với hàng tỉ các cuộc tìm kiếm đã thực hiện, tôi chẳng thể làm gì được hơn. Và nếu, do hết sức tình cờ sao đó mà Zoe được tìm thấy, không ai còn có thể tin tôi vô tội một lần nữa. Nói mới nhớ, việc ấy cô đã làm đến đâu rồi?”

Wolfe được gọi cho cô trong vòng mười phút. Đã mất hết hai phút.

“Tôi không cần phải tin vào sự trong sạch của anh.” Cô nói. “Chỉ cần thuyết phục người khác tin điều đó mà thôi.”

Bên ngoài, trời nổi gió và cả khu vườn cô quằn quại: những cây cao oán mình, vật vã, đám cây bụi lấy bấy giữa cuồng phong.

“Tiếc thật.” Hắn nói. “Nếu có ai đó, ngoài mẹ tôi và những người mất trí kia, tin tưởng tôi thì tuyệt quá. Vậy gã đó sẽ đến đón cô à? Nếu gã đó đặt chỗ ở Crown thì gã không chỉ là một tay keo kiệt mà ý đồ của gã cũng không được đàng hoàng cho lắm đâu. Gã sống ở ngay tầng trên tòa nhà đó mà.”

“Thượng sĩ Weston sẽ mang hồ sơ của anh tới. Anh ấy đang cố gắng hợp tác đấy. Nhưng nếu anh không nghĩ ra cách tận dụng thời gian của chúng ta hiệu quả hơn những câu bông đùa trẻ con ấy, thế thì hãy cứ việc.”

Ngoài đường, có tiếng dừng xe. Chưa tới bảy giờ. Sao cảnh sát lúc nào cũng đúng giờ thế cơ chứ?

“Cô có thế nhắn gã giúp tôi một chuyện nữa không?” Wolfe nói. “Bảo với gã là chả thằng nào trên 15 tuổi lại đi mặc đồ Lynx đâu.”

Tiếng bước chân lạo xạo trên con đường trải sỏi. Cô không muốn bị bắt gặp lúc đang nói chuyện với Wolfe.

“Anh chắc đã hết thời gian rồi. Nếu anh đặt được một cuộc gọi cũng vào giờ này ngày mai, tôi sẽ kể chi tiết các bước tiến triển với anh. Chúc ngủ ngon, Hamish.”

“Lái xe về nhà ăn Giáng sinh à?” Pete vắt áo khoác của mình lên lưng chiếc ghế gần nhất và nhìn tấm bản đồ vùng Bristol và khu vực lân cận trải trên bàn. Maggie đang đứng bên bếp. Chiếc tạp dề màu kem trùm bên ngoài quần áo và tóc buộc vểnh đuôi ngựa. Hình ảnh của một bà nội trợ trông hoàn toàn không hợp với tính cách của cô. Và sự thực thì cô đang bối rối, một cách khá rõ ràng.

“Uống không?” Cô mời.

“Cô thảo hơn nhiều rồi đấy.” Anh nói với cô.

“Bia tiện hơn cà phê nhiều mà.” Cô bước sang ngang, mở tủ lạnh và dừng trước ánh đèn hắt ra từ trong đó một lúc. Khi quay lại, một tay cô cầm chai Stella Artois, tay kia cầm cốc. “Bữa tối sắp xong rồi.” Cô nói.

“Cảm ơn, hy vọng cô không đảm đầu vào rắc rối nào.”

“Điều tối thiểu tôi có thể làm. Tôi thực sự không nghĩ mình lại có được hồ sơ nhanh đến thế này.”

Mắt Pete lại dán vào tấm bản đồ. “Vậy, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Tôi mừng vì anh đã hỏi. Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau làm vụ này.”

“Trừ khi tôi đã bỏ lỡ mất điều gì đó, chúng ta đang ở hai đầu chiến tuyến. Nhân tiện, người bạn chung của chúng ta thế nào?”

“Gần đây anh gặp anh ta nhiều hơn tôi cơ mà. Nhắc mới nhớ, với tư cách là luật sư của anh ấy, tôi có quyền được có mặt ở tất cả các cuộc gặp gỡ trong tương lai. Xin đừng quên điều ấy nữa.”

“Tôi thích việc góp mặt ấy đấy. Nhưng có một chuyện tôi muốn hỏi cô. Nếu cô không thấy thuyết phục trước sự vô tội của hắn, tại sao cô lại nhận vụ này?”

Cô vờ suy nghĩ. Anh đã học được cách nhận biết khi nào người ta thật sự đang suy nghĩ, khi nào là giả vờ. Giả vờ suy nghĩ thường kèm theo một cái bĩu môi dễ thương, một cái liếc mắt sang ngang. Thực sự suy nghĩ lại ít đẹp hơn, một cái nhăn trán hằn nếp thật sâu, một đường cong trễ xuống ở miệng, một cái nhìn trống rỗng vào chốn xa xăm nào đó. “Có lẽ tôi mê anh ta mất rồi.” Cô nói, và cái bĩu môi biến thành một nụ cười bí hiểm.

“Cô quá khôn ngoan.”

“Chúng tôi đâu phải là kẻ bị kết tội sát nhân và luật sư đại diện đầu tiên rơi vào lưới tình đầu cơ chứ!”

“Hãn quyến rũ cô sao?”

“Còn anh?”

Anh nhìn chiếc áo khoác của mình. “Tôi đang làm gì ở đây chứ, Maggie? Tại sao tôi lại uống bia của cô và ngày càng trở nên háo hức với món thịt cừu hầm tôi có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra trong lò hấp nhà cô? Và tấm bản đồ của...Bristol để làm gì thế?”

Cô với ra sau để lấy một ly rượu trắng. “Chúng ta sẽ tìm cái máy tính mà kẻ giết người đã từng sử dụng để trao đổi với ba người phụ nữ nọ.”

“Chúng ta?”

“Nếu anh thực sự tin Hamish có tội, anh cũng muốn tìm ra cái máy tính đó vì chính lợi ích của mình y như tôi thôi. Anh tìm ra cái máy, anh sẽ có vài chứng cứ pháp lý để kết luận nó có liên quan tới Hamish...”

“Ví như dấu vân tay trên bàn phím?”

“Chính xác, và tất cả những nghi ngờ sẽ tan biến. Anh ta yên vị ở Parkhurst suốt quãng đời còn lại, anh yên tâm trên quan lộ tới chức Chánh Thanh tra, và anh được chuyển đi xa khỏi Portishead. Anh có thể bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của mình thật tử tế và cuối cùng là vượt qua được cú sốc mất Annabelle về tay sếp mình.”

Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng điểm yếu dễ nhận thấy của anh là việc Annabelle đã bỏ anh? “Và nếu chúng ta không thể chứng minh những dấu vết đó là của Hamish thì sao? Nếu nó đưa chúng ta đến một kẻ khác?”

“Thế thậm chí còn tốt cho anh hơn. Anh không chỉ là người bắt được kẻ giết người, anh còn là người dám thừa nhận những sai lầm của mình và sửa lại cho đúng.”

Nếu cô cho rằng sự việc sẽ đi theo chiều hướng đó, cô là một kẻ ngốc.

“Và thậm chí, nếu tình hình không suôn sẽ theo cách đó, tôi không nghĩ rằng anh sống yên ổn được với chính lương tâm mình khi biết có một người vô tội đang phải ở trong tù.”

Cô tiến đến gần, nhoài người qua bàn, tay cầm bút chì và compa. Cô đặt kim compa vào con đường nơi Hamish Wolfe sống và quay một vòng tròn xung quanh đó. “Nó ở đâu đó trong phạm vi vòng tròn này.” Cô nói. “Có lẽ là trong một văn phòng nhỏ, thuê ở một khu công nghiệp lớn và vô danh.”

Vòng tròn bao khắp một khu vực rộng lớn. Ở nam Bristol, phía tây đỉnh Bath.

Anh lắc đầu. “Nó nằm đâu đó dưới đáy eo Bristol cơ.”

“Đặt mình vào vị trí của hắn ấy.”

“Vị trí của Wolfe?”

Cô trỏ một ngón tay. “Vị trí của kẻ giết người. Anh cần một cái máy tính để bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình trên mạng, nhưng anh không thể sử dụng máy tính có bất kỳ kết nối nào có thể truy được ra anh. Anh sẽ làm gì?”

“Mua một cái. Mẫu cơ bản nhất đang hiện hành. Bằng tiền mặt, hoặc bằng thẻ tín dụng giả.”

“Và anh đặt nó ở đâu?”

“Đâu có quan trọng.”

“Có đấy. Anh cần phải để nó ở chỗ người ta không thể tìm ra được nó, phòng trường hợp mọi chuyện đổ bể. Vị trí đặt máy, cũng như chính chiếc máy, phải làm sao để không thể lần được ra anh từ đó.”

“Tôi đang nghe đây.”

“Cùng thời điểm mua máy tính, anh thuê một nơi để đặt máy. Thuê hẳn nhà hay căn hộ thì quá đắt. Một căn phòng trong một ngôi nhà cũng không ổn, bởi vì những người khác sống ở đó sẽ để ý. Càng không phải phòng thuê ở khách sạn rẻ tiền, vì nhân viên khách sạn ở đó có đầy thời gian rảnh và họ thích soi mói khách. Tôi nghĩ kẻ chúng ta đang tìm sẽ thuê một văn phòng làm việc.”

“Văn phòng ư?”

“Một văn phòng làm việc căn bản, nho nhỏ nằm ở một khu phức hợp công nghiệp ngoại thành sẽ rẻ và gần như hoàn toàn vô danh.”

“Nghe có vẻ mất công quá nhỉ, nhưng thôi, cứ cho là đúng đi. Vậy là cô nghĩ rằng chỗ kẻ giết người của chúng ta thuê để thực hiện một mục đích duy nhất: dụ dỗ những nạn nhân của mình qua mạng - nằm ở đâu đó trong phạm vi vòng tròn này. Maggie, cô biết có bao nhiêu...”

“Có hai mươi lăm khu công nghiệp với diện tích đủ lớn, hoàn toàn phù hợp với giả thiết. Mấy hôm nữa, anh và đội của mình có thể tới kiểm tra.”

“Tôi không thể điều lực lượng cảnh sát vào việc này được.” Anh đáp, dù thực tế thì rất có khả năng Latimer sẽ đồng ý.

“Không nghĩ thế. Vậy chỉ có anh và tôi thì sao?”

Anh gần như phá lên cười. “Không. Chỉ cô thôi. Cái máy tính đó đang dần dần hoen gỉ dưới độ sâu 18 mét so với mực nước biển, và tôi sẽ không phí phạm bất cứ...”

“Thêm bia không?”

Cốc của anh đã cạn ráo. Anh không nhận ra mình uống nhanh tới mức nào. “Cảm ơn, tôi uống đến ngưỡng rồi, không thì tôi sẽ phải gọi taxi. Cô đi quá xa rồi, Maggie ạ. Ngay cả khi Wolfe không giấu nó ở dưới đáy thuyền đánh cá, đây cũng chỉ là đoán mò thôi. Nó có thể được giấu trong kho cỏ, trên gác mái nhà bà hắn, hay trong kho thiết bị ở phòng mổ cũ của hắn...”

“Chẳng truy được chỗ nào ra anh ta. Và chẳng thể nào tình cờ tìm được ra cái máy. Kẻ giết người, kẻ không phải là Hamish, đã trả tiền để thuê một nơi an toàn và được bảo vệ. Hắn đã thuê vào khoảng thời gian đầu năm 2013, lúc hắn liên lạc với Jessie, Chloe và Myrtle lần đầu. Tất cả những gì chúng ta phải làm là liên lạc với các nhân viên cho thuê văn phòng ở những khu công nghiệp phức hợp này và hỏi về những văn phòng đơn có diện tích khiêm tốn được thuê từ năm 2013. Thế sẽ dễ dàng hơn cho anh. Tôi sẽ phải dùng đến vài mẹo nhỏ, nhưng đây không phải là lần đầu tiên.”

“Trước khi tôi lãng phí thêm một giây suy nghĩ về điều này nữa, hãy thuyết phục tôi rằng cái máy tính này đang không từ từ tiến vào Đại Tây Dương đi.”

“Nếu Hamish chính là kẻ lừa lọc qua mạng đó, anh ta không có cơ hội nào đâu. Anh đã gô cổ anh ta về đồn thẩm vấn ngay từ trước khi anh ta nhận ra anh đang nhắm vào mình. Anh ta bị buộc tội ngay lập tức và không được bảo lãnh. Anh ta không thể giấu hay phi tang chiếc máy tính đó được.”

Bực bội thay, điều đó hoàn toàn có lý.

“Và nếu đó không phải là Hamish, giờ kẻ giết người thực sự đã phi tang chứng cứ xong xuôi rồi.”

“Trừ khi hắn ta lại định tiếp tục ra tay.”

Pete cười to. “Đã hai năm kể từ khi Myrtle bị giết rồi đấy.”

“Hắn đang chờ thời cơ. Hắn biết nếu mình nóng vội manh động, trò chơi sẽ kết thúc. Hắn cũng biết mình có thể sẽ phải thay đổi thủ đoạn một chút. Tìm chỗ khác để giấu xác chẳng hạn, cũng có thể lắm chứ!”

“Trí tưởng tượng của cô bay xa quá. Hamish Wolfe chính là tay sát nhân của chúng ta và món hầm kia thơm quá đi mất!”

Cô đứng dậy và xỏ găng tay dỡ lò. “Anh gấp bản đồ lại hộ tôi được không? Cẩn thận nhé, chúng ta sẽ cần tới nó đấy.”

Lúc cô cúi xuống mở cửa lò, anh cất chiếc bản đồ đi.

“Vậy cô sẽ ở đây đón Giáng sinh à?” Anh nói. “Người nhà cô có đến không?”

Cô mỉm cười, như thể cô biết rõ anh đang thả câu. “Tôi không có gia đình. Và Giáng sinh là lúc tôi hoàn thiện gần hết công việc của mình. Hẳn phải sang năm mới tôi mới xử lý được vụ Hamish.”

Cô đặt nồi thịt hầm lên mặt bếp Aga và lấy ra mấy chiếc đĩa trong chiếc lò thứ hai. “Có một tờ danh sách ở trên cái tủ đằng sau anh đấy.” Cô nói với anh.

Anh quay lưng lại. Tờ danh sách được đánh máy. Là tên các khu công nghiệp. Cạnh tên mỗi khu là thông tin liên lạc của một đại lý cho thuê.

“Không rõ cô muốn tôi làm gì với cái này.” Anh cất nó lại lên tủ đựng đồ.

“Anh biết chính xác những gì tôi muốn anh làm với nó. Điện thoại cho các đại lý cho thuê. Đặt câu hỏi. Lập ra một danh sách thứ hai về những khu có khả năng hắn đã thuê và trao đổi với tôi.”

“Tôi là đầy tớ không lương của cô từ khi nào ấy nhỉ?"

Cô đáp: “Giờ chúng ta mặc cả vấn đề tiền bạc ở đây luôn sao?”

“Không. Không tiền bạc. Không tôi tớ gì hết. Tôi sẽ không làm việc đó.” Dù miệng nói và phản ứng như thế nhưng tới giữa sáng mai, sau khi báo cáo lại với Latimer, dễ anh sẽ làm ngay lắm.

“Chẳng vấn đề gì to tát. Tôi sẽ tự xử lý hết. Tôi sẽ báo cho anh biết khi tôi đã sẵn sàng bắt tay vào việc nhé? Dĩ nhiên chúng ta có thể nói chuyện sau lễ Giáng sinh.”

Ý tưởng mới khiến anh mỉm cười. “Đó là lý do tại sao cô cần tôi đứng về phía cô trong chuyện này. Bất cứ thứ gì cô tìm thấy đều sẽ không được chấp nhận. Cô cần đến tôi để có thể thực hiện một cuộc tìm kiếm chính thức.”

Điện thoại bàn chợt đổ chuông. Ban đầu, Maggie ngẩng lên, giật mình, nói với anh rằng thường không ai gọi cô vào giờ này. Trước khi cô kịp nhấc máy, chế độ thư thoại đã bật và cả hai đều nhận ra giọng nói đó ngay lập tức. Trầm, có học, nhưng tiếng có vẻ hụt hơi, không hiểu vì sao, và có chút âm sắc của miền Tây.

“Maggie, là Hamish đây. Tôi cần cô bắt máy ngay bây giờ.”