Chương 61 & 62 & 63
Và không một ai nhận ra cô ấy? Thật đấy? Mặt cô ấy lù lù trên khắp các kênh tin tức suốt hàng tuần liền cơ mà?” Hamish đẩy ghế ra sau và đứng dậy. Trong căn phòng thẩm vấn bé tẹo, trông hắn có vẻ cao hơn hẳn.
“Cô ấy giảm cân nhiều lắm.” Maggie nói. “Nuôi tóc dài, nhuộm đen đi. Cô ấy giờ trông giống cô chị Stacey hơn đấy. Và anh cần phải ngồi xuống, không thì tí nữa, nhỡ có ai nhìn vào qua cửa sổ, anh sẽ lại bị còng cho mà xem. Nếu họ không ngại chen ngang cuộc thẩm vấn.”
Hắn nhìn ra cửa và xoa nắm tay.
“Zoe giờ đã là một con người khác.” Maggie nói. “Tôi thích cô ấy đấy.”
Hamish vẫn đứng nguyên. “Có điểm gì chung không?"
“Lúc đầu, cả cô ấy và Stacey đều tỏ ra không mấy có thiện cảm. Muốn biết ai cử tôi tới, tôi định làm trò gì.”
Hắn khoanh tay và tựa lưng vào cánh cửa. “Vậy cô định làm gì?"
Đây là lần đầu tiên hắn thực sự thách thức cô. “Tôi sẽ suy nghĩ.” Cô đáp. “Nói với anh về chuyện đó. Tôi đã nói với họ là tôi đang nhận vụ của anh. Rằng anh là mối ưu tiên của tôi, không phải họ, hay những cảnh sát đang truy tìm Zoe. Còn giờ, lại đây và ngồi xuống đi, thật bình tĩnh, bằng không, tôi sẽ kết thúc ở đây và tương lai, chúng ta lại phải gặp nhau ở sảnh thăm theo giờ quy định như bình thường đấy.”
Hắn bước lại phía cô. “Vậy câu chuyện là thế nào vậy? Tại sao cô ấy lại bỏ đi? Bị thằng bạn trai cư xử tệ bạc à?”
“Bị bà mẹ xử tệ cơ.” Maggie nhớ lại những hành vi kiểm soát của Brenda, và cô con gái út hay hốt hoảng, bồn chồn. Những dấu hiệu không thể nhầm lẫn được của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong ngôi nhà đó. Nhưng người phụ nữ ấy vẫn không thấy hài lòng với việc kiểm soát chặt ngôi nhà của mình. Bà ta thấy cần phải kiểm soát cả các cô con gái nữa. “Cả ba cô gái đều phải chịu đựng, nhưng Zoe luôn phải gánh chịu nhiều nhất.”
Hamish nhoài người lên bàn, về phía cô. “Họ không nghĩ ra cách nào ít cực đoan hơn à, kiểu như là, tôi không biết nữa, như là tố cáo bà ta với chính quyền ấy?”
Cô cho hắn một giây im lặng. “Họ không muốn nhìn thấy bà ta ngồi tù. Bà ta là mẹ ruột họ mà.”
Hắn bất đắc dĩ phải gật đầu. Là bác sĩ, hắn gặp đủ kiểu ngược đãi, lạm dụng. Và hàng ngàn lời bào chữa nạn nhân nghĩ ra để bênh những kẻ đối xử tệ bạc với mình. Mẹ có hơi thích bắt nạt một tí. Mẹ hơi nóng nảy một chút. Bà ấy không cố ý làm vậy, chỉ là bà ấy luôn không suy nghĩ kỹ trước khi hành động mà thôi. Bà ấy không biết lực của mình lại mạnh thế
“Và cô đoán ra điều này, khi cô gặp cô ấy?” Hắn hỏi.
Cô trỏ vào chiếc ghế vẫn còn trống nguyên. “Khi nhìn thấy những bức ảnh của cảnh sát chụp đôi boot đỏ, tôi biết có cái gì đó không hợp lý. Các vết máu ở đúng nơi chân người ta sẽ bị rộp nếu giày của mình quá chật. Tôi chưa bao giờ coi những vết máu đó là cái gì ghê gớm, cho tới khi tôi xem tủ quần áo của Zoe và thấy thật ra cỡ chân của cô ấy lớn hơn hai số so với đôi boot, tôi nhận ra rằng đó chắc là quà mẹ cô ấy tặng và Zoe căm ghét chúng.”
Hắn ngồi xuống, chiếc ghế kêu cót két dưới sức nặng của hắn. “Tại sao mẹ Zoe lại mua cho cô ấy đôi boot nhỏ như thế. “ Mặt hắn tỏ rõ vẻ khó hiểu. Hắn không hề biết những phụ nữ bị ám ảnh bởi kích thước cơ thể sẽ làm gì với chính bản thân mình. Với những người khác. Đôi boot cỡ số 5 thít chặt một đôi bàn chân cỡ 6,5. Tất nhiên chân sẽ đau vô cùng, nhưng Zoe cũng vẫn phải đi, bởi vì người mẹ độc đoán, ưa kiểm soát của cô đã phải móc hầu bao ra một khoản kha khá để mua về, số tiền mà cô có thể không có đủ để trả, và có trời mới biết, nếu Zoe giảm cân một chút, có khi mấy vết sưng tấy ở chân cô sẽ xẹp xuống và sẽ đi vừa đôi giày.
“Rất nhiều quần áo trong tủ của Zoe cực kỳ nhỏ. Mẹ cô ấy luôn ép buộc cô giảm cân.”
Maggie nhắm mắt lại và cô nhớ lại quán cà phê ở Aberdeen trong vài giây. “Bà không ưa tôi vì tôi béo.” Zoe vừa nói vừa bám chặt vào tay chị gái. “Tôi đã làm bà thất vọng. Làm bà xấu hổ với mấy người hàng xóm. Bà luôn luôn cố gắng để làm tôi giảm cân, nhưng dường như, khi ai đó lúc nào cũng kè kè để ý tới mình, việc đó chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.”
Maggie cũng muốn nắm lấy tay cô ấy.
“Trước đây, lúc nào bà cũng bắt tôi đứng lên cân mỗi khi tôi ra ngoài. Nếu tôi nặng hơn mức tiêu chuẩn bà đề ra, bà sẽ không cho tôi đi. Bà gọi cho Kevin và bảo rằng tôi bị ốm. Mấy ngày liền, bà không cho tôi ăn.”
“Bà bắt con bé ngồi ở bàn và nhìn chúng tôi ăn.” Stacey nói. “Kimberly và tôi lén tuồn thức ăn cho nó thường xuyên nhất có thể, nhưng không phải lúc nào cũng suôn sẻ.”
“Zoe đã gặp Stacey vào đêm cô ấy biến mất.” Maggie kể với Hamish. “Stacey mượn xe của bạn trai và lái từ Aberdeen xuống. Zoe ném đôi boot ra ngoài cửa xe, lúc họ lái xe ngang qua hẻm Cheddar. Rồi họ thấy làm thế ngốc quá nên quay lại tìm, nhưng chỉ tìm được có mỗi một chiếc.”
“Và hai người bạn thân thiết mới của cô cảm thấy thế nào khi tôi phải ngồi tù vì giết một trong số họ?” Hamish nói.
“Họ cảm thấy rất áy náy.” Maggie trầm ngâm thêm một lúc, biết rằng mình phải thành thật với hắn. “Nhưng Stacey lại nói ra nhanh quá, rằng anh cũng sẽ bị đi tù thôi, cho dù bây giờ Zoe vẫn đang ở nhà đi chăng nữa.”
“Nếu cô đã biết chuyện, nếu cô đoán ra từ trước khi lên máy bay, sao lại còn mất công đi làm gì? Tôi không trả tiền cho cô đi vòng quanh đất nước để đâm đầu vào mấy cuộc truy tìm vô ích.”
Cô không nói ra, rằng ở thời điểm này, hẳn chưa trả cho cô cái gì cả. “Hai lý do. Một, tôi phải chắc chắn. Tôi có quá ít việc để làm trong vụ này và tôi không thể không nỗ lực hết mình được.”
Hắn chờ.
“Hai, tôi cần anh tin tưởng vào tôi.”
Hắn không lường trước cô sẽ nói câu này. Cô thấy được điều đó qua cái giật khẽ ở đầu hắn, qua cái nheo mắt của hắn.
“Tôi rất giỏi trong những việc mình làm, Hamish ạ. Một người phụ nữ từng trốn cảnh sát trót lọt suốt nhiều năm thế mà tôi chỉ mất vài ngày là tìm thấy. Tôi cần anh biết điều này, để anh làm theo những gì tôi bảo và không giấu giếm điều gì với tôi cả.”
Đầu hắn lúc lắc, dường như đó là một cái gật đầu miễn cưỡng. “Rắc rối là chứng cứ ngoại phạm duy nhất của tôi sẽ tiêu tan khi mọi người nhận ra rằng việc Zoe mất tích không hề liên quan đến ba vụ sát hại kia.”
Hắn đúng. “Tôi rất tiếc.” Cô nói.
“Vậy, chuyện sẽ ra sao đây? Zoe ở Aberdeen và tôi tiếp tục bị gia đình cô ấy yêu cầu nói ra nơi giấu xác của cô ấy à?”
“Khi đúng thời điểm, khi sự thật ủng hộ anh, tôi sẽ không ngần ngại lên tiếng đâu. Trong khi chờ đợi, tôi hy vọng họ sẽ tự nói ra. Họ đang tính đợi cho đến khi cô em út đủ lớn để chuyển lên phía bắc sống cùng họ, trước khi họ thú nhận.”
“Trong lúc đó, Zoe vẫn là người đã chết.”
“Tôi xin lỗi, Hamish. Đó là một trở ngại, tôi không thể phủ nhận.”
“Thực ra, tôi thấy được khích lệ đấy. Cô nói đúng, rất ấn tượng khi cô tìm được Zoe một cách nhanh chóng. Điều đó mang lại cho tôi hy vọng về...”
“Tôi không định tìm Daisy.” Cô nhìn đồng hồ. “Tôi phải đi rồi. Tôi xin lỗi, tôi không mang được cho anh tin nào tốt hơn.”
Cô đứng dậy, không nhìn hắn, có nhấc túi xách lên, cài áo khoác. Mãi đến lúc quay người để gõ cửa xin về, cô mới nhìn lại. Hamish đang trân trối nhìn vào mặt bàn trước mặt. Những đường nét trên gương mặt hắn chùng xuống. Trông hắn già đi, và vô cùng thất vọng. Lần đầu tiên, cô nhận ra, hắn đã để tuột chiếc mặt nạ.
Hắn ngẩng đầu lên một chút và mắt họ chạm nhau. Mắt ánh lên. Một giọt lệ bắt đầu rơi, rồi một giọt nữa. Rồi quá nhiều, không sao ngăn được.
Cô quay lại, đấm mạnh vào cửa rồi bước vội dọc hành lang. Chỉ khi quay trở ra với cái lạnh cắt da cắt thịt, cô mới bước chậm lại. Dòng lệ vẫn tuôn rơi.
Dòng lệ của cô, không phải của hắn.
Chương 62
Gửi qua dịch vụ Gửi thư cho phạm nhân
Từ: Maggie Rose Đến: Hamish Wolfe Ngày: 23.12.2015
Tiêu đề: Daisy
Tôi chỉ đơn giản là không hiểu, trước những điều anh đang phải đối mặt, tại sao anh phải bấu víu vào một người phụ nữ không còn xuất hiện trong đời mình suốt gần hai mươi năm qua.
Daisy không dính dáng gì đến vụ này, Hamish ạ. Nếu anh không nhìn ra được điều này, tôi không chắc mình có thể giúp được anh đâu.
Tôi xin lỗi vì đã bỏ đi đột ngột. Khi tôi nói, chúc anh một Giáng sinh an lành, xin hãy tin rằng tôi chân thành mong điều đó. Tôi sẽ liên lạc lại sau cuối tuần.
Ngàn lời chúc tốt đẹp, Maggie Đã gửi từ iPhone của tôi
Chương 63
Trại giam Đảo Wight-Parkhurst
Đường Clissold Newport
Thứ tư, ngày 23 tháng 12 năm 2015
Maggie thân mến,
Để tôi kể cho cô nghe về Daisy.
Nàng rất thích nhảy. Khi nhạc bật lên, bất kỳ thể loại nào, nàng sẽ không tài nào đứng yên được. Vai, hông, các ngón chân và đầu ngón tay nàng sẽ bắt đầu đung đưa, lắc lư và nhún nhảy rất đúng nhịp. Tôi luôn trêu nàng, nàng cũng từng cố hết sức để kìm lại. Nàng thất bại hoàn toàn.
Chẳng có bộ môn khiêu vũ nào nàng không thử. Nàng kéo tôi đến các lớp Jive hiện đại. Tôi gần như vô vọng, nhưng cũng đáng để nhìn thấy niềm vui lấp lánh trong mắt nàng khi chúng tôi thỉnh thoảng lắm mới nhảy đúng động tác. Điều đó cũng đáng vì những cuồng nhiệt nàng đem lại trong những ái ân của chúng tôi sau đó, như thể giờ học nhảy là một khúc dạo đầu mệt lử, mướt mồ hôi. Nhảy múa làm nàng có cảm hứng tột độ cho chuyện đó. Nàng đã rất cuồng nhiệt sao đó. Nàng và tôi cũng thường nhận xét những bài luận của nhau. Nàng rất tàn nhẫn với tôi, lôi ra đủ mọi lỗi tôi mắc, dù chỉ là nhỏ nhặt, nhưng lại hờn dỗi rất ghê nếu tôi chỉ ra những lỗi của nàng. Nàng là người rất khắc khe với ngữ pháp, nhưng lại không phải là một chuyên gia tinh thông như nàng nghĩ.
Nàng sở hữu giọng cười ngộ nhất, thô nhất, nghe như tiếng lừa hí. Nàng ý thức được điều đó, nàng cố gắng hết sức để không cười to, nhưng có những lúc nàng đơn giản không thể kìm được. Khiến cho Daisy phá lên cười là một huy chương danh dự và bất cứ ai làm được sẽ không phải mua đồ uống tối hôm đó.
Nàng là một trong những người con gái thông minh nhất mà tôi từng gặp, nhưng lại quá nhút nhát. Nàng từng học ở một trường nữ sinh tận miền Bắc và tôi nghĩ nàng đã cảm thấy hơi quá sức ở Oxford. Nàng là một trong những người giỏi nhất, thông minh nhất ở trường, nhưng nàng lại là người duy nhất không nhìn ra điều đó.
Cô hỏi tại sao tôi muốn gặp lại Daisy ư? Tôi muốn nói với nàng rằng nàng thật tuyệt vời, tuyệt vời một cách trầm lặng. Rằng nàng xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn. Và rằng, tôi xin lỗi.
Hamish