Chương 64 & 65
Văn phòng luật sư
Maggie Rose
Nhà dưỡng đường, phố Norton Somerset
Thứ năm, ngày 24 tháng 12 năm 2015
Không, anh Hamish ạ, để tôi nói với anh đôi điều về Daisy.
Cô ấy mới 18 tuổi, chỉ lớn hơn một đứa trẻ đôi chút, lần đầu tiên xa nhà, học ở một trường đại học, nơi áp lực phải thành công vô cùng lớn. Cô ấy là một cô gái trẻ cực kỳ tự ti về cân nặng của mình (những phụ nữ béo luôn luôn thế), một cô gái luôn bị trêu chọc, bị bắt nạt và coi thường kể từ khi mới bắt đầu ý thức được kích cỡ cơ thể là một vấn đề.
Cô ấy sẽ không tin rằng mình may mắn khi được một người như anh để ý. Nhưng cùng lúc đó, cô ấy lại thấy mình đã hoàn toàn rơi vào lưới tình của anh, cô ấy tự nhủ với mình rằng điều tốt đẹp đó khó có thể là sự thật. Cô ấy đã phải gồng người lên trước lời từ chối không thể tránh khỏi. Cô ấy tự trui rèn mình để đối diện với cảnh anh bỏ đi theo những cô gái xinh xắn hơn, tương xứng hơn. Cô ấy không bao giờ tưởng tượng ra được chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào.
Anh đã đến với một cô gái đáng mến, ngây thơ, đầy tin tưởng nơi anh và anh làm tan vỡ trái tim cô ấy.
Tôi nghĩ anh đã quay lại một thứ mà lẽ ra nên mãi mãi là thứ riêng tư và anh còn cho bạn bè mình xem. Sau đó, tôi nghĩ anh đã sao video đó ra làm nhiều bản và bán các bản sao cho những gã đàn ông nhỏ bé buồn bã, khó ở trên khắp nước Anh.
Và anh biết tôi còn nghĩ gì khác nữa không? Tôi nghĩ rằng anh nên để cô ấy tìm anh. Anh thậm chí còn không biết ý tứ và đủ lịch sự để giữ thật kín băng video đó. Tôi nghĩ đó là lý do cô ấy bỏ đi. Anh đã gạt cô ấy khỏi ngôi trường đại học mà cô đã đỗ vào, bức cô ấy khỏi những người bạn mới, khỏi sự nghiệp mà cô ấy luôn mơ ước từ khi còn là một đứa trẻ.
Đó là một cách diễn giải về những gì anh đã làm với Daisy, Hamish ạ. Những người khác đang còn nghĩ ra mấy giả thuyết khác đen tối hơn về chuyện đã xảy ra nữa kìa.
Nói cho tôi biết sự thật về những gì đã xảy ra vào đêm ấy, và sao đó, có lẽ, tôi sẽ tìm cô ấy.
M
Maggie niêm phong bức thư. Giờ lấy thư cuối cùng vào hôm trước Giáng Sinh là mười giờ ba mươi sáng và cô đã bị nhỡ mất vài tiếng, nhưng cô không muốn lá thư mình gửi cho Hamish vẫn nằm ở trong nhà suốt tuần nghỉ lễ. Cô có thể sẽ thấy thôi thúc muốn đem nó đi đốt. Cô mở cửa, vừa lúc xe thư báo chạy ngang qua con đường trước mặt.
Người phụ nữ mặc áo gilê màu lá cây đẩy cổng ra và lạo xạo bước vào. Tay chị đỏ ửng, cáu bẩn và bị nứt xung quanh đầu ngón tay và ở móng, nhưng lại có một nụ cười đầy mong đợi nở trên gương mặt. Người bán hoa mong được hoan nghênh - làm sao người ta có thể được tặng hoa và không vui mừng được cơ chứ? - nhưng nụ cười tắt dần khi chị đến đủ gần để thấy biểu hiện trên gương mặt Maggie.
“Quà Giáng sinh dành tặng cô.” Chị nói khi đã đến gần hơn, vì chị vẫn chưa thôi hy vọng được nhìn thấy phản ứng mỗi khi người ta được tặng quà, rằng Maggie sẽ thoát ra khỏi cơn căng thẳng mộng mị đang giam cô làm tù nhân và nói những gì chị nghĩ cô sẽ nói- ‘Hoa! Đáng yêu làm sao, cảm ơn chị, xin lỗi khi bắt chị phải ra ngoài trời lạnh thế này.’
“Không có thiếp.” Chị bán hoa tiếp tục. “Chắc cô sẽ biết đó là ai. Vì người gửi yêu cầu rất kỹ về cách bó hoa.”
Maggie không còn cách nào khác, phải đỡ lấy bó hoa bọc giấy bóng kính. “Mọi chuyện ổn chứ ạ?” Người bán hoa hỏi, dù chị thấy rõ ràng đang có chuyện không ổn.
“Vâng, cảm ơn chị.” Maggie nói, cô biết, hỏi ai đã tặng hoa cũng chẳng đưa cô đi đến đâu.
Người bán hoa đã quay lưng và đi được nửa đường lúc Maggie nhìn chằm chằm vào những bông hoa ai đó đã gửi cho cô nhân dịp Giáng sinh.
Một đóa hồng to và đẹp hoàn hảo, rực sắc hồng. Xung quanh là những bông hoa cúc.
Chương 65
Maggie tỉnh dậy, khoảng sáng sớm ngày Giáng sinh.
“Hồi mới gặp, tôi thấy gã đó khá sung sức đấy.”
Cô nghe câu này khi nào nhỉ? Giọng của Hamish, nhưng chính xác là khi nào?
Cô bật đèn. Phải, chắc chắn là giọng của hắn, không phải những lời viết trong thư tay hay email.
“Hồi mới gặp, gã đó khá sung sức đấy.”
“Giờ cô mới bị thế này phải không?”
Cô sẽ không bao giờ được an yên ư? “Tôi có nhiều điều phải nghĩ lắm.”
Hamish nói về Pete và cô đã cho rằng hắn đang nhắc đến thời điểm hắn bị bắt. Hai người đó chắc chắn phải gặp nhau rất nhiều lần.
“Cô có thấy chuyện này ổn không?” “Không.” Không còn ổn nữa.
Hồi mới gặp, gã đó khá sung sức đấy.
“Câu đó thể hiện sự thân mật, theo một cách nào đó, cô có nghĩ thế không? Cái gì đó hơn là chỉ ngồi đối mặt nhau trên một cái bàn trong phòng thẩm vấn?”
“Có lẽ thế.“
“Làm sao ta có thể đánh giá được thể lực của một người chỉ qua cách họ ngồi, đứng, bước vào và đi ra khỏi phòng cơ chứ?”
Bạn không thể. Bạn còn phải xem cân nặng, số phần trăm mỡ cơ thể của họ. “Một bác sĩ chuyên khoa sẽ hiểu những gì cơ thể đang lên tiếng hơn là một người bình thường.”
“Kể cả thế.”
Có khả năng Pete và Hamish biết nhau không? Biết nhau, từ trước khi Hamish bị bắt giữ?
Từ nơi nào đó, gần thôi, ở trong phòng vang lên một tiếng cười nhẹ, nho nhỏ. “Maggie, Maggie, điều cô chưa biết là gì thế?”