← Quay lại trang sách

Chương 66 & 67

Viên thứ ba trong phong pháo không nổ và không khí nặng nề bao trùm nhóm sáu người hiện chẳng còn tha thiết gì với chỗ thức ăn của mình. “Thứ rác rưởi rẻ tiền ở Poundland đấy.” Liz nói, kiệt sức vì lễ Giáng sinh, khuôn mặt của cô có vẻ gầy hơn và tái hơn bình thường. Thậm chí mái tóc của cô cũng mất đi chút loăn xoăn thường thấy. “Thế này nhé, chúng ta có thể xếp hết lên bàn và châm lửa. Rồi chúng sẽ sáng lóe lên.”

Đứa con trai út của cô rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng, ngước mắt lên nhìn mẹ. “Yeah! Mẹ ơi, được ạ?”

Liz liếc về phía đầu chiếc bàn. “Nếu thế vẫn không được, thả hết vào quần chứ Pete, tiếp đó là một que diêm đã đánh lửa. Thế may ra chú ấy mới để ý.”

Pete giật mình. “Xin lỗi.” Anh nói. “Tôi đang mải nghĩ chuyện khác.”

Anh nhét miếng bánh bông lan cuối cùng vào miệng. Bát bánh sherry trier* khổng lồ vẫn còn một nửa và anh thấy có một cảm giác vô cùng khủng khiếp khi sắp bị ép phải ăn thêm. “Ngon tuyệt.” Anh vội vã lên tiếng hòng chặn đứng điều khủng khiếp đó ngay tại trận. “Giờ thì tôi chính thức không thể ăn thêm được một thứ gì nữa cho đến tận năm mới.”

Một loại món tráng miệng thường gồm bánh mì trắng hoặc bánh xốp ngâm trong rượu sherry, rum, hoặc brandy và có lớp mứt, thạch, kem hứng và kem đánh tơi.

Mẹ của Liz xoa bụng. “Bác lúc nào cũng bảo bánh pudding giáng sinh là quá nặng bụng, sau một bữa ê hề thế này mà.” Bánh pudding giáng sinh là món tráng miệng yêu thích của Pete. Anh chưa từng được ăn đầy miệng kể từ khi Annabelle bỏ anh đi.

Cha Liz gật đầu với Pete, đôi mắt màu xanh nhạt của ông liếc từ vị khách phút chót con gái mời tới giải quyết chỗ thức ăn còn thừa. “Anh nói gì với những món này hả chàng trai trẻ?”

“Ngon tuyệt ạ.” Pete lặp lại, lòng thầm nghĩ, sang năm, anh nhất định sẽ không quan tâm mình nhận được bao nhiều lời mời từ đồng nghiệp và bè bạn, anh sẽ không ăn Giáng sinh ở nhà người khác nữa. Để ý để tứ cả ngày không phải là quá tệ, nhưng những mong đợi vô cùng tận về lòng biết ơn mới đáng kinh hãi. Và phải tự lái xe về có nghĩa là anh còn không được uống say. Anh lén nhìn đồng hồ. Hai giờ nữa, ít nhất là thế anh mới kiếm được cớ để ra về.

“Anh đã biết ai là kẻ giết mấy người lang thang đó chưa?” Cha Liz hỏi.

“Brian, đủ rồi đấy.” Mẹ cô nói. “Còn giờ, tôi cho rằng...”

Liz vội ngắt lời. “Mẹ ở yên đấy. Bố cũng thế nhé. Pete và con sẽ rửa dọn. Hai nhóc, đưa ông bà sang phòng khác và chơi với ông bà đi.”

Có tiếng rên rỉ chịu trận của một trong hai đứa nhỏ.

“Và ông bà không coi việc con ôm iPad là chơi đâu đấy nhé.”

Pete ôm một chồng đĩa, đi theo Liz vào bếp. Họ mở nước, vét thức ăn vào thùng rác, bật máy rửa bát và cố gắng dọn dẹp mớ hỗn độn đặc trưng trong nhà bếp ngày Giáng Sinh. Pete nhìn vào cánh cửa đóng kín. “Căn phòng này có cách âm không đấy?” Anh hỏi.

Liz lắc đầu. “Còn khuya mới có.” Cô hạ giọng. “Và đám lợn con tai thính lắm, ấy là chưa nhắc đến ông bà chúng đấy.”

“Hiểu rồi.”

Họ lặng lẽ dọn dẹp, chẳng ai nói với ai tiếng nào một lúc, lắng tai nghe những âm thanh phát ra từ TV và của hai cậu bé trên iPad.

“Anh có thể gọi cho cô ta.” Liz đứng cạnh bồn rửa, lưng quay lại phía anh, khi cô lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.

“Phức tạp lắm. Latimer đã bảo tôi hãy tránh xa cô ấy.”

Cô liếc qua vai, nhìn anh đầy khó hiểu.

“Pete, tôi đề nghị anh tránh mặt cô ta một, hai tuần, hoặc có thể lâu hơn, chính xác từng từ anh ta nói đấy. Có thể anh ta cũng đã nói những lời tương tự với cô ấy.”

Liz cau mày và mỉm cười cùng một lúc, một trong những biểu cảm anh thích nhìn thấy nhất trên khuôn mặt của cô. “Anh nghĩ cô ta đang làm trò gì?”

Pete nhấc một chồng dĩa. “Bận rộn tối ngày, theo những gì tôi nghe được. Không thường xuyên ở nhà. Còn khi ở nhà thì lại hiếm khi bước ra ngoài. Theo thường lệ là như vậy.”

“Cô ta sẽ quen với áp lực thôi. Cô ta có dễ sợ hãi trước cái gì đâu cơ chứ.”

“Tôi biết.”

Có cái gì đó trong giọng nói của anh làm Liz phải nhìn anh một lúc lâu. Cô nhăn mũi trước khi quay mặt lại bồn rửa. “Chuyện đã xảy ra với Odi và Broon không phải là lỗi của anh mà, Pete.” Cô nói.

Pete lại chỗ bồn rửa với cô và với lấy một chiếc khăn sạch.

“Đó không phải là lỗi của anh, không phải lôi của tôi, cũng chăng phải lôi của bất cứ ai, ngoại trừ kẻ tâm thần đã cầm dao xuống tay với họ.”

Pete liếc xung quanh. “Họ thực ra gần như ở ngay dưới cửa sổ nhà tôi, Liz ạ. Nếu tôi nâng cửa cao hơn một chút, tôi đã có thể nghe thấy tiếng họ ngáy rồi.”

Cô nhìn anh nghiêm khác. “Anh không thể đoán trước được điều đó. Không ai đoán được hết.”

“Đáng lẽ chúng ta phải biết trước chứ.”

“Linh tinh!” Cô cười với anh rồi nói tiếp. “Thôi nào. Chuyện công việc thế đủ rồi. Dọn xong đi đã rồi ta phải say một bữa mới được.”

Chương 67

Maggie ra khỏi xe, bước chân vào vùng băng giá khiến cô cảm thấy như mình đang giẫm trên những mũi dao. Cô kéo cổ áo khoác lên thật cao và bước vội ra quảng trường. Lúc bước vòng qua cây vân sam Na Uy to lớn, có mùi nồng nặc giống mùi nước tiểu của gã say rượu nào đó hơn là mùi rừng thông xứ Scandinavia, cô liếc lên nhìn một ô cửa sổ trên khu Crown mà cô bỗng nghĩ đó là ô cửa nhà Pete. Không biết có đúng thế hay không, nhưng cô thấy ấm lòng đôi chút khi nhìn lên cửa sổ nhà một người bạn.

Hoặc, cửa sổ của một người có thể đã từng là một người bạn, lúc hoàn cảnh rất khác bây giờ.

Cô chầm chậm bước, khi giai điệu chậm rãi, u buồn phát ra từ chiếc đàn organ ở nhà thờ tìm đường lách qua quảng trường khô lạnh để len vào trái tim cô. Ngoài mặt tiền khổng lồ xây theo phong cách Georgian của Tòa thị chính Wells, một nhóm người đang đứng im lặng. Vài người trong nhóm cầm đèn lồng. Nến đặt dưới mặt đường lát đá phiến. Ánh nến lập lòe, ánh đèn sáng hơn, chói mắt hơn hắt ra từ quán rượu, tất cả đầu phản chiếu trên chỗ giấy bóng kính nhăn nhúm bị bỏ lại nơi Odi và Broon trút hơi thở cuối cùng.

Cô vẫn cụp măt xuống khi đến gần mộ của Odi và Broon hơn. Bước lên phía trước, cô đặt những bông hoa hồng xuống nền đá lạnh.

Bóng một người đàn ông cao lớn, đi về phía thềm nhà cô, chắc cô đã hoảng sợ nếu không nhìn thấy và nhận ra chiếc xe của anh ta từ trước.

“Anh làm gì ở đây vậy, Pete?” Cô đã tìm thấy chìa khóa, và tra nó vào ổ.

Anh đã đến gần, nhưng giữ khoảng cách. “Cô đã đi đâu vậy? Cô không nên đi một mình lúc trời tối thế này. Không phải giữa lúc mấy thứ rác rưởi trên Facebook vẫn đang tiếp diễn.”

“Tôi ra quảng trường Wells. Tôi để lại vài bông hoa ở lối vào của Tòa thị chính. Mà anh đang làm gì ở đây?”

Chầm chậm, anh bước tới gần hơn. “Để đảm bảo cô vẫn ổn.”

Cô mở cửa và xoay người lại. Đứng trên bậc thềm, cô cao gần bằng anh.

“Tôi ổn. Nhưng anh không thể đi quanh đây được đâu. Vấn đề liên quan đến xung đột lợi ích đấy. Anh phải nhìn ra điều đó chứ.”

Mắt anh có vẻ tối hơn trong trí nhớ của cô. “Có phải Latimer đã nói gì với cô không?” Anh hỏi.

“Thực ra, đúng là vậy, sau khi Odi và Broon bị giết vài giờ, nhưng cũng không cần thiết lắm. Công việc tôi đang làm bây giờ là tìm cách để đưa Hamish ra khỏi nhà tù, anh lại có một mối quan tâm đặc biệt tới việc giữ chân anh ta trong đó. Khi tòa lật lại vụ này, chuyện chúng ta làm bạn với nhau có thể gây ảnh hưởng đến điều ấy. Chúng ta không thể là bạn nữa.”

“Tất cả những gì giữa chúng ta chỉ là bạn thôi sao?”

Cô biết chính xác nhưng gì anh đang hỏi mình, cô cũng nợ anh điều gì đó hơn cả một lời xua đuổi cộc lốc.

“Tôi đã rất vui được quen biết anh, nhưng lại sai thời điểm mất rồi. Tôi xin lỗi, Pete ạ.” Cô quay lưng, trước khi để mình trở nên yếu đuối.