Chương 78 & 79 & 80
Căn hầm ngay bên dưới nhà Maggie lớn và có trần cao chót vót, với vài căn phòng thông nhau. Căn đầu tiên, ở cuối cầu thang, là căn to nhất. Trong căn phòng ấy, có những ô cửa sổ hẹp, nằm ngang, trổ ở rất cao trên tường, để những tia sáng yếu ớt, mờ đục len vào, nhưng ngay cả giữa ban ngày, vẫn phải thắp đèn công suất thấp chỉ cần mỗi phòng một bóng.
Gần nửa đêm, mùa đông lạnh giá, mấy căn phòng dưới đất ngập bóng tối, nhưng Maggie biết rõ những gì ẩn trong từng căn một. Mỗi lần xuống đây, cô lại nghĩ đến những bóng ma, nhưng cô vẫn chưa thấy con nào cả.
“Hơi sớm để dọn dẹp đón xuân đấy.” Lại giọng nói chưa bao giờ im lặng suốt bấy lâu, và luôn có nhiều điều muốn nói khi xuống dưới đất.
“Đúng ra là muộn rồi đấy.” Maggie ôm một chiếc hộp ra cuối cầu thang.
“Vẫn còn mấy phút nữa mới hết năm 2015.” Chiếc hộp nằm lại cùng mấy chiếc khác đặt trên các bậc cầu thang bằng gỗ. Trước khi đêm trôi qua, Maggie sẽ mang chúng lên gác và xếp vào sau cốp xe. Cô đã tìm được bốn nơi xử lý rác thải hộ gia đình, không có nơi nào gần nhà, đó là nơi mấy hôm tới cô sẽ vứt chúng đi.
Có mấy thứ cất trong những chiếc hộp này, những cuốn sách cũ, mấy món quà lưu niệm, những thứ cô lưu luyến, và chưa có ký ức nào ở đây chưa được sao chép lại một cách hoàn hảo trong đầu cô. Cô chưa từng quên bất cứ điều gì. Có thể là sẽ không bao giờ.
“Vậy ta sẽ phải dọn đi lần nữa à?”
“Chắc vậy.” Cô nói, dẫu biết điều đó không phải chắc, mà là chắc chắn. Cách này hay cách khác, thời gian của cô ở đây đã đến hồi kết thúc. Cô có nhớ ngôi nhà này không, cô tự hỏi. Chắc là không. Trái lại, sẽ rất tuyệt khi tìm được nơi nào đó nhỏ hơn, không có những căn phòng như hang động và những góc gió lùa. Một ngôi nhà nơi thôn dã, cô nghĩ, với những bức tường đá dày, với mái nhà lợp tranh và lò sưởi ở mỗi phòng. Một ngôi nhà không có sảnh, hành lang, hay tầng hầm. Một ngôi nhà mà phòng này thông với phòng khác và khu vườn chỉ nho nhỏ thôi, và mấy nhà hàng xóm ở sát ngay đó, thậm chí còn nối với nhau.
Có lẽ sẽ tuyệt lắm khi sống chan hòa với mọi người lần nữa. Cô đã bắt đầu tìm chỗ ở mới trên Đảo Wight rồi.
Cô đưa mắt nhìn khắp căn hầm lần cuối.
Mấy chiếc kệ cao xếp quanh phòng giờ đã trống trơn. Cô chưa từng là người thích tích trữ, nên chẳng mấy chốc, căn phòng đã được dọn sạch hoàn toàn. Căn phòng thứ hai, nhỏ hơn không có thứ gì cả, ngoài những bộ bàn ghế, giường tủ cô được thừa hưởng khi mua lại ngôi nhà này. Chúng có thể lưu lại đó. Còn căn phòng thứ ba. Cô cần phải sang kiểm tra căn phòng thứ ba.
Từ nơi nào đó trên tầng, có nghe thấy tiếng đồng hồ đổ chuông vọng xuống.
“Chúc mừng năm mới, Maggie.” Giọng nói là người bạn đồng hành của cô suốt gần hai mươi năm qua cất tiếng. Giờ, cô bỗng nghi ngờ khả năng nó sẽ rời bỏ mình một lúc nào đó.
“Chúc mừng năm mới, Daisy.” Cô đáp.
Chương 79
Ngày 31 tháng 12 năm 2015
Hamish thân yêu của em,
Tầm này năm tới, tình yêu của em ạ, chúng ta sẽ cùng nhau tản bộ trên bờ cát trải bụi vàng và bơi trong làn nước có quyền năng gột sạch những chuyện đã qua.
Tầm này năm tới, tình yêu của em ạ, chúng ta sẽ nhắm nháp thức ăn và thưởng rượu ngay dưới những vì sao mà một ngày nọ sẽ tan thành bụi - một ngày từ rất lâu. Trước khi em hết yêu anh.
Tầm này năm tới, tình yêu của em, chúng ta sẽ cùng nhau chìm vào giấc mộng lúc bình minh, khi đã quấn quýt bên nhau hàng giờ trong bóng đêm, chân tay đang quyện với những ấm nồng, xoay cuồn trong si mê của những ánh sao và cùng đắp xây lâu đài từ những ánh trăng.
Tầm này năm tới, hỡi tình yêu của đời em...
Em
Thuộc sở hữu của cảnh sát Avon và Somerset.
Số tham chiếu: 544/45.2 Hamish Wolfe
Chương 80
Văn phòng luật sư
Maggie Rose
Nhà Dưỡng đường, phố Norton, Somerset
Thứ hai, ngày 4 tháng 1 năm 2015
Thân gửi Hamish,
Dưới đây là vài điều về thế giới bên ngoài.
Vào ngày thứ Bảy, thứ Tư mỗi tháng, có một khu chợ của các bác nông dân họp ở Glastonbury. Chắc anh cũng biết? Như anh thấy đấy, tôi ăn rất ít, nhưng tôi thích được ngắm nhìn những thực phẩm tươi sống, được làm rất khéo và bày biện đẹp đẽ, và những khu chợ của các bác nông dân làm tôi mê mẩn.
Tôi cố gắng đến đó từ sớm, trước khi chợ đông, và chỉ đi dạo lanh quanh, ngưỡng mộ sắc màu của các quầy hàng hoa quả, những thức quà xứng tầm nghệ thuật của những người thợ làm bánh thủ công, tôi thưởng thức mùi pho mát, tôi kinh ngạc trước óc sáng tạo tuyệt vời của những người làm nước hoa quả ngâm, các món muối chua, mứt rim và những món sấy khô khác. Bao nhiêu tinh hoa của mùa hè được giữ lại trong các lọ thủy tinh.
Tôi chưa bao giờ mua bất cứ thứ gì, nhưng tôi nghĩ, nếu tôi biết chắc những thức quà thơm ngon đó sẽ được người ta thưởng thức, đó là một điều thật tuyệt. Tôi có thể mang gì vào cho anh khi lần tới tôi đến không? Tôi phải kiểm tra xem mình được phép mang những gì vào Parkhurst đã, nhưng chắc tôi sẽ mang một ít cam với mấy chiếc lá màu xanh sáp còn dính trên cuốn chăng? Hay chanh leo và lựu sẽ hợp khẩu vị của anh hơn? Hay một ít phô mai cheddar nhé, có thể kèm với chút đồ muối chua thật ngon nữa? Tôi đang ác với anh quá, phải không? Tôi thực sự phải kiểm tra quy định trước khi lại tra tấn mấy chiếc nụ vị giác của anh thêm nữa. Dù sao thì tôi cũng không được phép mang đồ thủy tinh vào trong nhà tù.
Tôi đã có một cuộc trò chuyện rất thú vị với James Laurence vào tuần trước, và tôi sẽ đến Bristol cuối ngày hôm nay. Anh bạn cũ Oliver Pearson của anh đã đồng ý gặp tôi ở nhà anh ấy, sau khi anh ấy đi làm về. Tôi sẽ ở lại Bristol đêm nay và sẽ thuật lại hết mọi chuyện cho anh khi tôi đến thăm vào ngày mai.
Tôi đã nhận được lá thư trước của anh. Tôi rất cảm động, nhưng chưa cần phải cảm ơn tôi đâu. Tôi đang làm mọi việc vì lợi ích của bản thân thôi mà, nhớ chứ?
Ngàn lời chúc tốt đẹp,
Maggie