← Quay lại trang sách

Chương 81

Clifton tọa lạc trên một nền đất cao - ấy là nói về mặt địa lý, chứ không nói về phẩm hạnh. Nó nằm ở phía đông hẻm Avon, nhìn ra sông và phần lớn thành phố, nhưng những ngôi nhà phố tráng lệ theo lối kiến trúc thời vua George xưa kia được xây nên để phục vụ cho hoạt động trồng thuốc lá và chế độ nô lệ. Ngôi nhà số 12, phố Goldney có bốn tầng, nằm ở cuối dãy, là tổ ấm của Oliver Pearson, Lisa vợ anh ta và hai đứa con nhỏ của họ.

Giống như chồng mình, Lisa Pearson là bác sĩ chuyên khoa ở Bệnh viện Hoàng gia Bristol. Cô nghỉ thai sản kể từ khi sinh con đầu lòng, một bé gái giờ mới ba tuổi. Cặp vợ chồng để Maggie vào nhà, nhưng chẳng mấy nhiệt tình.

“Hamish đang làm lãng phí thời gian của cô đấy.” Oliver Pearson nói với cô. “Rượu Chablis?” Không chờ câu trả lời, anh ta rót rượu vào chiếc ly có kích thước của một cái bể nuôi cá vàng. Nhưng ly rượu đó không phải để mời cô. Anh ta đưa nó lên môi, theo cách một người đã nóng lòng chờ cốc thức uống đầu tiên của mình suốt một thời gian dài.

“Cảm ơn, nhưng tôi phải lái xe.”

“Lisa?” Anh ta giơ chai rượu lên đúng lúc vợ mình, người phụ nữ với mái tóc vàng mật ong, cặp đùi săn chắc và bộ ngực hấp dẫn, quay trở lại phòng. Cô ta ôm một em bé đang tựa đầu lên vai mình và gần như không nhìn vào đức ông chồng. “Đút vào chai rồi quẳng tới Ludo sẽ nhanh hơn nhiều đấy!”

Cô ta trút hết mấy giọt còn sót lại trong cốc em bé vào bồn rửa. “Nhân tiện, Coco muốn anh hôn chúc ngủ ngon. Nếu anh còn nhớ được phòng của con bé ở đâu.”

Mặt Pearson rắn đanh lại. Anh ta chưa mời Maggie ngồi, hay mời cô cởi áo khoác, và cô vẫn đang đứng nguyên, hoàn toàn không thoải mái, ở ngay giữa căn phòng.

“Hamish làm phù rể trong đám cưới của anh.” Cô nói.

Một cái gật đầu cáu kỉnh. “Đúng rồi.”

“Và là cha đỡ đầu của Coco.” Lisa nói. “Khỏi phải nói chuyện đó được hoan nghênh trong mấy nhóm mẹ và bé thế nào!”

“Anh phải có lý do chính đáng mới tin người bạn thân xưa kia của mình là thủ phạm của ba vụ giết người, phải không anh Pearson?”

“Bốn vụ giết người.” Mắt Lisa Pearson liếc từ Maggie sang chồng mình.

“Anh Pearson?”

“Công lý ở đất nước này có thiên hướng thiên vị những kẻ có tội.” Nếu bỏ qua ly rượu đang cầm trong tay, Pearson trông giống như một giáo viên ở trường giáo dưỡng. “Những kẻ có tội được tự do còn nhiều hơn hẳn những người vô tội bị kết án oan. Nếu Hamish bị phán có tội, chắc hẳn đó là vì lý do chính đáng.”

“Đó là luận điểm mà tôi nghĩ sẽ được thốt ra từ miệng của một người hoàn toàn xa lạ. Anh là bạn của anh ấy cơ mà?”

“Thì sao?”

“Thì, anh đúng ra sẽ biết rõ người bạn cũ của mình có thể giết chết ba người phụ nữ hay không.”

“Bốn chứ!” Lisa, không chịu làm người đứng ngoài cuộc hoàn toàn, đang lắng tai theo dõi chuyện ở đằng xa.

“Vậy có đúng là anh ấy đã làm thế không?”

Pearson lớn tiếng hừ mũi. “Cô muốn tôi nói cái gì đây?”

“Tôi muốn anh kể với tôi tại sao anh lại nghĩ rằng Hamish Wolfe có thể là kẻ giết chết ba người phụ nữ nọ.”

Có tiếng thở hắt thật mạnh phát ra từ phía bên kia căn phòng.

“Tôi có phải là người duy nhất trong căn phòng này biết đếm không?”

“Anh ấy có tiền sử bạo lực không? Anh có nhìn thấy anh ấy ngược đãi phụ nữ không? Có phải anh ấy từng bị lạm dụng khi còn nhỏ? Hay anh ấy có dấu hiệu rối loạn tâm thần? Anh là bác sĩ, anh sẽ phát hiện ngay ra vấn đề ở một người mà anh biết rõ. Anh ấy có dùng thuốc gì không? Anh ấy có tìm đến những chỗ tư vấn? Anh ấy đã bao giờ nói hoặc làm bất cứ điều gì khiến anh nghi ngờ, theo cách nào đó, về sự ổn định tinh thần của anh ấy chưa?”

“Ôi chao!” Pearson đặt ly xuống và giơ cả hai tay lên. “Bây giờ cô không ở trên tòa, tình yêu ạ. Cô đang ở trong nhà tôi. Cô đã nói chuyện với những người khác chưa? Warwick? Chris? Simon?”

“Chưa, anh là người duy nhất nhận điện thoại của tôi.”

“Ngu chưa!” Vợ anh ta sẵng giọng. “Gì cũng làm chỉ để gây sự chú ý.”

Đầu Pearson quay ngược lại cứ như vừa bị ai cho ăn tát. “Chà, tôi ít có giá trị trong nhà này quá!”

Maggie nhanh chóng nói chen vào để họ quay lại câu chuyện của cô. “Tôi có ý định lật lại vụ của Hamish và cơ hội tốt nhất để tôi thực hiện được điều đó là tìm cho ra những kẻ tình nghi khác. Tôi đã xác định được bốn người, tính tới thời điểm này, anh Pearson ạ, và anh là một trong số đó. Hãy để tôi nói với anh điều tôi nghĩ về những gì đã xảy ra trong học kỳ mùa xuân, năm 1996.”

Pearson trông như chùng người xuống, giống lúc một chiến binh chuẩn bị phản đòn. “Tôi nghĩ mình muốn cô ra khỏi nhà tôi ngay.”

“Tôi nghĩ mấy cuốn băng anh sản xuất nhằm bổ sung cho quỹ bìa của mình có một chút mạo hiểm đấy. Tôi nghĩ...”

“Băng? Cô ta đang nói cái quái gì vậy?”

“Mời cô đi ngay cho. Mau!”

Maggie vẫn đứng nguyên. “Tôi không biết anh rành công nghệ thông tin được mấy phần, Oliver ạ, nhưng không có thứ gì biến mất khỏi internet đâu, không hoàn toàn. Nếu có clip nào trong số những băng video đó được đăng lên, thậm chí từ hàng chục năm trước sẽ có những tổ chức có thể lần ra chúng đấy. Cái giá không hề rẻ, nhưng tôi không phải không có tiền chi trả cho việc đó"

“Cút!” Anh ta bước lên phía trước, mở toang cửa.

Cô đi theo, gật đầu chào tạm biệt Lisa Pearson và em bé, cả hai đều không đáp lại, và để lại danh thiếp của mình ở chiếc bàn kê cạnh cửa. “Tôi nghỉ tại Hotel du Vin ở trung tâm thị trấn. Tôi sẽ ở đây tới mười một giờ sáng mai.”