← Quay lại trang sách

Chương 82

Chuỗi khách sạn Anh, Hotel du Vin, đặc trưng với thiết kế hiện đại trong các tòa nhà cổ độc và lạ. Khách sạn ở Bristol, nằm trong một nhà kho cũ chứa đường, có ba tầng với đồ nội thất bằng da cứng, bồn tắm có chân và khăn trải giường bằng vải lanh rất mỏng và rất trắng, cứ như được làm từ giấy mới vừa xuất xưởng. Các chai rượu vang, tất cả đều trống rỗng, ở khắp mọi nơi, như thể các khách sạn mới tỉnh dậy sau bữa tiệc náo nhiệt nhất từ trước tới nay.

Maggie thức dậy từ vài giờ trước, đi dạo quanh thành phố đang cựa mình tỉnh giấc rồi ăn sáng bằng món trứng Benedict mặn và ngấy, khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Một giờ nữa, cô sẽ đi. Cho đến lúc đó điện thoại chợt đổ chuông.

“Chào buổi sáng, cô Rose, chúng tôi gọi từ quầy lễ tân. Có ba quý ông tới tìm cô.”

Cô không nghĩ họ tới sớm thế. Cũng không nghĩ cả ba người họ cùng đến. Cảm thấy cơn rùng mình vì phấn khích như đang nói kế hoạch của cô thành công hơn dự tính, cô kiểm tra lại căn phòng và xách túi xuống quầy tiếp tân. Họ đang ngồi ở góc hóng mát trong phòng đợi, uống cà phê. Cô có một giây để quan sát kỹ bọn họ, trước khi họ phát hiện ra cô.

“Chào buổi sáng, anh Oliver.”

Ba người đàn ông đứng lên khi cô tới. Không phải vì lịch sự, gương mặt họ nói với cô điều ấy, mà giống cách ra sức thủ thế của những gã đàn ông yếu ớt trước mối đe dọa hơn. Không ai chìa tay ra để bắt tay chào cô.

Mùi của những gã đàn ông thành đạt tỏa ra rất mạnh, đó là tổ hợp của mùi bọt cạo râu đắt tiền, mùi cà phê và mùi ly rượu cuối cùng đêm qua. Một trong ba người họ rất cao, mái tóc đen của anh ta giờ đã bạc hơn nửa đầu. Một người khác thấp hơn, và để bù cho chiều cao khiêm tốn, số đo vòng bụng của anh ta lớn hơn hẳn. Cô lờ Pearson đi và mở lời với hai người kia. “Simon, Chris, rất vui được gặp các anh. Warwick sẽ tới muộn chăng?”

“Warwick ở Scotland.” Pearson khinh khinh nhìn cô. “Chúng tôi thậm chí chẳng buồn gọi cho anh ấy.”

Họ, những người đàn ông này, nghĩ mình có thể đe dọa cô chỉ bằng hình thể. Họ nghĩ rằng, tất cả những gì họ cần là nặng xương hơn, nhiều chất béo và lắm cơ bắp hơn. “Trong khi anh lại dễ dàng lái xe qua cầu Severn.” Cô xử lý Simon Doggett trước tiên. Anh ta vẫn chơi bóng bầu dục, theo như cô thấy, nhưng khi đứng, anh ta trụ bằng chân phải. Liên tục làm hàng tiên phong, làm trụ đỡ cho mấy tay to lớn, đã gây ra những ảnh hưởng nghiêm trọng đến đầu gối trái của anh ta.

“Và anh ở Gloucester, tôi tin vậy, Chris nhỉ?” Người đàn ông cao kều có hình thể đẹp hơn hẳn. “Anh đã chọn một lĩnh vực hay ho đấy. Chỉnh hình đang là mảng rất phát triển.”

Cô ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó nhất và ba người nọ cũng làm y như vậy. Trông họ cứ như đang họp bàn chuyện làm ăn. Cô có thể là nhân viên bán hàng hơi là lạ và ranh mãnh, đang cố gắng thuyết phục ba vị bác sĩ có thâm niên và nhiều kinh nghiệm trong ngành mua một loại thuốc mới đắt tiền.

“Ồ, đừng cảnh giác quá thế, các chàng trai. Tôi đã kiểm tra số đăng ký hành nghề Y để biết các anh đang ở đâu. Và tôi thấy ảnh của các anh trong cuốn niên giám Trường Magdalena*. Không ai trong số các anh đây thay đổi nhiều đến mức không nhận ra được. Tôi không phải là phù thủy, chỉ là một nhà điều tra giỏi mà thôi. Bây giờ, ai muốn bắt đầu trước nào?”

Magdalen College là một trong 38 trường đại học (college) và 6 Nhà riêng Thường trực (Permanent Private Hall) thuộc Đại học Oxford (Anh).

“Đây sẽ là lần duy nhất chúng tôi nói chuyện với cô mà không có mặt luật sư.” Pearson nói với cô.

Điều này khiến cô phì cười “Một luật sư đang có mặt đấy. Là tôi đây.”

“Chính xác thì, cô muốn gì ở chúng tôi?” Doggett hỏi.

“Tôi muốn biết anh đã ở đâu vào ngày 6 tháng 7 năm 2013, ngày 11 tháng 9 năm 2013 và ngày 4 tháng 10 cùng năm đó. Đó là ngày mà ba người phụ nữ biến mất. À, và tốt hơn nữa là cho tôi biết anh đã ở đâu vào ngày 8 tháng 6 năm 2012, khi Zoe Sykes biến mất. Cho tới khi chúng ta có thể loại cô ấy ra.”

Cả ba nhìn chăm chăm vào cô. Pearson thay mặt cả bọn nói lên suy nghĩ. “Cô điên à?”

Rất có thể cô thực sự thích thú trước điều này. “Khi tôi tìm thấy bằng chứng về công ty mà các anh lập ra từ mấy năm trước đây, lời khai của James Laurence về các anh sẽ đột ngột trở nên đáng tin cậy hơn rất nhiều. Rồi chúng ta sẽ có năm kẻ thủ ác cực kỳ nguy hiểm, chứ không chỉ có một. Có vẻ như các anh thấy hơi cường điệu khi tưởng tượng các anh cùng bắt tay với nhau để giết Zoe, Jessie, Chloe và Myrtle. Vì vậy chứng cứ ngoại phạm của các anh cho thấy suy luận của tôi là chính xác.”

Simon Doggett đứng dậy và suýt phun ngụm cà phê trong miệng vào mặt Oliver. “Cô ta đích thị là một kẻ điên. Tôi không thể tin rằng cậu lôi tôi từ Newport tới vì chuyện điên rồ này.”

“Ai trong số các anh đã giết Daisy?” Maggie nhìn lần lượt từng người một, cô thấy những giọt mồ hôi rịn ra trên thái dương Easton, mấy mạch máu trên má Pearson đỏ lên một chút. “Bởi vì tôi không tin đó là Hamish. Anh ấy rất thích cô ấy mà. Và anh ấy đang ở cùng Daisy vào đêm đó, đúng không? Cô ấy đã ở đó khi các anh đến nhà anh ấy lúc nửa đêm. Chắc có lẽ các anh không biết, Hamish thì lại nghĩ cô ấy đang ngủ, nhưng cô ấy đã nghe thấy tất cả những gì các anh nói với nhau. Cô ấy đã biết chuyện xảy ra với cô gái trong phòng Warwick. Tôi nghĩ cô ấy đã dọa đi báo cảnh sát và các anh phải làm cô ấy câm lặng mãi mãi.”

Họ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt như khi nhìn một con chó đang xé xác một con thỏ, như khi giảm tốc độ để tìm đường len qua một tai nạn giao thông gặp trên đường, vừa không muốn nhìn, lại vừa thích thú cùng một lúc. Cô là hiện thân của nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông đó.

“Nhưng các anh biết các anh sẽ không bao giờ được yên thân khi có hai phụ nữ chết trong một đêm, vì vậy Daisy phải mất tích. Điều duy nhất tôi không chắc chắn là liệu tất cả các anh đều nhúng tay vào, hay chỉ có một vài người trong số các anh. Nhưng tôi chắc chắn Hamish không có, bởi vì anh ấy cho rằng Daisy vẫn còn sống. Anh ấy muốn tôi tìm cô ấy.

Trong khi cô nói, từng người một bọn họ đứng dậy. Họ muốn tấn cô. Tuy nhiên, họ sẽ không làm, không phải ở đây. Bề ngoài văn minh bấu lấy họ hệt như chỗ mứt cháy bám ở rìa chảo.

“Cô là một luật sư, cô Rose ạ, hẳn cô sẽ hiểu về lệnh cách ly.” Easton nói.

Maggie mỉm cười.

“Tôi sẽ xin lấy một lệnh và tôi cũng sẽ khuyên những người khác làm theo. Và tôi sẽ đâm đơn kiện cô lên tòa.”

“Tôi đã không có được danh tiếng thế này nếu không nhận được một vài khiếu nại và lệnh cách ly, anh Easton ạ. Chúc anh lên đường về Gloucester mạnh giỏi. Tôi sẽ gặp lại anh.”

Maggie không nhìn theo lúc ba người kia rời đi. Cô chỉ nghe tiếng cửa rít và thấy có luồng khí lạnh xộc vào khi cửa khách sạn đóng lại phía sau lưng họ.

Mọi thứ đã được cân nhắc kỹ và đã diễn ra khá suôn sẻ.