Chương 83
Chỉ có lần này, Hamish chưa cạo râu. Râu ria lởm chởm đen sì, mọc gần như toàn bộ, bao khắp hàm và cổ của hắn, cả phần giữa mũi và môi trên. Hắn cũng chưa tắm. Hắn có mùi giống những gã đàn ông mặc đồ thun Lycra chạy ngang qua cô khi ở trên phố, và mùi của quần áo cần phải đem giặt. Đây là lần đầu tiên hắn không chỉn chu vì cô và Maggie không chắc mình cảm thấy thế nào về việc đó. Nhưng nếu hắn bắt đầu coi đó là chuyện đương nhiên thì có lẽ đã đến lúc phải nhắc cho hắn nhớ, hắn đang cần cô đến mức nào. Cô bắt đầu lên tiếng, gần như trước khi hắn được mở còng, trước khi người canh gác đóng cửa lại, để hai người họ lại trong phòng.
“Không nói dối, không lẩn tránh gì nữa hết. Tôi muốn biết những gì xảy ra vào đêm Ellie Holmes chết và Daisy Baron biến mất. Tôi biến ngay nếu anh không nói đúng sự thật đấy.
Hắn miết cổ tay, uốn và bẻ ngón tay. “Mấy cậu ấy nói dối cô à?"
Cô nhớ tới ba người đàn ông đã cố đe dọa mình khi ấy ở khách sạn Bristol. “Không phải như vậy. Họ khá khéo léo để tránh nói ra với tôi quá nhiều về bất cứ điều gì. Họ quát tháo. Trút cơn thịnh nộ lên nhau và lên chính mình. Nhưng họ vẫn cố giấu chuyện gì đó. Họ đang sợ hãi.”
Hắn gãi một bên cổ và thọc ngón tay út vào tai. “Kể cả thế tôi thực sự không thể tin rằng có ai trong số các cậu ấy bày mưu đổ tội cho tôi trong ba vụ giết người. Tôi hiểu các cậu ấy. Họ không có gan làm chuyện ấy đâu.”
Cô chằm chằm nhìn. “Thú vị đấy. Bởi vì tất cả bọn họ đều cho rằng anh có thừa khả năng giết người nữa đấy.”
Hắn trông rất sững sờ, rồi một chút đau đớn. Bàn tay hắn buông thõng xuống bàn. “Có thật không?”
“Tất cả họ đều cho rằng anh có tội. Nhất là Oliver Pearson và vợ anh ta. Có chút kinh sợ trong giọng họ khi họ nói về anh đấy.”
Hắn trầm ngâm một chút khi nghe điều ấy. “Nếu họ tin tôi có tội, thì họ không thể là người ra tay được.”
“Đúng như anh nói. Tôi không nghĩ rằng có ai trong số họ đã giết Jessie, và các cô khác cả. Tôi chưa bao giờ nghĩ thế.”
Có chút thất vọng thoáng hiện trên gương mặt hắn. “Vậy là chúng ta chưa tiến thêm được bước nào cả. Nhất là khi cô có vẻ cương quyết cho rằng Pete Weston không phải một kẻ tình nghi.”
Lạ thay, cơn bực bội của hắn lại giúp cô bình tĩnh. Cô coi đó là một dấu hiệu cho thấy bão tố đang thét gào trong lòng hắn, mặc cho vẻ bất cần hắn luôn trưng ra bên ngoài. “Hamish, chúng ta không cần phải trình với bên Công tố Hoàng gia kẻ giết người thực sự, hay thậm chí là một người khác chịu thay. Tất cả những gì chúng ta phải làm là chứng minh tính xác đáng của bản án kết tội anh. Và ba người kia đều có dính dáng gì đó trong vụ này. Điều này đưa tôi trở lại với câu hỏi mà anh đang cố né tránh. Chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm đó?”
Hắn cụp mắt xuống bàn. “Cô sẽ không thích đâu.”
“Tôi không hề thích một chút nào về toàn bộ trò buôn bán đáng xấu hổ đó hết. Nói đi.”
Hắn nhìn cô qua màn lông mi của hắn. “Thấy cô ra oai thế này tôi thích lắm đấy!”
“Tôi không đùa với anh đâu, Hamish.”
Hắn gãi đầu. “Ok, mấy lời James Laurence nói tại tòa đúng cả đấy. Luật sư biện hộ của tôi đã quá sức giỏi khi hạ được uy tin của hắn, nhưng hắn nói sự thật.”
“Có một “Hội Béo” thật?”
“Có. Và chuyện tôi để ý Daisy đã khởi nguồn của tất cả. Tôi bị trêu chọc vì cô ấy nhiều lắm. Không phải lúc nào cũng dễ dàng, gặp gỡ một người phụ nữ bạn thực sự muốn dành thời gian cùng cô ấy khác hẳn với những cô gái mà bạn nghĩ mình nên qua lại. Đặc biệt là khi bạn còn trẻ và có chút không chắc chắn về chính mình.”
“Trái tim tôi rỉ máu đấy.”
Hắn ngồi ngay ngắn lại trên ghế và chăm chú nhìn cô. “Là luật sư của tôi, cô thực sự không nên làm người phán xét. Cô nói nghe như một cô bạn gái đang giận dỗi ấy.”
“Anh dẹp chuyện đó đi. Và hãy kể tiếp cho tôi.”
Một thoáng, trông hắn có vẻ không chắc chắn nên chống lại hay nên làm như cô nói. “Các cậu khác bắt đầu tán tỉnh những cô gái mập mạp họ gặp ở quán bar.” Hắn nói. “Chúng tôi vào trung tâm thị trấn, xa khỏi những chỗ cánh sinh viên thường lui tới. Chúng tôi tìm những phụ nữ mà lúc bấy giờ họ thấy mình không nhất thiết phải có một mối quan hệ nghiêm túc.”
“Hoặc những người không cần phải được đưa đi ăn tối vài lần trước khi được đưa lên giường?”
Hắn nhìn cô thương hại. “Chúng tôi là sinh viên. Chúng tôi không hay đưa các cô tới những nhà hàng sang trọng ăn tối. Cô nào may thì được chúng tôi trả tiền đồ uống cho thôi. Dù sao thì, ban đầu chuyện cũng chỉ là để cho vui.”
“Anh cũng tham gia sao? Dù đã có bạn gái?”
“Tôi lúc ấy mới mười chín mà, Maggie. Tôi lại là một tay đẹp mã. Xin lỗi nếu nghe có tự cao tự đại quá, nhưng đúng là thế. Vâng, tôi thích Daisy, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng để ổn định.”
“Vậy đó là một cuộc ganh đua lẫn nhau à? Một phần thưởng dành cho ai có nhiều vạch kẻ ở cọc giường nhất?”
“Không có chuyện nghiêm trọng như thế đâu. Chỉ là một đám mấy thằng đầu đất hay đi trêu chọc lung tung thôi.”
“Cho đến khi có kẻ nảy ra ý tưởng thu lại những cuộc mây mưa lưu truyền hậu thế à? Kẻ đó là ai vậy? Anh à?”
“Không. Đó là Simon, theo tôi nhớ là vậy. Cậu ấy quay một cuộn băng. Tất cả chúng tôi đều xem cuộn ấy. Thấy có một chút hứng tình, nếu phải thú thực thì là thế và từ đó, chúng tôi đi bước tiếp theo. Tất cả chúng tôi đều mua camera giám sát, gắn trong phòng mình và bắt đầu bán phim đen.”
“Đã có bao nhiêu cuộn băng được thu vậy?”
Hắn nhún vai. “Tôi không đếm. Vài tá thì phải. Cũng có thể nhiều hơn.”
“Ai nghĩ ra việc đem bán chúng?”
Hắn im lặng, lảng tránh ánh mắt cô.
“Có phải anh không?”
“Những người khác sẽ nói với cô thế. Và, phải, chắc là tôi đã nói thế: ‘Này các ông, các ông biết không, chúng ta có thể kiếm về một khoản béo bở từ mấy em này đấy.’ Nhưng việc thành lập doanh nghiệp thì tất cả chúng tôi cùng tham gia.”
“Các anh đã kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Đủ dùng. Mấy khoản tài chính hỗ trợ sinh viên của chúng tôi trở nên dễ xoay xở hơn.”
“Và không ai phát hiện ra? Không ai nhận ra mình trong phim à?”
“Phụ nữ thường không xem phim khiêu dâm. Và chúng tôi cũng không quảng bá quanh trường đại học. Chúng tôi bán qua mấy cửa hàng ở các thị trấn. Hầu hết những khán giả của chúng tôi chắc hẳn không có liên quan gì với Oxford.”
“Anh thu bao nhiêu băng vậy?”
Mắt hắn lại lảng tránh cô một lần nữa. “Ba, mà cũng có thể là bốn.”
Hắn vẫn nói dối. Có nhiều hơn bốn.
“Có phải Daisy cũng xuất hiện trong số đó không?”
“Không. Cuộn đó tôi giữ làm của riêng.”
“Chuyện gì đã xảy ra với Ellie Holmes?”
Hắn nhìn xuống, đưa tay lên vuốt mặt. Khi hắn ngẩng lên lại, cô thấy những nếp nhăn hiện lên thái dương hắn. Đây là vẻ mặt đầu tiên của hắn lúc sáng thức giấc, cô nghĩ. Mệt mỏi, và một chút nhăn nhúm.
“Tử vong vì tai nạn bất ngờ.” Anh nói. “Bên điều tra đã đúng. Tối đó, cô ấy đã say khướt lúc họ mây mưa. Warwick cũng mong sẽ như thế, tất nhiên, chuyện ấy luôn dễ dàng hơn nhiều khi hai bên đã uống mấy thứ có cồn, nhưng cậu ấy không biết Ellie còn dùng thứ khác nữa.”
“Chính xác là dùng thứ gì?”
“Thuốc lắc. Quá liều. Lại còn bị pha với methyl diethanolamin*, khiến cô ấy bị ngừng tuần hoàn. Nếu Warwick đưa cô ấy từ hộp đêm đến thẳng bệnh viện, chắc cô ấy cũng chết thôi.”
Là chất lỏng màu vàng, không màu hoặc nhạt với mùi amoniac. Nó có thể hòa trộn với nuớc, rượu và benzen.
Maggie đã đọc báo cáo pháp y của Ellie Holmes. Tất cả đều đúng. Chỉ là không phải toàn bộ sự thật mà thôi. “Tiếp tục đi.” Cô nói với hắn.
Hamish hít một hơi thật sâu, như thể chuẩn bị lặn xuống đáy hồ bơi lạnh lẽo. “Khi cô ấy mất ý thức, Warwick hoảng sợ vô cùng. Cậu ta cố gắng thực hiện hồi sức cho Ellie nhưng thất bại. Rồi cậu ta gọi điện cho Oliver.”
“Thế ai đã gọi điện cho Simon, và đi đón Chris rồi đón anh" Hắn cậy móng tay một lúc rồi ngước lên. “Tôi thấy James hóa ra thông minh hơn chúng tôi nghĩ nhiều đấy.”
“Anh ở nhà một mình à?”
“Tôi ở chung với ba người khác nữa. Họ cũng ở nhà, nhưng lúc bấy giờ họ không bị tỉnh giấc. Daisy cũng ở đó, tối hôm ấy. Đó là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy.”
“Chúng ta sẽ trở lại với Daisy sau. Vậy là bốn người các anh đều bị dựng dậy lúc đang ngủ cả. Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?”
“Chúng tôi đến nhà Warwick. Cô gái đó đã chết. Lúc đó, người cô ấy đã bắt đầu lạnh rồi. Chúng tôi không thể làm được gì cho cô ấy cả.”
“Vậy các anh đã làm những gì có thể cho chính mình?”
“Tôi dám nói cô sẽ không thích đâu.”
“Hay đấy. Tiếp tục đi.”
“Chúng tôi đã tắm rửa cô ấy sạch sẽ. Gột sạch mọi dấu vết của Warwick khỏi cơ thể cô ấy và mặc lại quần áo cho cô ấy. Chúng tôi đưa cô ấy vào giường, làm như cô ấy bị bất tỉnh vì rượu và thuốc lắc. Trong khi ba chúng tôi làm việc đó, thì hai người còn lại dọn dẹp phòng. Chúng tôi gỡ máy quay, và mấy thứ đạo cụ khác của Warwick. Và chúng tôi cũng xóa sạch các dữ liệu có liên quan tới Hội Béo và chuyện bán phim đen trong máy tính của cậu ấy. Chúng tôi biết cảnh sát có thể mang nó đi để phục vụ điều tra. Chúng tôi phải xử lý ngay lúc đó.“
“Tất cả những chuyện đó khá mất thời gian. Bên pháp y không nhận ra cô ấy đã chết từ rất lâu rồi à?"
Một cái lắc đầu thật nhanh. “Thực sự xác định chính xác thời điểm tử vong không hề dễ. Thường mọi người chỉ có thể đưa ra một khoảng thời gian tương đối trong khoảng vài giờ đồng hồ mà thôi. Warwick khai cậu ấy nằm ngủ bên cạnh và không rõ cô ấy chết từ lúc nào.”
“Warwick đã gọi cấp cứu à?”
“Đúng thế. Sau khi chúng tôi đi khỏi.”
Maggie im lặng.
“Tôi biết cô đang nghĩ gì. Và tôi không nhất thiết phải phản đối. Nhưng chúng tôi không giết cô ấy. Ngay cả Warwick cũng không biết cô ấy đã uống những gì.”
“Anh ấy là sinh viên Y khoa. Anh ấy đáng ra phải phát hiện ra các dấu hiệu chứ.”
“Không có một triệu chứng nào cho thấy cô đã dùng thuốc lắc mà không bị nhầm sang say nắng hết.”
Có thật hay không? Cô cần thời gian suy nghĩ. Trông Hamish không có vẻ đang nói dối. Cô gái đã chết, giống như những người trẻ tuổi ngoài kia vẫn thế mỗi năm, do dùng thuốc lắc quá liều, và một nhóm bạn bè thông đồng với nhau để hành vi ghê tởm của mình không bị đưa ra ánh sáng. Nếu người ta phát hiện họ bán băng khiêu dâm quay lén cảnh làm tình với đối tác, họ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Oxford, và chấm dứt luôn sự nghiệp thầy thuốc của mình trước khi họ kịp bắt đầu. Thậm chí bây giờ, vụ việc nếu vỡ lở cũng có thể khiến họ bị xóa sổ khỏi ngành. Hoàn toàn có thể hiểu tại sao Pearson, Doggett, Hespe và Easton lại lo lắng tới như vậy.
Nhưng mặt khác, điều đó không biến họ thành kẻ giết người.
“Được rồi, giờ hãy kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra với Daisy.”
Hamish ngáp dài, phơi hết các chỗ trám răng và tưa lưỡi của mình trước mặt cô. “Ước gì tôi có thể.” Hắn nói. “Cô ấy đã bỏ đi khi tôi về đến nhà. Hôm sau, tôi sang chỗ cô ấy, nhưng cô ấy đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Cô ấy mang đi phần lớn đồ đạc của mình và biến mất. Trường đại học không biết gì về chuyện đó. Họ đã liên lạc với gia đình, nhưng người nhà chỉ bảo với trường rằng cô ấy sẽ không quay trở lại.”
“Anh có tìm cô ấy không?”
“Tôi đã tới gặp bố mẹ cô ấy trong kỳ nghỉ Phục sinh. Tôi chưa từng gặp họ trước đây nhưng tôi biết nơi cô ấy sống ở Leeds. Họ nói với tôi rằng cô ấy đi du lịch. Họ không nghĩ cô ấy sẽ về nhà ít nhất trong vòng một năm và sau đó cô ấy sẽ ghi danh vào một trường Y khác. Nhưng họ không cho tôi biết đó là trường nào.” Mặt hắn tối sầm lại vì ký ức không mấy dễ chịu kia. “Họ không chào đón tôi.”
“Có thể họ biết anh đã biến con gái mình thành một ngôi sao phim khiêu dâm. Phụ huynh thường sẽ khó chịu về những điều như thế.”
“Daisy không có trong đó đâu. Tôi nói chưa đủ rõ à? Không ai được xem băng của tôi và Daisy hết. Tôi giữ nó làm của riêng mà.”
“Theo tin đồn thì có đấy. Để tôi trích nguyên văn nhé: Đó là thứ vô cùng quái đản. Bị xiềng xích, đối xử như một kẻ nô lệ để thỏa mãn thú vui nhục dục, đoán vậy. Một trò bạo dâm.”
Hamish vuốt vuốt mặt. “Nghe thú vị đấy.”
“’Sao cuộn băng đó lại được gọi là Vòng hoa cúc? Ý tôi là, Daisy, cô ấy đã...bị xích lại?”
“Tôi không ràng buộc mình với phụ nữ.” Hắn cười gượng gạo với cô. Trừ khi họ tình nguyện.”
“Vậy tại sao cô ấy lại biến mất?”
“Theo suy đoán của tôi ấy hả? Cô ấy đã nghe được vài điều chúng tôi nói, đủ để biết đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Sau đó, cô ấy tìm thấy cuộn băng quay cảnh cô ấy và tôi.”
“Anh vứt cuộn băng lung tung à?”
“Tôi không ngu ngốc đến thế. Nhưng tôi biết cô ấy đã tìm thấy nó vì cuộn băng đó bị mất. Nó không còn ở chỗ cũ. Và tôi kiểm tra lịch sử trình duyệt trên máy tính. Vào nửa đêm hôm ấy, có người và đó chỉ có thể là Daisy đã tìm thấy thư mục về chuyện buôn bán và vào xem một vài file. Tôi đoán cô ấy đã phát hiện ra những gì chúng tôi định làm, đã thấy cuộn băng có mình trong đó, và nối hai chuyện lại với nhau, khiến cho toàn bộ câu chuyện trở nên kinh khủng hơn thực tế.”
“Daisy cho rằng anh đã lợi dụng cô ấy. Rằng anh chỉ qua lại với cô ấy để quay mấy cảnh phim dâm tục đó thôi. Cô ấy cho rằng những lão già bẩn tưởi trên khắp thế giới đã nhìn thấy cảnh hai người quan hệ.”
“Phải, có lẽ cô ấy đã nghĩ thế. Nhưng điều đó không phải là sự thật.” Hắn đẩy ghế ra sau và vỗ hai tay vào nhau, tỏ ý hắn đã thấy quá đủ với chủ đề đặc biệt này. “Vậy chuyện này đưa chúng ta đến đâu rồi?”
“Tôi phải đi rồi.” Maggie nhìn đồng hồ. “Tôi đã nhắc tới chuyện tôi sẽ tới gặp mẹ anh và nhóm ủng hộ đó vào tối mai chưa nhỉ?” Cô bắt đầu kiểm tra chìa khóa và điện thoại trong túi xách. “Và chúng ta đến đâu rồi ấy hả? Chúng ta có bốn kẻ tình nghi. À, chính xác là năm nếu ta quyết định tính cả James Laurence.”
Hắn cười toe toét. “Sáu nếu chúng ta tính cả Pete Weston vào nữa. Chuyển giúp tình yêu của tôi tới mẹ tôi nhé, được chứ?”
“Quan trọng hơn nữa, chúng ta còn có một kẻ vừa mới giết hai mạng người cùng lúc, mà tất cả mọi người, và cả các phương tiện truyền thông đều nói rằng, có thể liên quan tới vụ của anh.”
“Và chuyện đó đã xảy ra ngay bên ngoài cửa sổ phòng ngủ nhà Pete Weston.”
“Tôi cũng đã có phát hiện ban đầu trong việc lần tìm cái máy tính đó rồi, trong đó tôi đã loại trừ được một số địa điểm.”
“Nếu tôi nói đúng về Weston, gã sẽ đem nó đi.”
“Anh không đúng đâu. Và tôi phải chạy ngay đây để còn kịp chuyến phà.”
Hắn lắc đầu, trông vừa buồn và buồn cười cùng một lúc. “Tất cả đều tuyệt lắm, Maggie ạ, nhưng thực ra, tôi đâu có hỏi về chuyện vụ án tiến triển tới đâu. Tôi nói về cô đấy chứ. Cô đã tin tưởng tôi chưa?”