← Quay lại trang sách

Chương 84 & 85

Điện thoại đổ chuông khi Maggie mở cửa sau, vài giờ sau đó. Cô chạy sang bên kia phòng để bắt máy.

“Vậy là cô đã kịp chuyến phà?"

Là Hamish, nhưng giọng có gì đó khang khác, cứ như hắn đang nói chuyện qua tấm lưới lọc.

“Vừa kịp, cảm ơn anh.” Cô hụt hơi, thậm chí còn chưa kịp đóng cửa sau. “Tôi phải vắt chân chạy lên dốc đấy.”

“Tôi không ngừng nghĩ về cô kể từ khi cô ra về.”

Cô đang đi về phía cửa nhưng khựng lại ở giữa bếp “Ồ!”

“Hai người mà cô đã lật ngược được án phạt của họ, cô có tin vào sự vô tội của họ không? Hay cô không quan tâm? Một người có tội hoặc không có tội có khác biệt gì với cô không?” Hắn gần như hét vào tai cô qua điện thoại. “Hay tất cả chỉ là để chứng minh với toàn thế giới rằng cô thông minh đến thế nào? Bởi lẽ, nếu câu trả lời rơi vào trường hợp thứ hai, tôi cũng không chắc chắn nữa.”

Một luồng hơi lạnh xộc vào nhà. Cô lại chạy ra hành lang “Hamish, có phải anh đã...”

“Tôi không say đâu, dù bọn nó đang lén tuồn rượu mạnh vào trong này. Chỉ là tò mò thôi.”

Dẫu xung quanh chẳng ồn ào, hắn vẫn nói rất to. Cô không chắc mình tin vào sự tỉnh táo của hắn. “À, thế thì anh cần suy nghĩ về những gì anh đang hỏi tôi.” Cô đóng cửa lại, xoay chìa khóa và tựa vào cánh cửa. “Tôi có thực sự cần phải nhắc lại lý do từ ngàn đời nay tại sao tất cả mọi người, vô tội hay có tội, đều phải chịu tài phán trước sự hiện diện của pháp luật không?”

Cô chờ hắn trả lời. Hắn không nói gì, nhưng cô nghe thấy tiếng thở của hắn. “Anh đang than thân trách phận đấy, Hamish ạ. Tôi không trách móc gì anh, nhưng tôi e rằng mình không có thời gian cho việc đó.”

Căn bếp đã lạnh cóng suốt cả ngày nay. Cô cần phải bật máy sưởi lên.

“Vậy cô có thời gian để làm gì thế Maggie? Cô làm gì, hoàn toàn một mình trong ngôi nhà to lớn đó, ngoài việc đóng vai Chúa trời định đoạt số phận của người khác? Nghĩ lại thì, tại sao cô lại làm như thế? Điều gì đã khiến một người phụ nữ trẻ thông minh tự nhủ với mình, tôi sẽ đi giữa những kẻ giết người, lừa đảo và trộm cắp, và tôi sẽ cứu giúp những kẻ đó?”

Làm sao hắn biết cô đang sống trong một căn nhà lớn? “Hamish...”

“Tại sao? Tại sao cô lại không muốn có một công việc bình thường? Tại sao cô lại không muốn có bạn bè, người yêu, con cái? Cô đã bao giờ yêu chưa, Maggie Rose?”

Mẹ hắn. Dĩ nhiên rồi. Mẹ hắn đã thấy căn nhà của cô, bà ta đã kể với hắn chuyện đó. “Tôi xin lỗi, Hamish.” Cô nói. “Tôi sẽ không bị cuốn vào những điều vô nghĩa này đâu. Tôi biết anh đang buồn bực, nhưng giờ đã muộn rồi và mọi chuyện sẽ luôn luôn khá hơn vào sáng hôm sau. Chúc ngủ ngon.”

Cô cúp máy trước khi hắn kịp trả lời. Cô run rẩy.

Email

Gửi từ dịch vụ Gửi thư cho phạm nhân

Từ: Maggie Rose đến: Hamish Wolfe Ngày: 28.12.2015

Tiêu đề: Tại sao?

Tôi chỉ thấy có mỗi một câu đáng để trả lời trong số những lời chỉ trích buông tuồng đó. Tôi làm công việc này bởi vì nó đáng làm (về mặt tài chính lẫn các mặt khác) và rất cần thiết. Đối với tôi, những người được tôi giúp thay đổi phán quyết trong sạch hay có tội không quan trọng, quan trọng là những phán quyết dành cho họ không xác đáng. Không một ai nên bị kết án vì một vụ án còn thiếu sót trong quá trình điều tra. Hệ thống công lý tốt nhất, mạnh mẽ nhất và đúng đắn nhất trên thế giới là hệ thống cho phép chính mình được soi xét và thử thách. Tôi soi xét. Tôi thử thách.

Cũng giống nhiều người khác, tôi bén duyên với sự nghiệp của mình hoàn toàn tình cờ. Tôi thấy quan tâm tới vụ của Steve Lampton, đủ để tôi tới gặp vợ anh ta. Tôi thấy những điểm sơ hở trong bản án dành cho anh ta và tôi quyết định phải làm gì đó, nếu có thể. Tôi không bao giờ ưa anh ta cả. Tôi chưa bao giờ đặc biệt tin vào sự trong sạch của anh ta. Mặc cho những điều đó, anh ta không bao giờ nên bị kết tội.

Còn điều này nữa, trước khi tôi đi ngủ. Giờ đã muộn và tôi rất mệt. Anh đã bao giờ nghe người ta nói: Chớ có được voi đòi tiên chưa?

Maggie

Chương 85

Trại giam Đảo Wight - Prakhurst

Đường Clissold Newport

Thứ tư, ngày 6 tháng 1 năm 2016

Maggie thân mến,

Khi tôi leo núi, hay thám hiểm các hang động, tôi luôn đồng hành cùng đồng đội. Thường chỉ là một đội nhỏ, chỉ có tôi và một người bạn, nhưng tôi dựa 100% vào lòng tin của chúng tôi. Trước khi tôi treo lơ lửng hơn ba mươi mét trên vách đá, tôi phải tin tưởng tới mức giao phó cả mạng sống cho người bạn của mình. Tôi tin tưởng cô bằng cả mạng sống của mình nhưng ngược lại, cô vẫn chưa tin tưởng tôi. Tôi thấy như vậy rất khó. Gần như không thể, Tất cả chỉ có vậy.

Cảm ơn email của cô. Tôi hiểu, nhưng vẫn còn một câu cô chưa trả lời.

Cô đã từng yêu bao giờ chưa?

Hamish