← Quay lại trang sách

Chương 86 & 87

Email

Từ: Sở Cảnh sát tỉnh Avon và Somerset, Thượng sĩ Điều tra Pete Weston

Đến: Maggie Rose Ngày: 6.1.2016 Tiêu đề: Kết quả!

Daisy Baron đã nộp hồ sơ đăng ký nhập học vào Đại học Newcastle năm 1997 và tốt nghiệp năm 2001. Bốn năm, thay vì năm năm như bình thường, vì cô ấy được miễn một năm do đã hoàn thành năm thứ nhất ở một trường y khoa khác, theo bà George rất dễ mến ở phòng văn thư.

Vậy, nếu cô ấy đã mất, tay Wolfe không giết cô ấy. Và cũng không phải ở Oxford.

Khỏi cảm ơn nhé!

P

“Nghe kia! Cô có nghe thấy không?”

Maggie tắt trình duyệt email và đứng dậy khỏi bàn làm việc. Ngôi nhà im ắng. Cũng như đường phố ngoài kia. “Gì?” Cô hỏi, với vẻ thiếu kiên nhẫn không che giấu.

“Tiếng chó sủa.”

“Ồ, buồn cười lắm đấy.” Cô bước sang căn phòng bên cạnh, dầu cô biết, giờ phút này, cô sẽ bị dõi theo dù có đi bất cứ đâu.

“Điều tra viên Pete không phải dạng vừa.”

“Không tìm được gì nữa đâu. Daisy không hề rời khỏi Newcastle.”

“Anh ta sẽ không chịu bỏ cuộc"

“Anh ấy đã đi xa nhất có thể rồi. Anh ấy phải làm việc theo pháp luật.”

Maggie nghe một tiếng cười nhẹ.

“Không giống chúng ta.”

Chương 87

“Sao?” Pete gần như hét lên ở đầu dây bên kia. “Cô lại tới chỗ đó làm quái gì?”

Maggie rẽ khỏi con đường chính. Mấy cánh cổng lưới thép khổng lồ của công viên caravan đóng im ỉm, nhưng Gấu, trong chiếc áo bông chần khiến người càng thêm đồ sộ, đang đứng chờ mở cổng.

Maggie nói: “Có chỗ nào trong câu “Chúng ta không thể gặp nhau thêm được nữa” mà anh không hiểu vậy? Ôi chao, sao bất thường thế”

Ở nơi đáng ra phải có bóng đen vô tận của bầu trời đêm đông, thì lại toàn những ánh đèn neon đầy màu sắc, nhấp nháy chạy đua với đủ mọi hình dáng điên rồ và để lại những vệt sáng bảy sắc cầu vồng phía sau.

“Tôi có gặp cô đâu, tôi đang nói chuyện với cô qua điện thoại mà. Cái gì bất thường đấy? Mà cô vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi.”

Cô lái xe vào bãi đỗ và dừng lại ở chỗ thanh chắn. Nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy Gấu đóng cánh cổng sau lưng cô lại. Anh ta lững thững bước lại phía chiếc xe và cô tự hỏi liệu mình có cần phải cho anh ta quá giang đến chỗ câu lạc bộ hay không. Để mặc anh ta đi bộ thì thô lỗ, nhưng cô lại không muốn đống thịt khổng lồ, kinh tởm nơi cơ thể anh ta chễm chệ trong xe mình, không muốn anh ta hít thở cùng một bầu không khí, rồi để lại những dấu vết mà cô không bao giờ nhìn thấy được, nói chi đến dọn dẹp cho sạch sẽ. Anh ta cúi xuống chỗ cửa xe, nơi ghế lái và cô không thể không hạ cửa kính xuống vài phân.

“Tối nay tôi mời.” Anh ta hau háu liếc xuống cô, giống như lão già dê đê tiện nghĩ rằng mấy thứ kẹo bánh rẻ tiền sẽ bù đắp cho sự hiện diện không đứng đắn của mình.

“Anh có cần quá giang không?” Phép lịch sự và những quy tắc ứng xử xã hội chắc chắn là những xiềng xích nặng nhất trên đời.

“Chờ Mike đã. Tôi sẽ gặp cô ở đó.”

Pete vẫn còn giữ máy. “Maggie, chuyện gì đang xảy ra thế? Sao cô lại ở đó và có gì bất thường?”

“Họ chơi đu quay thôi ma.” Cô lái xe dọc theo con đường chạy song song với bãi biển, con đường đưa cô xuyên qua những hàng rào sơn, những ngôi nhà gỗ mỏng manh, những chiếc xe tải lớn cứng cáp, mà cô chẳng nhìn thấy gì trong số đó. Chúng bị quẳng vào trong bóng đen do những món trang trí rẻ tiền đang xoay tít mù trên đầu cô đổ xuống. Bánh xe đu quay khổng lồ, bí hiểm và trống trơn khi cô tới lần trước, giờ đã được thắp đèn và cho hoạt động. Bánh xe khổng lồ đang quay, như một vòng quay ngựa gỗ. Cô có thể nhìn thấy những con ngựa bị gắn vào vòng quay nom như những que xiên thịt nướng hết trồi lên lại lặn xuống. Ánh đèn hắt ra từ khu trò chơi xe điện, từ mấy chiếc xe điện đụng, từ những quầy hàng sát bên. Tiếng sóng biển xô bờ bị nhấn chìm bằng những bài hát nhạc rock xập xình. Nếu người ta đang ngồi đu quay hay đang chơi xe điện, cô sẽ không nhìn thấy họ. Mọi thứ dường như đang diễn ra mà không có con người.

“Trong thời tiết này sao? Giữa trời tối sao? Nghiêm túc chứ, Maggie, sao cô lại tới đó?”

“Ba lý do.” Mấy chiếc đèn quay đã trở nên mê hoặc hơn một chút. “Một là, phía các anh đã thất bại, vô cùng thê thảm, trong việc tìm ra kẻ đột nhập vào nhà tôi hồi trước lễ Giáng sinh, vì vậy tôi phải đích thân đi hỏi một vài câu.”

“Nghe này, tôi còn cách đó ít nhất một giờ đi xe. Cô có thể ngồi yên trong xe chơi ô chữ cho đến khi tôi đến không?”

“Họ sẽ không nói chuyện với tôi nếu anh ở đây. Và cũng bao nhiêu năm rồi tôi chưa chơi đu quay đấy.”

“Ôi trời ơi! Thế những lý do còn lại?”

“Xin lỗi?” Cô bị phân tâm khi trông thấy Sandra Wolfe, co ro trong cái lạnh ở ngưỡng cửa tòa nhà xã hội.

“Cô nói cô có ba lý do mà.”

“Ồ vâng. Chà, có khả năng Odi đã tâm sự với ai đó trong nhóm này về những gì bà ta nhìn thấy trong hẻm núi Gorge đêm đó. Ngoài ra, tôi nghĩ kẻ đã giết bà ta và Broon sẽ ở đây. Và đó cũng có thể là người đã hãm hại Hamish.”

“Ôi, hãy tiếp thêm sức mạnh cho tôi đi! Maggie...”

“Nghĩ mà xem. Những kẻ giết người hàng loạt là những kẻ nổi tiếng ái kỷ. Khi bị truy lùng, chúng hoàn toàn là trung tâm sự việc, nhưng khi có một người khác bị bắt, tất cả những phấn khích đó biến mất. Bất cứ ai bày mưu hãm hại Hamish đều không thể giết người tiếp mà không bị lộ, vì vậy, cách duy nhất để tiếp tục gây chú ý là tham gia vào nhóm đang cố gắng đòi trả tự do cho anh ấy.”

“Tôi không tin là mình đang nghe điều này đấy.”

“Và còn thêm một cái lợi nữa là, chúng có thể theo sát mọi tiến triển, phát hiện được bất kỳ mối đe dọa nào. Odi biết nhiều hơn những gì bà ta đã kể. Tôi muốn biết bà ta thân với ai, nói chuyện với ai, ngoài Broon ra.”

“Không, không, không.” Giọng Pete cao dần. “Nếu thậm chí có một cơ may cực kỳ nhỏ nhoi là cô đúng, tôi hiếm khi thấy điều gì tàn nhẫn như những chuyện đã xảy ra với Odi và Broon. Đây không phải là kẻ cô muốn dây vào đâu. Còn bốn mươi lăm phút nữa và tôi đang liều mạng và bất chấp sự thương tật có thể xảy ra với bên Giao thông đường bộ đây.”

“Tôi không muốn thế đâu. Tại sao tôi không tới gặp anh ở Crown khi xong việc nhỉ? Một lần không chết được đâu. Tôi sẽ kể lại hết mọi chuyện với anh.”

“Nằm dưới mộ rồi thì còn kể với ai, con bò điên này?”

Đầu đây bên kia bất ngờ im lặng, sự im lặng của người đàn ông khi biết anh đã đi quá xa, đã vượt quá giới hạn của một tình bạn mong manh.

“Tôi xúc động đấy.” Chẳng thấy có chút nào xúc phạm, trái lại, cô thấy cảm động lạ kỳ trước sự quan tâm của anh. “Anh cứ đến, nếu thấy cần thiết, nhưng đừng vội. Tôi cần thời gian để nói chuyện với những người này.”

“Thỉnh thoảng, Gấu lại làm điều này.” Sandra lách lên phía trước khi hai người phụ nữ đi ra phía hội chợ. “Dù không nên, nhưng chủ khu này cứ mùa đông là lại ra sống ở nước ngoài.”

Họ thả bộ dưới mái vòm sơn treo đèn sáng choang để bước sang lãnh địa của những cuộc vui chạy bằng động cơ và gần như có thể ngửi thấy mùi kẹo bông từ năm ngoái và mùi dầu ăn cũ hỏng. Hóa ra trên mấy chiếc xe điện đụng không phải không có ai. Có người chơi ở khu xe điện. Rowland đang lái một chiếc xe đơn, vòng vèo trên sàn đua, hết lượn ra lại lượn vào, lách giữa những chiếc xe đang nằm bất động với vẻ tập trung cao độ hiện rõ trên mặt.

“Cậu ấy bị mất giấy phép lái xe từ vài năm trước.” Sandra đứng gần Maggie, vóc người cao, ráo của bà che bớt gió cho cô.

“Bác Sandra, có ai trong nhóm mà Odi có vẻ đặc biệt thân thiết không? Ngoài Broon ra, ý tôi là vậy. Bác có thấy bà ta nói chuyện với ai nữa không?”

Sandra ngẫm nghĩ một lúc. “Không hẳn, chỉ có Broon thôi. Ồ, và Sirocco nữa, thỉnh thoảng, tôi nghĩ vậy.”

Đúng lúc đó, Sirocco đột nhiên lù lù bước ra từ trong bóng tối, bộ quần áo đen, rộng thùng thình của cô ta làm cô ta giống hệt một con quạ gãy cánh. “Tôi chờ cô suốt từ nãy.” Cô ta nói với Maggie. “Lên bánh đu quay đi.”

Maggie lắc đầu. “Tôi không nghĩ thế. Tôi hơi nhạy cảm với độ cao.”

Sirocco thực ra đã tóm chặt lấy cánh tay cô. “An toàn tuyệt đối. Tôi muốn nói chuyện với cô về Odi. Và tôi không muốn có bất kỳ ai nghe thấy.”

“Gì? Là chuyện gì?" Sandra không định buông tay ra.

“Chỉ cô ấy thôi.” Sirocco cầm tay Maggie và kéo cô về phía bánh xe quay giờ đang dừng lại.

“Ai điều khiển vậy?” Bước tới gần hơn, Maggie mới thấy vài bóng đèn trên bánh xe quay bị mất. Bánh xe có vẻ méo mó, như thể mới suýt thoát khỏi một vụ ẩu đả.

“Gấu. Đó là việc anh ấy làm vào mùa hè. Không sao đâu, đi thôi.”

Chiếc bánh xe quay dường như đã tồn tại được hàng thập kỷ. Ghế ngồi có vẻ mỏng manh, chẳng có gì hơn ngoài những chiếc ghế đôi có chỗ để chân gấp lại được và những thanh chắn gắn ở rìa ngoài để bảo vệ người ngồi. Gấu đang đứng cạnh một chiếc ghế màu đỏ. Có một cái mui bằng kim loại, có thể che mưa được phần nào, nhưng chẳng có gì để chắn gió.

“Các quý cô.”

Maggie toan mở miệng hỏi về việc bảo trì nhưng chợt nhận ra Gấu là kiểu đàn ông lấy vẻ sợ hãi của phụ nữ làm thức ăn. Cô không muốn anh ta thấy mình lo lắng. “Chỉ một vòng thôi nhé.” Cô nói, bởi lẽ như thế nghe sẽ có vẻ cô mới là người có quyền ở đây. ”Lên cao sẽ lạnh đấy.”

Cô trèo lên trước. Sirocco leo vào sau cô và chiếc ghế rung bần bật. Chỉ có Maggie và Sirocco đi đu quay, vì Gấu phải cài thanh an toàn, chốt lại cẩn thận và trở về cabin điều khiển. Bánh xe bắt đầu quay, họ bị đẩy về phía trước trước khi được kéo lên cao. Gần như ngay lập tức, gió trở nên mạnh hơn.

“Odi biết gì đó, đúng không? Chị ấy đã biết những gì?” Ghế đu của họ chỉ mới cách mặt đất vài mét, trước khi Sirocco quay người lại, đối diện với cô. Cô ta không đội mũ, và mái tóc đen dài của cô ta bay rũ rượi. Cô ta có mùi dầu hoắc hương.

“Tại sao không phải là tôi hỏi nhỉ?” Họ sẽ phải hét lên suốt cuộc trò chuyện. Rõ ràng, đây là một ý tưởng nực cười. “Vài tuần trước, có người đã lẻn vào nhà tôi mà không xin phép. Có biết là ai không?”

Sirocco cau mày. Đôi lông mày của cô ta sậm do được kẻ vẽ, không phải tự nhiên, chúng được vẽ thành hình cánh cung cong vòng trên đôi mắt đen. Chúng chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt cả.

“Họ để lại một bông hồng bằng giấy. Maggie nói tiếp. “Tôi đoán họ đã lấy cấp từ chỗ Sandra, bởi vì tôi biết nó là do Hamish gấp, và họ đã viết vài điều dưới mặt bàn bếp của tôi.”

Một nụ cười tinh quái lướt qua gương mặt Sirocco. “Có phải nó đã làm cô kinh sợ, khi biết rằng họ đã ở trong nhà mình lúc cô đang ngủ?”

“Ồ, tôi quen giáp mặt với những người điên rồi. Tôi chỉ không chắc mục đích là gì thôi.“

Họ đã ở cách mặt đất rất cao. Khi Maggie nhìn thẳng về phía trước, cô chẳng nhìn thấy gì dưới đất, chỉ có bầu trời đen kịt và những chiếc bóng còn đen hơn ở những nơi có lẽ là có mây. Cô bắt đầu nghi ngờ khả năng người phụ nữ này có điều gì hữu ích để nói với mình, và vì phải hét to khi nói chuyện cô bắt đầu thấy nhói trong cổ họng. “Sirocco, tôi biết nhóm này hơi dị giáo, và thẳng thắn mà nói thì tôi không quan tâm, miễn là các cô không làm gì có hại, nhưng vào nhà tôi nghĩa là có hại đến tôi và tôi muốn biết tại sao chuyện đó lại xảy ra.”

“Nếu đó là Odi và Broon, chuyện không thể xảy ra nữa, đúng không? Họ đã chết rồi.”

Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu. Nếu Sirocco là kẻ đột nhập, cô ta sẽ không nhận. “Tôi không nghĩ đó là họ. Nhưng rất có thể Odi và Broon đã biết điều gì đó, hoặc ai đó nghĩ rằng họ biết. Dù thế nào thì, có thể đó chính là lý do khiến họ bị giết.”

“Chính xác. Vậy điều đó là gì?”

Gió càng lúc càng mạnh hơn. “Tôi không biết.” Maggie bắt đầu tự hỏi ai mới là người đi chất vấn. “Bà ta không nói gì với tôi.”

“Cô đã gặp chị ấy, ngay trước khi chị ấy bị giết. Có thể cô là người cuối cùng nhìn thấy chị ấy lúc còn sống.”

Chuông báo động réo vang. Không phải chuông thật. Mà là chuông báo động trong tâm thức cô. “Làm sao cô biết chuyện đó?” Cô hỏi.

“Chị ấy đã nói gì đó với cô, đúng không?"

“Bà ta chẳng nói gì với tôi hết. Tôi đã cố gắng thuyết phục bà ta đi gặp một nhà thôi miên, nhưng bà ta từ chối. Tôi nghĩ bà ta sợ. Sirocco ạ, tôi nghĩ cô có chuyện cần nói với tôi. Còn thế này chỉ tổ lãng phí thời gian của tôi và mọi thứ trên này đang muốn đóng băng rồi.”

Maggie quay nhìn xung quanh, chỉ thấy mỗi một chiếc ghế đu lơ lửng phía trên bọn họ. Cô liếc nhìn xuống dưới mặt đất và sững người vì một cơn buồn nôn ập tới. Cô chưa bao giờ bị chóng mặt, mặc những điều cô đã nói với Sirocco trước đó, nhưng khi ở quá cao, xung quanh là những cơn gió đen kịt đang gầm rú, cô bị mất cân bằng.

“Tôi đã trò chuyện với chị ấy. Sirocco hét lớn. “Cố gắng để chị ấy tiết lộ bí mật. Tôi biết có điều gì đó chị ấy không chia sẻ với chúng tôi. Nhưng cuối cùng, chị ấy đã nói với tôi, tôi biết chị ấy sẽ làm thế.”

“Sirocco, cô không phải là cảnh sát hay luật sư của Hamish, cũng chẳng phải người nhà anh ấy, thực sự đây không phải là chỗ để cô can thiệp vào như thế này.”

“Cô đang nói cái gì vậy, rằng tôi khiến Odi và Broon bị giết hả?”

“Không, tất nhiên là không.” Nhưng làm sao cô ta biết Maggie và Odi đã nói chuyện với nhau? Sirocco đã có mặt ở Wells đêm hôm đó ư?

“Có thể chính cô đã khiến cho họ bị giết? Có thể đã có người trông thấy cô nói chuyện với họ, rồi đồ rằng chị ấy đã tiết lộ cho cô quá nhiều, vì vậy họ buộc phải bị khử!”

“Nếu đúng là vậy, kẻ đã ra tay với họ cũng sẽ giết tôi, mà tôi vẫn còn sống đây thôi.”

Ánh mắt đen sẫm của Sirocco xoáy sâu hơn vào cô và Maggie hầu như có thể đọc được những suy nghĩ đằng sau đôi mắt ấy. Vẫn còn sống nhưng ở tít trên bánh xe đu quay, vào một đêm tối mịt. Gió táp vào chiếc ghế mỏng manh cô đang ngồi và cô bất chợt nhận thức rất rõ tất cả những khớp nối, những chiếc đinh tán, đai ốc, bu lông và ốc vít gắn chiếc ghế sắt này vào vòng đu quay. Những hạt muối li ti trong không khí, hơi nước biển, và mưa tất cả đều có tác dụng ăn mòn kim loại. Chiếc ghế này và kết cấu bên dưới nó vững chải được đến đâu? Cô đã ngu ngốc đến nhường nào khi đồng ý lên đu quay với cô ta?

“Có lẽ chính cô đã giết họ.” Sirocco rít lên. “Có thể chính cô là kẻ giết người, và cô nhận ra họ biết quá nhiều. Cô là người cuối cùng nhìn thấy họ trước khi họ bị giết. Cô biết họ ở đâu. Cô đã cho họ thức ăn, có thể thức ăn đã bị tẩm thuốc. Có thể cô đã không về nhà, có thể cô đợi cho đến khi họ ngủ thiếp đi và cắt cổ họng cả hai.”

Người phụ nữ này có lẽ điên thật mất rồi. Tình hình càng thêm đáng sợ khi chiếc bánh xe dường như đã ngừng quay. Maggie nhìn thấy một điểm cố định ở đường chân trời, là ánh đèn trên cột phát thanh. Cô đã đúng. Đu quay không còn quay nữa.

“Tôi đã ở nhà, cách đó hơn sáu mươi cây số, khi những thi thể được phát hiện. Tôi đã nói chuyện với Thượng sĩ Điều tra Pete Weston bằng điện thoại cố định ở nhà mình, vì vậy sẽ có hồ sơ lưu lại cuộc gọi đó. Một nữ cảnh sát đã gõ cửa nhà tôi khi tôi đang nói chuyện với Thượng sĩ Weston.”

“Cô có thời gian để quay về nhà. Họ đã bị giết từ mấy giờ trước khi người ta tìm thấy họ.”

Làm cách nào cô ta biết điều này?

“Những thứ trong dạ dày họ cũng đã được kiểm tra lúc khám nghiệm tử thi.” Maggie nói. “Nếu có thuốc, hẳn người ta đã phát hiện ra rồi. Bác sĩ pháp y không tìm thấy gì ngoài rượu - và họ đã tự đi mua. Cảnh sát tìm thấy biên lai của Tesco trong ví của Odi.”

Điều cuối cùng là dối trá. Điều cuối cùng là cô nghe được, phía cảnh sát không biết chỗ rượu rum đó có nguồn gốc từ đâu, nhưng bánh xe đu quay chắc chắn đã dừng lại và người phụ nữ này càng lúc càng kích động.

“Sirocco, nếu cô thực sự quan tâm đến việc Hamish được trả tự do, vậy thì chúng ta phải hợp tác với nhau. Hợp tác với tôi sẽ đạt được nhiều lợi ích hơn là tuôn ra những cáo buộc điên rồ thế này. Tại sao vòng quay này lại dừng lại thế?” Maggie ngoảnh sang bên cạnh, nhìn xuống, cố gắng tìm một cái gì đó phía dưới có thể giải thích cho việc chiếc đu quay dừng lại giữa chừng. Nền đất phía dưới chân đu quay, cách chỗ cô đang lơ lửng chừng hơn mười lăm mét, không một bóng người.

Chiếc ghế, gần như chắc chắn không được thiết kế cho điều kiện gió mạnh của mùa đông, rung bần bật trên trục. Hẳn phải có lý do tại sao các khu hội chợ và công viên giải trí đóng cửa vào mùa đông. Gió và băng tuyết làm phá vỡ sự an toàn ở nơi đây. Khi cô nhìn lại Sirocco, người phụ nữ lại nở nụ cười điên loạn.

“Gấu đã dừng đu quay lại.” Cô ta nói. “Anh ta sẽ không cho khởi động lại nếu chưa thấy tôi ra hiệu.”

“Dù đó có là gì thì hãy ra hiệu ngay bây giờ đi.” Maggie nói. “Tôi sẽ không yêu cầu cô một lần nữa đâu.”

Cô đợi. Ba, rồi năm giây. Đủ rồi. Cô buộc phải nhúc nhích, bởi lẽ bất cứ cử động nào ở độ cao này đều có vẻ chẳng khôn ngoan, cô tháo găng tay ra và lục tìm điện thoại của mình.

Sirocco nhào tới cô. Maggie rụt người lại. Chiếc ghế tròng trành. Cô thấy mình như tê liệt một lúc vì sợ hãi khi nhận ra mình đang ngồi dựng ngược hướng thẳng xuống đất, sau đó, chiếc ghế cũng trở về đúng hướng của nó và chiếc điện thoại bị giật khỏi tay cô.

“Trả nó lại cho tôi.”

Sirocco duỗi thẳng cánh tay phải ra, để điện thoại lủng lẳng giữa không trung. Đôi lông mày chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt của cô ta nhướn lên khi cô ta buông dần những ngón tay.

Maggie bấu chặt ghế và nhìn xuống. Không có ai ở dưới đất, đủ gần để nghe thấy tiếng cô kêu thét, và kêu thét sẽ khiến cô trông như đang hoảng loạn.

“Mỗi giây chúng ta ở trên này sẽ làm tăng thêm rắc rối cho cô khi chúng ta xuống dưới mặt đất.” Cô nói. “Bảo Gấu cho đu quay quay lại đi.”

“Thực ra, cô muốn cái gì ở Hamish vậy?”

“Chúng ta có thể nói chuyện khi chúng ta xuống lại dưới kia.”

“Anh ấy yêu tôi, cô biết đấy. Khi anh ấy được trả tự do, chúng tôi sẽ được bên nhau.”

“Tốt thôi. Trong trường hợp đó, cô nên làm tất cả mọi thứ mình có thể để hợp tác với luật sư của anh ấy, thay vì đe dọa mạng sống của cô ấy như thế này.”

“Mụ già ngu ngốc đó, mẹ của anh ấy đấy, mụ ta chẳng biết gì cả. Tôi thường xuyên đến thăm anh ấy. Anh ấy còn viết thư cho tôi.”

“Vậy thì cô nên biết rằng cơ hội duy nhất để giúp anh ấy thoát khỏi nhà tù là tôi có thể tìm ra bằng chứng mới. Tôi không thể làm được điều đó khi bị mắc kẹt trên đỉnh bánh xe đu quay này. Cô đang rất ngu ngốc và khiến cho tôi cực kỳ tức giận đấy.”

“Cô nói rằng cô là luật sư của anh ấy?”

“Tôi là luật sư của anh ấy. Hãy đưa cả hai xuống đất đi.”

“Cô nói như vậy, nhưng cô chẳng làm gì cả. Anh ấy còn chẳng tiến đến gần cơ hội được phóng thích hơn so với trước đây. Cô không thể làm được, đúng không? Cô chỉ lừa anh ấy mà thôi, làm cho anh ấy thích cô, giữ anh ấy cho riêng mình.”

“Tỉnh táo một chút đi. Tôi chỉ mới nhận vụ của anh ấy được vài tuần. Cảnh sát thì đã làm từ hàng tháng trời rồi.”

“Nói cho tôi biết cô đã làm được những gì. Nói cho tôi biết cô đã tìm ra được những gì.”

“Tuyệt đối không. Đó là những thông tin bảo mật cho thân chủ của tôi. Nếu cô đủ gần gũi thì đi mà hỏi anh ấy.”

“Tôi sẽ hỏi. Tôi sẽ hỏi anh ấy ngay lần tới, khi tôi gặp anh ấy.”

“Tốt. Tôi rất vui vì chuyện này đã xong. Chúng ta có thể xuống bây giờ chưa?”

Sirocco nắm lấy thanh an toàn bằng một tay và, trong một giây, Maggie đã nghĩ cô ta sẽ cố hết sức đẩy nó bật ra. Nhưng không, cô ta nắm đằng sau ghế bằng tay còn lại và bắt đầu lắc.

Chiếc ghế được thiết kế để rung và lắc, đó là một phần làm nên sự hồi hộp khi chơi đu quay, nhưng đó là vào một ngày hè ấm áp. Rung lắc như điên giữa đêm khuya, giữa gió mạnh và trên một thứ có lẽ không được vững chãi cho lắm lại là vấn đề khác.

“Odi đã nói gì với cô?”

Lai nữa sao? Thở còn không xong đừng nói tới chuyện nói tiếp. ”Chẳng có gì hết. Tôi muốn bà ta đi thôi miên. Bà ta từ chối và sợ hãi.”

Không sợ hãi bằng Maggie bây giờ.

“Tôi nghĩ cô nói đúng.” Maggie nói. “Tôi nghĩ bà ta thực sự đã biết điều gì đó, nhưng bà ta không nói với tôi.”

“Vậy thì ai? Chị ấy đã nói với ai?”

“Broon, có thể thế lắm, nhưng ông ta cũng chết rồi.”

“Còn ai nữa?”

“Không còn ai khác.”

Bánh xe quay lại rùng mình chuyển động. Cô có chắc không? Chắc chắn. Cảm ơn Chúa. Họ không còn ở tít trên đỉnh bánh xe nữa, mà hạ sang phía bên kia. Có vài người, có cả một bóng người cao lớn mặc áo phản quang, đang tập trung ở dưới chân đu quay. Chiếc ghế cô ngồi hạ xuống thấp hơn và cô đã có thể nhìn thấy những sọc trắng sáng trên chóp một chiếc mũ kếp đồng phục. Một viên cảnh sát đang nhìn lên phía họ.

Bên cạnh cô, Sirocco thực sự đang gầm lên vì thất vọng.

“Tôi đã nói với cô không biết bao nhiêu lần. Đám đó điên rồ lắm mà!” Pete đang chờ cô khi cô định mở miệng nói. Anh nắm lấy cánh tay cô và cô chợt nghĩ hình như những người khác đang quyết định mọi cử động của cô tối nay. Sirocco thuyết phục được cô lên bánh xe đu quay, dù cô cảm thấy như thế là dại dột; viên cảnh sát được Pete cử đến tuần tra dẫn cô ra xe, điều tra viên lấy lời khai của cô. Và bây giờ Pete, đưa cô ra ngoài qua cửa sau của đồn cảnh sát. Nếu họ cứ mãi làm thế, có thể cô sẽ mất khả năng điều khiển hành động của chính mình.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta?”

“Sirocco, hay còn gọi là Sarah Smith á?” Pete mở cửa và cô bước ra ngoài. Ô tô của anh đổ gần đó. “Chúng tôi hẳn sẽ khép cô ta tội tấn công theo Luật quy định về các tội phạm chống lại con người. Điều đó có nghĩa là phải ra tòa ngày mai, chắc là Minehead. Có khả năng cô ta sẽ được tại ngoại nếu có người bảo lãnh, vậy nên có thể cô sẽ muốn có một lệnh cách ly. Cho chắc ăn.”

“Tôi phải tìm xe của mình đã. Hy vọng nó vẫn còn ở hội chợ.”

“Nó đang ở nhà cô rồi. Tôi đã cho người lái nó đi. Cô định để tôi ở ngoài này cả đêm sao?” Cô ngồi xuống. Ghế lái kêu ken két khi anh chui vào cùng cô và khởi động xe.

“Nếu tôi cần phải nói chuyện với cô ta lần nữa thì sao?”

“Không đâu.” Anh chăm chú lái xe, và lái quá nhanh, theo cách mà cảnh sát vẫn luôn làm. “Chúng tôi lấy dấu vân tay của cô ta theo đúng thủ tục. Hóa ra chúng đúng là những dấu vân tay ở trên bông hoa hồng giấy mà trước đây chúng tôi không lần được ra. Có vẻ như cô ta chính là người đã vào nhà cô tối hôm đó, rồi để lại mấy dòng thư tình dưới gầm bàn.”

Đó chẳng phải tin tốt. “Dấu vân tay của cô ta trên bông hoa hồng cho thấy cô ta và Hamish có liên quan tới nhau. Cả hai đều đã chạm vào nó.”

“Cô ta có thể đã đánh cắp nó ở chỗ Sandra Wolfe, nhưng dường như việc đó ít có khả năng xảy ra hơn. Sáng mai, tôi sẽ liên lạc với Trại giam Parkhurst, xem liệu có hồ sơ nào ghi lại Sirocco đã đến thăm Wolfe hay không.”

“Anh nghĩ cô ta đã giết Odi và Broon, phải không?”

“Không phải là không thể. Làm thế nào mà cô ta biết cô đã nói chuyện với họ trừ khi cô ta cũng ở Wells đêm đó?”

“Liệu một phụ nữ có thể làm được điều đó không? Cô ta không đặc biệt to lớn hay khỏe mạnh.”

“Cô ta bất ngờ tấn công, vào giữa đêm. Lúc đó họ đã uể oải, lờ đờ, dù có không say rượu rum đi chăng nữa. Lén lút nhào lên từ phía sau, túm lấy tóc Broon. Với Odi còn dễ dàng hơn. Phải, tôi nói chuyện đó hoàn toàn có thể.”

“Nhưng tại sao? Nếu cô ta ở phe Hamish, tại sao lại phải xóa sổ một người có thể làm chứng cho anh ấy chứ?”

“Không có cách nào Odi có thể làm chứng cho Wolfe được đâu. Bà ta là một nhân chứng hoàn toàn không đáng tin cậy, lại còn đứng ở xa, trong một đêm tối mù mịt. Wolfe, có tội, biết rõ lời khai của bà ta sẽ không được ghi nhận, nhưng lại cho rằng mình có thể lợi dụng điều đó. Bằng cách giết bà ta, hắn ta khiến bà ta trở nên quan trọng hơn rất nhiều. Bây giờ, tất cả chúng ta đều thắc mắc về những gì bà ta biết.”

“Nghe có vẻ hơi lạ lẫm đối với tôi.”

“Hắn ta không phải là phạm nhân nguy hiểm đầu tiên lợi dụng ai đó ở bên ngoài để tạo ra những chứng cứ biện hộ tinh vi, phải không?”

“Anh đang nghĩ tới ai?”

“Keith Bellucci và Vanessa Carlton.”

Trước khi bị xử tử, Bellucci là một trong những tay đồ tể giết người như ngóe vùng Woodland, hai anh em hắn đã bắt cóc, hãm hiếp và giết chết các cô gái trẻ trong một khu rừng ở St Louis vào những năm 1970.

“Nhắc lại cho tôi xem.” Cô nói.

“Carlton gặp Bellucci trong lúc hắn đang chờ ngày hành quyết. Hắn đã thuyết phục cô ta giết một phụ nữ khác, giống như cách hắn đã giết những người khác, rồi vẩy tinh trùng của hẳn lên xác nạn nhân. Đấy là trước khi người ta có xét nghiệm DNA, vậy nên chỉ có nhóm máu của hắn được xác định mà thôi.”

“Kế hoạch là cảnh sát sẽ tìm thấy một thi thể mới, bị giết theo cùng một cách, rõ ràng là do cùng một thủ phạm và kết luận họ đã bắt nhầm người. Kế hoạch đó đã thành công?”

“May thay, chuyện vỡ lở. Carlton làm rối tung mọi chuyện, nạn nhân trốn thoát và cô ta bị bắt. Mối tình lãng mạn không kéo dài nổi khi cô ta bị bỏ tù.”

Maggie vẫn đang quay cuồng trước tin Sirocco có thể đã nói sự thật khi cô ta tuyên bố cô ta luôn thư từ với Hamish. Còn hắn lại phủ nhận việc quen biết cô ta. Ai trong số hai người họ đang nói dối?

Pete nói: “Nếu đội bào chữa của Wolfe - theo tôi đoán chính là cô - có thể thiết lập được mối liên hệ giữa những vụ giết người của Wolfe và những gì đã xảy ra với Odi và Broon, thì sẽ nghi ngờ tính xác đáng của bản án dành cho hắn. Cô không cần tôi phải nói điều đó, và Wolfe chắc chắn cũng không cần.”

“Vậy anh sẽ khép Sirocco tội giết người?”

“Chưa có bằng chứng nào được đưa ra. Chúng tôi đang tìm kiếm căn hộ của cô ta như đã nói. Tôi sẽ vòng qua đó sau khi đưa cô về nhà.”

“Tôi có thể đến đó không?”

“Không, cô tuyệt đối không được đến. Ồ, tôi sực nhớ ra một chuyện: Daisy Baron không có tên trong sổ đăng ký hành nghề Y, vậy là cô ấy hiện không làm bác sĩ ở Anh. Lần theo cô ấy xa hơn nữa sẽ không dễ dàng chút nào.”

“Tôi thực sự không hiểu tại sao mọi người cứ cố bám vào Daisy. Đã hai mươi năm qua rồi còn gì. Cô ấy đâu có liên quan gì ở đây.”

Họ lái xe trong im lặng một vài giây.

“Chờ đã.” Maggie nói. “Nếu Sirocco giết Odi và Broon do Hamish xúi giục, thế thì chuyện tối nay là sao? Tôi ở phe anh ta mà. Tai sao cô ta lại tấn công tôi?”

“Cái máy đó không chạy hết công suất đâu. Cô ta không nhất thiết phải coi cô là một người có vai trò quan trọng đối với Hamish. Trong bộ óc điên rồ của cô ta, cô ta mới là tất cả những gì hắn cần. Không, cô là phe đối lập, với bộ tóc xanh lè kỳ quái và gương mặt đáng-yêu như-búp-bê-sứ, và cô lại còn được gặp hắn không giới hạn nữa. Cô là tình địch.”

“Anh ấy yêu tôi.” cụm từ được viết bằng máu giả dưới bàn bếp của tôi?"

“Chính xác.”

“Tôi không thể tin rằng Hamish đã bắt Odi và Broon phải chết. Tôi không thể tin được.”

Anh lắc đầu. “Ồ, Maggie. Tôi thực sự hy vọng cô khôn ngoan hơn thế.”