← Quay lại trang sách

Chương 88 & 89

Sáng hôm sau, chuông điện thoại làm cô thức giấc. Maggie biết đó là Pete trước cả khi cô nhìn vào màn hình.

“Đừng nói tôi không bao giờ mang cho cô tin tốt.”

“Sao cơ?”

“Tôi kiểm tra bên Trại giam Parkhurst đầu tiên. Phó Quản giáo đã nhiệt tình giúp tôi. Không có hồ sơ nào ghi lại việc Sirocco Silverwood hay Sarah Smith từng tới thăm Wolfe ở trong tù cả. Anh ấy cũng đã kiểm tra nhật ký điện thoại và email. Hắn chủ yếu liên lạc với cô và mẹ của hắn, không hề có cô Smith nào cả. Mối quan hệ này chỉ là tưởng tượng của Sirocco mà thôi. Nhưng điều này vẫn không làm cho cô ta bớt nguy hiểm hơn.”

Một gánh nặng đã được trút đi. “Vậy là cô ta không lấy bông hồng từ chỗ anh ấy?”

“Không biết cô ta làm thế nào. Những dấu vân tay khác trên đó có thể là của hắn, nhưng chưa chắc chắn. Cô ta có thể lấy cắp từ chỗ mẹ của hắn. Chết tiệt, có thể chính cô ta cũng thích origami.”

“Cảm ơn, Pete. Anh có tìm thấy thứ gì ở căn hộ của cô ta không?”

“Có. Chúng tôi tìm thấy điện thoại di động của cô ta. Cô ta là người đã nhắn tin cho cô vào tối hôm đó - cô biết rồi đấy, mấy câu ngu xuẩn “anh ấy yêu tôi, anh ấy không yêu tôi" ấy. Và thỉnh thoảng cô ta lại sử dụng xe của bạn mình, vậy là, theo lý thuyết, cô ta có thể đã bám theo chúng ta tới Wells. Chưa có gì để buộc tội cô ta giết Odi và Broon, nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm. Chúng tôi có thể giữ cô ta ở đồn hôm nay, ít nhất là thế”

“Pete, hôm qua tôi vẫn chưa cảm ơn anh. Vì đã cử viên cảnh sát đó tới hội chợ.”

“Tôi sẽ không làm thế nữa đâu.”

Cô mỉm cười. “Có, anh vẫn sẽ làm đấy.”

“Không có đâu.”

“Cảm ơn anh.” Cô nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống.

“Anh sẽ làm mà.” Cô tự nói với mình.

Chương 89

Hamish nói: “Tôi mừng khi cô không sao, nhưng tôi không muốn cô mạo hiểm vì tôi nữa.”

“Tôi nghĩ tôi có thể hứa chắc chắn với anh rằng mình sẽ tránh những trò có gắn động cơ không được bảo trì tốt ở hội chợ vào giữa mùa đông. Và, ai mà biết được, điều tra viên yêu thích của anh có thể sẽ tìm được cái gì đó ở căn hộ của Sarah Smith và chứng minh cô ta có nhúng tay vào vụ giết Odi và Broon.” Maggie dừng lại, tự hỏi, thực tế thì phía cảnh sát có thể tìm được gì ở căn hộ của Sirocco. Và liệu cô ta có phải là kẻ tình nghi trong các vụ giết người của Wolfe hay không. “Nhưng anh có thể sẽ muốn nhắc bố mẹ mình tránh xa cô ta ra đấy.” Cô nói. “Phòng trường hợp cô ta được bảo lãnh.”

Hắn với xuống dưới gầm bàn.

“Có thứ này tôi nghĩ có khi cô sẽ quan tâm đấy.” Hamish cầm lên một quyển sổ bìa mềm, khổ A4, dày chừng một centimet. “Tôi nhờ mẹ mang vào đây. Đây là cuốn niên giám của chúng tôi ở Đại học Magdalen. Đây, cô xem đi.”

Hắn quay quyển sổ lại phía cô. Cô đang được xem một bức ảnh chụp các sinh viên tập trung với nhau ở Vũ hội mùa hè. Lúc đó mới chập tối, vì nền trời phía sau vẫn còn sáng và những người tham gia trông vẫn còn tươi tắn và chỉnh tề. Đó cũng chính là bức ảnh được các phương tiện truyền thông sử dụng trong suốt thời gian xét xử Hamish, nhưng đã cắt hết những người còn lại, chỉ lấy mỗi hắn. Hamish thắt cà vạt trắng, mặc bộ lễ phục tối trang trọng nhất, chụp chung với một nhóm các cậu con trai ăn mặc tương tự cùng những cô gái trẻ quyến rũ. Tuy nhiên, cô gái trong vòng tay hắn khác với những cô còn lại.

Tóc cô ấy đen nhánh và dày, vấn lại ở đỉnh đầu. Những lọn tóc sẽ rủ xuống vai khi búi tóc bị lỏng ra. Cô có đôi mắt to màu nâu. Cái mũi to, gồ ghề, răng hơi khấp khểnh một chút xíu. Da cô trắng như cánh hoa ly. Cô mặc đồ đen, như những cô gái đậm người khác, nhưng chất vải tốt tuôn đổ trên khắp chân tay và người cô hệt như một thác tơ tằm. Cổ áo được khoét chữ V khá sâu, thu hút ánh mắt tới khuôn ngực lớn và khe ngực. Tay áo dài và mỏng, được may bằng ren đen. Cài sau tai là một bông hoa lớn màu trắng.

“Daisy.” Maggie nói, thấy nhói lên một nỗi buồn sâu thẳm. “Cô ấy thật lộng lẫy!”

Giọng Hamish nghe có chút chống chế. ”Đúng thế mà!”

Cô nhìn vào mắt hắn. “Anh là một thằng ngốc!”

Hắn không phản đối. “Rất nhiều lần, tôi tự hỏi, phải chăng giờ đã là quá muộn cho Daisy và tôi. Nếu tôi tìm cô ấy lần nữa. Cô nghĩ sao?”

Cô toan mở miệng, định nói rằng cô không có ý kiến gì về việc này, rằng cô không quan tâm đến Daisy, nhưng không thể làm được. Đôi mất hắn đang trân trối nhìn cô. Họ bị mắc kẹt trong một cuộc đọ mắt kỳ quặc... Cô cố gắng quay đi chỗ khác, nhưng không thể...

Cánh cửa rung bần bật trong khung như bị một vật cứng và nặng thúc vào. Wolfe nhanh hơn cô, ngay lập tức đứng bật dậy. Hắn chỉ sải có hai bước là đã ra đến cửa. Hắn ghé mắt nhìn qua ô cửa nhỏ trổ ngay trên cánh cửa. Cánh cửa lại bị đập mạnh một lần. Ngay bên ngoài, có kẻ đang chửi thề.

“Mẹ kiếp!” Wolfe quay lại. “Nếp vào góc. Nhanh!”

Cô nghe thấy những từ đó, nhưng chúng chẳng hề tác động tới phần não điều khiển những cử động của cô, bởi vì chẳng có gì xảy ra cả.

Ngoài kia đang có một cuộc ẩu đả. Cô nghe tiếng đấm, tiếng làu bàu, tiếng thở hắt. Ở đằng xa, có thể là một tầng khác, còn ồn ào hơn. Wolfe ép chặt vào ô cửa nhỏ, như thể đang cố chặn tầm nhìn ra bên ngoài. Hoặc nhìn vào trong.

“Maggie.” Wolfe thì thào, giọng nhỏ nhưng gấp gáp. “Mau tránh khỏi tầm nhìn, ngay lập tức.”

“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Cô biết những gì đang xảy ra, cô nghe thấy tiếng người lính canh bên ngoài đang bị đánh. Cô nghe thấy những tiếng rên rỉ và tiếng thở gấp của người đang bị đau đớn, tiếng thình thịch của những thân thể nặng nề ngã xuống. Cô không biết có bao nhiêu người ngoài đó. Có thể là hai, mà cũng có thể là một tá. Nhưng cô và Hamish đang bị khóa bên trong này, phải không? Họ được an toàn? Cô đẩy ghế của mình ra.

Một tiếng thét đau đớn cuối cùng vang lên và im lặng bao trùm. Hamish lại ra hiệu cho cô nấp đi một lần nữa, và lần này cô nghe theo, nép vào góc phòng.

Ba tiếng đập cửa thật mạnh và có tiếng quát; “Ai trong đó?”

Nắm tay Hamish siết chặt nắm đấm cửa. Cửa đã khóa. Cô tự nhắc lại điều đó với chính mình như một câu thần chú. Cửa luôn luôn bị khóa. Đó là thủ tục chuẩn. Khi cô sẵn sàng ra về, cô luôn nghe thấy tiếng người lính canh gạt chốt và xoay chìa khóa.

Mấy chiếc chốt đó đang sắp bị gạt ra ngay bây giờ.

Cửa vẫn còn khóa. Cửa vẫn còn khóa.

Với chiếc chìa khóa vẫn đang nằm trong người viên lính canh - có thể lúc này đã bất tỉnh hoặc thậm chí đã chết.

“Wolfe! Mày có trong đó không?"

Đi chỗ khác đi, cô cầu nguyện, giáng những tàn phá của ngươi lên nơi khác đi. Trên hết, đừng lục lọi trên thân thể người lính canh giờ đang bất tỉnh. Đừng tìm ra...

Chìa khóa đang vận. Cửa mở ra một phần. Wolfe sập cửa lại và ghì chặt cánh cửa. Mặt hắn nhanh chóng chuyển từ trắng sang đỏ. Hắn thở hòng học từng hơi đầy tức giận. Cô nên giúp, rõ ràng? Có chút sức của cô còn hơn không.

“Maggie, goi điện đi!” Thấy bực bội vì mình không nghĩ ra điều này sớm hơn, cô lục tìm điện thoại và bám máy. Ai đó đá văng cánh cửa và Wolfe sắp mất thăng bằng.

Đầu đây bên kia bảo với cô rằng cảnh sát đã nắm tình hình và đang cho xử lý. “Bao lâu? Còn bao lâu nữa các anh mới đến?”

Cô không nghe thấy câu trả lời. Cô đánh rơi điện thoại của mình trước cảnh đôi bàn chân Wolfe lết trên sàn nhà. Cửa mở và cô đã thấy một phần đầu gối gập lại đằng sau cánh cửa, thúc về phía trước.

Bằng một cú thúc đột ngột, Wolfe bị bật khỏi cửa và cánh cửa bật tung ra. Cô lao từ góc nhà ra nấp sau lưng hắn.

“Mày đưa ai vào đây đấy, Hamish?” Giọng miền Nam Luân đôn, một người đàn ông da trắng, cô nghĩ, tuổi chừng ba mươi hoặc bốn mươi. Chưa già, không trẻ.

“Người nào đó ở đây có mùi thơm hơn nhiều so với cái mùi kinh tởm bốc ra từ mày đấy, Wolfe ạ.” Giọng vùng trung du. Của người lớn tuổi hơn.

Có kẻ đằng hắng và nhổ bọt. Cô nhìn thấy cục đờm máu bắn lên sàn gạch. Ba đôi chân.

“Quay ra đi, các quý ông. Đi chỗ khác đi.” Giọng Wolfe không có vẻ sợ hãi, và hắn sẽ không sợ, phải không? Hắn là một trong số họ. Cô mới là con mồi.

Mấy tên chó hoang vòng qua hai bên Wolfe, ngó cô chóng chọc.

“Xin chào, em gái tóc xanh.” Tay người Luân đôn nhe răng cười với cô, hàm dưới của y chỉ còn lại mấy chiếc răng. Y nhỏ người hơn, gầy hơn, lớn tuổi hơn Wolfe và một mình y có thể không phải là mối đe dọa.

Hai tên còn lại, đang dâm đãng nhìn cô ở phía bên kia, thì trẻ hơn và to lớn hơn.

“Mày đi ra đi, Hamish. Bọn tao sẽ chăm sóc khách của mày cho.”

“Không có chuyện ấy đâu.”

Mùi chúng nặng hơn và giọng chúng to hơn. Hình như chúng đang nhoài tới phía cô. Một trong số chúng mút không khí chùn chụt, ồn ào, như thể y đang cố nuốt mùi của cô vào bụng.

“Tôi đã báo cảnh sát trước khi các anh phá cửa xông vào.” Nhiều năm thực hành giúp giọng nói của cô vẫn điềm tĩnh dù trong những tình huống khó nhằn. “Họ biết chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu họ đã vào trong này rồi đâu.”

“Ồ, tôi nghĩ chúng ta vẫn có một chút thời gian đấy.” Gã đàn ông nọ thực sự đang cởi cúc quần jean của mình.

“Từ từ đã.” Một gã khác lên tiếng. “Ai cho mày tới trước?”

“Không ai tới trước hết.” Wolfe nói. “Thằng nào động vào luật sư của tao là thẳng đó đẩy chuyện kháng án của tao tới chỗ nguy hiểm, tao sẽ mang lưỡi lam tới. Tao sẽ cắt ngang bụng của nó và lôi bộ lòng của nó ra. Tao sẽ làm điều đó vào ban đêm, để không ai đi tìm nó, mãi cho tới khi trời sáng, sau khi nó phải mất hàng giờ liền hấp hối trong đau đớn. Tao sẽ làm điều đó với từng thằng và tất cả những thằng gây nguy hiểm tới cơ hội được ra khỏi đây của tao. Bây giờ, có thằng nào nghĩ tao chém gió không?”

Không có câu trả lời, nhưng cô có cảm giác đám kia đã bớt tự tin hơn hẳn. Hamish chìa tay ra.

“Chìa khóa!” Hắn bước tới trước, gây hấn với chúng. “Thằng nào cầm?”

“Thôi nào, Wolfe, mười phút thôi nhé?” Tay người trung du giờ chuyển sang dỗ ngọt, giống như một đứa trẻ cố gắng năn nỉ được thức khuya thêm một chút. “Bọn tao sẽ để mày làm đầu tiên.”

“Đưa tao chìa khóa và mau cuốn xéo khỏi đây ngay!”

Chúng gửi nhau một tín hiệu không lời, sau đó tay cầm đầu rầm rì gì đó. Chúng quay lưng. Một trong số chúng đã bỏ đi. Hai tên còn lại đứng ở ngoài cửa.

Chúng đi rồi, chúng thực sự đi rồi. Maggie nhìn chằm chằm vào ngưỡng cửa, thầm cầu nguyện nơi đó không còn ai. Kẻ thứ ba bỏ đi, sau một cử chỉ tục tĩu cuối cùng, hắn làm bộ thúc hông về phía cô và đá cái lưỡi bám đầy cặn.

Ở nơi khác trong nhà tù, cuộc hỗn chiến vẫn đang tiếp tục. Ở ngay trên đầu, dọc hành lang, cô nghe thấy tiếng la hét, tiếng chửi thề.

“Đứng lại, cô chớ có đi đâu hết!” Cô đang định bước ra ngoài cánh cửa, Hamish giữ cô lại. “Nghe tôi đây này. Maggie, cô có nghe tôi nói không?”

“Tôi phải ra khỏi đây.” Cô quay người lại, nắm lấy cánh tay hắn. “Nghe này, bọn họ ở khắp mọi nơi. Đám người đó có thể sẽ quay lại. Họ sẽ nói với những người khác. Tôi không được an toàn ở đây.”

“Đây là nơi duy nhất mà cô được an toàn. Tôi sẽ khóa cô lại trong này.”

“Không!” Cô không thấy chút logic nào trong chuyện này. Nhốt cô lại ở đây với những con thú này ư? Cô sẽ kháng cự hắn nếu buộc phải làm vậy. Cô cố giật khỏi tay hắn, hắn chộp cô lại còn nhanh hơn.

“Maggie, cho đến khi chuyện này yên, cô cần phải ở nơi không ai có thể tới gần cô. Tôi sẽ khóa cô lại trong này và không ai lấy được chìa khóa từ tay tôi, tôi hứa với cô.” Cô lắc đầu. “Tôi thề cô sẽ được an toàn.” Giờ hắn chuẩn bị rời khỏi cô. Hắn để cô ở giữa phòng và bước ra phía cửa.

“Hamish, đừng bỏ tôi đi.” Maggie chưa bao giờ nghĩ một điều ủy mị như vậy có thể thốt ra từ miệng cô.

Hắn quay lại, một tay giữ cửa. “Tôi không thể khóa trái cửa. Chúng ta đang là đối tượng để tấn công ở đây. Tôi không thể chống lại chúng mãi được.”

“Tôi biết. Tôi vẫn không muốn anh đi.”

Cô thấy hắn không chắc chắn về chính mình, đầy nghi hoặc. Rồi hắn như bước ra phía trước. Nếu hắn không di chuyển, thì chính cô là người rút ngắn khoảng cách giữa họ.

“Cảm ơn anh.” Cô nói. Mấy cánh cửa lại bị đập sầm sầm. Có vật gì đó cứng và nặng đang bị thúc mạnh vào kim loại. Có người đang đến.

Cô cảm thấy gương mặt hắn cúi sát xuống mình. Cô tự nói với mình rằng hắn đang lợi dụng tình hình, như tất cả những phạm nhân nam khác, khi có được vài phút một mình với một người phụ nữ và cô cho phép điều đó, vì có thể cô vừa nợ hắn một mạng sống. Cô tự nhủ với lòng như vậy, khi vòng tay hắn quấn quanh cô, và mọi thớ cơ trên người hắn dường như căng cứng, và trong lúc ấy, cô biết cô là một kẻ lừa gạt, rằng cô sẽ là người hôn hắn.

Cô nhón chân khi đôi môi của họ chạm nhau.

Tay cô khum lại, vòng qua vai hắn và cô yêu những chuyển động rắn rỏi của cơ bắp mình có thể cảm nhận được dưới lớp vải bông. Những ngón tay của cô đùa với vải bông thô, túm chặt nó trong nắm tay, kéo giãn ra như dây chun và cô biết mình đang bấu lấy quần áo của hắn, vì cô không dám làm điều đó với da thịt của hắn.

Ở một thế giới khác, ai đó đang la hét.

“Ôi, Đức Chúa toàn năng.” Wolfe đã buông cô ra, bước ra xa khỏi cô. Cô run rẩy. Phản ứng của cơ thể trước mối đe dọa bị hãm hiếp ban nãy không là gì so với điều này.

Hắn cúi xuống và hôn cô lần cuối. “Tránh xa khỏi tầm nhìn. Giữ im lặng. Có người sẽ tới.”

Cô chỉ còn lại một mình. Cô nghe thấy tiếng cửa đóng, tiếng chìa khóa vặn lại, sau đó, là tiếng bước chân Hamish khẽ chạy xuống hành lang. Cô tới góc phòng, nơi không thể nhìn thấy từ ô cửa nhỏ và thụp xuống sàn. Cô chờ đợi.