Chương 90 & 91
Pete vừa bước vào phòng điều tra tội phạm thì thấy một nhóm các cảnh sát túm tụm quanh màn hình máy tính của Liz.
“Tôi bị lỡ mất chuyện gì vậy?” Anh vừa hỏi, vừa bước về phía bàn làm việc của mình.
“Bạo loạn ở Parkhurst.” Sunday nói với anh.
Cốc cà phê Pete mang theo sánh ra ngoài khi anh lỡ đặt cốc xuống quá nhanh. “Cậu đang xem cái gì thế?” Anh hỏi với ra.
Sunday nói tên trang web nội bộ của cảnh sát nhưng phải mất vài giây để tải lên. “Có ai tóm tắt lại giúp tôi không?” Anh nói.
Pete kiểm tra lại ngày tháng, dù đó là việc không cần thiết. Anh biết Maggie tới gặp Wolfe hôm nay. Là luật sư của hắn, cô không cần phải tuân theo giờ quy định.
Trang web đã được tải xong và anh gõ ” Trại giam Parkhurst”
“Có ai cập nhật giúp tôi tình hình Parkhurst không?” Latimer giờ cũng tham gia cùng với họ. “Không có ai trả lời điện thoại cả.”
“Trên này nói các nhân viên trại giam đã giành lại quyền kiểm soát, thưa sếp.” Sunday nói. “Quản giáo trại giam bảo rằng vụ này không gọi là bạo loạn được, chỉ là lộn xộn trong một giờ hoặc lâu hơn mà thôi, và giờ mọi thứ đã trong tầm kiểm soát hết rồi.”
Trang web Pete vào đã nhanh chóng hiện nội dung đầy đủ. Tiêu đề trang cho anh biết đây đúng là trang nội bộ chính thức của Trại giam Đảo Wight. Các thanh trình đơn bên cạnh liệt kê đầy đủ các thủ tục, nhân viên, số điện thoại liên lạc, các tài liệu công khai và những tài liệu mật chỉ dành cho cảnh sát. Nhưng nội dung chính ở trang chủ là các bản tin.
Ẩu đả nổ ra ở chái H của Trại giam Parkhurst vào lúc 11:57 ngày hôm nay và nhanh chóng leo thang, lan sang chái B và D. Nhà tù vẫn còn thiếu nhân viên sau kỳ nghỉ Giáng sinh và đội ngũ canh gác trại giam nhanh chóng bị bất ngờ.
Tình trạng khẩn cấp được công khai và đã nhanh chóng kêu gọi hỗ trợ từ phía cảnh sát địa phương. Trật tự đã được lập lại vào lúc 13:23.
Một số phạm nhân và ba nhân viên trại giam phải điều trị y tế. Một sĩ quan và hai tù nhân được đưa đến bệnh viện địa phương. Những kẻ cầm đầu đã bị giam giữ cách ly. Một số người nhà phạm nhân tới thăm nuôi cũng có mặt tại trại giam lúc cuộc náo loạn xảy ra. Không ai trong số các thân nhân bị ảnh hưởng và tất cả đã được hộ tống ra khỏi nhà tù an toàn.
Ban quản lý trại giam đang xử lý vụ việc theo hướng giả thiết cuộc náo loạn được sắp xếp có chủ ý, và thậm chí có thể chỉ nhằm mục đích tiêu khiển. Tuy vậy, tất cả các phạm nhân đều sẽ bị xem xét.
Pete bấm tin nhắn.
Cô ổn chứ? Cô ở Parkhurst?
Tin trả lời của Maggie mất bốn phút mới đến.
Tôi ổn. Vừa được cho ra về. Đang cố bắt chuyến phà tiếp theo. Có phạm nhân nào bị thương không, anh có biết không?
Liz rời khỏi bàn làm việc của mình và tới chỗ anh Pete đưa điện thoại ra để cô đọc tin nhắn. Cô đọc, rồi quay đi mà không nói một lời, và trở lại với máy tính của mình. Pete gửi những thông tin mình có đến Maggie. Cô không trả lời.
Chương 91Lúc Maggie mở cửa, tay cô vẫn còn run rẩy, như suốt mấy giờ qua. Ngày hôm đó đã biến mất trong một loạt các khung cảnh đóng băng: cánh cửa phòng thẩm vấn mở tung để các cảnh sát có vũ trang ùa vào; được hộ tống ra khỏi Parkhurst trong lúc đôi mắt vào từng góc một chỉ để tìm một gương mặt duy nhất; cung cấp lời khai ở Đồn Cảnh sát Đảo Wight; từ chối được chăm sóc y tế; kiên quyết ra về ngay khi có thể; lái xe của mình lên phà.
Trong suốt mấy giờ kể từ khi Wolfe khóa cô trong phòng thẩm vấn, cô đã đối mặt với một khoảng trống tinh thần. Cô không thể nghĩ về những điều đã xảy ra. Hay nơi cô sẽ đến từ chỗ này.
Lại một tin nhắn đến. Pete đang cố gắng để liên lạc với cô, suốt cả buổi chiều và tối nay. Cô trả lời:
Đi ngủ ngay bây giờ đây. Tôi sẽ liên lạc lại sau.
Tối hôm đó, điện thoại đổ chuông. Suốt hàng chục giây, cô nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại từ bên kia căn phòng. Nó sẽ nói, gọi giấu 561 bởi vì tất cả các cuộc gọi từ nhà tù luôn luôn thế.
“Tôi đây.” Hắn nói.
“Tôi biết.” Cô thở dài với đầu đây bên kia
“Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn mà.” Cô không ổn. Cô chưa bao giờ ổn và cô biết rằng hắn cũng rõ điều đó.
“Tốt rồi. Bao giờ chúng ta gặp lại nhau?”
“Tôi không chắc nữa.” Cô cố gắng tìm ra điều gì đó thật phù hợp để nói. “Tôi chuẩn bị kết thúc việc tìm kiếm các khu công nghiệp. Chỉ còn vài chỗ nữa cần kiểm tra thôi. Nếu tôi tìm thấy bất cứ điều gì, tôi sẽ liên lạc ngay.”
“Vậy tôi hy vọng cô sẽ tìm được.”
Im lặng lại bao trùm.
“Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay vậy, Maggie?” Hắn hỏi cô.
Hắn không nói về cuộc bạo loạn. “Một cú sốc thôi.” Cô nói. “Tôi đã không được sáng suốt.”
“Tôi không nghĩ gì cả. Tôi là người bị động mà.”
Có cục gì cứng lại trong cổ họng cô. Cô thấy lòng rộn lên một thôi thúc muốn dập máy, kết thúc ngay cuộc gọi. Nhưng đồng thời, cô lại muốn cuộc gọi đó kéo dài mãi mãi.
“Chuyện đó không thể xảy ra lần nữa.” Cô cố vớt vát... “Tôi không phải là một trong số những cô em hâm mộ anh. Tôi không thể vừa là luật sư vừa là cô bạn gái bấn loạn của anh được.”
Hắn hạ giọng thì thầm. ”Vậy thì hãy là luật sư của tôi. Đưa tôi ra khỏi đây. Rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cô ép ống nói vào sát miệng và hồi tưởng lại đôi môi ấm áp, đầy đặn mà cô đã đặt môi lên mới vài giờ trước. Cô khao khát hắn nói thêm điều gì đó. Chỉ cần một điều thôi. Và rồi, hắn đã làm vậy.
“Trong đầu tôi chẳng còn chỗ cho thứ gì khác nữa, ngoài cô, Maggie Rose ạ.”
Wolfe chỉ có bốn phút. Ai cũng cần gọi điện thoại tối nay. Các gia đình sẽ thấy tin về cuộc bạo loạn trên thời sự và sẽ lo lắng, muốn lập tức gọi ngay cho người thân. Hàng đợi kéo dài xuống tận hành lang. Hắn đưa ống nghe cho người tiếp theo và quay trở lại phòng mình. Lấy Thịt Đè Người đang chờ hắn, cặp mắt hẹp màu xám ánh lên tia nhìn yếu ớt.
Wolfe nhìn vào mắt hắn. “Vậy, có ai bị thương không?”
“Vài vết bầm. Rách môi. Một số thằng bị cách ly nhưng chúng sẽ sống được thôi. Việc ổn chứ hả?”
Wolfe nhớ lại giây phút người phụ nữ hoảng hốt nằm gọn trong vòng tay hắn. Hắn nhớ lại đôi cánh tay cô ôm quanh cổ hắn, môi ghì mạnh vào hắn. Hắn xòe tay, đập tay với gã nọ và nhe răng cười. “Có. Quá tốt, ông bạn ạ. Tao nợ mày!”