Chương 92 & 93
Tạp chí Thời đại Chủ Nhật, Chủ nhật, ngày 17 tháng 8 năm 2014
MỘT NGÀY, MỘT ĐỜI
Luật sư Rebecca Singer, người đã kết hôn với thân chủ của mình, tội phạm giết người Jonathan Evans, vào năm 2012, chia sẻ về một ngày bình thường của chị.
Tôi thức dậy thật sớm. và ra ngoài chạy bộ trước khi con trai tôi dậy lúc khoảng sáu giờ sáng. Tôi thấy mình cần những kỷ luật thường nhật này khi cuộc sống của chính mình đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát. Tôi về nhà đúng giờ để chuẩn bị bữa sáng với nước trái cây tươi và khi Jack thức dậy, một chuỗi các công việc không tên kéo dài không ngừng mãi cho đến khi tôi đưa con đi nhà trẻ.
Jonathan thường cố gắng gọi điện vào buổi sáng. Các bạn tù khác hay ngủ muộn, hoặc chưa nhanh chân bằng, vì vậy buổi sáng sớm là lúc anh ấy có nhiều cơ hội được dùng điện thoại nhất. Chúng tôi nói chuyện từ mười đến mười lăm phút và tôi luôn đảm bảo cho anh và Jack nói chuyện được với nhau ít nhất một vài lời. Jack cần được biết giọng nói của cha mình.
Tôi lập một danh sách các chủ đề để nói qua điện thoại, ghi trên một chiếc bảng nhỏ. Đây có thể là các chương trình truyền hình mà tôi đã xem, những cuốn sách mà tôi đã đọc, những vụ việc hiện tại tôi quan tâm, thậm chí cả bãi nước bọt tôi bị một bà ở Waitrose nhổ vào người. Khi bạn biết mình chỉ có mười phút để trò chuyện, áp lực phải nghĩ ra được chuyện để nói có thể sẽ rất lớn. Tôi thấy mình là người nói nhiều hơn - tôi đoán cuộc sống của tôi nhiều màu sắc hơn so với anh ấy - nhưng tôi cũng coi trọng cả những chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày của anh ấy.
Jack đi nhà trẻ lúc chín giờ sáng và sau đó, tôi lái xe một đoạn ngắn đến văn phòng của mình trong thị trấn. Tôi nhận làm hầu hết các mảng trong lĩnh vực luật hình sự: lập hồ sơ vụ án, điều tra, đến Sở cảnh sát, lấy lời khai nhân chứng, liên lạc với tòa,v.v... Nhưng tôi dành phần lớn thời gian cho các kháng cáo và việc đó liên quan nhiều công việc giấy tờ và nghiên cứu. Thỉnh thoảng, tôi vào tù gặp thân chủ, nhưng không bao giờ tới Trại giam Wandsworth nơi Jonathan hiện đang thụ án. Đó có thể là một mâu thuẫn lợi ích tiềm tàng. Hầu hết các thân chủ của tôi đều không biết gì về đời tư của tôi và tôi muốn mọi chuyện cứ như thế.
Jack và tôi về nhà lúc sáu giờ và cháu thường rất mệt, vì vậy chúng tôi chỉ xem ti vi một chút trước khi cho cháu tắm và đi ngủ. Bên cạnh giường của cháu có đặt một bức ảnh chụp bố cháu và tôi hôm đám cưới. Tôi nhờ một người bạn photoshop bức ảnh để nhìn vào, thực sự khó có thể biết nó được chụp ở trong tù. Tôi luôn ngồi với Jack cho đến lúc cháu ngủ hẳn. Bạn bè nói với tôi rằng tôi đang mua dây buộc mình khi làm những việc này, nhưng Jonathan cũng đang ngồi và ngắm bức ảnh của chúng tôi đúng lúc ấy. Đó là thời gian chúng tôi bên nhau như một gia đình.
Mọi người thường cho rằng Jack được thành hình trước khi Jonathan bị kết án, nhưng Jonathan và tôi đã gặp và kết hôn trước khi chúng tôi nghĩ tới việc lập gia đình. Trại giam Wandsworth không có phòng hạnh phúc, nhưng là luật sư tư vấn của Jonathan, tôi được phép ở một mình cùng anh. Chúng tôi cố gắng không lợi dụng hệ thống, nhưng xét cho cùng, chúng tôi là hai kẻ yêu nhau.
Buổi tối là lúc tôi làm việc vì Jonathan. Tôi quản lý trang web của anh ấy, trả lời thư thay cho anh, đăng bài lên blog và Facebook, và dĩ nhiên tôi vẫn đang nỗ lực hết mình cho kháng cáo của anh. Tôi cũng viết thư cho anh ấy, gửi vào đó những suy nghĩ, những giấc mơ, những kỷ niệm của tôi, cả tốt lẫn xấu. Tôi khám phá ra rằng, những cảm xúc mãnh liệt có thể được gói gọn trong một lá thư. Tìm ra được những cách để mối quan hệ bất thường của chúng tôi nồng nàn hơn những mối tình thông thường khác là một điều rất quan trọng với tôi, và trong chuyện này, tôi cảm thấy chúng tôi có lợi thế. Giao tiếp thông qua những lá thư tay thực sự làm tăng mức độ kết nối của chúng tôi. Có những cặp vợ chồng dành hàng giờ bên nhau mỗi ngày mà vẫn không có được những thân mật như giữa Jonathan và tôi.
Mọi người hỏi tôi rằng làm thế nào tôi làm được việc này, rằng tôi có thể tiếp tục cuộc sống nửa vời này được bao lâu, nhưng, khi đã biết Jonathan, không còn gì thay thế được anh ấy trong tôi. Và chuyện thực sự không tệ. Tôi nói chuyện với anh ấy và viết cho anh ấy, hầu như tất cả mọi ngày. Tôi gặp anh ấy mỗi hai tuần. Anh ấy không có mặt ở nhà để mang rác ra đổ hay mở nắp hộp mứt cho tôi. nhưng tôi biết mình luôn hiện hữu trong tâm trí của anh ấy những khi anh còn thức. Anh không nghĩ đến người phụ nữ khác ngoài tôi. Tôi chắc chắn về tình yêu của mình như bất cứ người phụ nữ nào.
Mọi người cứ hỏi liệu có khi nào tôi thấy cuộc sống của mình như chững lại. Tôi hiểu họ đang nghĩ vậy về tôi nhưng câu trả lời là không. Cuộc sống của tôi có thể không như bình thường, gia đình của tôi chắc chắn là như thế, và tất nhiên tôi hy vọng mọi thứ sẽ khác đi trong tương lai. Tuy nhiên, bây giờ tôi không muốn có gì thay đổi.
(Maggie Rose: hồ sơ vụ án 64/O701 Hamish Wolfe)
Chương 93
“Pete, Maggie Rose gọi điện cho anh kìa!”
Pete vừa mới từ nhà vệ sinh ra, đang đứng ở chỗ máy pha cà phê. Đã hai ngày kể từ hôm cuộc bạo loạn Parkhurst xảy ra, và đây sẽ là lần đầu tiên anh nói chuyện lại với cô ấy.
“Chào Maggie.”
“Tôi nghĩ mình đã tìm được văn phòng mà kẻ giết người từng sử dụng. Máy tính vẫn còn trong văn phòng. Giờ tôi đang ở đó đây.”
Phải mất một giây thông tin đó mới ngấm vào đầu anh, rồi anh nhìn quanh xem trong phòng có còn ai khác hay không. “Ở đâu? Cô đang ở đâu?”
Cô nói tên một khu công nghiệp nhỏ ở ngoại ô phía nam Bristol.
“Maggie, tôi chỉ không thể... điều gì khiến cô nghĩ mình đã tìm đúng địa điểm?”
“Đây là một văn phòng đơn với nhà vệ sinh riêng và nhà bếp. Do một công ty tên là PCG Ltd thuê, nhưng công ty này không tồn tại. Tôi đã kiểm tra rồi. Họ trả tiền thuê đến giữa năm tới cơ, nhưng đã hàng tháng trời không có ai lui tới chỗ này rồi. Chúng tôi biết vì có tới một tá thư rác chất đống ngay bên trong cánh cửa. Tôi đang đứng với người trông nom khu này. Anh ấy có một bộ chìa khóa dự phòng, nhưng chúng tôi vẫn chưa vào bên trong.”
Anh cố gắng suy nghĩ. Và làm Liz chú ý. “Ok, tôi sẽ cố và cử người đến tuần ở đó vài hôm tới.”
“Tôi nghĩ anh sẽ nói thế. Hệ thống an ninh trên cổng lẫn bên bảo vệ đều lưu giữ hồ sơ của những người ra vào khu vực này. Đó là để phòng trường hợp cần di tản khẩn cấp. Họ cần phải biết những văn phòng nào đang được thuê và ai đang ở trong những văn phòng đó.“
“Và?”
“Họ không giữ dữ liệu CCTV quá ba tháng, họ cũng không kiểm tra giấy tờ xe, nhưng số lộ trình có ghi lại thông tin từ ba năm trở lại đây. Văn phòng đó từng được sử dụng thường xuyên, mãi cho đến giữa tháng 11 năm 2013. Đó là hai tuần trước khi Wolfe bị bắt. Không có ai lui tới đó kể từ hôm ấy.”
Pete ngồi thẳng thớm hơn một chút trên bàn. Các dấu hiệu biểu lộ sự phấn khích bắt đầu xuất hiện. Nhịp tim tăng cao? Có. Ẩm ướt dưới nách? Có. Ngực như thắt lại? Tất cả đều hiện diện và vô cùng chính xác. “Nếu đó là sự thật, điều đó chỉ ra Wolfe chính là người thuê nhà.”
Giọng cô đanh lại. “Không, nó chỉ cho thấy có một kẻ nào đó làm bộ như chính Hamish là người thuê nhà. Anh có định xuống không?”
Anh giả vờ thở dài. “Chắc phải vậy.”
Phải mất gần hai giờ mới lập được một đội, nhưng Maggie vẫn đang đợi trong xe của mình khi anh đậu xe bên ngoài Khối 14 của khu Wynchwood Estate. Hai tiếng đồng hồ trong giá lạnh đã in dấu lên vẻ ngoài của cô. Gương mặt cô rúm lại, và gần như đang phản chiếu sắc xanh trên mái tóc. Cô bước ra ngoài và đứng bên cạnh chiếc xe, những mong anh tới chỗ mình. Nhưng không. Anh tập trung cả vào tòa nhà. Mọi thứ anh đang nhìn, cô đã kiểm tra hết. Anh không được bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Khối 14 thuộc một dãy các tòa văn phòng xây bằng gạch đỏ. Chỉ có một cánh cửa, phía trước tòa nhà; 14a ở tầng trệt, có một căn phòng, 14b, ở ngay phía trên. Tầng trệt có cửa sổ, nhưng rèm che kín hết các ô cửa.
Từ nơi nào gần đó, một người đàn ông mảnh khảnh tóc sẫm màu bước ra. Maggie tới chỗ anh và giới thiệu họ với nhau.
“Đây là Hector.” Maggie nói. “Anh ấy quản lý toàn bộ khu nhà này.”
Pete đưa tay ra, cho người kia thấy thẻ ngành của mình. “Rất vui được gặp anh, anh Hector. Anh có phòng nào tiện để chúng ta ngồi nói chuyện được không?” Anh quay lại nhìn đội điều tra hiện trường giờ đã đến và đang dỡ đồ trên xe tải xuống. “Maggie, tôi muốn cô ngồi lại trong xe, làm ơn đi. Các cậu, không ai ngoài các cậu được vào đó!”
Quay lưng lại với Maggie, Pete đi theo Hector đến một tòa nhà gần đó, nơi người quản lý biến một căn phòng nhỏ, không có cửa sổ thành nhà mình. Anh kiểm tra nhật ký ra vào và kiểm tra lại những gì Maggie đã nói với mình về CCTV.
“Còn hóa đơn thì sao? Tiền điện? Tiền internet?”
Hector nói giọng nước ngoài lơ lớ, nhưng cách anh ta sử dụng tiếng Anh cho thấy trình độ học vấn của anh ta cao hơn mức độ mà công việc anh đang làm đòi hỏi. “Tiền điện đã được bao gồm trong chi phí thuê nhà, giới hạn trong một số tiền nhất định. Đường dây điện thoại, internet, tất cả những thứ đó thuộc trách nhiệm của bên thuê.”
Vậy tức là có thể có hóa đơn. Lần tìm theo giấy tờ. Dẫu kẻ nào gây ra mớ rắc rối này có lẽ cũng đã lên kế hoạch để phòng điều đó. “Anh đã bao giờ nhìn thấy có người đi vào trong đó chưa?”
Hector suy nghĩ trong giây lát. “Rất nhiều người đến và đi. Anh có thể hỏi bên an ninh, nhưng quý cô kia đã làm rồi và anh bảo vệ không ở đây với chúng tôi tầm này năm ngoái.”
“Anh đã bao giờ vào căn phòng đó chưa? Gần đây ấy?”
Hector lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ vào đó. Tôi đã đề nghị cho quý cô kia vào xem, nhưng cô ấy nói rằng chúng tôi nên chờ anh tới. Anh nghĩ ở trong đó có gì?”
Ánh nhìn trên gương mặt người quản lý cho thấy anh ta đang hy vọng có một thi thể, hoặc ít nhất là hàng hoá bị đánh cắp bị giấu trong đó.
“Chắc không có gì cả đâu.” Bộ đàm của anh rột roạt lên tiếng. “Weston.”
“Anh cần phải xuống đây ngay, Pete.” Đó là trưởng nhóm điều tra. “Tôi nghĩ người bạn nhiều màu sắc của anh có thể đang định làm gì đó đấy.”
Tai của Hector rõ ràng đang vẫy vẫy. Pete bước ra ngoài. ”Gì cơ?”
“Đầu tiên, không có dấu vân tay ở bất cứ nơi nào trong phòng. Không có một dấu nào chúng tôi tìm được, tính tới thời điểm này, bản thân điều đó cũng đã rất đáng ngờ. Nhưng hơn thế nữa, chúng tôi cũng cho mở máy tính lên. Maggie gợi ý chúng tôi thử dùng mật khẩu Daisy.”
Pete thầm chửi thề. “Cô ấy đang ở đó à? Tại sao cô ấy lại ở đó?”
“Cô ấy không vào. Cô ấy chỉ tha thẩn ở ngưỡng cửa thôi. Dù sao thì, nó cũng có tác dụng. Chính là nó, Pete ạ. Chiếc máy tính được dùng để rình rập những phụ nữ đó. Có tài khoản Facebook, email, mọi thứ. Chúng tôi đang cho niêm phong để mang đi.”
Pete ngồi trong xe, đối diện với tòa nhà nơi có nhà xưởng một gian vừa trở thành một hiện trường vụ án. Anh đang nói chuyện điện thoại.
“Giờ họ đang đem máy tính đi.” Anh nhìn chiếc máy tính được mang ra xe tải đang đợi lên đường để tới nơi mà các thiên tài trông giống như đám trẻ trâu sẽ tháo tung nó ra. Trở lại bên trong tòa nhà, các điều tra viên vẫn tiếp tục lùng sục khắp căn phòng vuông vức, nhỏ bé và cả ở trong căn bếp và nhà vệ sinh còn nhỏ bé hơn.
Cách đó vài mét, ở bên đường, Maggie ngồi trong xe. Cô đang chụp ảnh, thỉnh thoảng lại gõ ghi chú lại trên laptop.
“Chúng ta sẽ phải nói với Latimer.” Liz nói.
“Ngay khi chúng ta biết chắc chắn.” Điều cuối cùng anh cần là Latimer ỏng ẹo xuất hiện ở đây như một ả nữ hoàng rắc rối chết tiệt, hoạnh họe những câu mà chẳng ai trả lời được. “Nó vẫn cho thấy chính là Wolfe, Liz ạ. Nó ở đúng vị trí. Mật khẩu. Và bây giờ, bất kỳ ai cũng kết luận được.”
Liz không phản bác.
Pete nhìn qua xe Maggie. Trong một giây, dường như ánh mắt đã chạm nhau. Sau đó, các điều tra viên xuất hiện ở ngưỡng cửa một lần nữa, lần này họ khiên ra bàn làm việc, được bọc trong lớp phủ bảo vệ. Cái bàn được cho vào xe tải, ghế cũng vậy. Tiếp theo sẽ là tấm thảm, bất cứ thứ gì có thể di chuyển được trong nhà bếp và nhà vệ sinh, ngay cả các phụ kiện đèn đóm và rèm cửa.
“Chúng ta phải nói chuyện với Latimer.” Liz nói lại.
“Ngay khi anh quay về.
“Tôi biết. Chúng ta sẽ nói.”
Pete bị phân tâm trong giây lát khi nhìn thấy tấm thảm màu xám được khiên ra. Sau đó, người đứng đầu đội điều tra bước về phía anh và Pete hạ cửa xe xuống, để một luồng khí lạnh ùa vào. Kỹ thuật viên giơ ra cho anh xem chiếc túi đựng tang vật bằng nhựa trong. “Thêm một bất ngờ cho anh, Pete ạ.”
Trong túi là một cây bút. Loại bút bi rẻ tiền, không có nắp. Mực xanh. Kỹ thuật viên nhoài người tới, như muốn cố tận hưởng chút hơi ấm ở trong xe.
“Mắc ở giữa mép tấm thảm với chân tường.” Anh ta nói. “Tất nhiên, nó có thể chẳng liên quan gì tới người thuê nhà gần đây nhất. Nó có thể đã có ở đó từ nhiều năm trước. Nhưng bút thường có dấu vân tay. Đặc biệt là những cây bị bỏ quên.”