← Quay lại trang sách

Chương 94 & 95

Latimer gật đầu, mắt dán vào tờ giấy được ghi chép rõ ràng, cẩn thận để ở trước mặt. Anh ta trỏ cây bút chỉ vào Pete. “Vậy, nếu tôi hiểu đúng thì, chúng ta có một thành phố to cỡ Bristol, không tính Bath và các vùng ngoại ô, các thị trấn nhỏ và làng mạc, và người phụ nữ này đã tìm ra được một bằng chứng quan trọng nhờ linh tính? Wolfe đã nói với cô ta chỗ tìm à?”

“Chậc, bất cứ ai thuê và trang bị đồ đạc cho văn phòng ở vị trí đầu tiên sẽ có suy tính khi phải đi tìm thuê văn phòng lần nữa.” Pete nói.

“Không có dấu vân tay hay lông tóc gì vương trên thảm? Không có cái gì chứng minh có liên quan đến Wolfe à?"

“Tới giờ thì vẫn chưa, thưa sếp.” Liz nói. “Nhưng cả đội vẫn đang tìm kiếm.”

Latimer thở dài, rồi xoay màn hình máy tính của mình ra ngoài để Pete và Liz có thể nhìn thấy. “Tôi bảo này.” Anh ta nói. “Hai người có nghĩ nhân vật Maggie Rose này có gì không ổn không?”

Pete liếc sang Liz lúc anh kéo ghế lại gần hơn. Latimer đã xem trang web của Maggie. “Ý anh là gì?” Anh hỏi.

“Toàn bộ chuyện mái tóc xanh ấy, đơn cử điều này thôi. Ý tôi là, ai sẽ đi nhuộm tóc màu xanh da trời chứ?"

“Những gì phụ nữ làm với tóc của họ là một bí ẩn đối với tôi.” Pete nói. “Tôi nghĩ đó là một bí ẩn với hầu hết cánh đàn ông, thành thật mà nói.”

“Chính xác. Vì vậy, anh đã không đặt câu hỏi anh nên hỏi. Còn Liz, tôi đã mong đợi nhiều hơn từ cô.”

Liz mở mắt to hơn một chút. “Ok, thưa sếp. Cô nói. “Chúng ta nên hỏi gì?”

“Khi người ta nhuộm tóc của mình sang những màu không tự nhiên, đều là có lý do, thường là vì mong muốn được chú ý. Ý tôi là, tất cả mọi người đều chú ý tới màu ngọc lam sáng, đúng không?”

“Tôi đoán vậy.” Pete không thể nhìn vào Liz nữa.

“Thế nhưng Maggie Rose là một kẻ sống ẩn dật. Cô ta không nhận trả lời phỏng vấn, cô ta không bao giờ xuất hiện ở tòa án. Không có bức ảnh nào trên trang web của cô ta. Hầu như không ai gặp mặt cô ta trừ phi cô ta làm việc trực tiếp với họ. Tại sao một người coi trọng việc tránh xa sự chú ý lại nhuộm tóc của mình sang một màu nổi bật như vậy?”

“Tôi bỏ cuộc, thưa sếp.” Liz nói. “Tại sao lại như thế?”

Để đáp lại, Latimer đứng dậy và bước đến bên cửa sổ. “Khi còn nhỏ, tôi bị các nhà ảo thuật làm mê hoặc.” Anh ta nói. “Thậm chí cả những tay hạng bét, tào lao mà mọi người vẫn mời tới các bữa tiệc. Tôi thực sự muốn biết họ đã làm những trò ảo thuật đó như thế nào và tôi chưa từng phát hiện được ra. Và rồi, khi lớn lên, tôi đọc những cuốn sách về ảo thuật. Chẳng có nhà ảo thuật nào tiết lộ bí mật của mình, nhưng tất cả bọn họ dường như đều có một điểm chung là dùng những mánh khóe để làm mọi người phân tâm.”

Một thoáng im lặng.

“Làm khán giả phân tâm là cách nhà ảo thuật hướng sự chú ý của khán giả ra khỏi những gì anh ta không muốn họ nhìn thấy.” Liz nói.

Latimer quay lại phía hai người kia. “Chính xác. Vì vậy, điều tôi đang thắc mắc đó là, nếu mái tóc kỳ quặc, đôi mắt màu ngọc lam và quần áo màu sắc tươi sáng là một cách làm phân tâm, thứ cô ta không muốn chúng ta nhìn thấy là gì?”

Liz và Pete nhìn nhau. Cô khẽ gật đầu với anh, khẽ đến nỗi gần như không thể nhận ra. Anh quay lại nhìn sếp của mình.

“Sếp....” Anh nói. “Chúng tôi có chuyện này cần nói với anh.”

Chương 95

Hamihs thân yêu của em,

Đôi khi em cảm thấy mùa đông dài đến bất tận. Rằng em sẽ không bao giờ nhìn thấy bầu trời xanh thêm lần nào nữa, rằng thế giới sẽ mãi bị giấu sau những cụm mây u ám và ẩm ướt.

Đôi khi em cảm thấy mình sẽ mãi mãi chìm trong giá rét. Chân tay em rung lên vì lạnh, da em rúm lại vì không khí giá băng và mái tóc em mờ xỉn và nhớp nháp, rủ xuống chiếc cổ cứng đờ.

Những khớp xương của em nhói đau vì lạnh. Trái tim em rỉ máu vì những vết thương do hàng ngàn mũi kim băng giá đâm vào. Thây ma mà một ngày nào đó sẽ cho đòi mạng em giờ đang bám sát gót chân em, đang chụp lấy em, nổi cơn thèm khát trước giờ đã định.

Em đang chết dần, tại nơi này. Chỉ có anh. Chỉ có làn da, cơ thể, nụ hôn của anh, mới có thể mang em trở lại.

Em cần anh, Hamish. Và em đã hết thời gian.

Em

THUỘC sở HỮU CỦA CẢNH SÁT AVON VÀ SOMERSET.

Số tham chiếu: 544/452 Hamish Wolfe.