Chương 96 & 97
Wolfe đang thả lỏng, cho nhịp tim chậm lại, ổn định hơi thở. Đó là cách hắn từng làm trước một ca phẫu thuật khó nhằn, trước khi chạy một quãng đường dài, trước khi lên máy bay. Hắn vắt một chiếc khăn quanh cổ, để bất cứ ai nhìn lướt qua cũng sẽ nghĩ hắn vừa tập thể dục xong. Hắn liếc nhìn đồng hồ, mặc dù hắn tự nhủ với mình hắn không cần phải làm thế và thề sẽ không bao giờ làm điều này lần nữa. Hắn biết chính xác thời gian. Bình tĩnh là điều hắn cần ngay lúc này.
Một cái bóng chặn ở ngưỡng cửa. Một người lính canh đang ngó vào trong.
“Chào ngài.” Wolfe gật đầu, một lần. Vừa đủ thể hiện phép lịch sự tối thiểu.
“Chúng ta đang tháo dỡ mấy cái hang đấy hả, ông bạn?”
Các chuỗi giấy đã được gỡ xuống và nằm lăn lóc thành những cuộn xoắn hệt như mấy con rắn trên giường của Phil.
“Đêm mười hai đấy, thưa ngài.” Wolfe nói. “Giữ chúng lại lâu hơn sẽ không may mắn đâu.”
“Mười hai cái gì?”
“Mười hai tháng Giêng.” Phil nói chen vào. “Ngày ta phải gỡ các món trang trí Giáng sinh của mình xuống nếu không những tiểu tinh xấu xa sẽ đến và bắt ta. Hay đại loại thế.”
Wolfe cố nén cười. Đội cai ngục không thích những tù nhân mỉm cười. Nó luôn khiến họ nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Mà dĩ nhiên, thường là như vậy thật.
“À, phải đấy. Phải đảm bảo chúng được vứt hết vào thùng rác. Mấy thứ ngu ngốc này là nguy cơ gây hỏa hoạn đấy.”
Người lính canh bỏ đi, bước chân ông cồm cộp vang khắp hành lang, cánh cửa đóng lại phía sau ông. Wolfe đứng lên và mở nó ra lần nữa trước khi ấn tay vào túi quần để cảm nhận sự an tâm do cục thép lồi lên trong đó mang lại.
Ở đầu kia hành lang, ngài Sahid đang dõi theo hắn. Sahid nhìn đồng hồ của mình. Đôi mày ông nhướn lên. Wolfe cúi đầu xuống, vẫn nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rồi lại ngẩng đầu lên.
Sahid quay đầu lại và quát tháo gì đó bằng tiếng Ả Rập.
Một giây sau, từ mấy buồng giam gần đó, hai người đàn ông xuất hiện. Bằng một chuyển động rất khéo léo, phối hợp ăn ý, trông như đã qua luyện tập, họ phóng người qua tay vịn và nhảy xuống dưới ngay lập tức, tiếng còi và tiếng la hét vang lên. Một người lính canh rầm rập chạy. Các tù nhân chen lấn ra khỏi buồng giam.
Wolfe quay sang tìm Phil, người đang ở ngay sau lưng hắn. Hắn cúi đầu xuống để cho người bạn cùng phòng của hắn đeo mấy chuỗi giấy vào cổ mình.
. “Chúc may mắn, anh bạn.” Phil nói với hắn.
Hai nam thanh niên trẻ tuổi và rất cường tráng, chưa từng uống một giọt rượu nào trong đời và đã tập luyện ở một phòng tập đặc biệt dành cho người Hồi giáo từ khi mới mười sáu tuổi, không nhảy xuống đâu xa. Họ đáp xuống một tấm lưới ngăn không cho hành lang phía trên bị biến thành bục tự tử, họ giờ đang dùng tấm lưới để biểu diễn một màn xiếc ngẫu hứng.
Wolfe, cổ vẫn đang quàng một mớ chuỗi giấy, đi dọc hành lang, ngó qua lan can, nhìn chằm chằm xuống đất, như thể muốn tìm chỗ thuận lợi để xem màn giải trí bên dưới. Các tù nhân đang hò reo lên khích lệ, còn những người lính canh cứ nhất quyết bắt tất cả mọi người phải quay lại buồng giam của mình ngay bây giờ. Tù nhân lờ họ đi. Trò này vui, đáng xem, về sau có bị còng ngược đầu cũng cam.
Hai cậu thanh niên nắm tay nhau và bật nhảy cao lên không trung. Một người lộn nhào qua người kia. Khi hạ xuống, một chân cậu bị chọc qua lưới và đám đông hoan nghênh nhiệt liệt như thể đó là màn biểu diễn xuất sắc nhất từ trước đến nay.
Wolfe ra đến cửa. Các tù nhân từ sảnh kế bên đang ùa sang và sảnh sẽ nhanh chóng bị khóa. Đã có tiếng thét “Đứng yên tại chỗ!” vọng khắp khu trại và đó chính là tín hiệu để màn loạn đã bắt đầu. Wolfe bước nhanh hơn. Đến cuối hành lang thứ hai thì hắn đã bắt đầu co cẳng chạy. Cửa này bị khóa nhưng Wolfe rõ ràng đã không hề lãng phí thời gian của mình khi ở xưởng sản xuất kim loại. Chiếc chìa khóa mà hắn mới đánh vài tuần chắc chắn không giành được bất kỳ giải thưởng thiết kế nào nhưng nó đã được dùng thử và kiểm tra, và giờ, không làm hắn thất bại.
Khi hắn đến phòng thể dục, Wolfe ném khăn lên camera an ninh, giống như hắn vẫn làm mỗi khi hội đánh đấm tổ chức. Bất kỳ nhân viên bảo vệ nào khi nhìn thấy camera bị đen đi lúc này cũng đều cho rằng máy bị trục trặc. Anh ta sẽ đi kiểm tra, nhưng không phải trong lúc có bạo loạn nổ ra ở một trong các khu giam giữ. Wolfe có khoảng năm phút, theo tính toán của hắn, và thế là đã đủ.
Thời gian đủ để cắt chỗ băng dính đen dùng cố định phần khung thép của các khung chống sân golf cho một đội gồm năm người chơi, để những chỗ Wolfe đã cưa từ trước đó rời ra; cũng trong xưởng sản xuất kim loại. Bây giờ hắn có sáu ống dài 1m8 và ba ống ngắn, dài ba tấc. Các ống dài có các ô mắt cáo nhỏ màu đen, được khoan ở thân ống, cách đầu ống khoảng hơn 45cm. Wolfe đánh liều, gắn các ô mắt cáo vào trước, nhưng cú liều của hắn đã mang lại kết quả tốt. Không ai phát hiện ra chúng và gắn chúng vào từ trước đã giúp hắn tiết kiệm được vốn thời gian ít ỏi quý giá. Khi ra ngoài, hắn sẽ cài các ống dài lại với nhau, bằng cách dùng bốn chiếc kẹp làm từ lon nhôm dày. Những thứ này hắn cất hết trong chiếc túi vải mà ngay cả trong ánh sáng le lói ở phòng thể dục, nó vẫn có màu xanh như mái tóc của Maggie.
Trong túi còn có cả bu lông và ốc vít, dùng để gắn ba ống ngắn vào hai thanh dài - được nối từ các thanh 1m8 - và để cố định chúng.
Các bậc của chiếc thang được làm từ lưới dây gia cố, cắt ở lưới khung thành bóng đá mà Wolfe tìm thấy trong chiếc túi vải. Một mình trong buồng giam, mỗi tối, hắn và Phil đã cắt và xoắn, cứ mười dây lưới lại làm một, rất chắc, dài như dây cáp và hắn sẽ buộc chặt những dây này vào các ô mắt cáo ở mấy cái cột hắn làm để tạo thành bậc thang. Trong hai tuần vừa qua, “các bậc thang” được giấu bên trong các chuỗi giấy trang trí mắc ở buồng giam của họ. Đống giấy vứt đi nằm rải rác quanh sàn phòng thể dục bây giờ giống hệt như một cơn bão tuyết trong mắt những kẻ dùng thuốc gây ảo giác.
Với sự giúp đỡ của Phil, cùng một số tù nhân và lính cạnh khác, những người nợ hắn mà nhắm mắt làm ngơ cho hắn, Wolfe đã làm được một cái thang có thể đưa hắn trèo lên đỉnh hàng rào bên ngoài và trèo xuống phía bên kia. Tim hắn giờ đang đập rất mạnh, nhưng điều này vẫn luôn xảy ra ở những người có tình trạng sức khỏe thể chất tốt nhất, và hắn cần lượng adrenalin ào ạt mà hắn biết điều đó sẽ mang lại cho hắn.
Hắn bỏ chạy từ phòng thể dục.
Chương 97
“Cái gì đây? Đoạn quảng cáo phim à?" Latimer nhoài tới gần máy tính xách tay của Sunday hơn. Đứng ở cửa sổ, Liz kéo tấm mành xuống để bốn viên cảnh sát có thể nhìn thấy hình ảnh được tạm dừng trên màn hình được rõ hơn. “Phim gia đình à?” Có một cái gì đó về cách chụp, có thể là do thiếu ánh sáng, vị trí của đồ đạc trong phòng, làm người ta có cảm giác đây là một bộ phim không chuyên.
“Chúng tôi tìm thấy cuộn băng video này dưới bồn tắm ở buồng tắm trong phòng ngủ của cô ta.” Sunday nói. “Vì chúng tôi tới nhà, theo lời mời của cô ta, để điều tra vụ xâm nhập, nên chuyện này có thể chấp nhận được. Tôi đã sao chép cuộn băng ngay tại đó, việc không hề dễ dàng, nhưng tôi đã cố gắng để đưa thiết bị phù hợp vào. Bìa băng cũng là bản sao, nhưng khá gần với bản gốc. Ngay khi quay về sở cảnh sát, tôi chuyển luôn vào ổ cứng của bên mình.”
Latimer cầm cuộn băng video giả mà Sunday đã làm lên. Loại đơn giản, loại có thể mua cả lốc, dùng để ghi băng sinh hoạt gia đình. Ngày thu ghi trên băng là vào 15 tháng 1 năm 1996. Tiêu đề được viết tay.
Vòng hoa cúc.
“Thế băng gốc đâu?” Latimer hỏi.
“Để lại chỗ bồn tắm rồi.” Pete đáp.
“Vậy, làm sao cô ta có cái này được?” Latimer nói.
“Đó chính là những gì chúng tôi đang thắc mắc.” Pete nói. “Có khả năng là Wolfe đã nói với cô ấy nơi tìm nó.”
“Ngoại trừ việc Hamish luôn luôn khẳng định rằng chỉ có một bản được thu mà thôi.” Liz nói. “Và Daisy đã mang nó theo khi cô ấy rời Oxford.”
“Hắn là kẻ nói dối, chúng ta đều đã biết điều đó rồi còn gì.” Latimer lên tiếng, nhưng gương mặt anh ta nói rằng anh ta không chắc chắn vào những gì mình vừa nói. “Bật nó lên thử đi.” Anh ta nói.
Sunday nhấp vào nút “chạy” và Latimer, Pete, Sunday và Liz đều đang nhìn vào một căn phòng nhỏ được bài trí đơn giản. Bàn và máy tính, sách trên kệ, giường đơn, tất cả đều gợi đến hình ảnh một phòng ngủ của sinh viên. Ánh sáng trong phòng tối mờ nhưng phải có hàng tá cây nến, thậm chí còn nhiều hơn thắp rải rác xung quanh căn phòng. Khăn phủ giường màu đỏ thẫm, điểm xuyết vài đốm màu trắng. Là cánh hoa. Trong phòng có hoa, vài bình hoa, tất cả đều cắm cùng một loại.
Ở giữa khung hình là một người đàn ông và một người phụ nữ, đang đứng hôn nhau. Tay của người phụ nữ đặt trên vai người đàn ông, một tay trượt xuống thấp hơn, đặt lên eo anh ta. Người đàn ông mặc quần jean và quay lưng lại ống kính. Anh ta có vẻ cao, vai rộng, với mái tóc sẫm màu chạm gáy. Anh ta ôm đầu người phụ nữ, tay anh đùa trong mái tóc đen dài của cô. Người phụ nữ đó đang trong tình trạng khỏa thân.
“Đó là Wolfe.” Latimer thì thào.
Wolfe, một Wolfe trẻ hơn bây giờ rất nhiều, giờ bắt đầu di chuyển ra đằng sau người phụ nữ. Cao hơn hẳn một cái đầu, anh ta rúc vào tóc cô khi lướt đôi tay lên khắp cơ thể đẫy đà của cô, lên cặp ngực đồ sộ, lên vòng bụng mỡ màng của cô.
“Và Daisy Baron.” Pete nói. “Chúng tôi từng thấy cô ấy trong bộ ảnh chụp niên giám của Hamish và nhóm bạn học cùng Trường Magdalen.”
“Hắn đang xoay cô ấy ra phía ống kính máy quay.” Latimer nói.
Pete gật đầu. Người phụ nữ - Daisy - một cô gái thực sự chưa quá mười tám tuổi, không biết có máy quay gắn ở đó. Chẳng có chút e dè trong cách cô tựa vào bạn trai mình.
“Cô ấy có gì trên đầu thế kia?” Latimer hỏi.
“Hoa.” Liz mặt có vẻ đang cau lại trả lời. “Anh ta kết cho cô ấy một vòng hoa cúc.”
Pete có thể nhìn thấy dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu Latimer, cũng hệt như khi anh lần đầu trông thấy cuộn phim. Vòng hoa cúc. Hoa cúc kết thành vòng. Vòng hoa cúc.
“Chết tiệt!” Latimer nói. Anh ta nhìn đồng hồ. “Chúng ta không có thời gian cho cái này đâu. Tua tới đi.”
Khi máy tính tua nhanh đoạn phim, bốn nhân viên cảnh sát được xem một phiên bản kỳ cục, tốc độ nhanh quay cảnh một cặp đôi làm tình. Nó làm Pete nhớ lại máy chiếu vở Ngài quản gia thấy gì? trên bến tàu khi anh còn là một đứa trẻ. Các tấm thẻ được gắn vào một khung hình tròn, được chiếu thật nhanh để tạo cảm giác các nhân vật đang chuyển động. Họ thấy Wolfe choàng một vòng hoa, một chuỗi toàn là hoa cúc khác, vào cổ cô gái, thấy hắn đưa cô lên giường, cúi xuống cô, đè lên người cô. Họ nhìn thấy cặp đùi đầy đặn của cô siết quanh eo hắn.
Đoạn phim, nếu bật ở tốc độ bình thường, có thể kéo dài chừng hai mươi lăm, ba mươi phút. Đoạn phim chẳng có những lóng ngóng vụng về mà đầy nồng nhiệt của những sinh viên, Wolfe diễn để quay phim lại. Cả đội xem từ đầu đến cuối chỉ trong năm phút.
Hết phim. Wolfe nằm thẳng cẳng trên chiếc giường hẹp, Daisy bên cạnh hắn, ôm lấy hắn. Những bông hoa, nhăn nhúm và nhàu nhĩ, vương trên đầu Wolfe. Hắn cười toe toét, một cánh tay duỗi trên gối, cánh tay khác vòng sang ôm bạn gái mình.
“Không phải như những gì chúng ta vẫn tưởng.” Latimer nói.
“Không một chút nào.” Pete nói. “Không dây xích. Không mắc vòng. Không thống dâm bạo dâm. Không có ai chết. Chỉ có một cặp mây mưa.”
“Nhưng anh vẫn sẽ rất tức giận, nếu anh nghĩ rằng bạn trai mình đã chia sẻ đoạn phim này với cả thế giới.” Liz nói. “Nếu anh cho rằng anh ta chỉ lợi dụng mình mà thôi.”
Latimer gật đầu. “Rồi, còn gì nữa?”