← Quay lại trang sách

Chương 98

Maggie lang thang hết phòng này sang phòng khác, kiểm tra cửa nẻo, nghĩ về những dấu hiệu báo trước một cơn bão lớn. Sóng cồn trên đại dương cao hơn, sóng xô bờ nhanh hơn. Cùng lúc đó, những đám mây chạy trốn khỏi bầu trời, phong vũ biểu vẫn đứng yên và gió đã lặng.

Hàng giờ liền, không có gì xảy ra. Đây là thời điểm bình yên trước khi bão nổi.

Ngôi nhà trống trơn. Ngay cả tiếng nói trong đầu cô cũng im lặng. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của người nọ, biết cô ta đang ở ngay cận kề, chỉ khuất tầm mắt mà thôi. Tiếng chuông cửa vang lên. Âm thanh đó làm cô sợ hãi, mặc dù cô đang mong chờ nó.

Pete không đến một mình. Chắc họ sẽ chẳng bao giờ được một mình lần nữa. Tình bạn ngắn ngủi nở bung như một đóa hoa hiên, rực rỡ giữa sân nhà ảm đạm, úa tàn và gục chết khi mặt trời mọc sáng hôm sau. Bên cạnh anh là một nam cảnh sát còn trẻ mà cô cũng từng nhìn thấy trước đây. Sunny, cô nghĩ; cũng có thể là Sydney. Cô không quan tâm và cũng sẽ không hỏi. Thời gian vờ vĩnh đã hết.

Họ theo cô đi dọc hành lang để tới phòng làm việc của cô. Cô đã xếp sẵn hai chiếc ghế trước bàn làm việc.

Người đàn ông trẻ tuổi háo hức, nhưng cũng có vẻ lo lắng. Viên cảnh sát trẻ tuổi này hơi sợ cô. Pete trông buồn bã. Maggie ước gì mình có thể nói với anh, rằng, một phần nào đó, cô chia sẻ nỗi buồn cùng anh nhưng điều đó khó có thể phù hợp nữa.

“Chúng tôi muốn chia sẽ điều này với cô càng sớm càng tốt.” Anh nói. “Chúng tôi công nhận rằng, sẽ không thu được kết quả gì nếu cô không nhận được thông tin sớm giống như chúng tôi.”

Họ đã tìm thấy cái gì đó trong văn phòng bị bỏ hoang. “Cảm ơn anh.” Cô nói.

“Chiếc máy tính chắc chắn là chiếc đã được sử dụng để liên lạc với ba nạn nhân nọ.”

Cô ít khi nghe Pete nói một cách nghiêm trang như vậy, hệt như phát ngôn viên cảnh sát trên chương trình tin tức buổi tối.

“Các điều tra viên bên chúng tôi đã tìm được những cuộc trò chuyện của Hamish Wolfe với Jessie Tout, Chloe Wood và Myrtle Reid. Họ đang kiểm tra lại về ngày giờ, địa chỉ IP, tất cả mấy thứ liên quan đến kỹ thuật, nhưng có vẻ còn có chút nghi ngờ.”

“Chúng tôi thực sự rất muốn biết làm thế nào cô có thể tìm được nó nhanh như vậy, trong khi chúng đã không thể.” Cổ áo viên cảnh sát trẻ có dây một vết bẩn. Anh ta trông có vẻ mệt mỏi.

“Tôi để ý thôi.” Maggie nhìn lại vào mắt viên cảnh sát. “Các anh thì không. Thực sự đã không để ý.”

Khuôn mặt của cảnh sát nói rằng anh ta để ý những lời công kích của Maggie, và đã sẵn sàng tham chiến ở một mức độ nào đó. Anh ta nói: “Chúng tôi thắc mắc, liệu có khi nào thân chủ của cô đã gợi ý chỗ để cô đi tìm hay không?”

“Anh ấy phải làm một điều ngu xuẩn như thế làm quái gì cơ chứ? Và tất cả những gì các anh tìm thấy chỉ là chiếc máy tính được sử dụng để liên lạc với những phụ nữ kia. Các anh chẳng tìm được gì để gán nó với Hamish cả.”

“Thực ra, chúng tôi có.” Viên cảnh sát bắt đầu, trước khi Pete ra hiệu cho anh ta im lặng bằng một cái nhìn.

“Có một cây bút.” Pete nói. “Bút bi, bị kẹt dưới tấm thảm. Nó có dấu vân tay của Hamish trên đó.”

Maggie nhìn chằm chằm vào anh trong giây lát. “Điều đó không chứng tỏ được gì.” Cô nói, mặc dù cô biết, trong mắt những người khác, chuyện đó chứng tỏ được rất nhiều điều. ”Nếu ai đó đột nhập vào nhà Hamish để ăn cấp vật chứng, họ có thể dễ dàng tìm thấy một cây bút.”

Viên cảnh sát cười chế nhạo. Maggie với tay lấy chiếc chặn giấy và siết chặt lấy nó. Tiếng cười nhạo báng tắt ngóm.

“Chỉ có ba người phụ nữ?” Maggie hỏi.

Pete cau mày. “Ý cô là, chúng tôi không tìm thấy dấu vết nào của Zoe?”

“Phải, đó là những gì tôi muốn nói.”

“Không có.” Viên cảnh sát nói. “Trên thực tế đây là kết quả đầu tiên chúng tôi thu được kể từ sau ngày Zoe biến mất.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Tôi không nghĩ Zoe mất tích lại có liên quan gì đến ba vụ giết người.” Maggie nói. “Tôi nghĩ nó có thể hoàn toàn không liên quan, ngoại trừ khả biến mất đã giúp kẻ giết người nảy ra ý tưởng. Một cô gái mập mạp biến mất, bị cho là đã chết. Hamish được cho là đã có vấn đề với các cô gái béo trong quá khứ. Kẻ giết người thực sự quyết định phải làm cho các cô gái béo khác biến mất, và hướng những chỉ trích vào anh ấy bằng cách ngụy tạo bằng chứng.”

Pete thở dài. ”Maggie, thuyết âm mưu này chẳng đi đến đâu cả.”

“Sao anh không nói với tôi anh và Hamish là bạn bè trước khi anh ấy bị bắt?”

Anh đỏ mặt. “Chúng tôi không phải là bạn.”

“Tại sao anh không nói với tôi rằng vợ cũ của anh, người đã bỏ anh theo sếp của anh, chỉ sáu tháng trước khi Jessie bị giết, có cỡ người tương tự như ba nạn nhân của Hamish?”

Anh cười méo mó và kỳ quặc. “Cô đang nghiêm túc chứ?”

Maggie quay sang viên cảnh sát. “Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, ngài Cảnh sát Điều tra, nếu tôi đột nhiên biến mất, hoặc gặp một tai nạn kỳ cục, tôi hy vọng anh sẽ nhớ lại cuộc trò chuyện này.”

Người cảnh sát nọ phá lên cười, nhưng lén liếc nhìn viên Thượng sĩ của mình. Pete cho tay vào túi áo. Anh lôi ra một chiếc túi bằng nhựa trong, chứa vài tờ giấy bên trong và đặt chúng lên bàn, trước mặt Maggie.

“Chúng chỉ là những bản copy.” Anh nói. “Bản gốc đang ở sở cảnh sát.”

“Chúng là cái gì vậy?" Maggie nhìn thấy tiêu đề in trên những tờ giấy đó và thấy từng thớ thịt trong cơ thể mình bắt đầu cứng lại. Trại giam Đảo Wight.

“Hãy đọc chúng đi. Chúng được xếp theo thứ tự ngày tháng. Chúng tôi sẽ chờ.”

Cô muốn từ chối, muốn bảo họ hãy để lại những lá thư, rằng cô sẽ đọc chúng một mình. Cô biết họ sẽ không đồng ý.

Biết rằng mình không có lựa chọn, cô mở bức thư đầu tiên.

Em yêu,

Khi hồi tưởng lại những khoảnh khắc ngây ngất nhất đời mình: khi cheo leo trên vách đá thẳng đứng, lúc thưởng trăng trên mặt đại dương buổi sáng ngày Giáng Sinh...

Chữ viết tay của Hamish. Cô đọc hết bức thứ nhất. Bức thứ hai nói về cách thế giới nhìn nhận hắn như một con quái vật và chỉ có người phụ nữ hắn yêu mới có thể cứu rỗi được hắn như thế nào. Bức thứ ba còn kỳ dị, thậm chí là thi vị hơn, vô cùng cảm động với nỗi buồn man mác trong đó. Cô nhận ra cách diễn đạt của hắn, khiếu hài hước, trí tưởng tượng của hắn. Khát khao trần trụi trong bức thư ngày Giáng Sinh đâm thẳng một nhát vào bụng cô. Không nghi ngờ gì nữa, chính hắn đã viết những bức thư này. Tổng cộng có năm bức, bức mới nhất được gửi cách đây chỉ một tuần. Hamish đã viết thư tình. Và không phải cho cô.

Cô cảm giác như có một vật gì cực kỳ nặng treo trên đầu mình, vật đó sẽ sớm rơi xuống, nghiền nát cô hoàn toàn.

“Ai là người nhận?” Cô thấy giọng nói mình nghe già cỗi và mệt mỏi. Hamish không gặp ai ngoài mẹ và chính cô. Hắn đã nói với cô như thế. Cô đã tin hắn.

Pete nói: “Tôi cho rằng cô nên đọc cả thư hồi âm.”

Còn nhiều lá thư nữa. Tập thư tiếp theo có chữ viết khác hẳn, khó đọc hơn. Không đề địa chỉ.

Hamihs thân yêu của em,

Em vẫn đang say ngủ khi ta gặp nhau. Em đã mê ngủ cả một đời. Anh đã đánh thức em, không phải bằng một nụ hôn - ôi, ước chi - mà bằng cách nhận thức được rằng có một người khác trên thế giới như em.

Cô không đọc nổi những dòng ngớ ngẩn này. Cô lướt đến cuối bức thư.

Mãi mãi là của anh

Em

Còn nhiều thư nữa. Nhưng một là quá đủ. “Những lá thư này là thật chứ?" Cô hỏi, mặc dù cô biết chúng chắc chắn là thật. “Ai đã gửi chúng?”

“Tất cả các bức thư gửi tới và gửi từ Parkhurst đều được sao chép lại.” Pete giải thích. “Chúng tôi đã xin lệnh kiểm tra thư từ của Wolfe - sau khi chúng tôi tìm thấy bản gốc thư anh ta gửi trong căn hộ của Sarah Smith. Nhớ Sarah Smith chứ? Cô biết cô ta dưới cái tên Sirocco.”

“Những bức thư này đều được gửi tới Sirocco?” Maggie chật vật mãi mới mở miệng được. “Gửi tới và gửi đi từ Sirocco?”

“Đúng rồi.”

Sirocco ư? Người phụ nữ quái đản, thèm khát yêu đương và dai như đỉa đó ư? Hamish yêu Sirocco ư?

“Cô ổn không, cô Rose?” Viên cảnh sát hỏi. “Tôi lấy cho cô một ly nước nhé?”

Nếu người đàn ông này còn bắt chuyện với cô lần nữa, cô sẽ lao vào đánh anh ta ngay lập tức. “Các anh nói với tôi là cô ta chưa bao giờ đến thăm cơ mà. Anh nói các anh đã kiểm tra. Cô ta nói dối.”

“Thực ra, cô ta không nói dối đâu.” Pete nói. “Cô ta chỉ không ghi tên thật của mình thôi. Cô ta lấy tên Sophie Wolfe, giả vờ làm em gái của Hamish.”

“Không thể nào. Cô ta phải có thẻ căn cước chứ.”

“Cô ta đã có nó.” Pete nói với cô. “Cô ta đã dùng hộ chiếu cũ của Sophie và xin lại một cái mới với ảnh chụp của chính cô ta. Cô ta trông nhang nhác Sophie, đủ để khiến cả Văn phòng Hộ chiếu bị lừa. Chúng tôi phát hiện ra khi chúng tôi cho kiểm tra lịch trình khách thăm nuôi. Chúng tôi sẽ thêm cả tội đó vào án phạt cô ta phải chịu, tất nhiên là như vậy.”

“Cô ta sẽ phải cần tới sự trợ giúp của Wolfe để làm điều đó.” Viên cảnh sát nói. “Chắc hắn đã nói với cô ta chỗ để tìm hộ chiếu, làm cách nào để lẻn vào nhà bố mẹ hắn ta. Họ đã thông đồng với nhau.”

Maggie thấy thôi thúc muốn đứng dậy, muốn đấm vào một mặt cứng. Cô bấu một tay vào ghế. “Sirocco đã giết Odi và Broon. Cô ta đã cố giết tôi.”

“Phải, đó là một chuyện khác.” Pete nói. “Chúng tôi hoàn toàn không có bằng chứng kết tội cô ta trong vụ giết người ở Quảng trường Chợ Wells. Điều đó có nghĩa là chúng tôi không thể khép tội giết người cho cô ta. Tính tới thời điểm này, chỉ phạt cô ta vì hành vi đe dọa cô mà thôi. Tôi sợ rằng cô ta đã được bảo lãnh vào chiều nay.”

“Các anh đang đùa tôi à'?” Họ đứng dậy.

“Chúng tôi đã bảo cô ta không được tới gần cô.” Pete nói. “Nhưng như chúng ta đã biết, cô ta hơi không ổn định. Cô có thể sẽ muốn cửa nẻo nhà mình luôn luôn khóa chặt. Rõ ràng, nếu bất cứ lúc nào cô thấy lo lắng, cô nên quay số 999.”

Pete liếc lại phía sau khi anh rời căn phòng và mắt anh ngó vào đống thư. “Cô có thể giữ chúng.”