Chương 99 & 100
Anh ấy không yêu cô ta.”
“Nếu cô nói vậy.”
“Anh ấy không thể yêu cô ta. Cô đã nhìn thấy cô ta chưa? Anh ấy chỉ lợi dụng cô ta thôi.”
“Vậy anh ấy yêu cô, nhưng anh ấy đang lợi dụng cô ta, đúng không? Tuy nhiên, cô ta mới là người nhận được những bức thư.”
Maggie ngồi dậy, bước khỏi bồn tắm và ngay lập tức thấy lạnh trở lại. Cô tìm áo choàng tắm và dép. Cô đang run rẩy, cô đang rất lạnh. Cô rời phòng tắm ngập trong hơi ẩm và nhiệt độ giảm xuống ngay một độ hoặc nhiều hơn.
“Anh ấy yêu tôi. Anh ấy nói vậy.”
“Trên thực tế đó không phải là điều anh ấy nói. Anh nói, anh ấy đã yêu - chú ý câu này dùng ở thì quá khứ...”
“Đủ rồi!” '
“Nhìn tôi đi.”
“Tôi không muốn.”
“Đến lúc rồi đó. Hãy nhìn tôi.”
Chân cô lê trên mặt đất hệt như một đứa trẻ đang hờn dỗi, Maggie bước qua tấm thảm, đến trước tấm gương đứng, kê ở góc nhà. Đèn trong phòng ngủ của cô luôn luôn để ở chế độ ánh sáng mờ, và hơi nước đã lên ra khỏi buồng tắm để phủ lên mặt gương. Cô chẳng nhìn thấy gì phản chiếu trong gương, ngoài một hình bóng nhòe mờ.
Mặc cho cái lạnh, Maggie buông chiếc áo choàng của mình xuống thảm. Cô chỉ có thể nhận ra vóc người nhỏ bé của mình trong tấm gương mờ hơi nước. Cô chưa từng nặng hơn 57 cân trong nhiều năm qua, nhưng mấy tuần gần đây, cân nặng của cô lại sụt xuống. Sáng nay, cô cần được 53 cân 5 lạng. Cô phải lên gần 1 cân sau một ngày dài, đại khái vậy. Cô luôn luôn biết, chỉ xê dịch chừng 2 lạng, mình nặng bao nhiêu.
Cô buông tóc ra và rũ tơi mái tóc. Cô chỉ có thể nhìn thấy những lọn tóc màu xanh nhạt và một gương mặt càng nhợt nhạt hơn.
Một cơ thể mảnh mai, khuôn mặt trái xoan hoàn hảo và mái tóc màu xanh sáng. Đó là hình ảnh phản chiếu che giấu chính bản thân mình trước mặt mình ngay lúc này đây.
“Tôi vẫn ở đây.”
“Tôi biết.”
“Tôi sẽ luôn ở đây.”
“Tôi biết.”
Khi bóng Maggie phản chiếu trong gương rõ hơn. Cô có thể nhìn thấy làn da tái xanh, nhợt nhạt trên đôi chân, đôi tay dài và mảnh dẻ. Cô có thể nhìn thấy chỗ da lỏng, chùng xuống mà cô không bao giờ để lộ ra dưới ánh sáng ban ngày, bởi vì những nếp gấp và những vết nhăn đó rất tệ, mặc cho cuộc phẫu thuật đầy đau đớn cô đã từng phải trải qua. Cô có thể nhìn thấy những vết sẹo dài, giận dữ màu đỏ nằm phía trong hai cánh tay và hai chân cô. Đôi chân và đôi tay méo mó, luôn luôn bị giấu trong những chiếc áo dài tay và những chiếc quần dài hay quần tất sẫm màu, chưa từng biết tới những vuốt ve của bàn tay người yêu dấu. Chưa bao giờ được cảm nhận những nụ hôn ấm nồng, ướt át.
Khi hơi nước biến mất hoàn toàn, và cả những vết sẹo của Maggie cũng lộ ra, cho đến khi chúng biến mất và da thịt cô nở bung. Cô lớn lên, nở ra, phồng lên. Tất cả những cân nặng mà cô đã từng mất đi bằng cách đi bộ hàng vạn dặm từ ngày này qua tháng khác, bằng cách thoi thóp với lượng thức ăn gần như chết đói, đang dần quay trở lại. Cô dần đẫy đà hơn, mỡ màng hơn, giành lại được cô của ngày cũ mà cô từng thấy tự hào. Cô cảm nhận được trọng lượng nơi cặp ngực cô, vẻ mượt mà của bắp đùi mình khi chúng trượt vào nhau, cái nẩy nhẹ của cặp mông khi cô di chuyển.
Vệt hơi nước cuối cùng đã bốc khỏi tấm gương và Maggie lại có thể nhìn thấy gương mặt của mình lần nữa. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng nhìn rất khác, có da có thịt hơn, và trước khi phẫu thuật sửa chỗ khoằm nơi mũi cô. Trước cuộc chỉnh nha đắt tiền nắn lại hàm răng khấp khểnh. Tóc cô không còn xanh nữa. Nó dài hơn, dày hơn, xoăn hơn, đen huyền như nhung. Đôi mắt cô có màu nâu hạt dẻ. Cô đã trở lại thành người phụ nữ mà cô đã từng, trước khi trái tim tan vỡ và nỗi xấu hổ trước tất cả mọi người buộc cô phải chạy trốn, phải thay đổi mình hoàn toàn. Cô đã trở lại, một lần nữa, làm người phụ nữ sẽ mãi trong sâu thẳm nơi cô. Và tiếng nói trong đầu cô thở ra một hơi thật dài, thật hài lòng, hạnh phúc.
Cô là Daisy.
Chương 100
Trang tin tức BBC, 20:00 Thứ Ba, ngày 12 tháng 1 năm 2016
TỘI PHẠM GIẾT NGƯỜI TRỐN TRẠI PARKHURST
Kẻ sát nhân đã lấy đi mạng sống của ba nguời, Hamish Wolfe (ảnh), có thể đang trên đường trốn chạy tối nay sau khi thoát khỏi Trại giam Parkhurst trên Đảo Wight. Trong khi nhà giam chưa có thông báo chính thức, và quản giáo trại giam cũng chưa đưa ra lời bình luận nào, người ta cho rằng Wolfe đã rời khỏi đảo.
Theo các báo cáo chưa được xác nhận bị lọt ra bên ngoài thông qua các cuộc điện thoại trái quy định, Wolfe, 38 tuổi, bị kết án năm 2014 trong vụ bắt cóc và giết ba phụ nữ, đã cố gắng lấy lại tự do cho mình vào cuối chiều nay. Hắn lợi dụng lúc xảy ra hỗn loạn để vượt ngục, và dùng một cái thang tự làm (ảnh dưới) để trèo qua hàng rào vòng ngoài trại giam. Phóng viên của chúng tôi chưa thể xác nhận việc cảnh khuyển đã lần theo dấu vết của hắn suốt 16km, từ vùng đồng vắng ra đến Sân bay Sandown (ảnh), nhưng đã chứng kiến các hoạt động nghiêm túc và đầy căng thẳng của phía cảnh sát xung quanh khu vực.
Nhân viên sân bay xác nhận có một chiếc Cessna hai chỗ được báo các bị đánh cấp ở sân bay. Phải hiểu rằng chủ nhân của chiếc máy bay hiện không ở trên đảo và phòng điều khiển sân bay không được cung cấp chi tiết về kế hoạch bay.
Wolfe là một phi công có đủ trình độ chuyên môn và có kinh nghiệm, và các nhà chức trách đi đến kết luận: hắn đã tẩu thoát bằng máy bay.
Phát ngôn viên của cảnh sát tỉnh Avon và Somerset không phủ nhận lực lượng cảnh sát đang đi theo hướng giả định Wolfe sẽ trở lại nhà của hắn và họ đang lập một danh sách các địa điểm và những người mà hắn có thể sẽ tới.
Mặc dù phía cảnh sát chưa đưa ra cảnh báo cụ thể, nhưng Wolfe được coi là một kẻ đặc biệt nguy hiểm và quần chúng nhân dân không nên tiếp cận hắn ta
Ảnh chụp màn hình lưu trong hồ sơ cảnh sát tỉnh Avon và Somerset.