Chương 101
Maggie Rose, khởi đầu cuộc sống với cái tên Margaret Rose Baron, bố mẹ gọi thân mật là Daisy, đang đọc đi đọc lại mẩu tin trên BBC về cuộc vượt ngục của Hamish. Khi cảm thấy mình đã biết rõ điều đó, cô lướt qua Twitter, để xem những bài đăng sai chính tả được cho là gửi từ điện thoại di động trái phép trong nhà tù, được đăng lại vài nghìn lần suốt từ bấy tới giờ.
Cô không tìm thấy bất cứ thông tin nào khác trên internet để xác nhận câu chuyện trốn trại này, nhưng cô biết, Pete đã cố gắng liên lạc với cô suốt gần một tiếng đồng hồ, tính tới giờ. Cô ngó lơ các cuộc gọi điện thoại, và các tin nhắn của Pete, nhưng email từ đồng nghiệp có cái tên kỳ quặc của anh đã làm cô chú ý. Bức email kèm một liên kết dẫn tới trang BBC.
Cô cố gọi đến Parkhurst nhưng điện thoại vẫn chưa kết nối được. Cô cố liên lạc với cảnh sát đảo Wight nhưng chỉ nhận được câu trả lời của hộp thư thoại. Bằng cách nào đó, cô thấy mình có năng lượng để ăn diện và trang điểm, dù cô hầu như không hiểu tại sao.
Cô cố gắng nhẩm tính, một người đàn ông cường tráng sẽ mất bao lâu để chạy được 16km. Mất bao lâu để chiếc máy bay hạng nhẹ bay từ đảo Wight tới Somerset.
Hắn sẽ đến với cô chứ? Cô nhớ lại những lời Sirocco nói vào đêm hai người gặp nhau. “Anh ấy đã có kế hoạch rồi. Cô là một phần trong đó.” Nếu Maggie đóng một vai trò nào đó trong việc này, cô không hề nhìn ra. Mọi thứ Hamish đã nói với cô, về việc dựa cả vào cô, tin tưởng cô, là một lời nói dối. Hắn chỉ phỉnh phờ cô, trong lúc lập kế hoạch tẩu thoát.
Có phải hắn đang ở với Sirocco ngay lúc này? Họ bỏ trốn cùng nhau chăng?
Không thể ngồi yên một chỗ, thậm chí là ở yên trong một căn phòng, cô đứng dậy, bước xuống hai nhịp cầu thang để vào hầm rượu và bật những bóng đèn mờ lên.
Mấy con ruồi chết nằm đầy trên mặt sàn của căn phòng đầu tiên - căn phòng lớn nhất - lạo xạo dưới chân cô. Cô có quét bao nhiêu lần đi nữa, dường như, chúng luôn luôn có vẻ nhiều hơn. Hầu hết là ruồi nhà, nhưng cũng có những côn trùng khác, nhậy, ruồi hạc, những con nhặng xanh khổng lồ. Cô không biết chúng từ đầu đến, vào giữa mùa đông tháng giá, nhưng chúng lại xuất hiện đều đặn một cách đáng lo ngại. Như thể có cái gì ở đây thu hút chúng. Đó là điều không thể, dĩ nhiên. Cô thường xuyên dọn dẹp sạch sẽ ở đây. Đây là tầng hầm được quét dọn, tẩy rửa và đánh bóng thường xuyên nhất vùng Tây Nam nước Anh.
Thế mà, vẫn cứ có ruồi.
Cô nhìn xung quanh tìm cây chổi, không chắc mình cất nó dưới này, vào lần trước cô xuống hay đã đưa nó lên trên tầng và cất vào tủ bếp. Khi mắt cô dõi lên những bức tường tối tăm, lên những cái giá trống rỗng, xuống sàn nhà lát đá, cô có cảm giác, đây có lẽ là lần cuối cùng cô xuống dưới hầm rượu này.
Cô nên kiểm tra, một lần cuối cùng, để chắc chắn mình không bỏ sót thứ gì.
Ba bộ máy sưởi dàn hàng trên một bức tường. Chiếc thứ tư kê dưới dãy cửa sổ hẹp và cao. Căn phòng này, cũng như phần còn lại của ngôi nhà, không bao giờ lạnh giá khi có cô ở bên trong. Mấy năm qua, hóa đơn tiền máy sưởi của cô lúc nào cũng bộn. Một lớp bụi mờ bám trên mấy chiếc máy sưởi nhưng cô không cần phải lo. Không cần nữa.
Những ô cửa sổ cao, hẹp, trổ ngang, đơn côi trong phòng, không bao giờ được lau chùi. Chúng còn hơn cả bẩn, bẩn tới mức kinh tởm, như thể có người đã trát bùn trên đó, để người bên ngoài không thể nhòm vào bên trong được. Những ô cửa sổ này là nhược điểm lớn của ngôi nhà, nhưng cũng vô cùng cần thiết. Cửa sổ để ruồi bay vào.
Maggie đi ngang qua chúng, thoáng thấy chút hương đêm lạnh lẽo, cô bước ra phía cuối hầm rượu. Căn phòng nhỏ nhất có vẻ được xây làm phòng tắm nhưng hệ thống ống nước đã bị cắt từ lâu. Vòi chẳng chảy ra thứ gì khi vặn mở, ngoại trừ vài tiếng sặc sụa của không khí ẩm xọc ra. Bất kỳ thứ chất lỏng nào được đổ vào chiếc bồn tắm bo viền kiểu Victoria đều sẽ thoát được hết, nhưng không chảy vào ống nước thải, mà vào một cái khay lớn và nông nằm ngay bên dưới ống thoát. Có mấy cái xô lớn xếp ở một bên.
Bồn tắm sạch sẽ, không một vết bẩn. Khay thoát nước cũng vậy. Mấy cái xô cũng vậy. Bên cạnh bồn tắm là một can thuốc tẩy dùng trong gia đình, rất lớn. Vì thói quen của cô hơn là vì tính cần thiết của nó. Maggie mở can thuốc, đổ nó lên xung quanh mép bồn tắm. Thuốc tẩy đặc và phải một lúc mới chảy xuống các thành tráng men của chiếc bồn, dồn xuống dưới đáy, rồi thoát ra, chảy vào khay. Dần dần, khay chứa đầy lên. Cô sẽ xả cái khay vào ngày mai, lên khoảnh đất ở cuối khu vườn nhà cô, bởi vì lượng chất tẩy lớn như thế mà đổ xuống cống sẽ bị lần ra dấu vết.
Có tiếng đập ầm ầm đột ngột khiến cô giật mình. Có người ở trên tầng, đập lấy đập để vào cửa sau nhà cô. Biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải giải quyết chuyện này, cô trèo lên, nghĩ bụng sẽ nhìn thấy Pete. Anh muốn đảm bảo cô đã biết về cuộc đào thoát, rằng cô đã có những biện pháp đề phòng phù hợp. Anh sẽ nghĩ rằng cô cần phải sợ Wolfe. Cô linh cảm có một sự lạnh lùng hỗn loạn mới chớm trong anh khi trước, nhưng Pete là một người đàn ông tốt. Anh chắc chắn sẽ lại ngỏ ý, một lần nữa, tìm một phòng cho cô trong khu Crown ở Wells.
Không khí xung quanh cô dường như đang đặc quánh lại, làm những luồng khí khó luân chuyển tự do hơn. Mỗi bước chân đưa cô lên gác là mỗi lần những nặng nề trong ngực lại tăng thêm. Có thể cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy Hamish một lần nữa?
Cô lặng lẽ mở cửa ra hành lang phía sau. Cô đã ngắt đèn an ninh ở đằng sau nhà và chỉ có thể nhìn thấy một bóng người tối đen qua ô cửa kính. Cô không nghĩ người ngoài kia đủ cao để có thể là Pete. Tim cô chùng xuống trong giây lát, nhưng quá nhỏ bé để là Pete, cũng quá nhỏ bé để là Hamish và tim đã bình thường trở lại. Cô mở khóa và mở cửa ra.
Sirocco.
“Anh ấy ra ngoài rồi.” Sirocco bước lên phía trước, như thể Maggie đơn giản sẽ mời cô ta vào, cởi áo khoác và đặt ấm lên bếp. “Anh ấy đã trốn thoát. Cô nghe chưa?”
Sirocco dường như mặc quần áo rộng và lùng thùng hơn bình thường. Trên đầu cô ta, giữ chặt bộ tóc đen ngỗ ngược là một chiếc mũ len ôm sát. Cô ta ăn mặc như thể chuẩn bị đi xa và cảnh tượng đó xoáy vào tim Maggie thêm một cú nữa.
Tuy nhiên, vẫn còn chút hy vọng khi cô ta đang có mặt ở đây. Cô ta không ở cùng Hamish.
“Tôi đã xem trên thời sự.” Maggie nói, tự hỏi phải xử lý tình hình thế nào. Lần gặp Sirocco hôm trước, cô đã phát hoảng và thấy lo cho mạng sống của chính mình. Dẫu sao, đây không phải là đỉnh bánh xe đu quay, cô đang đứng trên đất nhà mình.
“Đọc đi.” Sirocco quờ quạng trong túi áo khoác và lôi ra một tờ giấy màu xanh nhạt. “Đọc và cho tôi biết ý nghĩa của nó.
Maggie nhìn xuống và thấy những dòng chữ viết tay mà cô nhận ra là của ai. Đột nhiên, những nặng nề trong cô bỗng dễ giải quyết hơn hẳn. Trái tim cô, vật lộn mãi để có thể đập lại bình thường, giờ đã bắt kịp với nhịp bình thường của nó.
“Vào đi.” Cô nói, lùi khỏi ngưỡng cửa. Vào trong nhà bếp, cô sẽ có chỗ để di chuyển. Trong bếp cũng sẽ đủ ánh sáng. Cô sẽ có thể nhìn thấy những gì sắp xảy ra.
“Không có thời gian đâu. Anh ấy đang trên đường. Cô cần phải đọc nó ngay bây giờ.” Dù có lẽ đang rất kích động, Sirocco dường như không muốn đến gần Maggie hơn. Lần này, có vẻ như cô ta mới là người đang sợ hãi.
Anh ấy đang trên đường. Maggie có thể nghe thấy tiếng trống rộn trong tai khi cô quay vào bếp. “Làm sao tôi hiểu được?" Cô hỏi. “Nếu cô không thể, điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi có thể?”
Sirocco thận trọng bước tới. Bức thư - bức thư tình cuối cùng của Hamish? - lơ lửng trong khoảng không giữa hai người. Rồi nó nằm trong tay Maggie. Bức thư bị ẩm. Maggie liếc xuống, rồi lại ngước lên.
“Sợ là tôi không đọc được. Tôi cần cặp kính đọc sách của mình.”
“Tôi sẽ đọc nó cho cô. Trả nó lại đây.”
Vẫn cầm lá thư, Maggie bước ngang qua cô ta, ra khỏi phòng, và lại đi về phía tầng hầm. “Mới nãy, tôi để quên ở dưới tầng. Chưa đến một giây đâu.”
“Quay lại đây.”
Chiếc cầu thang chỉ cách đó vài giây đi bộ và Sirocco bước theo cô. “Cô đang đi đâu vậy?” Giọng cô ta cao lên, trở nên the thé. “Có phải đó là hầm rượu? Cô định xuống đó à?”
“Cô có thể đợi ở đây.” Maggie đến cửa hầm rượu và kéo cánh cửa ra. “Cô nói: “Anh ấy đang trên đường” là có ý gì? Việc quái gì Hamish lại đến đây? Đây là nơi đầu tiên mà cảnh sát sẽ tới tìm.”
Cô ngoái lại khi đã xuống được một nửa cầu thang. Sirocco quanh quẩn, do dự, ngay trên đầu cầu thang.
“Anh ấy đến gặp tôi.” Sirocco nói. “Anh ấy đã lên kế hoạch từ lâu. Tôi giúp anh ấy suốt. Anh ấy đã viết thư cho tôi, nói với tôi chỗ để gặp anh ấy.” Cô ta trỏ vào bức thư trong tay Maggie.
“Vậy tại sao lại có tôi dính vào?” Maggie hỏi.
“Anh ấy nói tới hỏi cô. Anh ấy nói anh ấy phải viết mật thư, để nhân viên trại giam không biết anh ấy nói gì với tôi. Nếu có gì tôi không hiểu, tôi phải hỏi cô. Để tôi đọc nó cho cô, làm ơn. Chúng ta không cần phải đi xuống dưới kia đâu. Bây giờ tôi phải gặp anh ấy rồi.”
Trái tim của Maggie, mới đập rộn ràng được một lúc, lại bắt đầu đau đớn, chật vật từng nhịp. Cô leo lên bốn bậc. “Có thể tôi vẫn cần phải tự đọc nó.” Cô nói. “Nhưng Ok.”
Sirocco mở lá thư ra và ngửa ra sau, để lấy ánh sáng phía trên đầu.
Em yêu, Sirocco bắt đầu, và rồi ngước lên nhìn, ánh mắt có vẻ đắc thắng gần như lộ liễu với Maggie. Maggie gật đầu ra hiệu cho cô ta tiếp tục.
Anh đã nghĩ mãi về những cặp tình nhân của ngày cũ, những người có thật, và những người chỉ sống trong trái tim của những ai biết đến câu chuyện đó. Dido và Aeneas, Antony và Cleopatra, Henry Vlll và Anne Boleyn, Arthur và Guinevere.
Sirocco lúng túng một chút ở những cái tên, dường như chúng không quen thuộc với cô ta. Maggie muốn nói cô ta hãy cứ tiếp tục đi.
“Họ hiếm khi nhận được cái kết có hậu.” Anh có thể nghe thấy em thốt ra điều đó, cô gái cốc-đã-vơi-một-nửa của anh!
Một nụ cười khó chịu khẽ nhếch trên môi cô ta.
Nhưng còn những gì trong đó chúng ta không bao giờ được nghe, những đôi tình nhân yêu nhau ở tuổi đôi mươi, nuôi nấng con cái và nuông chiều những đứa con của con cái mình, những người đối mặt với cả chiến thắng lẫn bi kịch cuộc đời cùng nhau và những người vô danh, khi đến đoạn kết của cuộc đời nồng nàn hạnh phúc, hân hoan nói với nhau. “Nếu được làm lại, tôi cũng sẽ không làm khác đi, mình thân yêu của tôi.” Chẳng phải họ là những người hùng thực sự của thần tình ái đó sao?
Giọng Sirocco đã hạ xuống. Maggie tiến lên một bước để không bỏ sót từ nào.
Hạnh phúc không nằm trong tầm tay của chúng ta. Nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ phải sẻ chia những tai tiếng cùng anh. Chúng ta sẽ là Bonnie và Clyde mới, sẽ bị đàm tiếu như cặp đôi Fred và Rose West, sẽ bị căm ghét như cặp Hindley và Brady. Em sẽ bị vấy bẩn, cô gái ngọt ngào của anh, vì đi cạnh một con quái vật.
Anh không thể đòi hỏi điều đó. Và anh biết rằng, nếu đảo vị trí giữa hai ta, anh sẽ từ bỏ thanh danh của mình, tự do của mình vì em chỉ trong một nhịp tim. Hãy tin điều đó, em yêu hỡi, nếu em chưa bao giờ tin điều gì tốt đẹp nơi anh trước đây. Anh sẽ từ bỏ cơ hội cứu chuộc của mình, để dành cả cuộc đời này bên em.
Em biết nơi để đến tìm anh, Guinevere của anh. Arthur sẽ đợi.
Tất cả tình yêu của anh,
Hamihs
Sirocco ngước mắt lên và lại gặp ánh mắt Maggie lần nữa. “Ý anh ấy là gì?” Cô ta hỏi. “Tôi không biết phải đi đâu để tìm anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ gọi tôi là Guinevere cả.”
Thế giới có thể biến chuyển chỉ trong vài giây, Maggie phát hiện. Nó vừa xảy ra. Cô quay đi, để Sirocco không nhìn thấy cô mỉm cười, không đoán được trái tim cô đang loạn nhịp, trong đầu cô đang ngân vang tiếng hát.
“Thế nghĩa là gì?” Sirocco đột nhiên bối rối. “Nghĩa là gì thế? Cô có hiểu gì không? Cô đi đâu đấy? Lên đây ngay!”
“Tất nhiên là tôi hiểu.” Maggie bước xuống bậc cuối cùng. Cô rẽ vào góc, nhưng thỏa nguyện khi nghe tiếng bước chân của người phụ nữ kia.
“Cô biết ý anh ấy muốn nói gì?” Sirocco gọi với khi bước theo cô. “Cô biết anh ấy ở đâu?”
“Ồ, phải.”
Maggie thấy tiếng bước chân nhẹ hơn, như vậy Sirocco của cô đã bước xuống sàn đá cuối cầu thang.
Một trong những điều đáng kinh ngạc nhất trong toàn bộ chuyện này, Maggie nghĩ, khi cô ra đến giữa phòng, là cô có thể thuyết phục được những người phụ nữ kia làm điều ngu xuẩn nhất dễ đến mức nào. Ví như bước chân xuống tầng hầm của một người mình không hề quen biết.
Với Jessie, cô giả như bị thương. Jessie là thử thách khó nhằn nhất, công bằng mà nói, bởi vì Jessie đã ra ngoài vào sáng thứ Bảy rực rỡ hôm đó, tin chắc rằng mình sẽ gặp một anh bác sĩ đẹp trai. Cô ả gần như từ chối, không muốn đi cùng người phụ nữ trẻ ăn mặc lịch sự, tự xưng là trợ lý riêng của Harry, và nói rằng anh đã gặp chuyện không tránh được ở nhà hát, nhưng sau đó sẽ gặp cô ả ở nhà anh.
Chloe, trái lại, khá dễ. Chloe chẳng mảy may nghĩ đến việc phải thắc mắc chuyện một nhà tài phiệt đồ trang sức kỳ lạ sao lại có cả xưởng lẫn văn phòng ở dưới tầng hầm của mình. Myrtle chưa bao giờ gợn chút nghi ngờ việc cần thiết phải lạch bạch dò dẫm dưới lòng đất để xem bộ sưu tập Disney, hay người phụ nữ tóc xanh mảnh khảnh dẫn đường có đúng là con gái của Anita Radcliffe hay không. Và bây giờ, con đàn bà ảo tưởng này đang chứng tỏ, mình cũng xuẩn ngốc hệt những ả còn lại.
Cái bóng của Sirocco trong bộ đồ màu đen rủ lùng nhùng đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa lúc cô ta lo lắng nhìn quanh. Tầng hầm bây giờ đã trống trơn, ngoại trừ những con ruồi. Mấy chiếc hộp đựng đồ lưu niệm - quần áo và tư trang của những người phụ nữ kia - đã bị xử lý từ lâu. Maggie chẳng là gì, nếu không phải là một kẻ giết người vô cùng cẩn thận. Gần đây, mấy cuốn sách y khoa cũ của cô, những món đồ từ thời thơ ấu của cô, cũng đã được đem đi. Cô không để lại bất cứ thứ gì có thể kết nối cô với cuộc đời trước đây của cô hết. Hay với những gì cô đã làm trong thân phận này.
Không có gì trong căn hầm này khiến Sirocco phải cảnh giác. Từ chỗ cô ta đang đứng, cô ta không thể nhìn thấy chiếc bồn tắm bị ngắt khỏi đường ống nước, nơi thi thể của ba người phụ nữ to béo bị phân hủy và cháy hết ra cho đến khi những gì còn lại trên xác họ gần như chẳng nặng cân lạng nào. Hamish đã từng nói về điều đó.
Hai người phụ nữ đứng đối diện nhau. Sirocco trông như sắp rơi nước mắt. “Làm cách nào? Làm thế nào mà cô biết được nơi Hamish sẽ đi mà tôi thì không?”
Khi Maggie tiến lên phía trước, cô cảm thấy một giây thương hại cho những gì cô gái này đã mất. Cô đưa tay trái của mình ra, làm như để lấy bức thư, nhưng thực ra là động tác giả để làm phân tâm, để Sirocco không nhìn thấy, cho đến khi quá muộn để thấy Maggie đang cầm thứ gì trong tay phải của mình.
Cái búa đầu chùy, giống cái đã giết chết Odi và Broon, xé không khí và giáng trúng một bên đầu của Sirocco. Sức chịu đựng và độ cứng của xương cao hơn Maggie nghĩ và cánh tay cô giật lên vì đau khi Sirocco loạng choạng.
Maggie vung cánh tay ra sau, sẵn sàng để tấn công lại, nhưng Sirocco đã vật xuống sàn nhà, bộ quần áo màu đen cô ta mặc xổ ra quanh người như một vũng nước đục ngầu đọng lại. Cô ta sẽ không chết, không phải sau một cú đánh, nhưng Maggie không thể lãng phí thời gian thêm nữa. Cô còn một nơi khác phải đi.
“Làm thế nào tôi biết chỗ Hamish sắp tới ư?” Cô nói với thân người đang nằm bất động dưới sàn hầm. “Tôi biết vì những lá thư này chưa bao giờ có ý gửi tới cô, e là vậy. Cô chỉ là bồ câu đưa thư mà thôi.”