Chương 4
Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh. Marcy tuân thủ kế hoạch dọn dẹp trang viên của nàng. Việc này lâu hơn đã dự kiến nhưng chỉ sau khoảng 15 ngày, căn nhà đã tìm lại một diện mạo coi được. Marcy vẫn chưa đi lấy xe được vì Ted vẫn chưa nhận được những bộ phận riêng lẻ. Cứ ba ngày một anh ta lại tới báo cho nàng và Marcy đã quen với những cuộc viếng thăm bạn bè đó. Thậm chí có một hôm anh ta cũng đã đưa nàng đến Leeds để nàng có thể đi mua hàng hoá
Từ hôm gặp mặt ở nghĩa trang, thật mừng là nàng chưa có gặp lại Luke Taylor. Trái lại, Luke Taylor đã nhìn thấy Marcy mà nàng không hề nhận ra trong những hoàn cảnh lúng túng. Khi chàng vừa giải quyết một công chuyện ở chỗ một trong những luật sư của mình xong, qua một trong những ô cửa rộng lớn ở cầu thang, Luke đã nhận ra cô gái trẻ đang đi cùng Ted Turner trên phố. Chàng không thể ngăn mình quan sát cặp đôi ấy. Đột nhiên, chàng nghe thấy tiếng động trên cầu thang và thấy mình đối diện với Charles Pricetown. Hai người đàn ông luôn không ưa nhau nhưng vì lịch sự, chàng gật đầu chào hắn ta.
- Taylor, thật ngạc nhiên! Vậy là anh đã quay lại từ Mỹ. Hình như anh định cư hẳn luôn ở đây.
- Đúng vậy, Luke trả lời lạnh nhạt.
Pricetown cũng đi tới ngắm nhìn cảnh phố phường và lần này đến lượt hắn phát hiện ra cặp đôi đang nói chuyện với nhau trước một tủ kính bày bán.
- Ồ kia là Marcy Stoneway yêu quý! Có vẻ cô ấy cũng quay lại thành phố Leeds tươi đẹp của chúng ta…
- Anh biết cô ta sao?
- Ở Luân Đôn ai mà không biết cô ấy chứ! Khi người ta có được thân thể và khuôn mặt như cô ấy, người ta không thể đi qua mà không bị phát hiện, tôi có thể bảo đảm với anh điều đó. Anh đã cách xa Luân Đôn quá lâu rồi, anh bạn thân mến của tôi ạ.
- Dầu sao, anh có vẻ biết cô ta rất rõ…
- Thực ra, – hắn nói với một nụ cười ẩn ý khiến Luke hơi giật mình. – đó là một người họ hàng xa, nhưng cô ấy làm việc trong giới thời trang và trong gia đình chúng tôi không đánh giá cao việc đó lắm, nếu anh hiểu ý tôi muốn nói…
- Không, tôi không hiểu…
- Nhưng anh đã quen với loại con gái giả tạo và vụ lợi mà
- Anh muốn ám chỉ điều gì? Luke hỏi với một tông giọng đe doạ trong khi bước một bước về phía hắn.
- Không có gì, rất đắt đỏ. Hôm nay với người này, mai lại với một người khác…
- Tạm biệt, Pricetown, anh biết là tôi không hứng thú với những chuyện ngồi lê đôi mách mà…
Dứt lời, sau một cái gật đầu ngắn gọn coi như một lời từ biệt, Luke nhanh chóng đi xuống cầu thang, tức giận vì đã đụng phải Pricetown, cũng tức giận vì đã quan tâm tới cô gái chỉ hợm hĩnh trưởng giả và đóng sầm cửa ngay trước mũi mình, tức giận vì không thể quét đi những suy nghĩ của mình về cô gái đó, người hẳn phải là một loại người mà chàng không muốn giao du…
Khi dọn dẹp căn nhà, Marcy không hề cảm thấy đói và lạnh. Vả lại, nàng còn tiếp tục gầy đi. Nhưng đầu tháng mười một này, mưa cứ rơi triền miên không ngớt trong vùng và ngôi nhà cổ trở nên lạnh đi rất nhanh.
Marcy cần phải tìm được một giải pháp để sưởi ấm căn nhà. Cái lò sưởi hơi không còn sử dụng được từ nhiều năm rồi và nàng không đủ điều kiện tài chính để bật hết tất cả các máy sưởi điện. Vì thế nàng chỉ cố gắng sưởi ấm phòng ngủ của mình và phòng tắm bằng điện. Ở tầng trệt, nàng quyết định đốt lò sưởi trong phòng khách và phòng bếp. Bởi vậy, ban ngày nàng dành phần lớn thời gian để đi thu lượm gỗ chết trong vườn và để duy trì ngọn lửa của hai lò sưởi. Việc này khiến tâm trí nàng bận rộn. Tuy vậy, không ngày nào trôi qua mà nàng không bật khóc nức nở bởi một nguyên nhân này hay nguyên nhân khác… Sự nản lòng luôn rình rập nàng… Cuối cùng, vào một ngày chủ nhật, trời ngừng mưa. Marcy quyết định đi dạo trong rừng và chuẩn bị cho mình vài miếng sandwich để ăn picnic. Nàng thuộc lòng cánh rừng bao quanh Angelview. Khi còn bé, nàng đã chơi ở đây hàng giờ liền với bạn bè, và cha nàng thậm chí đã xây một căn chòi giữa đám cây gần con sông. Nàng vẫn giữ chút ít kỷ niệm về cha mình, người đã đột ngột qua đời khi nàng mới lên 5 tuổi. Mẹ nàng không bao giờ phục hồi lại từ sau cái chết của ông. « Mẹ yêu ông ấy quá nhiều » bà thường xuyên đã khóc nói như thế. Marcy luôn thấy sức mạnh tình yêu đó thật ấn tượng. Đôi khi nàng tự hỏi liệu một ngày nào đó nàng có thể biết tới một thứ tình cảm như vậy cùng một người đàn ông hay không. Một cách vô thức, đôi chân dẫn nàng về phía con sông và nàng đi tìm căn chòi. Cuối cùng thì nàng cũng tìm thấy nó. Nó chỉ còn vài tấm ván nhưng nàng quyết định trèo vào đó để tìm lại những cảm xúc thời thơ ấu. Cùng với các bạn của mình, bọn họ đã biến căn chòi thành một con tàu vũ trụ và đi cứu giúp hành tinh Goldorac và Albator… Cái cành cây mà bọn họ sử dụng làm bánh lái vẫn luôn còn ở đó… Marcy đang trèo xuống thì nàng nghe thấy một tiếng ngựa hí. Nàng nhận ngay ra Luke Taylor vừa tới, cưỡi trên một con ngựa Anh-Ả rập toàn thân đen tuyền tuyệt đẹp. Nàng định ước gì anh ta không để ý thấy nàng thì anh ta đã ngẩng đầu lên.
- Cô đứng ở trên cao đó làm gì vậy?
- Chẳng gì cả.
- Hãy cẩn thận, có những tấm ván có đinh đấy.
Người đàn ông này rõ ràng có thiên khiếu làm nàng thấy bực!
_ Đây không phải là những tấm ván cũ có đinh! – nàng không thể ngăn mình trả lời vậy.
_ À, vậy thì đó là cái gì?
_ Chẳng gì cả!
_ Chẳng gì cả, chàng lặp lại bằng cách bắt chước nàng.
_ Hãy để tôi yên!
Marcy muốn leo trở xuống nhưng nàng không hề muốn lại phải đối diện với Taylor. Chàng rời khỏi lưng ngựa và tiến lại gần thân cây. Chàng chìa tay ra muốn giúp nàng.
_ Nắm lấy tay tôi.
_ Tôi không cần sự giúp đỡ của anh.
_ Có một vài cành cây chết và nó có nguy cơ gãy đấy. Hãy đến đây.
Nhưng Marcy không muốn nghe anh ta. Nàng bắt đầu leo xuống và bỗng dưng, một cành cây gãy. Sợ hãi, nàng mất thăng bằng và bắt đầu trượt. Nhưng may mắn thay, người đàn ông trẻ đã giữ được nàng trước khi nàng rơi xuống mặt đất. Họ lăn vòng trên nền đất.
_ Cô không sao chứ? Chàng vội hỏi.
_ Vâng, tôi nghĩ thế. Còn anh?
_ Không sao. Nhưng lần sau, xin cô hãy nghe lời khuyên của người khác giành cho mình.
_ Khi nào thì anh mới có thể ngừng giảng đạo lí với tôi nhỉ?
_ Đến chừng nào cô ko còn cần đến nó nữa. Mà cô làm gì trên cái cây đó vậy?
_ Bố tôi đã xây cho tôi một căn chòi khi tôi còn bé. Tôi rất muốn leo lại lên đó.
_ Vậy tôi hiểu rồi…
_ Gì cơ?
_ Những tấm ván cũ…
_ Vâng – nàng mỉm cười – Đối với tôi, đó là những tấm ván đặc biệt…
_ Cô không còn bố mẹ ư?
_ Không, bố tôi đã mất khi tôi năm tuổi, còn mẹ ra đi cách đây 5 năm. Chính bà tôi đã nuôi tôi trưởng thành. Còn anh?
_ Bố mẹ tôi đều đã mất khi tôi lên năm. Tai nạn ôtô.
_ Ồ, tôi rất lấy làm tiếc…
_ Cô có thể đứng dậy được ko?
_ Vâng, tôi nghĩ thế…
Nhưng khi Marcy muốn đặt chân trái lên mặt đất, nàng bỗng cảm thấy một cơn đau dữ dội ở mắt cá chân.
_ Có chuyện gì thế?
_ Tôi nghĩ rằng mình bị bong gân mất rồi..
_ Ôi.. Tôi sẽ đưa cô về bằng ngựa của tôi. Cô không sợ ngựa đấy chứ?
_ Hoàn toàn không. Tôi đã học cưỡi ngựa từ khi còn bé và càng ngày tôi càng tiến bộ đấy.
_Tuyệt. Tôi sẽ giúp cô leo lên rồi tôi sẽ ngồi ở phía sau cô.
_ Con ngựa của anh thật tuyệt. Nó tên là gì vậy?
_ Tornado.
_ Tornado?
_ Vâng, tôi đã luôn mơ ước về một chiến mã như của Zorro..
_ Tôi đoán chắc rằng anh có một con chó tên là Rintintin. (* Rintintin là con chó đóng phim nổi tiếng)
_ Tôi sẽ không trả lời câu hỏi này.
Cả hai cùng bật cười hết sức tự nhiên. Cái nhìn của họ gặp nhau và trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngừng trôi…
Họ ngồi vào bàn và chậm rãi nhâm nhi tách cà phê mà Marcy đã pha.
_ Ngon tuyệt đấy.
_ Cảm ơn anh. Đó là café tự nhiên mà người ta chỉ có thể tìm thấy ở Ý. Một người bạn Ý đã gửi nó cho tôi.
_ Thật vậy sao?
_ Anh nghĩ rằng tôi tự phụ ư…
_ Một chút thôi, chàng mỉm cười.
_ Tôi đã thường xuyên đi đến Ý vì công việc và bởi vì tôi rất thích café này, nên Tonio đã gởi nó cho tôi rất thường xuyên. Chẳng có gì để tự phụ cả.
_ Dĩ nhiên rồi. Và đúng thật là café này rất rất ngon. Ngon đến nỗi sẽ thật là ngu ngốc nếu không kinh doanh nó ở Anh quốc.
_ Anh trêu tôi đấy à.
_ Không hề, đó là khía cạnh con người làm ăn của tôi. Tôi luôn theo đuổi một vụ kinh doanh có lời. Và cafe này sẽ rất hoàn hảo nằm trên những dãy hàng tạp hóa tinh tế của Sellwoods.
_ Sellwoods ư?
_ Đúng vậy, cửa hàng tạp hóa lớn của Leeds. Cô không biết sao?
_Tất cả mọi người ở đây đều biết Sellwoods. Anh làm việc cho Pricetown ư?
_ Cô đùa sao? Gia đinh Pricetown không còn là chủ của cửa hang này nữa. Tôi đã mua lại nó cách đây nhiều năm. Và tôi đã có một cuộc tranh chấp phải giải quyết.
_ Tôi không biết rằng họ lại bán nó. Đó không phải là thói quen của bọn họ.
_ Cô biết rõ về họ thế ư?
_ Không, tôi thích nói về việc khác hơn.
_ Cô có lý.
_ Vậy thì một tách café nữa nhé?
_ Rất sẵn lòng thưa cô, có lẽ muộn rồi và tôi thì chưa ăn gì cho bữa trưa cả.
_ Ôi đó là lỗi của tôi, và hơn nữa tôi cũng chẳng có gì để ăn tạm cả. Thậm chí cả một cái bánh qui…
_ Đừng nói với tôi rằng cô đang giảm cân đấy nhé. Cô rất mảnh mai rồi..
_ Ồ, hoàn toàn không. Chỉ là tôi không thấy muốn ăn vào lúc này. Nhưng tôi có bánh mì và mứt đấy.
_ Tuyệt vời.
Hơi xấu hổ, Marcy pha một tách café mới. Talor thì phết bơ và mứt quả mia lên bánh mì.
_ Cô đã lấy lại xe chưa?
_ Oh, chưa, Ted hi vọng sẽ hoàn thành vào tuần này
_ Thế cô làm thể nào để đi lại?
_ Tôi ở nhà bởi vì phải dọn dẹp toàn bộ trang viên. Và Ted thì thường xuyên mang đến cho tôi các đồ dung thiết yếu. Nhưng chuyện này bắt đầu trở nên kéo dài lâu rồi…
_Nếu cô cần phải đi vào làng thì hãy gọi cho tôi. Đây là số của tôi, Chàng nói trong khi chìa cho nàng tấm danh thiếp.
_ Cảm ơn anh.
_ Marcy?
_ Vâng?
Và đó là lần đầu tiên chàng gọi nàng bằng tên…
_ Tôi đã có một buổi chiều thật thoải mái. Cô có thích cưỡi ngựa dạo chơi cùng tôi khi mắt cá chân cô khỏi hẳn không?
_ Tại sao không nhỉ?
_ Vậy thì hãy chữa lành nó thật nhanh nhé! Chàng nói thêm khi đặt một chiếc hôn nhẹ lên môi nàng trước khi đứng dậy ra về.
Một khắc sau, chàng đã biến mất và bỏ lại Marcy đông cứng vì ngạc nhiên về nụ hôn đó.