← Quay lại trang sách

Chương 5

Buổi sáng ngày hôm sau, Marcy đã có một bất ngờ. Khi mở cửa, nàng đã phát hiện thấy một cái giỏ mây trên bậc thềm của trang viên. Mở cái giỏ ra, nàng khám phá thấy bên trong một mẩu tin nhắn được viết bằng nét chữ thanh mảnh: Vài đồ ăn sẵn để em lấy lại cảm giác thèm ăn …Luke. Marcy áp chặt tấm thiệp vào ngực và nở một nụ cười. Luke Taylor đã chọn lựa kĩ càng những đồ ăn ngon lành: một cái bánh ngọt, một hộp đầy socola Thụy Sĩ, những hộp bánh bích quy Bỉ, những cái bánh hạnh nhân… và hoa hồng đỏ. Marcy cắm hoa hồng vào trong một cái lọ mà nàng đặt trên rìa cửa sổ nhà bếp. Sau đó, lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, nàng nhấm nháp một tách cà phê đen với bánh bích quy. Nàng đã lấy lại được hương vị của cuộc sống và hiển nhiên là Luke Tyalor là một phần nguyên nhân của sự biến đổi này. Danh thiếp của người đàn ông trẻ này luôn luôn được để trên bàn. Nàng có nên gọi điện cho chàng để cảm ơn không? Nàng cảm thấy mình không có thể làm thế… Nàng núp mình sau một tin nhắn “cảm ơn” đơn giản bằng sms. Nhưng vài phút sau điện thoại nàng bắt đầu đổ chuông.

- Allo?

- Luke đây.

- Xin chào.

- Xin chào. Mắt cá chân của em thế nào rồi?

- Em gần như không còn đau nữa.

- Vậy tốt rồi. Em có biết khi nào ô tô của em sẽ xong không?

- Trưa ngày thứ 6.

- Anh sẽ đưa em đến gara và buổi chiều chúng ta có thể cưỡi ngựa đi dạo.

- Đồng ý. Và cảm ơn về tất cả những điều tuyệt vời này! Anh đã hoàn toàn đoán trúng sở thích của em…

- Anh xin thú nhận rằng anh rất phàm ăn…

- Dầu sao, điều đó cũng không nhìn ra được đâu!

- Cảm ơn! Luke Taylor bật cười. Vậy thứ 6 nhé.

- Hẹn thứ 6 nhé, Marcy trả lời một cách ngọt ngào rồi gác máy

Cảm động, Marcy vẫn ngồi một lúc trước giỏ đồ ăn. Nàng không thể ngừng nghĩ ngợi về Luke Taylor. Để không làm tổn thương đến mắt cá chân và thay đổi suy nghĩ, cuối cùng Marcy quyết định dọn dẹp nhà cửa. Nàng thậm chí còn dọn dẹp quần áo trong tủ. Ban đầu thật khó khăn khi phải thấy lại những chiếc váy cao cấp – những thứ bây giờ đã không còn hữu ích đối với nàng. Nhưng dần dần nàng sắp xếp chúng và tự nhủ, rốt cuộc nàng đã không hề hối tiếc về cuộc sống trong quá khứ của nàng. Chạy khắp thế giới từ buổi trình diễn thời trang này đến buổi trình diễn thời trang khác, những buổi chụp ảnh này đến những buổi chụp ảnh khác mà không mục đích. Kể từ bây giờ nàng đã tìm thấy một lối đi mới, và bất giác, nàng tưởng tượng rằng Luke Taylor sẽ có thể là một phần tuyệt vời trong đó…. dù phải nói rằng nàng thực sự ghét điều đó.

Sáng ngày thứ tư, nàng vui vẻ đến gặp chàng trai trẻ vào cuối buổi sáng. Nàng mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa cái làm tôn lên đường nét thanh mảnh của thân hình nàng. Luke khen ngợi về trang phục của nàng, khiến nàng không thể không đỏ mặt. Họ đi tìm ngay chiếc xe mui trần. Ted chìa cho họ chùm chìa khóa với nụ cười nồng nhiệt.

- Này. Xin lỗi vì sự chậm trễ nhưng nó trông giống như mới. Đây thực sự là một chiếc xe đẹp. Đừng lái quá nhanh dù trong bất cứ trường hợp nào.

- Đừng lo lắng.

- Tối nay có một bữa tiệc trong làng. Cậu có muốn đến tham dự?

- Tớ không thích. Tớ không muốn ra ngoài vào lúc này. Tớ phát ốm vì Luân Đôn rồi và thực sự cần yên tĩnh.

- Vậy thì để lần tới…

- Vâng, rất sẵn lòng…

Luke quan sát cảnh tượng từ xa và Marcy cảm thấy không được thoải mái. Nàng nhận thấy chàng đang tức giận. Nàng thanh toán hóa đơn, nhiệt tình cảm ơn Ted và lái xe đi. Nàng lái chiếc mui trần về nhà và sau đó lại vào trong xe với Luke.

- Anh giận à?

- Điều đó nhận thấy rõ đến thế cơ à?

- Vâng.

- Nói chính xác hơn là anh đang ghen.

- Ted chỉ là một người bạn

- Anh ta muốn được hơn thế kia.

- Em thì không.

- Vì vậy anh không cần phải tức giận?

- Đúng, không cần.

Nàng muốn thêm rằng sự tức giận của chàng đã làm nàng cảm thấy sợ nhưng nàng không dám nói. May sao không khí thoải mái giữa bọn họ làm Marcy cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng họ đến ngôi nhà của người đàn ông trẻ, chàng đỗ xe thẳng đến phía trước chuồng ngựa. Họ được tiếp đón bởi một con chó béc giê Đức tuyệt đẹp lông dài.

- Đừng sợ, nó rất tử tế.

- Đó là Rintintin, em đoán vậy? Marcy tuyên bố và nở một nụ cười.

Luke cũng mỉm cười khi nhớ lại cuộc gặp gỡ của bọn họ trong rừng.

- Anh đã đắn đo rất nhiều nhưng cuối cùng, nó tên là Toby…

- Một quyết định khôn ngoan! Marcy vừa nhận xét vừa vuốt ve con chó.

- Anh sẽ đi thay quần áo. Em có thể đi thăm chuồng ngựa trong lúc đó.

- Rất sẵn lòng.

Marcy cảm thấy bị ấn tượng với những chuồng ngựa mới cóng. Tất cả mọi thứ được coi sóc kĩ càng đến từng chi tiết nhỏ và nàng hiểu rằng người doanh nhân này hẳn là một người theo chủ nghĩa cầu toàn. Nàng cũng nhận thấy sự hài lòng của Tornado và vuốt ve nó thật lâu. Cuối cùng Luke đã quay trở lại và chàng đã đề nghị nàng trèo lên một con ngựa tuyệt đẹp có bộ lông màu cà phê sữa.

- Đây là Tia chớp. Nó rất dịu dàng và nhanh nhẹn, Luke nhận xét.

- Thật tuyệt vời.

- Chúng ta sẽ ăn picnic trên đường đi

- Họ chuẩn bị ngựa và thắng yên cho chúng. Luke vượt lên trước và hỏi Marcy xem nàng thích đi dạo thế nào.

- Tại sao không đến Vòng tròn đá?

- Vòng tròn đá?

- Anh không biết sao? Đó là tên của những viên đá đã được đặt trong một vòng tròn ở thời kỳ những người Xen-tơ.

- Anh biết vùng đó nhưng anh không biết tên của nó.

- Em sẽ kể cho anh nghe một truyền thuyết ở đó.

Họ phi nước đại và Marcy cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được cưỡi ngựa như thế. Họ quyết định ăn picnic ở bên cạnh Vòng tròn đá. Đây là một nơi chốn tươi đẹp tại ngọn đồi nhô cao trên thung lũng. Họ nhận ra làng, Angelview và ngôi nhà của Luke.

- Nhà của anh tên là gì?

- Anh vẫn chưa đặt tên cho nó. Nó rất tuyệt vời theo một quan điểm nào đó, nó đáp ứng tất cả những nhu cầu của chúng ta nhưng nó vẫn chưa có tâm hồn, những kỉ niệm, là những bức tranh, bức ảnh gia đình treo trên tường… Vì những điều này, anh đã rất muốn mua lại Angelview.

- Em hiểu, nhưng ngôi nhà của anh chỉ cần thu nhận những khoảng thời gian hạnh phúc và tạo ra những kỉ niệm đối với anh và những đứa con của anh.

- Không sai, vậy còn cái truyền thuyết kia, hãy kể cho anh nghe đi, chàng vừa nói vừa đưa một miếng sandwich to đùng cho nàng.

- Em sẽ không bao giờ ăn hết được tất cả cái này!

- Có chứ, sự ngon miệng sẽ tới khi ăn, và em phải lấy lại sức. Em đã rất ốm khi ở Luân Đôn sao?

- Đúng và không đúng. Đó không phải một căn bệnh nghiêm trọng không thể khỏi được nhưng…

- Ừ?

- Thực ra, em rời bỏ Luân Đôn vì em đã hoàn toàn suy sụp và em hi vọng ở đây em sẽ có thể khá hơn.

- Anh cũng hi vọng điều đó. Còn truyền thuyết? Chàng hỏi nhằm chuyển chủ đề.

- À, người ta kể rằng, từ cách đây rất lâu rồi, hàng năm vào đầu đông, nơi này tụ họp rất nhiều nữ phù thủy hay đúng hơn là những nàng tiên nữ. Nhưng đến một ngày, quỷ sứ phát hiện ra họ và biến họ thành những viên đá. Mỗi một viên đá trong số những viên đá này là một nữ phù thủy. Mọi người kể rằng, nếu người nào tốt bụng và thật thà, họ có thể đi vào trung tâm của vòng tròn, ước một điều ước và điều ước đó sẽ thành sự thật. Nhưng nếu người nào đó thử và trái tim họ không thuần khiết, họ sẽ trở thành quỷ sứ dưới địa ngục.

- Anh đã sẵn sàng thử.

- Vậy anh có một trái tim thuần khiết?

- Có thể nói rằng anh có những nguyên tắc và anh rất chính trực. Anh không nghĩ anh đáng xuống địa ngục. Còn em, anh chắc rằng em có thể ước mà không phải lo sợ.

- Em cũng nghĩ thế.

- Vậy thì chúng ta đến đó chứ?

- Chúng ta đến đó thôi!

Luke nắm lấy tay nàng và họ cùng nhau đi vào giữa vòng tròn. Đứng bất động, họ nhắm mắt và ước điều ước của mình. Marcy có cảm giác những viên đá đang dần dần tiến gần về phía họ. Liệu có phải những nàng tiên đã chấp nhận những ước nguyện của họ? Nàng nhẹ nhàng mở mắt và cái nhìn của nàng đắm chìm trong ánh nhìn của Luke. Liệu điều ước của chàng trai trẻ này có thể là gì? Chắc có lẽ người đàn ông này cũng đang tự hỏi chính mình câu hỏi đó về nàng? Luke dịu dàng nghiêng đầu, và đôi môi của chàng đặt lên bờ môi của Marcy. Miệng nàng hé mở và lưỡi họ quấn lấy nhau. Luke ôm ghì lấy người nàng, và hôn nàng mãnh liệt hơn. Họ nghe thấy có tiếng ngựa hí từ đằng xa và sự đam mê bị phá vỡ. Không nói một lời nào, họ tách khỏi nhau và Luke đến xem liệu Tornado và Tia chớp đã được buộc chặt chưa. Marcy cảm thấy nhẹ nhõm bởi cái ôm siết chặt giữa bọn họ cuối cùng đã kết thúc một cách nhanh chóng. Nàng không biết làm sao mà cơ thể mình lại phản kháng lại những cái vuốt ve ngày một tăng. Mặc dù không muốn, nhưng những ký ức về cuộc tấn công đã quấy nhiễu nàng, và nàng tự nhủ rằng ước mơ của mình sẽ không thể thành hiện thực, và rằng đáng lẽ nàng nên ước một điều ước tầm thường hơn là quên được Pricetown và việc mà hắn đã làm đối với nàng. Làm sap mà ước mơ lập gia đình với Luke có thể trở thành sự thật được nếu như những tiếp xúc thân mật với một người đàn ông khiến nàng cảm thấy ghê tởm?

- Marcy, không sao chứ? Trông em rất nhợt nhạt

- Không có gì, em xin lỗi, em nghĩ là em sẽ khóc. Em vẫn chưa sẵn sàng…

- Không sao đâu Marcy, hãy khóc đi nếu điều đó có thể khiến em nhẹ nhõm hơn. – Luke dịu dàng nói trong khi kéo nàng tựa sát vào mình.

Nàng nép mình trong vòng tay của chàng và chảy nước mắt.

- Ngày nào em cũng khóc, Luke ạ, ngày nào cũng thế. Em không thể chịu đựng được nỗi bất hạnh này nữa.

- Tại sao hả Marcy?

- Em không thể nói điều đó, nó quá khó khăn.

- Đó là do một người đàn ông?

- Đúng vậy.

- Điều đó đã qua rồi Marcy

- Em không biết, em không biết nữa.

Luke dịu dàng vuốt ve mái tóc của Marcy để an ủi nàng, dần dần những giọt nước mắt của Marcy khô cạn dần.

- Em xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…

- Không sao đâu, bây giờ đã tốt hơn rồi phải không?

- Vâng.

Luke ngồi trên thảm cỏ, lưng dựa vào thân cây và ôm Marcy trong vòng tay.

- Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút trước khi trở về.

- Vâng.

Marcy nhắm mắt và thả mình tựa sát vào ngực Luke. Nàng có cảm giác an toàn khi ở gần bên chàng và điều này đã mang lại cho nàng sự mạnh mẽ và nghị lực để tin tưởng vào tương lai phía trước. Nàng ngủ thiếp đi một lúc. Khi tỉnh dậy, Luke mỉm cười với nàng.

- Sẵn sàng quay về chưa?

- Rồi ạ.

Họ lại leo lên lưng ngựa và phi nước đại trở về nhà của Luke. Ngay khi đến nơi, họ tháo yên ngựa và tặng cho chúng ăn những củ cà rốt để cảm ơn những nỗ lực của chúng.

- Tia chớp rất đẹp. Em rất thích màu lông của nó. Nó thực sự là một con ngựa dễ mến

- Đúng vậy, anh rất hài lòng khi em đánh giá cao cuộc đi dạo này.

Sau đó, Luke đưa nàng quay về Angleview

- Cà phê chứ?

- Không, thật không may, anh có một cuộc hẹn về công việc ở Leed trong một giờ nữa.

- Vậy lúc khác nhé?

- Rất sẵn lòng.

Chàng sẽ sớm trở lại. Marcy buồn bã bước lên những bậc thềm. Tại sao chàng không ôm hôn tạm biệt nàng? Có phải chàng đã thấy khiếp sợ bởi những giọt nước mắt, và cơn trầm uất vừa khơi gợi lên của nàng? Thất vọng, Marcy trở vào trong trang viên khi trời càng lúc càng lạnh hơn. Nhóm lại lửa trong lò sưởi ít nhất cũng có ích để nó chiếm lấy những suy nghĩ của nàng.

Tối hôm đó, cuối cùng Marcy quyết định khởi động máy tính và đường truyền internet. Trong tư thế kiên nhẫn, nàng giở một quyển hướng dẫn thao tác dày cộp và bắt tay vào những dây nối khác nhau. Cuối cùng, sau 20 phút, mọi thứ đã hoạt động ổn thỏa, và với sự hài lòng, nàng kiểm tra hòm thư. Larry đã gửi cho nàng một đống tin nhắn và ảnh. Nàng cảm ơn Larry và làm yên lòng anh ấy về hoàn cảnh sinh hoạt hiện nay của nàng. Đúng vậy, nàng vẫn ổn, phải, nàng hài lòng với cuộc sống mới của mình, nàng không muốn quay trở lại Luân Đôn. Ngược lại, anh ấy luôn được chào đón, nếu anh ấy mong muốn trải qua kì nghỉ ở gần Leeds… Người bạn tốt nhất của nàng, Jason cũng gửi cho nàng những tin nhắn. Cùng với Larry, anh ấy là người duy nhất biết rõ cuộc tấn công đó. Nhưng anh ấy cũng không ổn trong khoảng thời gian gần đây. Anh ấy không chấp nhận nổi tất cả những gò bó của sự nổi tiếng của mình. Anh ấy không còn có thể ra khỏi thành phố mà không tạo ra những “cuộc bạo loạn” và kể từ nay anh buộc phải hóa trang với bộ râu giả để ra khỏi nhà. Tuy nhiên, Marcy cảm thấy có điều gì khác không ổn. Và nàng đã quyết định gọi điện cho anh để biết rõ đích xác. Kể từ nay anh ấy sống ở New-York. Sau nhiều hồi chuông dài, cuối cùng anh đã bắt máy.

- Allo?

- Jason, tớ đây, Marcy này.

- Cô bạn yêu dấu của tôi, cậu thế nào rồi?

- Tớ ổn, cảm ơn cậu. Tớ rất hạnh phúc khi quay trở lại Angleview.

- Tốt quá rồi.

- Còn cậu? Cậu vẫn ổn chứ?

- Tớ, ổn… sao chứ?

- Tớ có cảm giác có điều gì đó không ổn? Cậu không còn là chính mình nữa.

- Tớ không thể giấu nổi cậu điều gì được phải không?

- Không, không gì cả! Chuyện gì đã xảy ra? Cậu đã gặp rắc rối với báo chí à?

- Không, chuyện rất phức tạp…Sự thực là tớ đang yêu.

- Nhưng điều đó tuyệt vời mà!

- Không…

- Chờ đã, đừng nói với tớ rằng cô ấy không yêu cậu, tất các cô gái đều say mê Jason Barnes.

- Tất cả các cô gái thì tớ không biết, thực ra, vấn đề không phải ở đó. Bọn mình yêu nhau, yêu mãnh liệt.

- Vậy vấn đề là gì nào?

- Cô ấy đã kết hôn…

- A…

- Thật phức tạp, tớ không biết phải làm gì. Chồng cô ấy rất hung bạo với cô ấy và cô ấy không thể bỏ hắn ta ngay lúc này. Đó là một chính trị gia và cậu biết đấy, hắn ta đang ở ngay giữa cuộc bầu cử và có thể làm bất cứ điều gì. Tớ muốn đi đánh vỡ mặt hắn và mang cô ấy đi cùng với tớ. Nhưng hắn thực sự rất nguy hiểm, hắn rất có thế lực… Nhất là không thể để báo chí biết được có chuyện gì giữa bọn mình. Và bọn mình đã cố gắng gặp nhau một cách giấu diếm. Marcy, đây thực sự là một cơn ác mộng. Tớ sẽ gửi cho cậu album của tớ, nó đã hoàn thành; cậu sẽ được nghe bài hát có tựa đề là « You are so close, you are so far » (“Em ở rất gần, em ở rất xa”) và cậu sẽ hiểu được những gì tớ cảm thấy. Thỉnh thoảng, tớ đến những buổi dạ hội và cô ấy ở đó, ở giữa đám đông và tớ thậm chí không có cả quyền nhìn cô ấy. Tớ không chịu nổi nữa rồi, tớ cảm thấy thật vô dụng, bất lực…

- Không đâu, nào Jason! Đây thực sự là một tình huống đặc biệt! Một khi cuộc bầu cử qua đi, mọi chuyện sẽ lắng xuống và hai người có thể ở bên nhau.

- Đó chính là điều mà tớ đã nói với Jenny nhưng tớ sợ rằng cô ấy chẳng bao giờ thoát khỏi căn bệnh đó. Tớ sợ hắn ta đánh cô ấy, làm tổn thương cô ấy.

- Jason, hãy vững vàng lên. Khi nào cuộc bầu cử sẽ diễn ra?

- Cuối tháng 1.

- Kiềm chế cho đến lúc đấy, hãy hứa điều đó với tớ.

- Tớ sẽ cố.

- Điều đó không đủ. Hãy hứa đi!

- Tớ hứa với cậu điều đó…

Marcy biết rất rõ chàng ca sĩ trẻ tuổi này. Nàng cảm thấy anh ấy sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ người mình yêu và anh ấy không được phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn được. Hai người bạn còn trò chuyện với nhau thêm một chút nữa và hứa sẽ gọi cho nhau thường xuyên để thông báo tin tức mới. Sau khi Marcy dập máy, nàng tràn ngập lo lắng cho anh ấy. Mặc dù đã uống thuốc ngủ, nhưng nàng không thể nào ngủ được. Tuy nhiên, nàng không chịu uống thêm thuốc nữa. Nàng không muốn trở thành người nghiện thuốc giống mẹ mình. Ngược lại, kể từ ngày hôm sau, nàng sẽ giảm liều lượng mặc dù điều đó sẽ làm nàng gặp nhiều cơn ác mộng hơn. Chắc chắn, cuộc tấn công đang hủy hoại nàng.

Sáng ngày hôm sau, sung sướng khi lại được thấy ô tô của mình, nàng quyết định đi đến Leeds. Đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng đến Angleview, nàng choàng lên mình 1 bộ váy và trang điểm nhẹ. Nàng tự ngắm mình trong gương mà không hề vừa ý, và quyết định đây là lúc nàng quay lại chăm sóc thân thể mình. Mái tóc của nàng, đã không được chăm sóc từ cách đây hơn 2 tháng, trở nên mờ xỉn. Móng tay của nàng cần đến một người thở sửa móng tay, nhất là cần phải tăng lại vài cân bởi vì nàng thực sự tạo cảm giác ốm yếu. Thế nhưng nàng cũng nên thừa nhận rằng mình hãy còn là một cô gái trẻ đẹp, đủ đẹp để được Luke Taylor yêu mến? Việc bắt đầu thức đêm của nàng khiến nàng không chắc lắm về điều này.

Nàng nhận ra thành phố Leeds với niềm hạnh phúc. Thành phố đã được hiện đại hóa, và nàng vui vẻ dạo chơi trên những con đường ưa thích, trong đó có Briggate, con đường lớn nhất của trung tâm thành phố. Nàng rong chơi với sự vui thích trong những phòng trưng bày tuyệt đẹp kiểu phong cách Victoria, và trong quận Victoria, quận này rất nổi tiếng với những cửa hàng xa hoa. Sau bữa trưa ăn nhanh, những bước chân của nàng bất giác dẫn nàng đến Sellwoods. Nếu Luke không mua lại cửa hàng lớn nổi tiếng ở Pricetown, nàng sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này. Nhưng nàng rất tò mò được nhìn thấy cửa hàng này đã trở thành một cửa hàng như thế nào kể từ sau khi được Luke mua lại. Nàng sửng sốt ngay khi bước vào. Trang trí đã được hoàn toàn làm lại nhưng cái hồn sang trọng vẫn được bảo toàn. Khía cạnh kiêu kì của cửa hàng đã nhường chỗ cho một tinh thần niềm nở chào đón. Những người nam nữ bán hàng tươi cười và tử tế. Những sản phẩm được được bày bá) có chất lượng tuyệt vời và giá cả hợp lý. Nàng vừa mỉm cười vừa nghĩ, cửa hàng này làm nàng vui lòng chẳng khác nào chủ sở hữu của nó. Nàng mua một số sản phẩm ở gian hàng đồ hóa trang, son phấn và kiên nhẫn nghe những lời khuyên của cô bán hàng. Cô bán hàng khen ngợi khuôn mặt của nàng và giải thích cho nàng làm thế nào để làm nổi bật nó. Giá như cô ấy biết rằng những chuyên gia hóa trang lớn nhất đã từng chăm sóc cho nàng!

- Tiểu thư có mong muốn tôi trang điểm cho không? Điều này sẽ giúp tiểu thư lĩnh hội được những bước cơ bản.

- Không, cảm ơn, tôi biết phải làm như thế nào, Marcy làm yên lòng cô bán hàng trong khi rời khỏi gian hàng.

Nàng quyết định tặng một món quà cho Luke để cảm ơn chàng về cái giỏ cái mà chàng đã đặt ở ngưỡng cửa nhà nàng. Nhưng nàng không thể mua quà cho chàng trong cửa hàng của chính chàng được! Và tặng chàng cái gì đây? Chàng chắc chắn đã có tất cả những gì mong muốn. Trong khi suy ngẫm, nàng đi xuống con phố chính. Nàng dừng lại trước một phòng trưng bày hội họa và bước vào bởi tò mò muốn thăm quan nó. Có tất cả các loại tranh và rất nhiều tranh phong cảnh. Bỗng nhiên, nàng thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Trong một góc, một bức tranh nhỏ bằng sơn dầu đã thu hút sự chú ý của nàng: đó là hình vẽ Vòng tròn đá. Bức tranh đã vẽ những hòn đá bóng tối, thứ gợi lại linh hồn của các vị phù thủy. Marcy nhớ đến nụ hôn của họ ở trung tâm vòng tròn. Ngay lúc ấy nàng quyết định mua bức tranh này: đây là một món quà lý tưởng dành cho Luke.

Hoàn toàn hạnh phúc về cuộc mua sắm này, Marcy quyết định đến ngay nhà Luke để tặng chàng món quà này. Khi nàng đến nhà chàng, nàng bắt đầu không chắc chắn về hành động của mình. Chàng sẽ nghĩ gì? Phải chăng nàng đang ném mình vào chàng? Nhưng mà, sau tất cả những gì chàng đã làm cho nàng thì nàng tặng cho chàng một món quà là điều rất bình thường. Cùng với sự e sợ, nàng tiến gần cánh cửa ra vào và bấm chuông. Một người phụ nữ đã đứng tuổi, người chắc hẳn là Carla, đến mở cửa cho nàng.

- Xin chào tiểu thư.

- Xin chào bà, tôi mong muốn được nói chuyện với Luke, tức Ông Taylor

- Tôi rất tiếc nhưng ông ấy không ở nhà lúc này. Tôi có thể nhắn tin lại cho ông ấy chăng?

- Vâng, làm ơn đưa cho anh ấy cái này giùm tôi – Marcy. Cô gái trẻ vừa nói vừa đưa cho chị ta bức tranh gói trong lớp giấy bọc.

- Rất tốt, nhưng xin mời tiểu thư vào, tôi sẽ nói với phu nhân Taylor rằng cô ở đây. Cô ấy có lẽ sẽ cảm ơn cô.

- Không, không cần phiền nhiễu như vậy, Marcy kêu lên.

- Cô ấy sẽ rất hạnh phúc được gặp tiểu thư, chị ta trả lời.

Và nàng bỏ đi ngay sau khi đã đặt bức tranh trên chiếc bàn một chân. Marcy tựa sát vào tường. Hạnh phúc gặp nàng ư? Nhưng nàng, nàng không mong muốn gặp quý bà…quý bà Taylor một chút nào! Như vậy, Luke đã kết hôn. Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng điều này có thể xảy ra. Làm sao chàng có thể tỏ ra vô cùng tử tế với nàng trong khi chàng đã lập gia đình! Nàng phải rời đi ngay lập tức, nhưng ngay lúc đó, một người phụ nữ trẻ tóc vàng xinh đẹp, ồ đúng, cô ta xinh đẹp lắm, đi về phía nàng tươi cười

- Xin chào, tôi tên là Lisa, rất vui được gặp tiểu thư.

- Xin chào, Marcy Stoneway. Tôi đã muốn nói chuyện với…

- Đúng, tôi biết, nhưng Luke đã ra ngoài. Vì một vấn đề ở văn phòng. Tôi có thể giúp gì cho cô không? Cô có muốn tôi nhắn lại cho anh ấy không?

- Không, không cần thiết, tạm biệt, Marcy thì thầm, nàng cảm thấy càng lúc càng thảm hại.

- Nhưng trông tiểu thư rất nhợt nhạt. Đến đây uống một tách trà với tôi.

- Nhưng…

- Làm ơn đi, tôi cảm thấy rất cô đơn ở đây. Chồng của tôi làm việc suốt và tôi không còn có thời gian gặp gỡ những người bạn kể từ sau khi chúng tôi sống với nhau.

Marcy nhắm mắt một lát. Thật quá lắm, đúng là một cơn ác mộng. Bỗng nhiên nàng trở thành bạn của một người phụ nữ thuộc về người đàn ông mà nàng đã sa vào lưới tình. Nhưng trước cái nhìn đầy tử tế của Lisa, nàng không thể từ chối.