← Quay lại trang sách

Chương 5 (2)

Lisa dẫn nàng vào phòng khách và rót cho nàng một tách trà và mời nàng bánh quy.

- Cô khỏe hơn chưa? Cô vẫn còn rất nhợt nhạt.

- Vâng cảm ơn. Tôi đã ốm và vẫn chưa khỏe lại.

- Cô là người vùng này à?

- Đúng và không đúng. Tôi đã trải qua phần lớn tuổi thơ ở nơi này nhưng kể từ khi 13 tuổi thì tôi sống ở Luân đôn, nhưng cuối cùng tôi lại về ở đây. Tôi đã quyết đinh quay trở lại sống trong ngôi nhà của bà tôi.

- A, đúng rồi! Cô là chủ sở hữu của Angleview. Luke đã ước muốn mua được nó.

- Thật chứ? Marcy hỏi với giọng nói đôi chút cay đắng.

- Đúng vậy, ước mơ từ khi còn nhỏ…Tôi hiểu rằng cô không thể bán một ngôi nhà cổ. Nó có một vẻ đẹp khó tả.

- Đúng vậy. Marcy vừa trả lời vừa tự nhủ rằng nàng không mong muốn biết thêm một chút nào về những ước mơ của chồng người khác.

- Luke đã nói với tôi rằng cô đã bắt đầu trùng tu Angleview.

- Chính xác, Marcy kinh ngạc, cay đắng vừa nhận ra Luke đã nói về mình cho vợ anh.

- Tiểu thư phải gấp rút hoàn thành đi. Phải mất 2 năm để xây ngôi nhà này và việc đó khá lâu đối với chúng tôi. Nhưng thật dễ chịu nễu vẫn còn sống ở Luân Đôn, nhất là đối với Lilly.

- Lilly?

- Con gái của tôi, Elisabeth.

- Các bạn có một đứa con? vừa nhận được một phát súng ân huệ, Marcy thốt lên

- Đúng thế, Lisa bật cười. Điều này luôn làm cho tất cả những ai không quen tôi phải sửng sốt bởi vì tôi quá trẻ. Lilly được 6 tuổi. Tôi đã có con bé khi tôi 20 tuổi. Món quà sinh nhật đẹp nhất, không phải sao? Cô nói thêm với một nụ cười rộng mở đầy dịu dàng, khiến cho cô ấy trở nên xinh đẹp hơn.

- Chắc chắn rồi, Marcy lúng túng, nàng cảm thấy càng ngày càng ngượng nghịu.

- Mà sao bây giờ mặt cô lại đỏ hết lên thế, Lisa ngạc nhiên.

Marcy cúi đầu, ngượng ngùng. Gương mặt của nàng đã phản bội nàng, biểu lộ quá rõ những cảm xúc.

- Thật ư? Ở đây ấm hơn ở nhà tôi – nàng may mắn tìm ra cớ.

- Đây là một lợi thế của những ngôi nhà hiện đại. Như John thường nói với Luke, thì đó là nét quyến rũ đặc trưng của chúng,.

- John?

- Chồng tôi, Lisa bối rối giải thích.

- Chồng chị tên là John? Marcy kêu lên, không thể tin nổi điều đó.

- Đúng thế. Cô tưởng anh ấy tên là gì? Đó là anh trai cả của Luke.

- Và tất cả các bạn sống ở đây cùng nhau?

- Vâng, Luke và John rất gần gũi. John đã nuôi dưỡng Luke sau cái chết của bố mẹ họ. John chỉ mới 16 tuổi và Luke 10 tuổi khi bố mẹ họ gặp phải một tai nạn ô tô khủng khiếp. Điều thực sự khó khăn đối với John, anh ấy đã phải ngừng học, nhưng anh ấy đã làm tất cả để em trai anh có thể học tập tốt. Luke đã đặc biệt thành công trong sự nghiệp của chú ấy. Bây giờ họ làm việc cùng nhau.

- Tôi hiểu rồi…

- Chúng tôi đã sống ở đây được 6 tháng bởi vì chồng của tôi và Luke mong muốn quay trở lại sống ở quê hương của họ. Họ yêu West Yorkshine và Leeds. Tôi càng ngày càng yêu thích vùng này nhưng tôi cảm thấy cô đơn trong một ngôi nhà cách biệt. Cô là hàng xóm gần nhất của chúng tôi. Tôi hi vọng từ giờ chúng ta sẽ gặp gỡ nhau thường xuyên khi mà chúng ta quen nhau rồi.

- Tôi rất vui được gặp cô, Lisa, Marcy bày tỏ, nàng vừa uống nốt tách trà vừa lặng lẽ thêm vào « cuối cùng » ở cuối câu.

- Tôi cũng thế. Và bởi vì chúng ta là hàng xóm, tôi chắc rằng chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt.

- Tôi cũng thế, Lisa ạ, Marcy đáp lại nồng nhiệt, nàng nhẹ nhõm vì đã không phản bội người phụ nữ trẻ quá ư tử tế này.

- Để tôi tiễn cô ra về. Tôi sẽ nói với Luke là cô đã ghé qua.

- Cảm ơn chị.

Marcy quay trở lại ô tô của mình như một cái máy. Cuộc gặp gỡ này quá dạt dào cảm xúc. Nàng đã phát hiện ra nàng yêu Luke như thế nào, nàng gắn bó với chàng đến mức nào. Nàng khởi động ô tô và lái xe không chủ định trên đường. Những ý nghĩ của nàng sôi sục trong đầu. Nàng lại nghĩ đến John và hiểu tất cả những vất vả, những đau khổ mà anh ấy đã phải cảm nhận. Nàng sẽ làm gì nếu Lisa thực sự là vợ của Luke? May mắn đó chỉ là một nhầm lẫn không đúng lúc! Cuối cùng nàng quay lại Angelview với tinh thần đã dịu đi. Trước sự ngạc nhiên của nàng, Luke đã đậu chiếc xe 4/4 (*hình như là xe 4 cửa 4 chỗ) vào trước bậc thềm. Chàng tiến đến đón nàng và mở cửa chiếc xe mui trần.

- Xin chào.

- Xin chào Marcy. Em thật lộng lẫy trong bộ váy này.

- Cảm ơn anh.

- Anh đến để cảm ơn em về món quà. Anh rất xúc động. Anh tin chắc đây là lần đầu tiên một người phụ nữ trẻ tặng quà cho anh, chàng nói thêm với giọng buồn bã.

- Thật chứ?

- Thật. Thông thường, đàn ông là những người tặng quà, không phải sao?

- Đương nhiên rồi, nhưng em tha thiết cảm ơn anh và từ khi em nhìn thấy bức tranh này em đã nghĩ anh sẽ yêu thích nó. Vả lại, đây là cơ hội để anh bắt đầu trang trí ngôi nhà của mình.

- Hoàn toàn chính xác, nó sẽ luôn làm anh nhớ tới cuộc đi dạo của chúng ta.

Marcy không nhịn được đỏ mặt.

- Lần trước em đã hứa mời anh một tách ca phê…

- Mời vào. Và lần này có cả bánh qui nữa!

Họ vừa đi vào trong nhà bếp vừa cười. Marcy pha 2 tách cà phê hòa tan và lấy một trong những hộp bánh bích quy mà Luke đã tặng ra.

- Anh đã nóng lòng được thưởng thức tách cà phê thơm ngon này.

- Sau đó anh có muốn đi thăm quan Angleview không?

- Rất vui lòng. Anh đã luôn ước mơ được thăm quan ngôi nhà này.

- Em hi vọng rằng anh sẽ không thất vọng!

- Không thể nào!

Ngay khi họ uống xong tách cà phê, bọn họ rời khỏi nhà bếp và quay ra đại sảnh. Đầu tiên họ vào trong căn phòng được dùng làm phòng khách của Marcy. Căn phòng rộng rãi và thân thiện.

- Bây giờ, chú ý này, Marcy vừa nói vừa mở một cánh cửa. Phòng chiêu đãi…

Luke không nhịn được huýt dài một tiếng ngưỡng mộ.

- Nó quá lớn, anh không ngờ đấy…

- Đây là phòng chiêu đãi và khiêu vũ. Em rất thích bức tranh ở trần nhà.

- Thật đặc biệt. Nhìn kìa! Thật là tiếc…

- Vâng? Marcy hỏi

- Không có gì, không có gì…

Bối rối, Marcy không ngừng suy nghĩ về tất cả những nỗ lực mà người đàn ông này đã làm để cố gắng mua được trang viên. Họ quay ra để đến thư viện, nơi những bức tường bị bao phủ toàn sách từ sàn lên đến trần nhà.

- Chúng ta cứ như đang trong một bộ phim.

- Đúng vậy. Nhưng phải hiện đại hóa tất cả…

- Thật tuyệt vời, Marcy, Angleview chỉ cần được phục sinh lại…

Sau đó họ lên tầng 1 để thăm quan các phòng ngủ được bố trí ở cả hai bên cầu thang.

- Có tất cả 8 phòng ngủ, mỗi phòng riêng một màu. Phòng ngủ màu vàng là phòng của bà em, phòng ngủ màu xanh lá cây là của bố mẹ em, phòng màu hoa cà đậm là của em, những phòng còn là của khách…

- Dành cho một gia đình lớn, Luke mỉm cười.

- Em không tin mình sẽ có 7 đứa con, Marcy vừa trả lời vừa cười. Thực ra em chỉ sử dụng một phần nhỏ của trang viên này: phòng ngủ của em, nhà bếp, và phòng khách nhỏ. Khi em còn là một đứa trẻ, nơi ưa thích của em là tầng áp mái. Anh có muốn xem nó không?

- Tất nhiên rồi, vì nó là chỗ yêu thích của em mà!

- Một gian có thể ở được, đầy những đồ đạc cũ kỹ và những cái rương đầy ký ức, những chiếc bít tất cũ, những đồ hóa trang…

- Hẳn ai cũng đều thích chơi những thứ này khi còn nhỏ…

- Đúng vậy, em có cả đống những kỷ niệm … Marcy nói với vẻ mơ mộng.

Luke không thể rời mắt mình khỏi người thiếu nữ này. Họ chậm rãi sánh vai quay xuống cầu thang.

- Em sẽ đồng ý đi ăn tối với anh trong thành phố tối nay chứ?

- Ồ, em…

- Hãy nói đồng ý đi, Marcy. Điều này sẽ làm anh vui lòng biết mấy.

- Vâng nhưng em không hứa với anh mình sẽ là một người bầu bạn thú vị đâu đấy.

- Có mà. Anh sẽ đến đón em lúc 8h.

- Vâng.

- Hẹn gặp tối nay. Chàng vừa thì thầm vừa đặt một nụ hôn lên khóe môi nàng.

Marcy lại leo ngay lên gác để tắm rửa. Nàng muốn mình thật xinh đẹp vì Luke. Nàng đeo một đôi găng tay chà lên toàn bộ cơ thể (*một loại găng tay dùng để chà khi tắm) và đội một cái chụp tóc. Từ rất lâu nay nàng đã không chăm sóc chính bản thân mình! Nàng búi tóc kiểu cách, và trang điểm nhẹ làm nổi bật lên ánh mắt xanh biếc nổi tiếng của mình. Nàng giũa móng tay và tô một lớp sơn màu ánh xà cừ lên. Kém xa thợ sửa móng tay của Pháp nhưng kết quả thì hoàn toàn hài lòng. Việc khó khăn nhất là chọn một bộ váy. Nàng không có một ý tưởng nào về nơi mà Luke muốn dẫn nàng đến. Nhưng chàng đã nói ra ngoài và chắc chắn là chàng thường xuyên lui tới những nhà hàng tốt nhất ở Leeds. Nàng quyết định mặc một bộ váy dạ hội màu trắng tôn lên bờ vai trần và vóc dáng của mình. Nàng đang xỏ giầy thì Luke bấm chuông cửa. Nàng nhanh chóng xuống cầu thang và vừa mở cửa cho chàng vừa lấy lại hơi thở. Trước dáng vẻ sửng sốt của Luke, nàng đỏ mặt và thì thầm…

- Có quá? Em có thể thay ra…

- Không hề. Em thật… rực rỡ. Coi này, em tuyệt đẹp khi để tự nhiên nhưng trong bộ váy này em thật đặc biệt. Người ta sẽ tưởng rằng mình đang đọc Vogue! (* 1 tạp chí thời trang nổi tiếng.)

Marcy cười rộ lên và tưởng tượng mình trên trang bìa của tờ tạp chí nổi tiếng đó.

- Vogue? Tại sao không nhỉ? Anh có chắc rằng em không quá ăn diện chứ?

- Không, em thật tuyệt vời.

Luke không đến bằng chiếc xe 4/4 mà trong một chiếc Jagura màu đồng tuyệt đẹp. Họ đi đến nhà hàng lớn nhất của thành phố. Luke đã đặt bàn trước và sắp đặt để nhận được sự phục vụ chu đáo gắn liền với địa vị của một doanh nhân danh tiếng. Chàng cũng rất thanh lịch trong bộ trang phục đen và tất cả ánh mắt đều hướng về cặp đôi trẻ trung này.

- Em muốn khai vị thế nào?

- Nước uống có ga. Em không thích rượu lắm.

Luke cố vấn cho nàng trong việc chọn các món ăn và cả hai đều chọn món bào ngư Saint Jacques.

- Em thu hút tất cả mọi ánh mắt nhìn…

- Anh cũng vậy.

- Anh không tin nổi anh đã từng đối xử với em như đối với kẻ chiếm nhà vắng chủ.

Marcy bật cười.

- Không sao đâu!

- Không, thực ra, lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh sáng trong trang viên. Anh đã đến kiểm tra để chắc chắn không có trộm.

- Không, chỉ là em thôi.

- Chỉ là em thôi, chàng vừa lập lại vừa cười. Em đã bỏ lại bao nhiêu chàng trai điên tình ở Luân Đôn?

- Không ai cả! Em đã đi lại đây đó quá nhiều vì công việc, và em không có thời gian để có một mối quan hệ nghiêm túc.

- Thật phí hoài! Tuy nhiên, chính là bởi một người đàn ông cho nên em đã rời bỏ Luân Đôn.

- Việc đó phức tạp hơn thế. Em không muốn nói về nó nữa, làm ơn mà.

- Xin lỗi em.

Luke và Marcy thảo luận hết việc này đến việc khác. Về phần Luke, chính chàng cũng đi đi lại lại nhiều nơi vì công việc và đã sống nhiều năm ở Mỹ. Marcy hiểu rằng chính vì điều đó nên chàng không nhận ra nàng. Khuôn mặt của nàng chỉ nổi tiếng ở Châu Âu, nhất là ở Anh. Nàng thích như thế hơn. Nàng không muốn chàng coi nàng như một cô gái trên trang bìa tạp chí có cuộc sống táo tợn.

- Hôm nay em đã gặp chị dâu anh phải không?

- Đúng vậy, Marcy vừa cười vừa đỏ mặt.

- Chị ấy đã thấy em hơi… lạ thường…

- Thật ư? Marcy làm vẻ mặt ngạc nhiên.

- Thật vậy. Anh tự hỏi tại sao? chàng nói với một nụ cười ranh mãnh.

- Đừng chế giễu em nữa. Em biết rõ em rất nực cười.

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Ừ thì, khi em biết rằng có một phu nhân Taylor, em đã tưởng…, em đã nghĩ…

- Ư?

- Em đã nghĩ rằng đó là vợ anh.

Luke cười phá lên

- Đó là tại sao em không ngừng đỏ mặt và tái đi trước chị ấy! Nhưng em đã thực sự nghĩ rằng Lisa là vợ anh? Em đã tin rằng nếu anh đã kết hôn, anh vẫn sẽ đi tán tỉnh người phụ nữ khác sao?

Marcy càng đỏ mặt dễ thương hơn.

- Không, nhưng, thực ra em không biết đã nghĩ gì nữa.

- Khi anh kết hôn, Marcy ạ, anh sẽ hoàn toàn rằng buộc bản thân, và chỉ còn có vợ anh là người duy nhất được coi trọng. Anh là người rất truyền thống về điểm này. Còn em?

- Em cũng vậy, Marcy ngượng nghịu nói thầm.

- Đây không phải lúc để nói điều này, anh xin lỗi. Nhưng anh đã nghĩ rằng em đánh giá anh cao hơn…

- Đương nhiên rồi! Em cam đoan với anh, đó là một sự hiểu lầm tệ hại.

- Rất tốt.

- Và anh có một cô cháu gái? Marcy nói để thay đổi chiều hướng của cuộc nói chuyện.

- Đúng vậy, con bé rất đáng yêu. Nó cũng rất ranh mãnh. Đó là tia nắng mặt trời của ngôi nhà.

Họ sắp sửa yêu cầu món tráng miệng thì Marcy đột ngột tái mặt đi. Nàng vừa nhận ra Charles Pricetown trong vòng tay vợ hắn ta.

- Chuyện gì xảy ra vậy? – Luke vừa hỏi vừa nhìn người phụ nữ trẻ đang bất động.

- Em muốn rời đi…

- Rời đi, nhưng tại sao?

Luke quay đầu lại để dõi theo cái nhìn của Marcy. Lúc đó chàng đã nhận ra Pricetown và hiểu ra ngay.

- Chính là anh ta, phải không? Người đàn ông làm em rời bỏ Luân đôn?

- Đúng vậy, thật rắc rối… Chúng ta hãy rời khỏi đây đi, làm ơn. Điều em không muốn nhất là gặp hắn ta hay nói chuyện với hắn ta.

- Quá muộn rồi…

James Pricetown đã đi tới gần bàn của họ. Hiển nhiên hắn ta có ý định phớt lờ bọn họ đi, nhưng chính vợ của hắn ta đã hét lên:

- Marcy, thật ngạc nhiên! Xin chào quý ông Taylor.

Luke đứng dậy để chào cô ta nhưng không đưa tay ra bắt với chồng cô ta. Mối quan hệ giữa hai người đàn ông rõ ràng đang căng thẳng.

- Bạn làm gì ở Leeds vậy, Marcy? Laura nói tiếp

- Mình đến chăm lo cho Angleview.

- ** đúng rồi, một trang viên nhỏ của bà bạn. Rất xinh xắn.

Laura Pricetown không phải là người khó chịu, nhưng bởi cô ta luôn sống trong những ngôi nhà xa hoa lộng lẫy, nên cô ta thực sự coi Angleview như một trang viên nhỏ… Pricetown nhìn ra xa, vẻ kiêu kì và sốt ruột chờ vợ mình kết thúc cuộc thảo luận với Marcy.

- Tình cờ gặp được bạn tối nay thật là một sự trùng hợp kỳ lạ.

- Tại sao?

- À, mình không biết liệu bạn có biết điều này không, nhưng mình đang có thai, và hôm nay mình biết được đó là một bé gái. Mình đã mơ ước được gọi nó là Marcia giống bạn, mình đã luôn yêu thích cái tên đó.

Marcy mở to mắt sững sờ và không nhịn nổi nhìn Pricetown. Làm thế nào người đàn ông này có thể định đặt cho con gái riêng của anh ta cái tên của người phụ nữ mà hắn đã từng cố cưỡng bức? Hắn ta cắt ngang cuộc nói chuyện với vẻ bực bội rõ rệt, và khàn giọng tuyên bố:

- Chúng ta còn chưa quyết định việc đó. Việc chọn tên là việc quyết định trong gia đình.

- Đúng là việc này ảnh hưởng rất lớn đến các phần thừa kế, Luke mỉa mai.

- Sao anh dám nói thế?

- Anh sẽ không làm tôi tin được rằng sự lựa chọn của anh sẽ không bị áp đặt bởi những hám lợi hèn hạ đâu.

Laura Pricetown bắt đầu cười khờ khạo để cắt ngang cuộc trao đổi giữa hai người đàn ông.

- Chúc buổi tối tốt lành. – Cuối cùng Pricetown rít lên và đi khỏi cùng với vợ của hắn ta.

Một bầu không khí im lặng đè nén giữa Marcy và Luke. Cô gái trẻ cố gắng hạ bớt cơn tức giận đang dâng lên trong nàng. Tại sao anh ta có một cuộc sống không vấn đề gì, trong khi nàng trở nên không có khả năng điều khiển cuộc sống của mình?. Còn về phía Luke, chàng đang cố tìm hiểu những mối quan hệ đã gắn bó Marcy với Pricetown và điều chàng tưởng tượng ra làm chàng phát điên.

- Chúng ta đi thôi. Chàng nói với giọng khàn đục.

Marcy đi theo sau, chàng nhanh chóng thanh toán hóa đơn và họ ở trước cánh cửa thang máy của nhà hàng. Sự giận dữ của Luke biểu hiện rõ ràng. Nó bùng phát kể từ khi chỉ có duy nhất bọn họ trong thang máy.

- Em có thói quen qua lại với những người đàn ông đã kết hôn? Vì lẽ đó nên em mới có thể tưởng tượng rằng anh cũng như vậy?

- Ôi không phải vậy, Luke, Marcy trả lời, lúng túng bởi lời chỉ trích.

- Đừng nói dối nữa. Khuôn mặt em dường như quá trong sáng, quá hiền lành và dịu dàng, nhưng nó chỉ là vẻ bề ngoài. Anh ta không muốn rời bỏ vợ anh ta bởi vì cô ta mang thai? Chính vì lẽ đó em đã rời bỏ Luân Đôn?

Phẫn nộ, Marcy giơ tay và tát Luke một cái dữ dội. Dấu vết đỏ của những ngón tay nàng xuất hiện trên mặt của chàng trai trẻ.

- Tôi không cho phép anh nói nói những điều như vậy về tôi. Tôi căm thù Pricetown và chưa bao giờ chưa bao giờ là tình nhân của anh ta. Làm sao anh có thể tưởng tượng tôi với một người đàn ông như anh ta? Anh ta chẳng hề có một chút đạo đức, tình cảm nào cả. Anh ta khinh bỉ tất cả những gì không phải là địa vị xã hội của anh ta trong khi chính anh ta mới là kẻ đáng khinh bỉ hơn hết.

Luke quan sát người phụ nữ trẻ một vài giây rồi tuyên bố:

- Xin lỗi, phản ứng của em trước vợ anh ta đã làm anh tưởng rằng có chuyện gì giữa em và anh ta.

- Đúng lúc đó, cánh cửa thang máy mở ra. Luke nắm lấy tay Marcy và dẫn nàng về phía Jaguar. Ngay khi ngồi xuống, Marcy đưa tay lên ôm mặt và bắt đầu khóc.

- Đừng khóc Marcy, anh xin lỗi, chàng vừa thủ thỉ vừa siết nàng trong vòng tay.

- Đây không phải lỗi của anh. Em không bao giờ muốn gặp lại hắn ta. Chính vì lẽ đó em đã rời bỏ Luân Đôn. Nhưng một phần dòng họ của hắn ta sống ở gần Leeds và em hẳn đã phải ngờ sẽ gặp anh ta một ngày nào đó.

- Anh ta đã làm gì em?

- Em không thể nói về điều đó như thế này.

- Anh sẽ đưa em về nhà.

- Cảm ơn.

Trên đường quay trở về, họ không nói một lời. Luke bật đài và bản giao hưởng số 21 của Mozart dành cho đàn dương cầm bắt đầu vang lên trong khoang lái. Marcy nhắm mắt và để cho âm nhạc ngập tràn tâm trí mình. Cuối cùng Luke cũng dừng xe trước Angleview.

- Em ổn hơn chưa?

- Rồi, cảm ơn. Em xin lỗi vì bữa tối đã bị kết thúc như thế. Anh có muốn một tách cà phê với bánh qui ngon lành không?

- Anh mong điều đó chết đi được…

Vừa cười dịu dàng, họ vừa vào trong nhà. Marcy dẫn Luke vào trong phòng khách nơi nàng dùng để nghỉ ngơi.

- Trong khi em chuẩn bị trà, anh sẽ nhóm lửa trong lò sưởi, Luke đề nghị. Em không lạnh sao?

- Đôi chút.

Luke lấy chiếc chăn trên ghế tràng kỉ và choàng nó lên Marcy. Chàng kéo nàng tựa sát vào mình và nàng để đầu trên ngực chàng. Nàng nghe thấy tiếng tim của chàng đập trong ngực.

- Em phải đi pha trà, cuối cùng nàng nói với một chút luyến tiếc.

- Đúng vậy, phải rồi, chàng đáp lại với vẻ tiếc nuối.

Marcy nhanh chóng trở lại với một cái khay. Lửa cháy lét đét trong lò sưởi vàbọn họ ngồi ở trong một trong những chiếc tràng kỉ xung quanh chiếc bàn thấp trước lò sưởi. Họ vừa thảo luận về mọi chuyện trên trời dưới biển vừa uống trà.

- Ừm cuối cùng, anh không nghĩ có ngày nói điều này, nhưng anh cảm ơn Pricetown. Nhờ anh ta mà anh đã có bữa tráng miệng dễ chịu nhất. Anh mong muốn được biết, Marcy, chuyện gì đã xảy ra giữa bọn em?

- Em không biết liệu em có thể kể nổi không. Việc đó quá đau đớn.

Luke dịu dàng lại gần Marcy và ôm lấy nàng trong vòng tay. Chàng ngồi thoải mái trong ghế tràng kỉ và cô gái trẻ thu mình trong vòng tay của chàng.

- Em phải nói ra để vượt qua nỗi đau của chính mình – chàng vừa thì thầm vừa dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng. – Chính là do anh ta đã làm em suy sụp.

- Đúng vậy.

- Nhưng chuyện gì đã xảy ra?

- Em thực sự hổ thẹn, em cảm thấy quá tồi tệ…

- Anh sẵn sàng nghe tất cả, Marcy.

- Đó là một buổi tối cuối tháng 8, cuối cùng nàng bắt đầu kể. Có một buổi khiêu vũ được tổ chức bởi công ty Pricetown. Khi em đến, anh ta đã mời em nhảy. Em vốn dĩ đã biết anh ta. Đó là một người bà con xa của bà em. Thực ra, ông bà của em và anh ta là anh em họ và chúng em thỉnh thoảng đến nhà họ. Anh ta chưa bao giờ chú ý đến em, nhưng tối hôm đó, anh ta đã nói với em rằng em đã trở nên xinh đẹp và em không biết vì lẽ gì, em đã bị nhốt với anh ta trong một căn phòng. Em đã nói với anh ta rằng em muốn rời đi nhưng…