Chương 5 (3)
Marcy không tìm thấy lời nào nữa và những co thắt nghẹn ngào đã ngăn trở nàng thốt nên lời. Luke ôm chặt nàng sát vào chàng. Chàng cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ đang dâng lên trong chàng trong lúc tưởng tượng ra cảnh đó. Cuối cùng Marcy nói tiếp.
- Hắn ta giữ chặt lấy em, hắn ta đặt miệng lên khắp mặt em và cởi quần áo. Hơn nữa, người bạn thân nhất của hắn ta, Berckely, ở đó và hắn ta không ngừng cười rộ lên. Thật khủng khiếp, ghê tởm! Ôi, em hận bọn chúng biết mấy!
- Điều này không thể xảy ra! Họ đã không thể làm điều đó! Anh biết rằng Pricetown vô liêm sỉ, không đứng đắn nhưng đó là…
- Hắn ta đã chán những cuộc chinh phục dễ dàng. Với người bạn thân nhất của hắn ta, Berckely, họ đã quyết định tấn công những con mồi khó khăn hơn bằng tất cả mọi cách, ngay cả là cưỡng bức.
- Marcy, ít ra họ cũng không đạt được mục đích của mình?
- Không, thật may mắn…Larry, ông chủ của em đã đến đúng lúc từ cửa sổ và anh ấy đã giải thoát em. Tội nghiệp Larry…Anh ấy quá nhỏ người và quá mảnh khảnh, nhưng anh ấy có sức mạnh của một võ sĩ quyền anh. Bọn em rời khỏi ngay lúc ấy, và sau đó em đã rất suy sụp tinh thần. Em không muốn tiếp tục uống thuốc an thần, vì vậy em đã quyết định thay đổi cuộc sống, rời bỏ Luân đôn, và quay trở về Angleview. Ngôi nhà này là nơi ẩn náu đối với em.
- Tại sao em không khiếu kiện?
- Khiếu kiện chống lại một trong những luật sư lớn nhất của Luân đôn ư? Em không có khả năng đó. Và nếu vậy thì sau đó em sẽ mong ước chui xuống đất, bởi vì người ta sẽ bàn tán về em khắp nơi.
- Anh hiểu.
- Em không còn muốn nổi tiếng nữa, bởi vì em sợ…Em sợ rằng một ngày nào đó điều đó lại bắt đầu. Em không biết liệu em có thể tiến tới một mối quan hệ với một người đàn ông hay không.
- Em đã từng làm tình chưa Marcy?
- Không…em quá bận công việc để có được một mối quan hệ nghiêm túc. Và thêm nữa là em chưa bao giờ gặp một người tốt.
- Chính vì điều này nên em mới bị sốc như thế. Anh ta đã cho em thấy khía cạnh thú tính trong một mối quan hệ tình dục. Nhưng anh đảm bảo với em rằng, Marcy, việc ấy có thể hoàn toàn khác nhau.
- Em thích chúng ta nói về chuyện khác hơn.
- Tất nhiên rồi, anh không nên nói với em về việc ấy. Anh đã làm em sợ thay vì làm yên lòng em.
Sau một lúc im lặng, Luke gợi ra cuộc thảo luận về 2 con ngựa mới mà chàng vừa mới nhận được để Marcy quét bỏ nhưng suy nghĩ về cuộc cưỡng bức ra khỏi tâm trí nàng.
- Đó là những con ngựa rừng (*giống Nam Mỹ.)
- Ngựa rừng ư! Em muốn sớm được thấy chúng! Chúng chắc chắn tuyệt đẹp.
Dần dần, tất cả những căng thẳng biến mất và Marcy ngủ trong vòng tay của Luke mà không hề hay biết. Khoảng 4h sáng, nàng hét lên và thức dậy. Nàng càng hét hơn nữa khi nhận thấy một người đàn ông đang chiếm giữ nàng trong vòng tay.
- Marcy, Marcy, ngừng lại, là anh, Luke đây!
Từ ánh sáng lờ mờ của than hồng trong lò sưởi, nàng thoáng thấy khuôn mặt của Luke.
- Em đã gặp ác mộng.
- Anh không nên buộc em kể tất cả những điều đó.
- Không, dù sao, em gặp cơn ác mộng này hàng đêm. Em thấy lại cảnh đó và Larry không đến và em tỉnh dậy hét lên.
- Anh sẽ giết họ! Luke thốt lên.
- Luke, đừng nói điều đó…
- Pricetown còn tồi tệ hơn những điều anh tưởng tượng…
- Vì em, ngày mai anh sẽ đau khắp mình mẩy, Marcy thì thầm.
- Em đã ngủ và anh đã không nhẫn tâm đánh thức em. Vả lại, chiếc ghế tràng kỉ này rất thoải mái
- Giường của em dù sao cũng thoải mái hơn.
- Vậy anh sẽ bế em vào đó.
Và rồi như một ông bố ẵm đứa con, Luke ôm lấy Marcy trong vòng tay và bế nàng đến phòng ngủ của nàng. Chàng vừa mỉm cười vừa khám phá lại căn phòng.
- Đây là phòng ngủ thời thơ ấu của em.
- Anh biết điều đó.
Những tấm vải nhung và đồ chơi vẫn còn trang trí cho các đồ đạc.
Luke ngồi lên giường và đắp chăn cho nàng.
- Ổn chứ?
- Vâng, nhưng em không mong anh sẽ rời đi.
- Anh cũng không mong muốn bỏ em lại. Anh thích em ngủ trong vòng tay của anh…hoàn toàn an tâm và tin tưởng một cách thoải mái tự nhiên….
- Tại sao không chứ?
- Em tin tưởng ở anh không?
- Vâng.
Luke cởi áo vét ra và nằm xuống cạnh nàng. Chàng ôm ghì lấy Marcy và cô gái trẻ ngủ an toàn trong vòng tay chàng…
Sáng hôm sau, Luke thức dậy trước tiên. Chàng quan sát Marcy đang ngủ một lúc lâu bởi chàng muốn đánh thức nàng bằng một nụ hôn, một cái ôm siết chặt… Marcy động đậy trong lúc đang ngủ và nàng cảm nhận được cơ thể của chàng, nàng thức giấc.
- Xin chào tiểu thư xinh đẹp.
- Xin chào.
- Anh phải đi thôi. Anh phải trở về để thay quần áo và anh có một cuộc hẹn vào sáng nay.
- Anh không có thời gian để dùng bữa sáng sao? Một tách cà phê?
- Anh không thể nói không với một tách cà phê được, một lời đề nghị dễ thương – chàng vừa thì thầm vừa đặt một nụ hôn nhẹ lên môi của Marcy.
Marcy mặc một chiếc áo ngủ lên phía trên váy dạ hội của nàng…Về phần Luke, quần áo của chàng đã nhàu hết cả.
- Chúng ta thực là nực cười – Marcy bật cười.
- Đúng vậy, nhưng không sao, anh đã ngủ rất ngon.
- Em cũng vậy…
Luke tiến gần đến bàn trang điểm và khám phá bộ sưu tập nước hoa của cô gái trẻ: khoảng hai chục lọ đắt tiền bày trang trí đồ đạc.
- Các món quà của những kẻ si tình?
- Không, những món quà nhờ công việc. Em giữ lại mỗi loại nước hoa một lọ và tặng những lọ khác cho mọi người. Em thấy chúng rất đẹp.
- Em yêu thích sự xa xỉ à? Luke hỏi với giọng khô khan.
- Không hẳn…Em làm việc trong lĩnh vực thời trang và được vây quanh bởi những thứ xinh đẹp, nhưng em có thể không cần những thứ đó. Em cho những thứ bên trong con người có tầm quan trọng hơn những thứ bên ngoài.
- Thật chứ? Luke vừa hỏi vừa nhìn nàng dò xét.
- Thật mà. Marcy cam đoan với chàng. Ngoài ra, em gần như không bao giờ xức nước hoa!
Luke không thể ngừng cười nhưng Marcy thực cảm thấy rằng có cái gì đó làm nàng ngượng nghịu…
Marcy chuẩn bị hai tách cà phê hòa ngon lành tan của Ý. Ngay khi Luke đứng dậy khỏi bàn ăn và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi nàng để nói tạm biệt, trong chốc lát, nàng cảm thấy rằng như đang nói lời tạm biệt với chồng mình… Nàng vẫn còn bất động một lúc lâu, tận hưởng khoảnh khắc này trong khi chiếc Jaguar xa dần.
Luke trở về nhà bằng cửa sau với hi vọng không phải gặp ai. Chàng đã có lựa chọn sai lầm: anh trai và chị dâu của chàng đang dùng bữa sáng trong nhà bếp
- Xin chào…
- Chị có cảm giác rằng cậu em chồng thích qua đêm ở ngoài…
- Anh biết cô ấy không? * Anh trai của chàng vừa hỏi vừa cười…
- Trong những lúc như thế này, em rất hối hận là mình không có một căn hộ ở thành phố…
- Thôi nào, hãy nói cho anh chị đi, Lilly rất thèm muốn có một người em họ – Lisa chọc ghẹo chàng.
- Chị dâu thân ái của em, hãy biết rằng trước hết con gái của chị mong muốn một người em trai và chị phải làm việc đó một cách nghiêm túc với chồng của chị. Ngôi nhà này được dành cho những gia đình lớn.
- Đừng đổi chủ đề, chị đánh cuộc đó là cô gái trẻ đã đến đây hôm qua. Em phải nhanh lên!
- Lisa, nghiêm túc mà nói, chẳng có chuyện gì xảy ra và em không muốn Marcy ngượng nghịu nếu cô ấy đến đây…
- Được rồi, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Lisa nói với một nụ cười lớn.
- Và người đó chính xác là Marcy? – John hỏi
- Đó là chủ sở hữu của Angleview – Lisa trả lời chồng mình.
- Không tệ chút nào!
Luke nắm cái nhìn giận dữ về phía anh.
- Được rồi, xin lỗi, nhưng em đi thay quần áo đây, sáng nay em có một cuộc hẹn trong thành phố.
Nhiều ngày trôi qua, Luke rất bận làm việc, chàng chỉ có thể liên lạc với Marcy qua điện thoại. Chàng hối hận vì không có nhiều thời gian rảnh hơn cho nàng vì chàng biết nàng cần chàng. Xui xẻo tột độ nhất là, chàng bắt buộc phải đến Châu Á để giải quyết những vấn đề sai sót của sản xuất. Trước khi ra sân bay, chàng tạt qua thăm nàng để thông báo cho nàng về chuyến đi.
- Xin chào, Marcy
- Xin chào, Luke. Anh đã rảnh rồi sao?
- Không hẳn thế…Chỉ đủ thời gian cho một tách cà phê thôi…
- Vào đi.
Họ đi vào trong phòng bếp mà không thể hiện một cử chỉ nào với nhau cả. Quá nhiều ngày đã trôi qua kể từ lần gặp gỡ lần trước. Marcy nhanh chóng chuẩn bị hai tách cà phê hòa tan, lấy một hộp bánh quy ra, sau đó ngồi xuống đối diện với chàng.
- Anh rất nhớ em, Luke bày tỏ đồng thời vuốt ve bàn tay nàng.
- Em cũng thế, Marcy không thể ngăn mình thừa nhận với chàng.
Luke đứng dậy và ôm nàng vào lòng. Chàng đặt một nụ hôn trên cổ nàng đồng thời thì thầm tên nàng. Marcy đứng ưỡn lên và thốt ra một tiếng thở dài. Luke siết chặt vòng ôm của chàng và bắt đầu hung hăng đốt cháy nàng.
- Anh không chịu được nữa rồi, Marcy…
Trước bấy nhiêu ân cần, Marcy sợ hãi và đẩy chàng ra. Nàng quay đầu đi và đặt bàn tay lên mặt với sự thất vọng.
- Xin lỗi, anh không muốn đối xử thô bạo với em…
- Không, Luke, đó là lỗi của em, em xin lỗi.
Luke kéo nàng vào trong vòng tay chàng sau đó tự kiềm chế. Như thế khôn ngoan hơn…
- Marcy, anh chỉ tạt qua đây thôi. Anh phải ra sân bay. Anh buộc phải đi tới Châu Á và anh không biết bao giờ sẽ trở lại cả.
- Ồ! – Marcy thốt lên.
- Anh sẽ gọi cho em ngay khi anh trở về -chàng vừa hứa hẹn vừa dịu dàng đặt tay lên má nàng.
– Anh sẽ rất nhớ em…
Không lâu sau đó chàng đi khỏi, để lại Marcy đơn độc tuyệt vọng…